Vướng Mắc Ngọt Ngào - Chương 14: Thêm tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Vướng Mắc Ngọt Ngào


Chương 14: Thêm tôi


Edit: Tư Phiên

===

Thẩm Thư Dư và Phương Kỳ có thể trở thành bạn tốt vì lúc khai giảng hai người được xếp chung một phòng kí túc xá, cộng thêm lại học cùng lớp với nhau nữa.

Sinh viên mới nhập học ngày đó là Phương Kỳ tìm đường tới phòng ngủ trước, chờ cô dọn dẹp thỏa đáng thì một lúc sau Thẩm Thư Dư mới mang theo hành lý gõ cửa vào phòng.

Không khoa trương mà nói, ánh mắt đầu tiên Phương Kỳ nhìn thấy Thẩm Thư Dư  liền có cảm giác kinh diễm chói mắt.

Khi đó đang là thời điểm oi bức nhất vào cuối mùa thu, Thẩm Thư Dư buộc tóc đuôi ngựa không trang điểm gì, nhưng trên gương mặt trắng nõn sạch sẽ hiện lên màu nhàn nhạt đỏ ửng, mũi cô lấm tấm mồ hôi, khiến người ta không thể không động lòng.

Thẩm Thư Dư đứng trước cửa phòng ngủ, thấy Phương Kỳ thì mở miệng chào hỏi, người đẹp giọng càng ngọt, nói: “Chào cậu, tớ là Thẩm Thư Dư, xin hỏi cậu ở chung phòng với tớ phải không?”

Phương Kỳ cứ như là bị Thẩm Thư Dư bỏ bùa đứng bất động thanh sắc, cô gật gật đầu, trong mười giây cũng quên mất tự giới thiệu bản thân mình.

Thẩm Thư Dư quay đầu từ trong túi lấy ra một hộp quà đưa cho Phương Kỳ, bên trong là đặc sản ở quê hương cô.

Hai người trở thành bạn thân bắt đầu từ ngày đó.

Bình thường Thẩm Thư Dư và Phương Kỳ như hình với bóng, cùng đi đến lớp học, cùng đi nhà ăn ăn cơm, thậm chí đến WC đều phải lôi kéo nhau cùng đi.

Nhưng quan hệ bạn bè thân mật đến đâu, cũng như đôi khi răng sẽ cắn trúng lưỡi vậy.

Hôm nay giữa trưa hai người có mâu thuẫn, ai cũng hiểu rõ đôi lúc cũng sẽ cãi nhau. Nhưng cả hai đều biết, chuyện mâu thuẫn nho nhỏ này không thể lật đổ được tình bạn của hai người.

Trước mắt đối mặt với câu hỏi của Thẩm Thư Dư, Phương Kỳ ấp úng trả lời không được.

Buổi chiều Phương Kỳ không cùng bọn Dư Tiểu Phong đi trượt băng, nhưng buổi tối Dư Tiểu Phong quả thật có hẹn cô ra ngoài. Phương Kỳ cũng sợ Thẩm Thư Dư sẽ biết cho nên không dám nói.

Thẩm Thư Dư trong lòng lập tức hiểu rõ, cô không ép hỏi, mà lôi kéo tay Phương Kỳ trở về phòng ngủ.

Lúc gần tới cửa phòng, Phương Kỳ rốt cuộc chịu không được, giơ tay làm hành động đầu hàng, nhắm mắt tít lại miệng nói liên hồi, “Ai da, món trang sức đó là của Tiểu Phong học trưởng đưa cho tớ, anh ấy muốn xin lỗi cậu nên mới nhờ mình nha.”

Không cần Phương Kỳ nói, Thẩm Thư Dư trong lòng cũng đã có đáp án.

Một biểu chiều tâm tình hiếm lắm mới tốt lên đã tan thành mây khói, cô vốn đang hào hứng cho rằng đem tài khoản Wechat của tên vô lại kia xoá mất thì từ nay về sau hai người sẽ không liên quan đến nhau nữa, nhưng không ngờ cô lại cao hứng quá sớm.

[TP: Gáy sớm ăn gì hả chị?]

Nghĩ đến hình ảnh mình giữa trưa còn hướng về phía Phó Chước nâng cằm đắc ý, Thẩm Thư Dư lúc này liền cảm thấy chính cô thật ngu, ngu, ngu. Điều quan trọng phải nói ba lần.

Thẩm Thư Dư nhịn không được đấm đầu mình ba cái.

Thôi, tới đâu hay tới đó đi.

Thẩm Thư Dư đem vật trang sức đưa cho Phương Kỳ: “Phương Kỳ, cậu đem thứ này trả lại cho anh ta đi.”

“Chính là…” Phương Kỳ bẹp miệng, “Cậu có giận tớ không đấy?”

Thẩm Thư Dư cười gõ đầu Phương Kỳ, “Nếu cậu mai mốt lại đi giúp người ngoài nữa thì xem tớ có thu thập cậu không ha.”

Phương Kỳ nghe vậy mày giãn ra, “Vậy cậu muốn thu thập tớ kiểu gì hả?”

Thẩm Thư Dư giả vờ bóp cổ Phương Kỳ, cười lớn: “Cậu tự đoán đi.”

Chơi đùa một lúc, Thẩm Thư Dư nghiêm túc nhìn Phương Kỳ nói: “Kỳ thật cái vật trang sức này cũng không phải là của Dư Tiểu Phong.”

“Ý cậu là sao thế?” Phương Kỳ cảm thấy hơi rối não.

Thẩm Thư Dư đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho Phương Kỳ, Phương Kỳ bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: “Cho nên cái người tên Fire kia vì biết cậu thích vật trang sức này, sau đó thông qua Tiểu Phong học trưởng, lại thông qua tay của tớ chuyển lại cho cậu phải không?”

Thẩm Thư Dư nghĩ gật gật đầu.

Hẳn là như vậy không sai.

“Oa!” Phương Giác đột nhiên la lên một tiếng

Thẩm Thư Dư hoảng sợ, “Cậu bị gì thế.”

Phương Kỳ lay lay cánh tay của Thẩm Thư Dư, “Cậu không cảm thấy ngọt ngào lắm sao? Anh ta trăm cay ngàn đắng đem cái vật trang sức này tặng cho cậu, thậm chí còn là hình ảnh nhân vật cậu thích nhất rồi còn gì, cậu một chút cũng không cảm động sao?”

Thẩm Thư Dư lắc đầu, “Tớ cảm thấy thật đáng sợ là đằng khác.”

“Đáng sợ cái gì?”

“Khẩu trang tớ bịt kín đến vậy rồi mà anh ta vẫn biết được. Chỉ tính chuyện này không thôi vẫn chưa đủ, không biết anh ta ngay từ đầu có phải đã nhận ra tớ hay không mà ngay lần gặp đầu tiên đã cho tớ hứng nước rồi.”

Nhớ lại mình đi dạo trong sân trường cũng xảy ra chuyện xui xẻo đến vậy, Thẩm Thư Dư liền cảm thấy hết thảy mọi thứ đều rất kỳ quái.

Mắc công trưa nay cô vất vả chạy trốn, sớm biết thế liền quang minh chính đại lấy móc chìa khóa lại rồi, đỡ phải bị đối phương ăn đậu hủ. Nghĩ đến đây, Thẩm Thư Dư trong lòng lại có chút tức giận.

Nhưng Phương Kỳ hiển nhiên không cho rằng như vậy, cô ấy lôi kéo Thẩm Thư Dư vẻ mặt tò mò: “Anh ta rốt cuộc là ai thế, cậu có biết không?”

“Anh ta thật ra có nói qua tên, nhưng mà tớ không nhớ kỹ.”Cô còn đọc theo một lần, mà vẫn không thể nhớ rõ.

“Anh ta lớn lên đẹp trai không?”

Tuy rằng cảm thấy đối phương rất chán ghét, nhưng Thẩm Thư Dư cũng không thể không thành thật thừa nhận, “Ngũ quan lớn lên khá tốt, chắc là đẹp đó.”

Phương Kỳ lại nói: “Nếu anh ta cùng Tiểu Phong học trưởng biết nhau, chắc hẳn là thường xuyên chơi chung đi? Có phải anh ta là một trong những huynh đệ của Tiểu Phong học trưởng không nhỉ?”

Phương Kỳ đối với mấy nam sinh quanh Dư Tiểu Phong có chút quen thuộc, chỉ cần nghe ngóng vài lần chắc sẽ tìm ra thôi.

Nhưng Thẩm Thư Dư lại lắc đầu, “Hình như chưa từng gặp qua.”

Cái tên vô lại kia lớn lên bá đạo như vậy, lại là học sinh của trường, huống chi còn cùng đám người Dư Tiểu Phong quậy phá khắp nơi. Ngày thường Thẩm Thư Dư hoặc ít hoặc nhiều phải gặp qua một lần, nhưng cô lại đối với Phó Chước một chút ấn tượng cũng không có.

“Sao lại có chút không đúng…”

Phương Kỳ tò mò muốn chết, thật sự rất muốn lập tức biết đối phương rốt cuộc là ai, vì thế hỏi khéo Thẩm Thư Dư: “Nếu không, tớ hỏi Tiểu Phong học trưởng một chút nha?”

“Cậu dám!” Thẩm Thư Dư đối với Phó Chước nửa điểm hứng thú cũng không có.

Dù sao nếu về sau sẽ không dính líu gì tới nhau nữa, vậy coi như đối phương là một hạt bụi giữa biển người mênh mông vậy, cô sẽ không chủ động đi trêu chọc.

Nhưng sự thật là, Thẩm Thư Dư nghĩ quá đơn giản.

Lúc ban đêm rửa mặt xong nằm trên giường, cô mở Wechat lên, nhận được một lời mời kết bạn: 【Add tôi đi. 】

Cô tắt máy nhắm mắt lại, thở dài một cách bất lực.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN