Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ
Chương 299: TG14: Tam Phu Tứ Hầu (13)
~~~~~~~
Hai mươi chín tháng tư, đại hôn của Tô Mạn. Đại hôn của nữ hoàng, linh đình chưa bao giờ có.
Dựa theo tổ chế của Loan Phượng Quốc, toàn bộ nghi thức nữ hoàng nạp hoàng phu phải bắt đầu từ buổi sáng mãi cho đến khi hoàng hôn kết thúc, mà đương sự quan trọng trong buổi đại hôn long trọng là Nguyệt Thanh lúc này lại đang ở trong phủ trưởng công chúa.
Không sai, hắn là người đi ra từ phủ trưởng công chúa, cho nên phủ công chúa cũng coi như là nhà mẹ đẻ của hắn. Tuy rằng Tô Mạn và Tô Vãn bất hòa, nhưng lúc này Tô Vãn đã giao ra quyền lợi bí vệ hoàng gia, đối với chuyện cô kiên trì muốn đưa Nguyệt Thanh xuất giá, Tô Mạn tự nhiên là đồng ý, cho nên lần này đoàn kiệu rước dâu từ hoàng thành tới sẽ trực tiếp đi vào phủ trưởng công chúa đón dâu.
Thật ra, Tô Mạn cũng đang thử Tô Vãn, nếu Tô Vãn thật sự có âm mưu quỷ kế gì, lúc này cũng nên lộ ra đuôi cáo đúng không?
Lúc này, sáng sớm ánh mặt trời tỏa sáng, toàn bộ phủ công chúa là một mảnh đỏ tươi vui mừng.
Nguyệt Thanh mang váy choàng đỏ tươi đang ở trong phòng tĩnh tọa, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một trận tiếng đàn êm tai, đây là……
Nghe được tiếng đàn uyển chuyển ai oán kia, tâm tư Nguyệt Thanh vừa động, theo bản năng đứng dậy, đẩy cửa đi ra.
Gió xuân thổi vào mặt, hoa rơi rực rỡ.
Hoa lê trắng như tuyết rơi đầy đất, dưới một mảnh hoa lê, Tô Vãn một thân phượng bào đỏ tươi, mắt phượng hơi rũ, cô đang ở dưới tàng cây kia đánh đàn, tiếng đàn khổ tâm dần dần từ hậu viện phủ công chúa chậm rãi len lỏi ra ngoài, quanh quẩn ở trên đường phố yên tĩnh.
Thủ khúc này thật sự là quá mức đau khổ ai oán, hơn nữa Nguyệt Thanh chưa bao giờ nghe người khác đàn qua thủ khúc này, trong lúc nhất thời, hắn nghe đến có chút trầm mê.
Chờ đến khi tiếng đàn rơi xuống, gió xuân rền vang.
Thời điểm Nguyệt Thanh phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy dưới cây lê, mỹ nhân ngưng mắt.
Hắn lần đầu tiên cảm thấy, Tô Vãn đặc biệt xinh đẹp. Rút đi phù hoa, tan mất cao ngạo, vung đi lạnh nhạt và lăng lệ, chỉ còn lại vẻ đẹp tinh khiết nhất.
Cánh hoa lê thuần trắng sôi nổi từ trên trời rơi xuống, dừng ở đầu vai Tô Vãn, cô như không có cảm giác bước từng bước đi tới trước mặt Nguyệt Thanh…
“Thủ khúc này, ngươi thích không?”
“Thích.”
Nguyệt Thanh chần chờ vẫn là gian nan mở miệng, thủ khúc này hắn xác thực rất thích, chỉ nghe thôi cũng đủ làm nhân tâm người rất đau.
“Thủ khúc này ta chưa từng nghe qua, là trưởng công chúa tự sáng tác sao?”
“Không.”
Tô Vãn lắc lắc đầu: “Đây là một vị ẩn sĩ sáng tác cho chính hắn…… Ái nhân khúc, khúc danh 《 Phượng Cầu Hoàng 》.”
Chậm rãi Đông Nam vọng, một khúc phượng cầu hoàng.
Phượng Cầu Hoàng……
Ánh mắt Nguyệt Thanh lóe một chút: “Tên rất hay, thủ khúc nghe rất tuyệt, nhưng công chúa điện hạ lại đàn ra cảnh ý quá mức ai oán đau khổ.”
“A.”
Nghe Nguyệt Thanh nói, Tô Vãn chỉ cười nhạt, giơ tay từ trong lòng ngực mình móc ra một cái túi gấm màu tím xinh đẹp.
“Hôm nay đại điển bổn cung không vào cung tham gia, đây là…… lễ vật bổn cung tặng cho ngươi, ngươi nhận lấy đi. Từ đây về sau…… Ngươi không còn là người của phủ trưởng công chúa ta nữa.”
Nói xong, Tô Vãn run rẩy ngón tay đem túi gấm kia dùng sức nhét vào trong tay Nguyệt Thanh, sau đó nhanh chóng xoay người.
“Tô Vãn.”
Nguyệt Thanh lại lần nữa không tự chủ được kêu ra tên của cô.
“Vì sao?”
Cũng giống như ngày đó hắn ở bên ngoài Ngự Thư Phòng nhìn thấy nàng, hắn không rõ nàng làm nhiều như vậy rốt cuộc là vì cái gì.
Nghe Nguyệt Thanh nói, Tô Vãn không quay đầu lại, cô chậm rãi nâng tay tiếp cánh hoa từ trên cây rơi xuống, thấp giọng mở miệng.
“Loan Phượng Quốc từ xưa đều là nữ đế đương quyền, các quý tộc tam phu tứ hầu là chuyện thường thấy nhất, phụ thân ta chính là nam hầu của tiên đế, ông ấy vẫn luôn một mực yêu tiên đế, cho dù tiên đế đối với ông ấy không có một tia tình cảm, ông ấy vẫn như cũ không thể tự kềm chế được mà yêu bà ấy, cuối cùng thậm chí chịu vì bà ấy mà đi tìm chết. Ta còn nhớ rõ đó là năm ta mười một tuổi, phụ thân đi rồi, đi rất bình tĩnh, ta ở trước giường bệnh của ông ấy khàn cả giọng hỏi, vì sao? Vì sao lại ngu ngốc như vậy chứ? Ông ấy nói, bởi vì…… yêu! Bởi vì yêu! A.”
Tô Vãn cười lạnh, đáy mắt có nước mắt chớp động, cô xoay người, ánh mắt doanh doanh nhìn Nguyệt Thanh.
“Đó là yêu sao? Tựa như Liễu Lạc yêu Tô Mạn, ngươi cũng yêu Tô Mạn, Tô Mạn thì sao? Nàng ta yêu Liễu Lạc cũng yêu ngươi, thậm chí còn sẽ yêu nhiều người hơn nữa, đó thật sự chính là yêu sao? Ta không cần tình yêu như vậy, ta không cần cuộc sống như vậy! Từ nhỏ ta đã không được tiên đế yêu thích, bởi vì ta không phải con gái của nam nhân mà bà yêu, cho nên, ta trở thành một đứa con rơi? Nguyệt Thanh ngươi nói cho ta biết, ta làm sai cái gì? Mong được người chung tình, đầu bạc không cách xa, cuộc đời này của Tô Vãn ta chỉ muốn cùng người ta yêu nắm tay nhau cả đời đến khi già đi, vì sao, ông trời đến một cái nguyện vọng hèn mọn như vậy cũng không chịu thỏa mãn ta?”
Nói xong lời cuối cùng, âm thanh Tô Vãn đã bắt đầu nghẹn ngào.
“Tô Vãn……”
Nguyệt Thanh tiến lên một bước, hắn chưa từng gặp qua Tô Vãn yếu ớt như vậy.
Trưởng công chúa, đã từng là đại danh từ giết chóc cùng máu lạnh.
Nàng cao cao tại thượng, nàng tâm cơ thâm trầm, tất cả mọi người đều cho rằng, thứ nàng muốn chính là toàn bộ thiên hạ, nhưng kết quả nàng lại chỉ muốn có một người yêu mình.
Tim của Nguyệt Thanh không tự chủ được bắt đầu đau đớn, vì nàng, cũng vì đoạn tình cảm mất đi kia.
Yêu, rốt cuộc như thế nào mới xem là yêu đến khắc cốt minh tâm, đến chết không phai?
“Tô Vãn.”
Nhìn thấy trên khuôn mặt trắng nõn của Tô Vãn có nước mắt trong suốt chảy xuống, Nguyệt Thanh theo bản năng giơ tay muốn giúp nàng lau đi, Tô Vãn lại như điện giật né tránh tay hắn.
“Đừng chạm vào ta, cũng không cần lại đối tốt với ta, ta đã đối với ngươi hết hy vọng rồi.”
Nói xong, Tô Vãn nâng mắt lẳng lặng nhìn nam nhân trước mắt tựa như thần tiên này.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là nam nhân của Tô Mạn, mà Tô Vãn ta, một ngày nào đó cũng sẽ tìm được một nam nhân thuộc về ta, ta không cầu hắn đại phú đại quý, không cầu hắn văn thao võ lược, chỉ cần hắn yêu ta, ta liền vì hắn vượt lửa qua sông!”
Nói xong, Tô Vãn nâng tay phải của mình lên, lấy chủy thủ từ cổ tay áo ra, một đạo ngân quang hiện lên, ống tay áo đỏ tươi của Tô Vãn bị cắt rớt một đường dài, tơ lụa đỏ tươi bị Tô Vãn ném ở giữa không trung, theo cánh hoa trắng tươi kia cùng nhau dừng ở trên mặt đất.
“Nguyệt Thanh, Tô Vãn ta từ giờ phút này trở đi, cùng ngươi —— ân đoạn, tình tuyệt!”
Nói rồi, Tô Vãn thu hồi chủy thủ, xoay người không chút lưu luyến rời đi.
Cho dù trên mặt còn mang theo nước mắt, thời điểm cô xoay người vẫn ưu nhã thong dong như cũ, phảng phất lại biến thành trưởng công chúa cao quý ngạo khí của trước kia.
Thẳng đến khi thân ảnh Tô Vãn biến mất không thấy nữa, Nguyệt Thanh vẫn còn đứng tại chỗ, hắn sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên cong lưng nhặt lên mảnh lụa hồng bị Tô Vãn ném trên mặt đất.
Mong tìm được người chung tình, đầu bạc không cách xa.
Tay Nguyệt Thanh không tự chủ được nắm chặt hồng lụa trong lòng bàn tay, hắn hơi ngưỡng mặt, chậm rãi nhắm lại hai mắt, gió xuân nhẹ thổi qua, phảng phất như ai đó đang ở bên tai hắn nhẹ giọng nỉ non ——
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi.
Tâm duyệt quân hề quân bất tri.*
(Núi có cây, cây có cành,
Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay)
…………
Khi màn đêm buông xuống, hoàng thành ầm ĩ cả ngày rốt cuộc an tĩnh lại.
Nến đỏ lập loè, trong phòng ấm áp. Bên trong tân phòng hậu cung, Tô Mạn vừa mới cùng Nguyệt Thanh uống qua rượu giao bôi, nhìn nam nhân trước mắt vẻ mặt thanh tâm quả dục, Tô Mạn nhịn không được tâm tình rất tốt mở miệng nói.
“Nguyệt Thanh, chàng có tâm nguyện gì không? Chàng là nam nhân của trẫm, chỉ cần là chàng muốn, trẫm đều có thể thỏa mãn cho chàng.”
Nghe Tô Mạn nói, Nguyệt Thanh cười nhạt.
“Ta không muốn gì cả, bệ hạ không cần lo lắng như thế.”
“Người không có khả năng vô dục vô cầu, cho dù là thánh nhân cũng sẽ có tâm nguyện, Nguyệt Thanh, chàng nói cho trẫm biết, mau nói xem chàng muốn cái gì?”
Tô Mạn thích xem bộ dáng Nguyệt Thanh ưu nhã thanh cao, cho nên nàng nhịn không được làm nũng với hắn.
Muốn cái gì?
Nguyệt Thanh im lặng một chút, theo bản năng buột miệng thốt ra: “Mong được người chung tình, đầu bạc không cách xa.”
“Hửm?”
Nghe Nguyệt Thanh nói, Tô Mạn nhịn không được cười mê người.
“Nguyệt Thanh, thì ra chàng cũng biết nói lời ngon tiếng ngọt nha! Hiện tại chàng đã là người của trẫm, trẫm tự nhiên sẽ cùng chàng bên nhau đến đầu bạc, chàng không cần lo lắng.”
Nghe Tô Mạn nói, Nguyệt Thanh chỉ là nhàn nhạt cười, đáy lòng lại đột nhiên phiền muộn vô cùng……
~~~~~~~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!