Ngày Đêm Muốn Em
Chương 17: Muốn
Tương Linh bị sặc, nhịn không được ho khù khụ. Nhưng ngón tay của Lâm Thanh Khải vẫn giữ chặt gáy của cô, cảm giác xuất tinh dồn dập kích thích,anh không thể khống chế nổi mà than nhẹ một tiếng, dương v*t run run tiếp tục hướng miệng cô mà liên tục đâm vào vài cái.
Đỉnh to lớn chen vào trong cổ, Hơn phân nửa chất lỏng đậm đặc bị cô nuốt xuống, nhưng vẫn có một chút theo động tác của anh mà tràn ra khóe môi.
Thứ chất lỏng màu trắng đậm đặc, cùng với nước miếng bị thao biến thành hang động dâm mị.
Lâm Thanh Khải hơi híp mắt lại, lấy lòng ngón tay lau cho cô.
Ánh mắt vô tội, cảm tình trắng trong thuần khiết, không biết ăn nói, đúng là của hiếm trên đời.
“Trong miệng còn nữa không?” Anhh nhéo nhéo cái cằm của cô.
chiếc cằm nhỏ của Tương Linh vẫn còn dính ít tinh dịch, cô gật gật đầu.
Lâm Thanh Khải rút một tờ khăn giấy đặt trong lòng bàn tay, đưa tới bên miệng cô: “Nhả ra trong tay anh đi.”
Tương Linh thích bộ dạng lúc này của anh, dục vọng không hề mất hết, từng động tác đều vô cùng săn sóc. Cô cẩn thận nghe theo.
“Hết sạch chưa?” Lâm Thanh Khải hỏi.
“Rồi.” Tương Linh ngửa mặt lên: “Muốn uống nước.”
Anh mở nắp chai nước, đưa cho cô súc miệng.
Ánh sáng trong phòng học khá tối thật sự rất thoải mái, khiến cho có chút buồn ngủ rồi.
Tương Linh nhặt quần áo lên mặc vào, Lúc mặc áo lót, đang loay hoay cài khuy áo lại thì Lâm Thanh Khải bước tới từ sau lưng cô.
Bàn tay ấm áp tham tiến vào bên trong nội y, bao lấy trần trụi hai quả nhũ nhục: “Ngực sữa của em vừa đủ bàn tay anh.”
Tương Linh nhỏ giọng lên án: “Vẫn hơi đau.”
Lâm Thanh Khải trầm thấp cười: “Để anh xem nào.”
Anh cởi sạch nửa người trên của cô, mượn chút ánh nắng mặt trời lọt qua khe cửa nhìn thấy trên ngực nhũ có phiếm hồng của dấu tay để lại.
“Vừa rồi có chút chịu không nổi.”Anh thấp giọng,”Vừa mới đâm vào trong em một cái, miệng nhỏ của em lền khẩn căng.”
Tương Linh muốn nói gì đó, mở miệng nhưng trong nháy mắt lại biến thành âm thanh “ưm”.
Đầu lưỡi bị anh chiếm lấy.
Hai người dừng lại một chút, sau đó đi ra ngoài phòng học, đèn đường bên ngoài đã bắt đầu sáng.
Tại cổng lớn bắt gặp một nhóm học sinh vừa chơi thể thao xong.
Trong đó một người là bạn cùng phòng với Lâm Thanh Khải lên tiếng: “Sao vẫn còn ở lại trường, đi chơi cùng tớ không?”
Lâm Thanh Khải nép sát bên người Tương Linh: “Tớ đưa cô ấy về nhà trước đã.”
“Bạn gái mới sao?” Người nọ dường như lúc này mới để ý tới Tương Linh, cười đến có chút hư hỏng: “Đưa cô ấy theo cùng đi.”
Lâm Thanh Khải từ chối, anh cụp mắt xuống nhìn đồng hồ: “Có gì các cậu cứ điện thoại cho tới.”
Nhìn bọn họ nói chuyện, Tương Linh hạ thấp nhìn xuống bóng của Thanh Khải đổ trên mặt đất. Cao lớn, mạnh mẽ. Không ai nghĩ rằng một người như vậy mà vừa rồi đây tại phòng học anh còn thở gấp đâm chọc trong miệng cô. Ôm cô, thập chí là liếm cả đằng dưới cô.
Nhưng đó chỉ là cô nghĩ, chứ không nói ra. Đọc truyện tại wattpad của Huyền Namida để ủng editor.
Lâm Thanh Khải đưa cô đến dưới nhà. anh nhàn nhạt hất cằm: “Lên nhà đi.”
“Vâng.” Tương Linh cúi đầu đấp. Trong lòng có chút mất mát không nói nên lời. Cuối cùng là như thế này. Cô cùng với anh lúc ấy đã vô cùng thân thiết, giống như chỉ có thể nhơ vào nhau mà sống, tại thân thể da thịt tham luyến mà không thể tách rời. Nhưng đến khi thân thể được thỏa mãn, anh lập tức lại biến thành Lâm Thanh Khải lạnh lùng, xa lạ.
Sao vậy?” Lâm Thanh Khải cười cười: “Không vui sao?”
“Không phải…” Tương Linh lắc đầu.
Lâm Thanh Khải im lặng không tiếng động nhìn cô một hồi, bàn tay từ trong túi quần rút ra cầm lấy tay cô, kéo vào góc tối.
Ánh đèn cực kỳ ít ỏi, trong lòng bàn tay anh nóng rực cả lên, dọc theo thân thể da thịt trơn mịn của cô mà vuốt ve, tiến ra phía sau đầu cô. sau đó cúi đầu, hôn lên môi cô.
Tim Tương Linh dường như ngừng đập.
Cảm xúc tê rầm mà ấm áp, là bờ môi của anh. Đầu lưỡi theo sát mà cạy mở hàng răng của cô, dùng lực tiến vào. Sự mềm dẻo trơn ẩm, liếm láp đến mức khiến cho cả người cô lại nổi lên ngứa ngáy.
Tương Linh vẫn không hiểu ý, đầu lưỡi cô bị anh quấn lộng, tham lam gặm cắn, Cắn mút đến đầu lưỡi cô tê dại, đầu gối cô nhũn ra hết cả rồi.
Anh hôn cô.
Tương Linh bám chặt bờ vai của anh, trong lòng dâng trào cảm xúc không nói thành lời.
Cô muốn!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!