Vạn Kiếp Nhất Mộng - Chương 79: Bất đắc dĩ thành một nhóm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Vạn Kiếp Nhất Mộng


Chương 79: Bất đắc dĩ thành một nhóm


Thí Kiếm Đình, vài giờ trước lúc khai mở Tử Vong Chi Địa.

– Nghe nói lần này thử thách tăng gấp đôi, quái thú tăng gấp đôi, thậm chí còn cho rất nhiều tán tu tham gia để tăng độ khó. Hầy~Ta chỉ mới Luyện Khí tầng bốn, chẳng biết sẽ gắng gượng được bao lâu.

– Mà hình như lần này yêu cầu phải duy trì được một ngày nếu không sẽ bị đẩy xuống thành đệ tử ngoại môn, hoàn thành được bốn nhiệm vụ mới có cơ hội trở thành đệ tử chân truyền. Lần trước ta may mắn lắm mới trụ được một ngày, chẳng biết lần này có được như thế nữa hay không.

Để trở thành đệ tử nội môn cần phải trải qua hai năm thời gian thử thách ở vị trí đệ tử tạp dịch thì mới có tư cách tham gia đợt kiểm tra linh căn. Nếu người nào linh căn đạt tiêu chuẩn thì không nói, còn chẳng may không đạt thì sẽ có ngay một chỗ trong danh sách đệ tử ngoại môn.

Nghe thì có vẻ oai, kì thực đệ tử ngoại môn so với đệ tử tạp dịch cũng chỉ hơn ở cái danh thôi. Cả ngày chạy đông chạy tây làm việc kiếm tiền cho môn phái chỉ để cuối tháng nhận được vài viên đan dược hạ phẩm, so với đệ tử tạp dịch được bao ăn bao ở thì còn khổ cực hơn gấp mấy lần.

Nhưng cũng không phải trở thành đệ tử ngoại môn là lỡ duyên với tiên lộ. Một đệ tử ngoại môn chỉ cần đạt yêu cầu trong thử thách Tử Vong Chi Địa thì sẽ lập tức được trở thành đệ tử chính thức, thế nhưng nếu chỉ dựa vào lượng tài nguyên ít ỏi được cấp hàng tháng mà muốn vượt qua những đệ tử nội môn được hỗ trợ đầy đủ thì thật chẳng khác nào lấy xe đạp ra đua với ô tô.

Tuy nhiên khó không có nghĩa là không ai làm được, bởi lẽ thành bại không chỉ dựa vào ngoại vật như vũ khí hay đan dược mà còn phải xét đến những yếu tố như trí tuệ, kinh nghiệm và cả may mắn nữa. Số lượng người có thể thông qua Tử Vong Chi Địa tiến vào hàng ngũ đệ tử nội môn mặc dù rất hiếm hoi nhưng đều là những nhân vật xuất chúng, khả năng cao sẽ thành trụ cột của môn phái trong tương lai. Tiêu biểu trong số đó có thể kể đến Dương Phàm, một đệ tử ngoại môn vô danh nhưng đã gây bất ngờ cho tất cả mọi người khi hoàn thành ba trong số bốn nhiệm vụ mà Tiêu Viêm đề ra, suýt soát đạt tiêu chuẩn để trở thành đệ tử chân truyền.

Trở lại sau nửa tháng bế quan, lần này có vẻ như Dương Phàm rất quyết tâm không để vị trí đệ tử chân truyền một lần nữa vuột khỏi tầm tay.

– Nhìn kìa!Là Dương Phàm sư huynh!

– Nghe nói y sau nửa tháng bế quan đã đạt đến Luyện Khí tầng hai đỉnh phong. Tuy không tính là cao nhưng kinh nghiệm vượt ải của y thì tuyệt đối không thể coi thường!

– Giá mà được cùng đội với tên Dương Phàm đó thì tốt quá, có thể dựa hơi gã để qua một ngày thời gian a!

Thiếu niên áo trắng chắp tay sau lưng thong thả bước đi, vui vẻ đón nhận những ánh mắt kính phục lẫn ghen ghét như một loại phần thưởng tinh tế cho chiến tích phi thường, thỉnh thoảng khóe miệng gã lại nhếch lên khi nghe thấy ai đó xuýt xoa khen ngợi.

