Hoàn Khố Đế Phi - Chương 1: Vận đen vờn quanh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
191


Hoàn Khố Đế Phi


Chương 1: Vận đen vờn quanh


Editor: Ad Quỳnh

Vân Thành được xem là thành trì hòa bình nhất Thương Loan, ở Vân Thành không phân biệt giàu hay nghèo, mạnh hay yếu, không có thổ phỉ cướp bóc, cư dân an cư lạc nghiệp, hạnh phúc an khang. Nhưng Vân Thiên Lan chỉ khinh bỉ nói một câu, vô nghĩa! Cai trị Vân Thành là nhà họ Vân, Vân gia luôn đối xử với người khác tử tế, công bằng công chính, giúp đỡ người nghèo, mỗi người đều là người tốt. Vân Thiên Lan ngửa mặt lên trời thét dài, vô nghĩa! Vân Thiên Lan phát hiện bi kịch nhất không phải sau một giấc ngủ biết bản thân xuyên qua, cũng không phải tỉnh lại phát hiện toàn thân đau nhức, cả người vô lực, mà là phát hiện mình xuyên qua thành loại người thiện lương, chính trực trong truyền thuyết, người nhà họ Vân. Bi kịch hơn nữa chính là xuyên thành ai không xuyên, lại đi xuyên vào đại tiểu thư phế tài trong truyền thuyết, ngay cả tên họ nàng và đại tiểu thư kia cũng trùng nhau, đều là Vân Thiên Lan. Hiện tại nàng đang ở Thương Loan, ở chỗ này có thể hưởng thụ những tài sản vô tận, mỹ nữ khắp nơi, tóm lại nơi này là một nơi dị thế, trong lời đồn, nơi này có thể sử dụng các loại nhan sắc xinh đẹp làm một loại vũ khí bí mật. Vân Thiên Lan vẻ mặt bi thống nằm trên mặt đất, cả người chua xót, đau đớn không ngừng truyền khắp toàn thân, nghiến răng nghiến lợi một phen, mấy tên tiểu hỗn đản kia vậy mà cũng dám đem nàng ném tới vùng ngoại ô hoang dã này. Không sai, Thiên Lan lúc này đang ở trong rừng cây rậm rạp, che trên đỉnh đầu là những tán cây. Lúc này sắc trời đã đen, không thể nhìn thấy xung quanh, từ xa không ngừng có tiếng gầm gừ vang lên, khiến cả người nàng run lên, lông tơ đứng thẳng. Thật vất vả từ trên mặt đất bò dậy, thân hình mỏng manh của Thiên Lan khẽ cử động. Tầm mắt của nàng quét một vòng qua bốn phía, mượn ánh sáng mờ nhạt, mơ hồ có thể thấy rõ một cái đường mòn. Thân thể này để lại cho nàng rất ít ký ức. Căn bản chỉ có một số đoạn vụn vặt về Vân gia mà thôi, còn tất cả những việc khác hầu như là con số không, trống rỗng… Vân gia có gia thế rất lớn, mà thân thể này lại là đại tiểu thư nhà họ Vân, nhưng đãi ngộ còn không bằng một người hầu. Căm giận nhất chính là người đem nàng tới đây chính là người được sủng ái nhất nhà họ Vân, tứ tiểu thư, Vân Vũ Nhu. Ngày thường, Vân Vũ Nhu rất thích nhằm vào thân thể này. Nguyên nhân rất củ chuối là vì thân thể này mang danh xưng đại tiểu thư? Thiên Lan ngửa mặt lên trời, chửi thầm một tiếng. Nàng vừa đi vừa sắp xếp lại những ký ức vụn vặt trong đầu. Thiên Lan thở dài, sờ sờ ngực mình, một số kí ức kiếp trước liền hiện ra trong đầu. Còn nhớ kiếp trước nàng chính là người cầm quyền của một tập đoàn quốc gia, cơ hồ là hô mưa gọi gió, một câu của nàng có thể khiến toàn bộ giới thương nghiệp đều phải run sợ. Chính là nàng thật sự không hiểu, vì sao bản thân lại trọng sinh? Nàng chỉ nhớ rõ là mình đang tham gia yến hội, uống hơi nhiều, bí thư liền đưa nàng đi khách sạn. Chuyện sau đó nàng liền không nhớ rõ lắm, chỉ biết là khi tỉnh lại thì bản thân lại ở chỗ này. Thôi, còn sống là tốt rồi, ở nơi nào đều giống như nhau. Dù sao kiếp trước nàng cũng là một người độc thân, không có gì đáng lưu luyến. “Grào ố…!”

Một tiếng sói tru vang vọng toàn bộ rừng rậm, Thiên Lan cảnh giác nhìn bốn phía xem xét. Tiếng sói tru này từ lúc bắt đầu vang lên đã khiến cả người nàng lạnh lẽo, nếu như gặp chúng, hiện tại tay chân nàng lại nhỏ như vậy, không thể không chết. So với cái đau trên người, tiếng sói tru càng làm nàng hoảng sợ. Nàng có thể bình tĩnh tiếp nhận bản thân đã xuyên qua. Nhưng… tình huống này, nàng còn có thể bảo trì tư thế đứng thẳng đã là cực hạn rồi. Chân giống như thanh nam châm, hoàn toàn không cử động được, đầu óc trống rỗng, nhìn bốn phía chung quanh đều là mơ hồ, tiếng sói tru không ngừng vang lên bên tai. Bộ dạng Thiên Lan lúc này muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật. Nếu là kiếp trước, những tên cáo già của mấy tập đoàn kia mà thấy thế nào cũng phải cười chết nàng. Đường đường là người cầm quyền của một tập đoàn quốc gia thế nhưng cũng sẽ có thời điểm chật vật như vậy, nàng không bị cười thúi mũi mới là lạ. “Thưa ngài, là ở gần đây.”

Một âm thanh trầm thấp không chút tình cảm nào đột ngột vang lên trong đêm. Đầu óc Thiên Lan đang hôn hôn trầm trầm lập tức thanh tỉnh đi không ít, con ngươi sáng ngời. Có người tới, nàng được cứu rồi. Mới tới nơi này nên Thiên Lan tự nhiên sẽ không ngây ngốc xông lên, nàng tìm nơi có thể nấp, quan sát một phen trước. Nếu không phải là người xấu, cầu cứu cũng không muộn. Nhưng… nếu lỡ là người xấu, nàng chẳng phải chờ chết ở đây sao? Phi, tốt xấu gì bà đây cũng đã trải qua rất nhiều sóng gió rồi, hẳn là không xui xẻo như vậy đi! “Sột soạt…”

Cách đó không xa liền phát ra một trận động tĩnh, Thiên Lan xé rách vạt áo, nín thở, đôi mắt khẩn trương nhìn chằm chằm bên kia, một lát sau liền có một bóng đen vụt ra. Bóng đen đứng tại chỗ thủ thế, sau đó lại có vài bóng đen khác xuất hiện, trong đó mơ hồ có duy nhất một cái bóng trắng. “Kỳ quái, nơi này hẳn là không sai.”

Lại có thanh âm vang lên, bất quá không phải của người phía trước, thanh âm này rõ ràng có chút non nớt. “Thưa ngài, có mùi máu tươi.”

Trong lòng Thiên Lan rung lên, trên người nàng có rất nhiều miệng vết thương, đa số đều thấy máu, không nghĩ tới mũi những người này lại nhanh nhạy như vậy, ngay cả mùi máu cũng có thể ngửi được. Đám người đó bỗng nhiên đi xung quanh, sau đó dừng lại nơi nàng đang ẩn nấp. Thân mình Thiên Lan căng chặt, đáy lòng đã biết bọn họ là người xấu. Tuy rằng nàng chỉ là thương nhân, nhưng vẫn sẽ tiếp xúc một ít sự kiện mờ ám. Hơn nữa trực giác nhạy bén của nàng cũng khắng định, những người này tuyệt đối không phải là loại người lương thiện gì. “Là tự mình ra hay là ta đích thân mời ngươi ra?”

Thanh âm nhẹ nhàng như nước chảy, không có chút tạp chất. Nhưng trong hoàn cảnh thế này, nàng chỉ nghe ra hương vị của sự giết chóc. Nàng đang do dự không biết bản thân có nên ra ngoài hay không thì sau lưng đột nhiên xẹt qua một bóng người. Thiên Lan che lại trái tim đang nhảy loạn của mình, quả thật là hù chết nàng rồi. “Đế Lâm Uyên, ngươi ở Thương Loan sát hại các danh môn chính phái. Hôm nay chúng ta liền vì họ, giết ngươi đền mạng.”

Những người kia lập tức gọi, thanh âm to lớn vang dội, thái độ vô cùng chính nghĩa. Thiên Lan khinh thường trợn trắng mắt, ai đúng ai sai nàng không có quyền phán xét, nhưng ở nơi này mà tự xưng là danh môn chính phái có phải quá ra vẻ rồi hay không? “Phải không?”

