Ngân Thỏ Kỳ Duyên
Chương 30: Bảy chú lùn
Bảy chú lùn
“Khô Vinh đại nhân! Tử Nhi rất nhớ ngài, nào tới ôm hôn một cái đi!” Cô gái mặc bộ màu tím quyến rũ kích động bay vọt lên, lao thẳng tới đôi môi mỏng của Khô Vinh, lại bị Khô Vinh nghiêng đầu một cái, khéo léo tránh thoát, rồi sau đó mĩ nhân ngón cái do dùng sức quá độ, lại bay thẳng tắp tới cây khô phía sau Khô Vinh, bất giác sao bay đầy trời.
“Khô vinh đại nhân, gọi lão tử lên làm gì chứ, lão tử chẳng có tâm tình gì giúp ngài xử lý những chuyện hư hỏng kia đâu” Nam tử mặc áo đỏ lại có tính cáu kỉnh như Khô vinh, tự cao tự đại không ai bì nổi.
“Ta đói, ta đói rồi, đại nhân Khô Vinh, ta đói!” Nam tử mặc bộ lục có mặt như trẻ con cắn một miếng tay áo Khô Vinh, bụng kêu lên òng ọc, bất chấp Khô Vinh hất tay áo thế nào cũng cứ cắn chặt lấy đòi ăn. Khô Vinh khinh bỉ liếc mắt nhìn Tuyết Cầu đang hưng phấn, trong lòng thầm nói, thực ra vị rất giống cái con thỏ ngốc kia.
“Ta sớm đã thấy khó chịu với ngươi rồi, chẳng phải ta sinh ra sớm chút sao, làm gì mà ngươi cứ đứng xếp trước ta chứ! Chanh đầu chanh đuôi, ngươi vẫn nên đổi lại thành quả cam thì tốt hơn”
“Tôn ti trưởng ấu, đại nhân Khô Vinh không phải dạy qua ngươi rồi sao, hễ là ai cũng phải có thứ tự trước sau, ngươi về sau, về tình về lý ngươi vĩnh viễn đều xếp sau ta, Vàng không sợ lửa, chẳng phải cứ gầy như que củi đó sao” Nam tử mặc bồ màu vàng chanh và nam tử bộ màu vàng thật đúng là sinh đôi, lớn lên có khuôn mặt nhỏ giống nhau như đúc, tình cảm lại khác, suốt ngày cứ tranh cãi nhau không ngớt.
“Các ngươi đừng làm phiền, mặt đại nhân Khô Vinh đều tái cả rồi” Người khuyên là một cô gái mặc áo xanh, giọng mềm mềm mại mại ôn nhu, bộ dạng trông rất yếu đuối, nàng thấy sắc mặt Khô Vinh càng ngày càng tái, bản thân cũng suýt nữa bị dọa khóc rồi.
“Phù phù” Chỉ có cô gái áo lam, chẳng bị cảnh huyên náo chung quanh ảnh hưởng chút nào, vừa được Khô vinh đánh thức, mới mở mắt ra, đã ngả đầu ngủ mất rồi, cứ điềm tình an lành như một thiên sứ vậy.
“Mụ nội nó im miệng hết cho ta!” Khô Vinh gào to một tiếng, cuối cùng cũng ngăn lại được trò khôi hài vĩnh viễn này, bảy người nhỏ cùng đồng loạt mở to bảy đôi mắt bảy màu nhìn trừng về phía Khô Vinh, cũng không rõ là bị Khô vinh gào lên làm cho choáng hay là sợ bị choáng nữa.
“Khô vinh đại nhân, có đúng là thằng nhóc thối áo đỏ kia dạy hư ngài không? Sao ngài lại học cách nói chuyện của hắn thế!” Tử Nhi đau lòng bổ nhào lên vạt áo Khô Vinh, nhất quyết khóc rống lên. Khô vinh ngại tiếng khóc kia nghe đáng ghét quá chứng, chẳng chút thươgn hương tiếc ngọc hất nàng ta bay ra. Vì thế Tử Nhi lại bị đập mạnh vào cây khô to, rốt cuộc ngất đi.
“Con bà nó chứ, nói nghe này. Được, lão tử sau này cũng nói vậy, đủ khí phái!” Hồng Nhi khoanh tay đứng trên nhánh cây đi một vòng rồi gật đầu lia lại.
“Ta đói ta đói, Khô vinh đại nhân, ta có thể ăn quả trứng đà điều kia được không?” Lục Nhi đói bụng tới mức hoảng lên, mắt theo dõi quả trứng rồng Tù Bò trong lòng Tuyết Cầu, chưa đợi Khô Vinh lên tiếng, đã tự quyết định bay lên trên trứng rồng, há mồm cắn một cái.
Tuyết Cầu giận vô cùng, cũng chẳng quản mặt mũi Lục Nhi này khiến người ta thích tới cỡ nào, tay phải vung lên, như bắt muỗi vậy bắt Lục Nhi một cái túm lên nói đầy uy hiếp, “Lần sau mà còn dám để ý tới tròn tròn nhà ta, ta đẩy ngươi xuống nồi ngay!”
“Vừa rồi là ngươi dẫm ta, đừng cho là ta không phát hiện ra nhá!” Vào lúc này, Hoàng Nhi nhéo mạnh vạt áo Chanh Nhi, đại chiến vô cùng căng thẳng.
“Ta còn chưa trách bị ngươi đẩy một cái đó, đồ ác ôn cáo trạng trước!” Chanh Nhi cũng không yếu thế hung hăng túm lấy bả vai Hoàng Nhi.
“CÁc ngươi đừng vậy nữa, mặt Khô vinh đại nhân xanh hết rồi” Thanh Nhi nói lời này xong lại liếc nhìn sắc mặt Khô Vinh, trong lòng thoáng thấy sợ muốn khóc.
“Phù phù…” Lam Nhi bị tiếng gào khó hiểu của Khô vinh làm cho tỉnh lại, lại lập tức gục đầu xuống ngủ, cứ như chẳng có gì quan trọng bằng ngủ vậy.
Tuyết Cầu cảm thấy nhóm bảy bé này chơi rất vui, cứ ồn ào mãi không chịu. Nàng túm Chanh Nhi và Hoàng Nhi đang lải nhải lên, trên nhành cây thô to dùng linh lực khoanh thành vòng tròn, đem hai người ném thẳng vào trong vòng tròn, “Có sức gào ầm ĩ không bằng tức giận, ai ra khỏi vòng tròn trước thì người ấy thua, trước đó không cho phép dùng pháp thuật. Ngươi” Tuyết Cầu chỉ thẳng vào Thanh Nhi đang khóc sướt mướt, nói, “Ngươi tới làm trọng tài, cấm không được phép làm xấu, trước khi chưa phân thắng bại mà khóc ta đem ngươi và Lục Y kia đẩy xuống tận đáy nồi đó”
Thanh Nhi bị Tuyết Cầu uy hiếp, một bên mặt nhỏ nhắn còn vương nước mắt lập tức sợ tới mức ngừng khóc, ngoan ngoãn làm trọng tài. Còn Chanh Nhi và hoàng Nhi cũng thấy dùng cách này thực tế hơn, nên xoa tay nóng lòng muốn thử.
Tuyết CẦu giải quyết xong ba kẻ gây rối loạn, lập tức cười ngây ngô nghi ngờ thò tay vào trong túi Càn Khôn lấy ra một hộp gỗ lim đựng thức ăn bằng bàn tay. Hóa ra Tuyết Cầu thấy túi Càn Khôn của Vân Cảnh dùng quá tốt, nên quấn lấy đòi bằng được, dùng để đựng đồ ăn nàng yêu nhất, ra cửa cũng thấy thuận tiện hơn rất nhiều.
Tuyết Cầu mở hộp đựng thức ăn, một mùi hương thịt thơm phức phiêu tán ra, lập tức hấp dẫn Lục Nhi luôn mồm kêu đói. Hắn sững sờ nhìn chằm chằm hộp thức ăn trong tay Tuyết Cầu, khóe miệng không tự chủ được chảy nước miếng.
Tuyết Cầu thấy thế, đắc ý hua hua hộp thức ăn trong tay, khẽ cười bảo, “Có muốn ăn không? Sau này đi theo ta, muốn ăn gì cũng được, gọi ta một tiếng chủ nhân đi nào”
Lục Nhi do dự ngẩng đầu nhìn lên Khô Vinh, lại mạnh mẽ hít hít ngửi ngửi, song lại rất có cốt khí quay đầu, để mặc bụng mình kêu tán loạn vẫn vui vẻ.
“Được rồi, được rồi, đã đối vậy rồi còn vậy mạnh, có chút giống Khô Vinh, ngốc mà đáng yêu, ha ha” Tuyết Cầu cười tủm tỉm đẩy hộp thức ăn ra trước mặt Lục Nhi. Lục Nhi lại ngó nhìn Khô Vinh, hít mạnh chảy nước miếng, vẫn chưa dám đụng.
“Con bà nó chứ, cho ngươi ăn thì ăn đi, lại còn do dự gì nhiều thế, con thỏ ngốc này chưa bao giờ chia thịt cho ai hết, còn nể mặt ngươi hơn cả lão tử đây này!”
Khô Vinh cúi đầu cười mắng, ngược lại nhìn về phía Tuyết Cầu trong mắt toát ra tia cưng chiều và đầy dịu dàng.
Lục Nhi bị Khô Vinh gào vậy, giật mạnh mình một cái, cuối cùng lại nhìn về phía thịt quyến rũ rất lâu, cũng bất chấp làm cho quần áo màu lục của mình bị bẩn, há to mồm bắt đầu ăn.
“Ha ha…” Tuyết Cầu bị bé con này chọc cười, cứ cười to thoải mái, không ngờ được Khô Vinh lại nói thứ này thực sự chơi rất vui. “Khô Vinh, họ từ đâu tới vậy?”
Khô Vinh thấy Tuyết Cầu cười, dĩ nhiên cũng vui vẻ theo, cũng nghe được vấn đề ảm đạm của Tuyết Cầu, đem Tử Nhi bị đụng choáng váng cùng Lam Nhi đang ngáy ò ó o cẩn thận khép lại thành một khối, lúc này mới hạ giọng đáp, “Bảy người nhỏ bảy màu này thực ra đều là phân thân của ta, cũng có thể nói là do ta chế tạo ra, là các con của ta” Khô Vinh nói xong, giọng càng phát ra cô đơn, tự cao tự đại trong mắt phượng hắn đã hết sạch, quẩn quanh hiu quạnh và đau thương, nhớ lại sóng triều còn ngập tràn trong đầu, niềm vui ít ỏi vô cùng. Hắn mỉm cười, biết Tuyết Cầu nhất định là nghe không hiểu rõ hết, tiếp tục giải thích, “Chỉ cần đủ pháp lực cường đại, thì có thể đem linh hồn mình phân giải, tạo ra phân thân. Khô Vinh vạn năm tới nay đều độc thân một mình, tịch mịch không có ai nói chuyện cùng, tức giận cũng không người an ủi, vui sướng không người chia sẻ, nên muốn nghĩ ra cách này, họ vì thế mới có thể sinh ra.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, bảy người nhỏ ầm ĩ bỗng trở nên yên tĩnh vây quanh Khô Vinh, người thì ôm góc áo hắn, người thì dựa trên người hắn, biểu hiện của mọi người như không muốn rời xa đầy tin cậy, họ là đứa con của Khô Vinh, cũng chính là một phần của Khô Vinh, lại càng là bản thân Khô vinh.
“Khô Vinh, ngươi còn có chúng ta, sẽ không cô đơn nữa, Tuyết Nhi tuyệt đối sẽ không vứt bỏ ngươi một mình đâu” Mấy ngày trước Khô Vinh té xỉu trong Kiếp Trước Không Tang, Tuyết Cầu cảm ứng được sự tịch mịch mà Khô Vinh truyền lại, cứ như hòa tan sâu trong máu thịt vậy. Nghiêng người ôm lấy Khô vinh bên cạnh, nhưng cũng không thích nhìn thấy Khô Vinh có biểu hiện đau lòng đến thế. Thời gian trôi qua đã lâu cho tới nay, ba người họ vẫn như hình với bóng, sau này nhất định sẽ có nhiều náo loạn nhỏ gắn kết với nhau tuyệt không chia lìa.
Chỉ là, trong lòng Tuyết Cầu, ba người họ gắn bó và tồn tại với nhau như người nhà, mà trong mắt Khô Vinh thì lại càng thêm đau lòng hơn. Người ngày nhớ đêm mong ôm hắn giờ phút này, trong lòng thoảng mùi hương thân thể thơm ngát mềm mại lại càng khiến hắn muốn đưa tay ra ôm lại,song người vốn nhát gan không dám động, sợ một giây sau nàng lại rời xa đi mất.
Y Y à, Khô Vinh phụ nàng cả đời, hiện giờ cuối cùng cũng có thể hiểu được tâm tình của nàng ngày đó, nếu đây là trừng phạt, Khô Vinh nguyện cam chịu, chỉ ước ao có thể được làm bạn dài lâu bên nàng. Có lẽ, có một ngày Khô Vinh sẽ không vì cô đơn mà phải gọi bảy người bảy màu nhỏ ra nữa.
“Khô Vinh đại nhân, nếu định mang Tuyết Cầu đi chơi, kính xin nói trước cho Cảnh một tiếng, miễn cho Cảnh phải đi tìm người khắp nơi” Song đúng vào lúc này, Vân Cảnh quần áo trắng từ đám mây hạ xuống cành to của một cây to khác, lạnh lùng liếc Khô Vinh, nói lạnh nhạt.
Chỉ là VÂn Cảnh vẫn bình tĩnh, Tuyết Cầu lại càng phát hiện ra hắn đang giận, lập tức buông Khô vinh ra, cười ngây ngô mở hia tay ra, đợi Vân CẢnh ôm nàng xuống dưới.
“Hừ!” Khô Vinh khoanh tay ôm ngực, không vui ngoảnh đầu sang một bên, không lên tiếng. Vân Cảnh phi thân một cái, bay lên kéo Tuyết Cầu vào trong ngực, rồi nhẹ nhàng hạ xuống đất, trầm mặc liếc nàng, không lên tiếng.
“Vân, Khô Vinh cũng chỉ tốt bụng thôi mà, huynh đừng có giận chúng ta nữa đi” Tuyết Cầu nhìn Vân Cảnh, cười ngọt ngòa, bất giác hóa giải đi cơn giận của Vân Cảnh mất hơn nửa. Giọng ngọt ngào ấm áp kia lướt qua tim hắn, bất giác thấy mềm lòng hẳn, sao còn bất an và giận dữ nữa chứ.
Mà Vân CẢnh cũng không có ý trách Khô Vinh, song thấy Tuyết CẦu như vậy cũng đành thôi. Chỉ là lạnh nhạt nói với nàng, “Sau này cấm được chạy loạn, ở đây không phải là cung Nguyệt Miện, chúng ta không được làm càn, nếu muốn đi nơi khác, cũng phải để cho Cảnh đi cùng. Tuyết Nhi, nhớ kỹ chưa?” Nói xong, Vân Cảnh như vô tình liếc mắt nhìn Khô Vinh ngồi cô độc trên thân cây. Ở mặt này hắn dù không mẫn cảm lắm, song còn tốt hơn Tuyết Nhi ngốc rất nhiều, đã nhiều ngày nay tâm tư Khô Vinh thay đổi, hắn cũng mơ hồ đoán ra nguyên nhân bên trong. Chỉ là ba người cùng đồng hành, nếu không chọc phá, hắn cũng để cho hắn đi theo. Dù sao với mình mà nói, Tuyết Cầu là quan trọng nhất.
“Ừ, không có lần sau đâu” Tuyết Cầu cười thề son sắt cam đoan, Vân Cảnh yêu thương che chở nàng dịu dàng đến vậy càng khiến nàng thêm yêu thích và ỷ lại. Đúng vậy, còn có cả Khô Vinh nữa, nàng đã cùng hứa hẹn với hắn rồi, tuyệt sẽ không nuốt lời…
“Muộn rồi, về đi” VÂn Cảnh cuối cùng cũng thu lại một thân khí lạnh, tiện xoa đầu tóc ngắn Tuyết Cầu, dắt tay nàng định bay trở về Phù Ngọc.
“Khô Vinh, về đi” Tuyết Cầu vẫn không quên ngẩng đầu nhìn Khô Vinh lawnjgim trên cây la lớn.
Khô Vinh thu lại tất cả đau lòng, thần thái phấn khởi khẽ nhếch miệng lên, ánh mắt vẫn cao ngạo không ai bì nổi. Hắn vỗ vỗ vạt áo, cười nói, “Con bà nó chứ, lão tử không phải là trẻ con, không cần ngươi nhắc nhở” Chỉ là nụ cười lại không duyên cớ có xen lẫn chua xót và bất đắc dĩ. Vừa nói xong, hắn liền cẩn thận đặt Hồng Nhi và Tử Nhi đang ngủ trong lòng bàn tay, đám người nhỏ còn lại cũng đầy ăn ý túm lấy góc áo hắn, theo hắn cùng về hành cung Phù Ngọc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!