Ngày Đêm Muốn Em
Chương 4: Anh vẫn còn muốn sao
Cao trào phun ra quá nhanh quá đột ngột khiến cho Tương Linh vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Cô vô lực nằm ngửa trên bàn học, cơ thể vô cùng khó chịu. Váy bị cởi đặt bên hông, quần lót lại ẩm ướt dinh dính, cửa mình của cô bị Lâm Thanh Khải bắn tinh dịch biến thành rối tinh rối mù.
Đỉnh côn th*t hơi hơi đâm qua quần lót đã lấy ra, nhưng cảm xúc nóng bỏng dường như vẫn đang tồn đọng. Chỗ non mềm bị ma sát đến có chút đau, vẫn còn đang co rút. Lâm Thanh Khải dùng sức mạnh quá rồi. Lúc đó anh nảy sinh suy nghĩ muốn rút ra cắm vào đó Tương Linh thậm chí có thể cảm giác được sự thô cứng của anh chà xát tại bắp đùi của mình.
Anh thật là… rất dâm đãng.
Lâm Thanh Khải xoa nhẹ dương v*t đã hơi mềm, cúi người sờ sờ vào cổ cô: “Có biết cô chảy rất nhiều dâm dịch không?”
Tương Linh không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêng đầu.
Ánh mắt của Lâm Thanh Khải có chút đùa giỡn, ngón tay dọc theo chiếc cổ tinh tế của cô vuốt dọc xuống: Quần áo của tôi đều bị cô làm cho ướt hết rồi.”
Tương Linh cảm thấy xấy hổ muốn chết, giả vờ nhắm mắt lại coi như không nghe thấy gì. Lâm Thanh Khải vươn tay vào nắm lấy mép quần lót của cô kéo xuống dưới, cô bị dọa đến hoảng hốt: “Đừng.”
“Không phải vừa rồi kêu ngứa sao?” Lâm Thanh Khải cố ý:”Tôi cắm vào thì lập tức sẽ hết ngứa.”
Tương Linh cuống quít đè tay anh lại: “Tôi không ngứa, thật sự không cần.”
“Không ngứa?” Lâm Thanh Khải nhướng đuôi lông mày, tay anh cầm lấy ngón tay của cô, sau đó đưa đâu ngón tay cô đi lên, chạm vào âm vật, xoa bóp. Làm cho cô lại bắt đầu khó chịu.
Loại tư thế này… giống như là cô đang tự an ủi chính mình trước mặt anh vậy. Tương Linh bị ý nghĩ này làm cho cả mặt ửng hồng, hơi nhúc nhích người muốn từ chối. Lâm Thanh Khải cười cười, không quan tâm đến cô mà gia tăng thêm lực, bóp nắn chỗ đó càng lớn.
Tương Linh rên rỉ ra tiếng.
Lâm Thanh Khải im lặng hai giây: “Có phải hay không cực kỳ sảng khoái?” Môi mỏng của anh dán bên ta cô: “Muốn được chơi đùa sao?”
Lỗ tai… lỗ tai cũng cực kỳ mẫn cảm.
Tương Linh lúng túng đến muốn khóc, muốn biết tại sao thân thể mình lại có thể biến thành như vậy. Đầu dây thần kinh bị phóng đại vô số lần, hơi thở nóng rực của anh từ trong tai tiến vào, xương cốt đều như ra rời.
Cô vừa mới đạt cao trào xong, tự biết mình không thể chịu nổi liền quay mặt sang hướng khác né tránh. Lâm Thanh Khải không buông tha mà ngậm chặt vành tai cô, cắn nhẹ.
Tương Linh sợ hãi tránh né..Lâm Thanh Khải vẫn một mực theo sát, đầu lưỡi ấm nóng chạm vào vàng tai mềm mại của cô, lại gặm cắn. Bàn tay phía dưới cũng không nghỉ ngơi, âm vật bị sưng lên được ngón tay sạch sẽ thô to của đàn ông đụng chạm vào, xoa nắn.
Tương Linh cảm thấy như mình sắp bị anh giết chết đến nơi. Cô co quắp ngón chân lại, lưng cũng uốn cong hương lên phía trên. Không thể nói rõ là cô đang muốn trốn tránh hay là đang đón hùa theo ý của anh, chỉ là miệng vẫn rên rỉ không ngừng.
“Tiểu dâm đãng.” hô hấp của Lâm Thanh Khải nặng nề: “Tôi lại cứng lên rồi.”
Trong mắt Tương Linh một mảnh sương mù.
“Bị cô bức đến cứng rắn rồi.”
Lâm Thanh Khải khó chịu chạm vào âm vật của cô, ngón tay giữa giơ ra, đè lên hạt đậu nhỏ tại cửa âm đ*o, ngón tay liền bị dịch thủy chảy ra làm cho ướt. Anh cắn cổ cô: “Nhiều nước như vậy, bên trong nhất định là rất nóng. Có muốn dương v*t của tôi không?”
Tương Linh nhớ tới thứ rắn chắc dưới hông anh, vừa to vừa dài… lại còn nóng như thế, cứng rắn như thế, quanh thân đều được bao bọc bởi gân xanh…
Cô ngứa tới cực điểm, cái cảm giác xa lạ lại đến. Hai tay không tự giác mà đặt lên cánh tay của Lâm Thanh Khải, dùng lực cầm lấy, đốt ngón tay đều đã trắng bệch.
“Có muốn tôi xuyên vào người cô không?” Lâm Thanh Khải hỏi: “Hả?”
“A…” Tương Linh ngẩng cao cổ lên, hướng đầu về phía sau.
“Nói đi, muốn hay không?” Lâm Thanh Khải hơi híp mắt lại nhìn cô.
Tương Linh nói: “Phía dưới…” Giọng nói của cô gấp gáp: “Phía dưới lại…”
“Ngứa sao?” Lâm Thanh Khải cười nhẹ: “Có phải lại muốn bắn ra nữa không?” tay anh càng lúc càng nhanh: “Bắn ra quần đi.”
Tương Linh sảng khoái đến mức chảy ra một giọt nước mắt, thân thể cô run rẩy, một cỗ d*m thủy trong suốt ại trào ra phía bên dưới. Bàn tay của Lâm Thanh Khải bị ướt hết cả rồi.
Anh cười, đưa tay ra trước mặt Tương Linh: “Sảng khoái lắm sao? Tôi chỉ mới dùng ngón tay thôi mà cô đã trở nên như vậy rồi.”
Vừa lên đỉnh cao trào hai lần liên tiếp, Tương Linh thật sự muốn hỏng rồi. Nước mắt vẫn chực trào ra. Cô đẩy anh ra: “Không được nói nữa.”
Lâm Thanh Khải thuận thế đứng thẳng người lên, rút ra mấy tờ khăn giấy, lau từng ngón ta sạch sẽ rồi vo thành một cục, ném vào thùng rác. Xoay người lại, cởi tuột quần lót của cô ra.
Tương Linh dường như muốn khóc: “Anh vẫn còn muốn sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!