Thanh âm kia hiển nhiên cũng không đem những người này để vào mắt, ngữ điệu mang theo một sự tàn nhẫn. “Đi chết đi”

Mấy người kia trực tiếp nhằm vào người đàn ông đứng đó. Thiên Lan xem không rõ lắm, nhưng những người đó vừa ra tay, ánh sáng liền xuất hiện cả một vùng. Nàng nhìn người đàn ông vừa phát ra thanh âm kia, bất giác giật mình. Người này bất quá hai mươi tuổi, mặc y phục màu trắng, tóc đen như thác nước, lông mày hẹp dài, một đôi mắt lạnh như băng, không có chút tình cảm, mũi cao, cánh môi hơi mỏng. Lúc này cả người chàng ta đều thoát ra khí chất thần tiên, vô cùng thoát tục. Hắn ta đứng trong trận hỗn chiến này, lại không hề chịu ảnh hưởng dù chỉ một chút. Dường như trước mặt hắn không phải là một trận đánh nhau, mà chỉ là đang diễn kịch mà thôi. Thiên Lan gặp qua không ít mỹ nam, nhưng lại chưa từng thấy qua ai đẹp như vậy. Bất quá trong đáy lòng nàng cũng vô cùng chấn động cùng thưởng thức. Nhưng Thiên Lan vẫn không quên hiện tại nên bảo toàn tính mạng mới là quan trọng, nhanh chóng thu lại mọi cảm xúc. Thấy hai bên đang đánh nhau ác liệt, Thiên Lan nhanh chóng lui về phía sau, nhưng nàng còn chưa lui tới hai bước, một bóng người liền bay tới chỗ nàng. Theo phản xạ có điều kiện, nàng liền tránh ra, người kia liền ngã xuống, trừng lớn mắt với nàng. Thiên Lan cũng trừng lớn mắt với người nọ. Còn phát hiện bản thân đã bị bại lộ trước mặt những người kia. Thiên Lan rõ ràng cảm giác được không khí trong nháy mắt đọng lại, sau đó liền có vài lưỡi dao sắc bén dừng ở trên người nàng. Cổ trong nháy mắt cứng đờ, Thiên Lan nhìn thấy người đàn ông mặc y phục trắng đang dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu mình, đáy lòng than thầm một tiếng, nàng đã trêu chọc ai chứ? “Ta chỉ là đi ngang qua… Đi ngang qua…”

Thiên Lan gượng cười, tim đập loạn. Người nằm bên cạnh đánh giá nàng một hồi lâu, cuối cùng nói: “Cô nương hãy mau chóng rời khỏi nơi này.”

Nói xong, hắn liền xoay người quay về trong đám người. Thiên Lan sửng sốt một lát, cất bước muốn chạy, thời điểm quay đầu lại đã có một bóng trắng bay về hướng nàng, đáy lòng Thiên Lan bi phẫn, sẽ không xui xẻo như vậy chứ? “Đế Lâm Uyên, nàng vô tội.”

phía sau Đế Lâm Uyên đột nhiên vụt ra một bóng người, ngăn cản hắn. “Tránh ra.”

Đế Lâm Uyên quét mắt, khóe miệng cong lên, rõ ràng đang cười, lại làm người khác cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Người nọ không chịu, mang theo vũ khí của mình vọt lên, Thiên Lan nhìn rất rõ, người đàn ông mặc y phục trắng cười rất thâm sâu, bí hiểm. Nụ cười đó giống như những ác ma đến từ địa ngục. Cả người Thiên Lan đầy mồ hôi lạnh, nhanh chóng cất bước chạy đi. Trong đầu luôn có thanh âm không ngừng nói cho nàng, nếu dừng lại, nàng sẽ chết. Bên tai không ngừng có tiếng gió thổi qua, phía sau là ánh sáng vô cùng chói lọi, bóng người tung bay, tiếng sói tru vẫn tiếp tục, một tiếng nối tiếp một tiếng, mang theo hoảng sợ cùng tuyệt vọng. “Bang!”

thân mình Thiên Lan chợt cứng đờ, người kia lúc này đang đứng trước mặt nàng. Xương cốt nàng xụi lơ trên mặt đất, bên trong ánh mắt đều là kinh sợ. Thiên Lan còn chưa xoay người, eo liền truyền đến một trận lực đạo, mang theo hơi thở lạnh lẽo bao bọc lấy nàng, phà vào cổ. Ánh mắt người này màu xanh lam, vô cùng sáng. Nhưng… một chút tình cảm cũng không nhìn ra được. Người đàn ông này là…? “Đế Lâm Uyên!”

Cái tên này kéo suy nghĩ của Thiên Lan trở lại. Nàng giãy giụa vài cái, vốn tưởng rằng người đàn ông này sẽ không buông mình ra, không nghĩ tới nàng lại có thế dễ dàng tránh ra. Khi quay đầu nhìn lại, người đàn ông kia đang cùng người khác giao thủ với nhau. Thiên Lan xoa ngực, không màng đau đớn trên người, lại lần nữa trốn chạy, nếu không chạy nàng sợ sẽ chết ở trên tay người đàn ông kia mất. Cũng không biết chạy bao lâu, Thiên Lan mới không nghe được động tĩnh phía sau nữa, đang muốn dừng lại nghỉ một chút, chân đột nhiên lơ lửng trên không, bị người khác quay vòng vòng, khiến nàng gào thét đau cả họng. Con mẹ nó, ta đã đắc tội với ai mà lại xui xẻo như vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN