Nắm Trong Tay
Chương 46
Hắn nhìn Dương Diễn ủ rũ, rồi lại quay sang nhìn đôi mắt sưng vù của Dư Duyệt, cảm thấy hình như cô vừa khóc xong, trong lòng đột nhiên suy đoán. Lúc trước Dương Diễn từng nói sang năm sẽ kết hôn, đối tượng kết hôn không phải là Dư Duyệt đó chứ? Tối qua hai người giận nhau à?
Đầu óc Tiền Phong bắt đầu tưởng tượng cuộc chiến giữa hai người, càng nghĩ càng thấy rất có khả năng, phải biết một điều, Dương Diễn đã tới chi nhánh Tân Cương bọn họ rất nhiều lần rồi, nhưng tới bây giờ vẫn không dẫn theo cô gái nào.
Nghĩ vậy, Tiền Phong không nhịn được dùng khuỷu tay thọt Dương Diễn, nháy mắt ra hiệu: “Cãi nhau với Dư Duyệt à?”
Đồ điên! Dương Diễn trừng mắt liếc hắn, không nói gì.
“Ai da, anh cứ nói thử xem, rốt cuộc anh đã chọc gì Dư Duyệt vậy? Không phải hai người muốn kết hôn sao?”
“Phụt…” Dương Diễn phun hết nước trong miệng ra, anh quay đầu lại không kịp lau miệng, trừng mắt nhìn Tiền Phong nói: “Anh đừng nói nhảm!” Ôi mẹ ơi, cái tên họ Tiền này đúng là muốn hại chết anh ta mà! Dư Duyệt chỉ đi dạo với một tên đàn ông mà đã bị tổng giám đốc mắng thành người hoang dã, nếu như anh nghe được những lời Tiền Phong nói thì…, lỡ mình cũng trở thành đàn ông thích làm loạn thì sao bây giờ?
Dương Diễn càng nghĩ càng sợ, hình như trong công ty mình là người tiếp xúc thường xuyên với Dư Duyệt nhất thì phải, ngay cả Lý Chí cũng không thường nói chuyện như vậy! Đáng sợ nhất là, anh ta chẳng những bảo Dư Duyệt tới Tân Cương, mà còn từng bảo cô tới Tây Tạng!
Dương Diễn cảm thấy mình sắp điên tới nơi rồi, anh ta vô trí vô giác trải qua cuộc đấu thấu, vốn không nghe được cái gì, lúc ra khỏi địa điểm đấu thầu, anh ta còn cố ý xa Dư DUyệt.
Hạng mục ô nhiễm lần này trị giá hai mươi triệu, công ty chi nhánh Tân Cương và tổng bộ sẽ hợp tác chuẩn bị, bây giờ mọi thứ đều kết, kết quả dường như không thay đổi. Vừa khéo hôm nay là thứ sáu, Tiền Phong đề nghị mọi người ra ngoài chơi, các nhân viên của công ty chi nhanh giơ tay đồng ý ào ào hoan hô, nói hôm nay chơi tới mấy giờ cũng được.
Bây giờ Dương Diễn không có tâm trạng chơi đùa, anh ta thầm nghĩ phải mau mau dẫn Dư Duyệt về Thẩm Quyến, sau đó phải cô dâu mình ngủ một giấc an ủi mới được. Dư Duyệt vừa chia tay Tịch Thành Nghiễn, không có tâm trạng đâu mà đi ra ngoài, hai người vô cùng ăn nhịp với nhau, trực tiếp mua vé máy bay trên mạng, ngay cả những tài liệu nghiệm thu của buổi đấu thầu cũng không chưa kịp làm gì đã vội vàng rời khỏi.
Tiền Phong có làm thế nào cũng không khuyên được, cuối cùng đành mặc kệ bọn họ, hắn không biết chuyện gì xảy ra, cũng không muốn tìm hiểu nhiều, tự mình đi vào quán đồ nướng nhậu, còn Dư Duyệt và Dương Diễn bay suốt đêm về Thẩm Quyến.
9 giờ rưỡi, máy bay cất cánh tại Ô Lỗ Mộc Tề, gần năm giờ bọn họ mới tới sân bay Bảo An, hai người không ngồi ở khoang hạng nhất, vốn không thể ngủ được, nên đành phải cố gắng ngồi suốt bảy tiếng đồng hồ. Dư Duyệt đau thắt lưng tới nỗi không thể đứng thẳng được, từ nhỏ cô đã bị suy dinh dưỡng, lúc trưởng thành cũng không khỏi bệnh, chỉ cần đi dạo hay ngồi lâu một thời gian dài, thắt lưng cô lập tức đau, không thể thẳng lên được.
Dương Diễn kinh hồn bạt vía đưa cô về nhà, nhưng không dám ở lại lâu, anh ta lập tức chuồn mất, Dư Duyệt cô gắng tắm một cái rồi ngã xuống giường nghỉ.
Rõ ràng trong người vô cùng mệt mỏi, nhưng có làm thế nào đi chăng nữa cô cũng không ngủ được, vừa nhắm mắt lại liền nhìn thấy khuôn mặt của Tịch Thành Nghiễn.
Nhớ lúc anh đột nhiên không nói không rằng mua cho cô một đống thức ăn Hứa Lưu Sơn, rồi cái nhìn ranh mãnh từ sau lưng cô. Nhớ những lúc anh muốn anh thịt bò cay mà làm nũng với cô, nhớ dáng vẻ của anh lúc mua một đống hàng hiệu rồi bắt cô phải nhận…
Trong lòng cô biết rõ mình không thể tiếp tục đi cùng anh nữa, nhưng lại không thể ngăn cản được từng hình ảnh của anh ùa về.
Dư Duyệt vùi mặt vào gối, khóc thầm.
Dư Duyệt không ngủ được một phút nào, chín giờ thức dậy, đầu óc cô như muốn vỡ tung ra. Cô gần như tự làm khổ mình, không chịu đi nghỉ, mà lại dọn dẹp những thứ sót lại của Tịch Thành Nghiễn ở nhà cô, vốn cho rằng không nhiều đồ lắm, nhưng cuối cùng lại dọn thành hai valy, bao gồm cả những thứ anh từng tặng cho cô.
Không giữ lại lâu, Dư Duyệt lập tức gọi cho công ty chuyển phát, gửi toàn bộ cho Tịch Thành Nghiễn.
Trong nhà lập tức trống trải, Dư Duyệt ngạc nhiên nhìn một nửa tủ trống không, tim đau như cắt. Cô vội vã đi tìm cái gì đó để làm, không muốn suy nghĩ nhiều tới Tịch Thành Nghiễn. Cô muốn gọi cho bà nội, nhưng lại sợ mình không nhịn được mà òa khóc, khiến bà nội sốt ruột, nghĩ một lúc, cô vẫn gọi cho Phùng Vũ Thần.
Phùng Vũ Thần vẫn chưa dậy, giọng nói mơ mơ màng màng, “Mới sáng sớm tinh mơ đã bị quấy rầy! Có chuyện gì không?”
“Tớ chia tay với Tịch Thành Nghiễn rồi.” Dư Duyệt hít mũi, nhưng trong giọng nói vẫn không che được tiếng nghẹn ngào, vừa nghe thấy tiếng Phùng Vũ Thần, cô bỗng nhiên như tìm được người nhà, khóc không nín được, “Vũ Thần, tớ chia tay với Tịch Thành Nghiễn rồi.”
Phùng Vũ Thần lập tức tỉnh dậy, cô ngồi dậy, vừa mặc quần áo vừa nói chuyện với Dư Duyệt: “Sao vậy? Anh ta bắt nạt cậu à? Cậu đừng khóc, tớ tới nhà cậu ngay đây! Cậu ăn cơm chưa? Tớ mang qua cho cậu… Cậu đừng ra khỏi nhà, nghe chưa?”
Nhắc nhở xong, Phùng Vũ Thần vội vàng ra khỏi nhà, quên nói cho Quý Vân Phong vẫn còn trong giấc mộng biết một tiếng.
Hai mươi phút sau, Phùng Vũ Thần đã tới nhà Dư Duyệt, bắt cô ăn hết bốn cái bánh chiên, rồi uống thêm một ly sữa đậu nành, xong xuôi mới chịu ngồi xuống, kéo Dư Duyệt tới bên cạnh, “Nói đi, vì sao?”
Dư Duyệt vừa lấy khăn giấy lau nước mũi, vừa thút thít kể lại chuyện ở Tân Cương.
Nghe xong, Phùng Vũ Thần vỗ sàn một cái, trực tiếp kết luận, “Anh ta đúng là đồ thần kinh!” Tuy Dư Duyệt là bạn gái anh, nhưng chẳng lẽ không bao giờ được tiếp xúc với những người đàn ông khác? Không ngờ anh lại gia trưởng như vậy, đã vậy đầu óc còn có vấn đề!
“Không sao, đừng thèm những tên đàn ông như vậy.” Phùng Vũ Thần ôm vai Dư Duyệt, lau nước mắt cho cô, “Khóc cái gì, chỉ là một tên đàn ông thôi mà, đầy đường đấy, cậu nhìn cậu xem, đúng là không có tương lai gì cả!;
“Tớ… Qua mấy ngày là ổn thôi mà.” Dư Duyệt dựa vào người cô nhẹ nhàng nức nở, cô khóc gần như sắp nấc cụt tới nơi nhưng vẫn không quên nói một cậu.
Phùng Vũ Thần thở dài, biết tuy Dư Duyệt nói vậy, nhưng thực ra cô không thể buông xuống được. Đừng nhìn Dư Duyệt bình thường cẩu thả, mà xem trái tim cũng vậy. Thực ra, cô không phải là người cầm được thì bỏ xuống được, ngược lại cô rất nể tình bạn cũ, những thứ đã dùng rồi thì không nỡ ném đi, nhỏ thì là cái muỗng, lớn thì đồ chơi, ghế… Tất cả đều được giữ lại. Lần này không biết cô sẽ đau lòng bao lâu.
Bỗng nhiên Phùng Vũ Thần thấy hơi hối hận, nếu lúc trước cô không bảo Dư Duyệt chấp nhận Tịch Thành Nghiễn, có phải kết quả sẽ không như hôm nay không?
Khi đó cô nghĩ rất đơn giản, Dư Duyệt ngốc lắm, không có đầu óc, điều kiện gia đình cũng không tốt, Tịch Thành Nghiễn có tiền, đẹp trai, lại khôn khéo, vừa vặn hợp với Dư Duyệt, nhưng cô đã quên một điều, gia cảnh từ nhỏ của hai người không giống nhau, có một số việc rất khó nói, dần dà lâu ngày sẽ phát sinh thành chuyện lớn.
Cô đưa tay sờ tóc Dư Duyệt, “Được rồi, tớ sẽ ở đây với cậu… Cậu ngủ một giấc đi, ngày mai đi làm phải xin đổi phòng khác đó.” Sau khi chia tay có thể làm bạn, Phùng Vũ Thần cảm thấy đây chỉ là nói nhảm! Hai người gặp nhau chẳng những xấu hổ, mà còn cảm thấy hơi tế nhị, đoán chừng Tịch Thành Nghiễn sẽ vui vẻ điều Dư Duyệt tới phòng khác thôi.
“Tớ… tớ muốn từ chức.” Dư Duyệt lấy giấy lau mũi, thút thít nói.
“Từ chức cái gì!” Phùng Vũ Thần trừng mắt liếc cô một cái, tận tình khuyên bảo: “Cậu biết bây giờ Hoa Vũ có địa vị thế nào không? Cậu cho rằng có thể dễ dàng tìm được Hoa Vũ thứ hai lắm à? Tiền lương cao, lễ tết còn được tặng quà, ngày thường thì được thưởng phiếu giảm giá Haagen Dazs, vé xem phim, công ty như vậy có đốt lồng đèn cũng không tìm được đâu!”
Cô dừng một chút, thấy Dư Duyệt muốn nói lại thôi, biết cô đang nghĩ gì liền nói, “Tớ biết, nếu đã làm cùng công ty, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cậu xấu hổ cũng phải thôi, nhưng cậu đừng lo quá, công ty tốt như vậy không dễ tìm đâu, cậu còn định sang năm sẽ đón bà nội lên đây ở nữa cơ mà, rời khỏi Hoa Vũ, cậu có thể bảo đảm tiền lương cậu cao như ở Hoa Vũ không?”
Thấy Dư Duyệt cúi đầu không nói gì, Phùng Vũ Thần nắm tay cô, dường như làm vậy có thể động viên cô.
“Cố gắng chịu đựng đi, Dư Duyệt…” Cô ngửa đầu nhìn trần nhà, không biết đang nói với Dư Duyệt hay nói với chính mình, “Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi mà.”
Cúi đầu nhìn thấy váy ngủ Dư Duyệt còn đọng lại vết nước mắt, cô nhẹ nói: “Cùng lắm thì sang năm cậu về Đại Liên với tớ thôi.”
Một lúc lâu sâu, Dư Duyệt khẽ gật đầu, ừ một tiếng.
Buổi chiều, Tịch Thành Nghiễn ngồi trên sofa lấy tay bụm mặt không biết đang nghĩ gì, điện thoại chợt vang lên, anh giật mình, cầm điện thoại lên xem, phát hiện là số lạ, nhận máy, dĩ nhiên là người chuyển phát.
“Tôi không có đặt mua ở web nào cả, mấy người giao nhầm rồi.”
Nhưng anh trai chuyển phát vẫn kiên trì nói là đồ của anh, địa chỉ, tên, số điện thoại đều đúng cả. Cuối cùng, Tịch Thành Nghiễn đành gọi cho bảo vệ để anh trai chuyển phát vào.
Hai thùng không lớn không nhỏ được dán kỹ càng đặt trước mặt anh, Tịch Thành Nghiễn không nhịn được mở ra, vừa nhìn thấy đô vật bên trong anh liên ngây người.
Tất cả mọi thứ đều là đồ của anh, áo khoác, áo sơ mi, thậm chí ngay cả bàn chải đánh răng cái chén cũng không thiếu, xem tiếp, anh còn thấy mấy cái quần lót anh đã lén lút giấu vào ngăn tủ của cô.
Rương còn lại là những món đồ ăn từng tặng cho cô, đồ trang điểm và những thứ anh cố ý mua khi đi Hong Kong lần trước.
Vẻ mặt Tịch Thành Nghiễn lạnh xuống, đôi mắt xanh đen như phủ một tầng sương dày, anh bỗng nhiên đứng dậy, hung hăng đá vào cái rương một phát. Lọ nước hoa Lancôme được yêu thích rơi xuống đất, nát tan tành, chất lỏng chậm rãi chảy ra sàn nhà, nhưng cuối cùng cũng không phải là mùi của cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!