– Sư huynh, nửa tháng không xuất hiện mà coi bộ uy danh của huynh chỉ tăng không giảm a!

Bên cạnh thiếu niên áo trắng là một nam hài tầm mười bốn mười lăm tuổi vẻ kiêu ngạo hống hách đang dùng ánh mắt khinh thường nhìn đám đông xung quanh. Tên tiểu tử này tên gọi Diệp Chiến, hay còn được những đệ tử cấp thấp kính sợ gọi một tiếng Diệp công tử, là con nhà gia thế nên dù vừa dốt vừa lười, tu vi lại thấp thảm hại nhưng y vẫn có thể dựa vào kinh tế thu gom một đám ô hợp làm mưa làm gió một thời gian.

Thế nhưng trong lần đầu tiên tham gia Tử Vong Chi Địa, trải qua chân chính nguy hiểm thì “Diệp công tử” mới nhận ra tập hợp một lũ Luyện Khí tầng một hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì. Yêu thú chỉ cần vung tay một cái là hai tên “cao thủ” thường ngày hung hăng càn quấy, lấn nam bá nữ lập tức thành một đống bùn nhão.

Đang lúc tuyệt vọng thì Diệp Chiến được tên đệ tử ngoại môn mà lúc mới nhập đội y cực kì khinh ghét dùng một loại khinh công thượng thừa kéo ra khỏi nanh vuốt của yêu thú. Tên đệ tử ngoại môn đó không ai khác chính là Dương Phàm, và câu chuyện tiếp theo chắc ai cũng đã đoán được.

– Khi ta bế quan trong môn phái đã xảy ra những chuyện gì?

Ở cái thế giới điên khùng này thì vắng mặt một ngày cũng có thể bỏ lỡ vô số chuyện đại sự. Dương Phàm là người dày dặn kinh nghiệm, đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của việc nắm bắt tin tức.

– Ai da~ Gần đây nhất cũng không có gì đặc biệt…Phải rồi, hai tên Ngạo Nam cùng Minh Thần không biết lăn lộn ở đâu trở về cả người đều là vết thương. Lần này sư huynh tiến vào Tử Vong Chi Địa nhất định có thể thuận lợi làm gỏi bọn chúng,thẳng tắp trở thành đại sư huynh a!

– …

Dương Phàm đối với suy nghĩ ngây thơ này của Diệp Chiến chỉ đơn giản là không bày tỏ thái độ. Tử Vong Chi Địa là bài kiểm tra bắt buộc nhưng vẫn có thể được miễn nếu như tình trạng sức khỏe quá tồi tệ. Nếu Minh Thần tham gia đồng nghĩa với việc tên đó vẫn còn đủ khả năng chiến đấu, còn về phần Ngạo Nam thì không cần bận tâm vì danh vọng của gã còn chưa đủ để trở thành mục tiêu của Dương Phàm. Nhưng tốt nhất là cứ tránh xa hai tên này, bởi lẽ chúng không phải loại dễ dàng bị đánh bại chỉ bởi có sẵn vài vết thương đâu

– Vậy còn Tứ Sơn Tỷ Võ?Minh Thần tiếp tục đứng đầu phải không?Đứng thứ hai là Ngạo Nam?

– Vâng. Đứng đầu vẫn là Minh Thần, nhưng đứng thứ hai..không hẳn là Ngạo Nam.

Dương Phàm nghe vậy thì cảm thấy vô cùng kì quái. Không lẽ trong lúc gã bế quan đã xuất hiện một nhân tài vượt qua cả Ngạo Nam?

– Đáng lẽ Tinh Vũ mới là người đứng thứ hai, nhưng vì không đủ năng lực đánh tiếp nên Ngạo Nam mới…

– Chậm đã!

Dương Phàm bất ngờ ngắt lời Diệp Chiến sau đó nghi hoặc hỏi:

– Tinh Vũ là người nào?Sao ta chưa từng nghe qua?

Diệp Chiến quăng cho gã một ánh mắt đầy cảm thông. Lần đầu nghe cái tên Tinh Vũ thì y cũng bất ngờ giống hệt như Dương Phàm, cũng hoài nghi không biết có phải là tên ất ơ nào từ bên ngoài lén lút trà trộn vào đám đệ tử hay không.

– Chính là tên đệ tử phế vật của Thanh Dương sư thúc a. Không biết nàng cho hắn ăn cái gì xuân dược mà đột nhiên trở nên trâu bò như vậy!Cơ mà chẳng hiểu hắn đi đứng kiểu gì mà gãy mất cái chân phải, giờ chỉ còn là một kẻ tàn phế thôi.

Dương Phàm nghe vậy thì cảm thấy có vài điểm hơi kì quái. Tạì sao ba con người chẳng liên quan gì đến nhau lại đồng thời bị thương?Với cả tên đệ tử của sư thúc thực lực ra sao người trong môn phái đều biết, dù may mắn đến đâu cũng không thể đi đến vòng bán kết chứ chưa nói tới đạt vị trí thứ hai. Cho dù là mạnh như Ngạo Nam mà để vào tới vòng chung kết cũng sứt đầu mẻ trán không ít đâu!

Dương Phàm đang định hỏi chi tiết hơn thì bất ngờ vang lên một thanh âm lạnh lùng quen thuộc:

– Chậc chậc ~Cái lũ ô hợp này sao còn chưa đứng xếp hàng?Đợi lão tử trải thảm đỏ mời các ngươi sao?

Tiêu Viêm khoác một bộ bạch y đứng lơ lửng trên không, ánh mắt thờ ơ bao quát chúng đệ tử, cả người tản ra một loại uy áp của đấng bề trên khiến lũ đệ tử ngay đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

Dưới áp lực như vậy, cho dù không dùng bất cứ hình phạt nào để đe dọa thì mấy trăm đệ tử cũng tự giác xếp hàng ngay ngắn chỉ trong ngắn ngủi vài giây đồng hồ. Dương Thần nhìn thấy phong thái uy vũ của chưởng môn nhân thì trong mắt lóe lên một tia hâm mộ. Khát vọng cả đời của gã chính là đứng trên đỉnh cao kia ngạo thị chúng sinh, khiến cho những kẻ trước kia coi thường gã phải dập đầu quỳ bái.

– Đều đã đông đủ rồi chứ?Kiểm tra lại hành trang lần cuối đi, đã tiến vào Tử Vong Chi Địa thì một khi xin ra ngoài là không vào lại được đâu.

Tiêu Viêm chậm rãi bước xuống như thể có một cầu thang vô hình giữa không trung, rồi ngay khi đặt chân xuống mặt đất gã liền lấy từ trong ống tay áo ra một bức tranh rất nhỏ, kích thước chỉ dài hơn bàn tay người trưởng thành một chút đã được cuộn lại gọn gàng.

Một số đệ tử lần đầu tham gia Tử Vong Chi Địa thấy vậy không khỏi thắc mắc về công dụng của cuộn tranh này. Đừng nói là chưởng môn định dùng hình vẽ giảng lịch sử cho bọn họ nhé?

Chỉ thấy tay trái của Tiêu Viêm kết thủ ấn, linh lực chạy theo kinh mạch bàn tay tập hợp lại tạo thành một khối cầu lớn bằng ngón tay cái tỏa hào quang rực rỡ. Khối cầu chầm chậm hạ xuống hòa vào cuộn tranh khiến nó bay lên lơ lửng rồi bất ngờ mở tung, ba mét tranh vẽ được sơn phết màu tỉ mỉ có núi có sông, có rừng có biển hiện ra trước mắt chúng đệ tử.

Một vài thành phần nhạy cảm với nguy hiểm đã bắt đầu cảm thấy bức tranh có gì đó không ổn, hơi thở cùng nhịp tim cũng vì thế mà dồn dập hẳn lên.

– Về luật chơi thì chắc đứa nào cũng đã biết rồi. Cứ vào đó và sống lâu nhất có thể là được.

Tiêu Viêm vuốt cằm quan sát lũ đệ tử đang căng thẳng tột độ như đang suy tính điều gì, cuối cùng gã gật gù như thể đã có quyết định cuối cùng:

– Những năm trước ta tổ chức bốc thăm để chia đội, cơ mà năm nay sẽ thay đổi một chút. Các ngươi tự lập đội bốn người đi, thích đứa nào thì lập đội với nó. Nhanh cái chân lên, giờ lành sắp đến rồi.

Sau một thoáng ngỡ ngàng, đám đệ tử lập tức nháo nhào đi tìm người thương. Tại thời điểm này công dụng của việc ngoại giao tốt được thể hiện rất rõ ràng khi một số đệ tử chỉ nhoắng cái đã tập hợp đủ bốn người, trong khi có kẻ đứng đần mặt ra hồi lâu vẫn không có ai thèm hỏi, ví dụ điển hình là thằng nhãi mắt cá chết nào đó.

Minh Thần khó khăn lắm mới tách được khỏi đám fan cuồng, đang hít thở không khí trong lành thì bắt gặp Ngạo Nam đang quàng vai bá cổ hai sư tỷ trông cũng khá xinh đẹp. Nếu là người khác thì Minh Thần cũng chẳng thèm quan tâm, nhưng tên Ngạo Nam này lại có vẻ rất thân với Tinh Vũ, mà Tinh Vũ thì có vài điểm bí ẩn thú vị mà gã muốn tìm hiểu.

Sau một thoáng chần chừ, Minh Thần dứt khoát tiến đến trước mặt Ngạo Nam hỏi:

– Ngươi không chung nhóm với hắn à?

– Hắn?

Ngạo Nam nhìn về phía tên tiểu tử đang bình thản mở bình nước ra uống, cười nhạt đáp:

– Không. So với hắn thì hai vị tỷ tỷ xinh đẹp này chẳng phải hấp dẫn hơn sao?

Nói xong liền quay sang cười khúc khích với hai nữ nhân, nhìn bộ dạng rất giống với mấy phú nhị đại ăn chơi chác táng cắm trại ở lầu xanh.

Minh Thần không có vấn đề gì với chuyện yêu đương của các cháu, tuy nhiên nếu vì gái mà bỏ huynh đệ thì thật sự là hơi quá đáng.

– Không phải ngươi chơi thân với hắn sao?Mấy hôm trước…

– Ây ây ây~

Ngạo Nam bất ngờ ngắt lời Minh Thần, gã nhún vai nói:

– Thân đến mấy cũng cần một ít không gian riêng, đúng không?Ta chỉ đơn giản là không muốn cản trở sự phát triển của hắn thôi.

Chênh lệch về tu vi giữa Ngạo Nam và hắn là rất lớn, vậy nên nếu cứ dựa dẫm vào khả năng gánh đội của Ngạo Nam thì sẽ vô tình làm mất đi cơ hội rèn luyện của hắn. Cơ mà đây là bài kiểm tra rất quan trọng, nếu không đạt tiêu chuẩn là sẽ lập tức bị đá khỏi danh sách đệ tử nội môn chứ đâu phải chuyện đùa. Lý do này của Ngạo Nam tuy rằng có lí nhưng thật sự không thuyết phục cho lắm.

– Phải rồi, nhóm của ta vẫn thiếu một vị trí. Ngươi tham gia chứ?

Lời đề nghị này khiến Minh Thần rất bất ngờ. Với tính khí của Ngạo Nam thì gã hẳn phải không bao giờ mời đối thủ vào cùng đội mới đúng.

– Chuyện này…ta…

Đang định lựa lời từ chối thì lại có thêm một đám đệ tử nhao nhao vây quanh Minh Thần, tên nào cũng ầm ĩ muốn lập đội với đệ tử xuất sắc nhất để được gánh khiến cuộc tranh cãi càng lúc càng căng thẳng, thậm chí một số kẻ tu vi cao một chút còn đề ra phương án quyết đấu để cạnh tranh cho nó “công bằng”.

– Bớt ồn ào. Ta có đội rồi.

Sau một thoáng cân nhắc, Minh Thần quyết định chấp nhận lời đề nghị đáng ngờ của Ngạo Nam. Dù sao thì cùng đội với một thằng có thực lực vẫn đỡ hơn vượt ải mà mang theo mấy cục tạ ồn ào kia.

– Trời mé ~Tụi nó đã bá mà còn đi với nhau!

– Ta thích bốc thăm như ngày xưa hơn.

– Tuyển Luyện Khí tầng hai trở lên a!

Minh Thần thở phào nhẹ nhõm khi thấy đám đông dần giải tán, tuy nhiên gã vẫn chưa cảm thấy an lòng vì hoàn cảnh của hắn nhìn kiểu nào cũng có vẻ hơi toang. Coi đi, mọi người đều đã có đội mà hắn thì vẫn đang đứng một mình một góc kia kìa.

– Ngươi coi vậy mà đa cảm quá nhỉ?

Ngạo Nam ngoái nhìn hắn đang ngủ gà ngủ gật, trầm giọng nói:

– Đừng lo. Hắn sẽ không việc gì đâu.

Nhắm mắt dưỡng thần một lúc lâu, đợi đến khi những tiếng ồn ào tranh cãi đã dứt hẳn thì hắn mới mở mắt nhìn xung quanh. Mặc dù biểu hiện ở sự kiện Tứ Sơn Tỷ Võ của hắn rất đáng nể, dù vậy nó vẫn không thay đổi được sự thật rằng tu vi của hắn mới chỉ là Tôi Thể cảnh. Và có lẽ do uy tín của giải đấu không được cao cho lắm nên đám đệ tử thà mời một tên Luyện Khí tầng một đỉnh phong thay vì chọn á quân của giải, dẫn đến việc hắn có hơi tách biệt với những đội nhóm đã đông đủ đang vui vẻ hào hứng vì sắp được đi cắm trại.

(Hử?Đứa nào kia?)

Hắn có hơi bất ngờ khi bản thân không phải người duy nhất bị bỏ lại. Cách đó không xa là một kẻ mang trên mình bộ đồ hóa trang kì quặc đang đứng trơ trọi một mình như thể những người khác sợ nếu đứng cạnh sẽ bị lây nhiễm phong cách thời trang kì quặc khó đỡ của y.

(Cái bộ đồ này…cả cái đầu dựng đứng bù xù kia…Đây chẳng phải cái đứa tự nhận là Daxua Ma Kiếm sao?)

Trùng sinh lần này có hai sự thay đổi so với thực tại trong kí ức mà khiến hắn cảm thấy ấn tượng nhất: Một là tính cách của Thanh Dương, hai là thằng dở hơi lấy tên Yasuo Ma Kiếm trong đợt thi đấu võ đài mấy bữa trước.

Trong những kí ức hiếm hoi về sư phụ thì hắn chỉ biết nàng là một người ôn nhu và hơi kì quái, tất nhiên là theo hướng tích cực. Tuy nhiên càng đi sâu tìm hiểu thì hắn càng nhận ra Thanh Dương chẳng khác gì một cô bé lớn xác, nguyên nhân chắc chắn là do quá trình trưởng thành không nhận được sự quan tâm đúng mực của gia đình. Nghĩ mà xem, một cái nữ nhân trưởng thành mà đối nhân xử thế toàn học theo mấy quyển sách ghi vài ba cái triết lý vớ vẩn, thật là khiến người ta không thể không lo.

Mà vấn đề này cứ tạm thời đặt qua một bên, trước tiên nói đến vấn đề thứ hai. Giả sử đang là thế kỷ hai mươi mốt, một thanh niên xuống đường hít thở sau khi chơi gần chục ván rank căng thẳng thì bắt gặp một đám người cosplay Yasuo lái xe máy lao ầm ầm trên đường. Khi đó phản ứng đầu tiên của thanh niên này nhất định sẽ là chặc lưỡi một cái, lẩm bẩm:

– Bố tiên sư cái bọn trẻ trâu!

Thế nhưng trở lại mấy nghìn năm trước, khi loài người vẫn còn đang mông muội và tạo hình đẹp tiêu chuẩn là áo dài trắng tóc buộc gọn gàng thì cái bộ giáp đen nhẻm gai góc lại thêm vài vệt đỏ khoa trương kết hợp cùng quả tóc dựng ngược như đám người ma giáo thực sự là xấu xúc phạm người nhìn, mà lại còn kì quặc nữa chứ!Nghĩ xem, trời mùa hè nóng gần bốn chục độ mà chui vào trong bộ giáp kín bưng rồi đeo lên cái mặt nạ sắt đen thui, đây chẳng phải là hun chết người sao?

Không chỉ phong cách ăn mặc kì quái mà thiếu niên tự xưng là Yasuo Ma Kiếm này từ khi gia nhập môn phái cũng rất ít khi giao tiếp với những đệ tử khác, hoặc nếu có thì cũng chỉ nói rất ngắn gọn và lạnh lùng. Biểu hiện như vậy mà không bị các đệ tử khác cô lập thì mới là chuyện lạ.

(Đứa nhóc đáng thương.)

Hắn phần nào đoán được quá khứ của tên Yasuo Ma Kiếm này. Chắc hẳn gã là một đứa xui xẻo trải qua biến cố nào đó rồi trong lúc lang thang lượm được một quyển bí tịch nhảm nhí và tin sái cổ những gì viết bên trong. Thật may là còn được lão chưởng môn đời trước cưu mang, chứ nếu để gã đem theo mấy kĩ thuật chó má trong quyển bí tịch đi hành tẩu giang hồ thì có lẽ đã xanh cỏ từ lâu rồi.

– …

Yasuo Ma Kiếm bị hắn nhìn chằm chằm thì cảm thấy có chút không thoải mái, mạnh mẽ xoay lưng tránh bị cặp mắt cá chết của hắn nhìn trực diện.

– Nhanh chân!Nhanh chân!Thằng nhãi khốn khiếp kia đứng đờ ra đấy đợi ăn phân à!?

Tiêu Viêm đang thúc giục đám đệ tử nhanh chóng ổn định vị trí thì vô tình bắt gặp hắn đang đứng ngẩn người liền tận dụng cơ hội này chửi ầm lên. Dạo gần đây bị tiểu tử này giỡn mặt mấy lần mà chỉ có thể nhịn, hôm nay chửi hắn được một câu tâm trạng liền tốt hơn không ít.

(Cái tên già không nên nết này…)

Hắn đảo mắt nhìn qua Tiêu Viêm, đang định tìm câu gì đó tinh tế tàn nhẫn để trêu tức gã thì bỗng vang lên một giọng nói trầm ấm điềm đạm khiến ai nghe được đều cảm thấy mát lòng mát dạ:

– Sư phụ thứ lỗi đồ nhi bất cẩn. Vị sư đệ này thuộc nhóm của ta, lần đầu tham dự nên có hơi chậm chạp. Tinh sư đệ, còn không mau tạ lỗi với sư phụ?

Sự xuất hiện bất ngờ của Dương Phàm khiến cả hắn lẫn Tiêu Viêm đều trưng ra biểu cảm “wtf man!”.Phong cách chọn thành viên của tên tiểu tử này cũng quá tiện đi, ngay cả nhà giàu mua đồ Tết cũng không có cái kiểu đi ngang thuận tay lượm nhặt như vậy.

Tiêu Viêm thấy Dương Phàm quản chuyện bao đồng thì khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía Yasuo Ma Kiếm, ác tâm chế nhạo:

– Vậy còn đứa kia?Không phải cũng là thành viên của ngươi đấy chứ?Ta xem rất phù hợp a.

(Một tên phú nhị đại, một tên phế vật, giờ thêm một đứa dị hợm vào coi tiểu tử ngươi gánh kiểu gì!)

Thời điểm Tiêu Viêm đang đắc ý dạt dào thì Dương Phàm bỗng nói một câu khiến mặt gã trở nên xám xịt:

– Sư phụ quả nhiên đoán việc như thần. Đấy cũng là thành viên trong nhóm của đệ tử.

– …

Tiêu Viêm vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ trừng mắt nhìn Dương Phàm đang cung kính chắp tay, nhưng cuối cùng vẫn là không kiếm được lí do gì để trách phạt tên tiểu tử này.

– Đã chọn nhóm xong hết rồi chứ?Nếu xong rồi thì đến tiết mục đặt tên nhóm. Ở đây là ba trăm ngọc bài có đánh số…

– Ta lấy số bốn.

Tiêu Viêm còn chưa phổ biến xong thì ở phía dưới đã vang lên một thanh âm lạnh lùng bá đạo như đang ra lệnh. Trên dưới trong ngoài cái Thiên Kiếm Sơn này chỉ có duy nhất một người dám dùng cái giọng này nói chuyện với gã, đó là…

– Thằng ngu này!Đang yên đang lành ngươi sủa bậy bạ cái gì thế hả!?

Diệp Chiến túm cổ áo hắn phẫn nộ chửi ầm lên. Phải biết, thí luyện đã bắt đầu ngay từ khi các đệ tử chia nhóm, yêu cầu là trong thời gian ngắn nhất nắm bắt được sở trường sở đoản của từng người để phối hợp khi tiến vào Tử Vong Chi Địa nguy hiểm trùng trùng.

Tiếp theo là tìm cách chọn được số thứ tự đẹp nhất, bởi mỗi ngọc bài đều đã được thi pháp để mang đến vận khí khác nhau. Ngọc bài số đẹp sẽ giúp người trong đội tránh được quái vật, dễ dàng tìm thấy nơi trú ẩn hay thậm chí là nhặt được pháp bảo do người trước đó đánh rơi. Ngược lại, số xấu sẽ mang lại tai ách cho đội ngũ, làm tăng khả năng bắt gặp quái vật hoặc cạm bẫy. Quy luật ngầm này tuy không được ghi chép trong bất kỳ tài liệu hướng dẫn nhưng phàm là người từng nhiều lần tiến vào Tử Vong Chi Địa đều biết cả. Dương Phàm cũng chính là nhờ am hiểu những tri thức vụn vặt này mà từng bước thu nhặt các lợi thế, rồi từ đó tạo nên thành tích đáng nể cho bản thân.

Ấy thế mà thằng ngu kia mở miệng ra liền đòi số bốn. Ai chẳng biết bốn là số tử, nếu thật sự nhận số đó chỉ e chưa trụ nổi nửa ngày thì đã tử ẹo luôn rồi.

– Cái mẹ gì vậy?Thành viên kiểu gì mà đến quyền đưa ra ý kiến cũng không có?Các ngươi theo chế độ độc tài à?

Hắn nhướn mày lạnh lùng nói:

– Không chịu thì thôi khỏi nhóm nhiếc gì sất. Ta rời nhóm, dù sao chia sẻ số bốn với các ngươi cũng là quá thiệt thòi cho nó rồi.

– Mày…Thằng ngu này!

Diệp Chiến vung tay định cho bản mặt gợi đòn của hắn mấy đấm thì bị Dương Phàm cản lại.

– Tinh sư đệ dường như có lí do riêng?Nếu vậy thì mời đệ tùy ý.

– Sư huynh!?

Thái độ nhún nhường của Dương Phàm khiến cho Diệp Chiến vô cùng ngạc nhiên và khó hiểu. Mặc dù biết gã này hay chơi tâm kế nhưng nhường nhịn một thằng Tôi Thể cảnh phế vật thì có tác dụng gì cơ chứ?

Dương Phàm lắc đầu nói:

– Nếu Tinh sư đệ đã kiên quyết như vậy thì con số bốn với hắn nhất định là có ý nghĩa rất lớn. Ta nói không sai chứ, Tinh sư đệ?

Bộ dạng thảo mai của Dương Phàm khiến hắn cảm thấy có hơi dị ứng, nhếch miệng nói:

– Sai lè. Chỉ là ta thích thôi.

– …

– Thích thì cầm lấy!

Tiêu Viêm sau một thoáng chần chừ thì ném ngọc bài khắc số bốn cho hắn rồi gọi những đệ tử khác lên lấy ngọc bài cho nhóm mình. Sau khi đã chia cho tất cả các nhóm, Tiêu Viêm phất tay mở ra một cổng không gian ở giữa bức họa, nói:

– Sau khi bước vào cổng này mỗi nhóm sẽ được dịch chuyển đến các vị trí khác nhau trên Sơn Hà Đồ. Các ngươi lúc đó có thể chọn làm kẻ thù hay kết đồng bạn tùy ý, nhưng nhớ là tuyệt đối đừng tin bố con thằng nào. Khuyên sương sương thế thôi, giờ thì lần lượt từng nhóm bước qua đi, thời điểm nhóm cuối cùng bước qua chính là lúc Tử Vong Chi Địa bắt đầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN