Hoàn Khố Đế Phi - Chương 12: Khi oan gia ngõ hẹp báo thù
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Hoàn Khố Đế Phi


Chương 12: Khi oan gia ngõ hẹp báo thù


Editor: Devil Ly

Betaer: Quỳnh

Đợt tập huấn của Thiên Lan rất đơn giản, trước tiên là chạy bền, như vậy có thể tăng cường độ dẻo dai của cơ thể, sau đó là một số động tác thể hình của kiếp trước, đầu tiên phải có một cơ thể khỏe mạnh mới có thể đánh bại được người khác.

Bởi vì trúớc tập huấn một tháng, cường độ tập luyện của hai người cũng không lớn, vì thế đến khu rừng chết Thiên Lan liền đem cường độ tập huấn tăng gấp đôi, làm cho Vân Ninh Tẩm ngày nào cũng đeo một bộ mặt đen xì, tính cách thanh đạm cũng bị Thiên Lan mài dũa thành một tính cách khác, ví dụ như lúc này.

“Ngươi nói hôm nay chỉ có vậy!?”Vân Ninh Tẩm đang ngồi trên một tảng đá lớn, nhăn mày nhìn Thiên Lan ở bên cạnh đang vô cùng thoải mái.

“Đúng vậy, ý ta nói là chạy bộ” Thiên Lan giương đôi mắt, vô tội mà nhìn Vân Ninh Tẩm, trong lòng lại đang cười lớn, trêu chọc Vân Ninh Tẩm mỗi ngày là tiết học bắt buộc của Thiên Lan.

Sắc mặt Vân Ninh Tẩm đúng là đen đi mấy phần, nhưng biến hóa không lớn, mấy ngày này ở bên cạnh Thiên Lan, là thời gian vui vẻ nhất trong mấy năm nay của Vân Ninh Tẩm. Tuy rằng nha đầu này có lúc làm người khác tức điên, nhưng nàng không thể phủ nhận cảm giác ấm áp mà Thiên Lan mang đến cho nàng, một cảm giác mà nàng chưa bao giờ cảm nhận qua.

“Ta rất mệt, muốn nghỉ ngơi” Vân Ninh Tẩm không thèm để ý cái thú vui ác nghiệt của Thiên Lan, đứng dậy đi về hướng sơn động, vui thì vui, nhưng bị Thiên Lan tra tấn như vậy có vẻ hơi quá rồi, mỗi ngày thời gian để ngủ cũng không đủ năm tiếng, thật không hiểu nổi nha đầu đó làm sao mà giữ được tinh thần toàn vẹn như vậy.

Kiếp trước Thiên Lan thức trắng làm việc qua đêm là chuyện thường, không ngủ mà vẫn giữ được tinh thần thập phần tỉnh táo. Đối với nàng mà nói là một kĩ năng trong cuộc sống, thời gian trước đó vì thân thể này quá yếu đuối nàng mới không có tinh thần, bây giờ thân thể đã luyện tập được khá ổn rồi, có thể giữ được trạng thái như bây giờ quả thật dễ như trở bàn tay.

Thiên Lan cũng cảm thấy buổi tập huấn hôm nay cũng khá ổn rồi, vừa rồi nàng chẳng qua là trêu chọc Vân Ninh Tẩm, vì thế mới không gọi nàng lại, để cho nàng cứ thế quay về nghỉ ngơi, con bản thân thì quay sang một hướng khác đi, chuẩn bị bữa tối hôm nay.

Hai người đều không mang theo đồ ăn, ở nơi hoang vắng này chỉ có thể dựa vào săn bắt, nhưng chút ít kĩ thuật của Thiên Lan là. sao săn bắt được gì, nên ngày nào đến lượt nàng chuẩn bị đồ ăn đều là một màu xanh của rau quả. Thiên Lan vừa đi vừa tìm kiếm chút rau dại quả dại có thế ăn được, trong túi đã có ít nấm, chuẩn bị tìm chút đồ ăn hôm nay nữa là đủ.

Trước mắt nhìn tháy có mấy cây rau xanh có thể ăn được, nàng đang chuẩn bị qua đó, dưới chân bỗng dẫm phải thứ gì, cảm giác mềm mềm, chân Thiên Lan lại dùng lực dẫm mạnh xuống, mặt đất từ lúc nào lại biến thành mềm thế này, cúi đầu nhìn một chút, bỗng lập tức nhảy ra xa. Nàng dẫm phải đâu phải là đất chứ, rõ rang là người, lại còn là một nam nhân toàn thân nhuốm máu, bị che giấu bên trong dây leo cùng cỏ dại, nơi nàng vừa dẫm phải có lẽ là tay của người đó.

Nàng dẫm như vậy cũng không thấy hắn có phản ứng gì, là chết rồi hay chỉ là ngất đi vậy? Thiên Lan rối rắm nhìn một lúc, cuối cùng vẫn là từng bước tiến lên xem xét, đem người đó lật lại. Thiên Lan lập tức như bị sét đánh, ngây ngôc tại chỗ.

Cho dù là có hóa thánh tro Thiên Lan cũng không thể quên được, chính là nam nhân đó hại nàng vừa tỉnh lại đã vô lý bị đuổi bắt, tên là gì nhỉ? Thiên Lan ngồi xổm bên cạnh nam nhân toàn thân nhuốm máu, tay chống cằm nghĩ rất lâu cũng không sao nhớ nổi tên của người này.

“Hừ, chết rồi mới tốt” Thiên Lan đứng dậy hướng nam nhân đó đá một cái, ngữ khí không chút lương thiện nói.

Cho dù là trong tình trạng vô cùng chật vật này, cái gương mặt đó dù nhuốm đầy máu tươi vẫn thanh lãnh như tiên, hai mắt nhắm chặt, long mi dài trên mí mắt phóng ra một đường bóng râm, cánh môi mỏng nhuốm máu tươi nhìn thật yêu dã.

Thiên Lan quay người bước vài bước, lại quay trở lại, nhìn nhìn gương mặt có thể làm cho người khác trở nên điên loạn, trên mặt hiện lên một nụ cười quỷ dị.

Tại thời điểm Đế Lâm Viên tỉnh lại liền phát hiện mình đang trong một sơn động, ánh sáng nhẹ trong sơn động giúp hắn nhìn rõ được vị trí của mình, toàn thân trên dưới chỉ còn lại một chiếc quần lót, cảm giác lành lạnh lập tức bao trùm lấy toàn thân.

Hắn bây giờ là đang ở đâu vậy?

Đế Lâm Uyên bình tĩnh quan sát bốn phía, có dấu vết con người sống ở đây, bên cạnh hắn còn đang nổi lửa, làm cho sơn động này không còn quá âm hàn, ánh sang ngoài động yếu ớt, không biết là trời vừa sáng hay đang tối dần.

“A, ngươi tỉnh rồi.” thanh âm thanh thúy từ ngoài động vọng vào, Đế Lâm Uyên dò theo âm thanh nhìn qua.

Một thiếu nữ váy áo xanh lụa đang ôm mấy cành củi khô từ ngoài động tiến vào, trên mặt là nụ cười ôn hòa, làm cho gương mặt có chút gầy gò nhìn tươi tỉnh lên không ít, đằng sau là một thiếu nữ gương mặt không chút biểu tình, đi qua thiếu nữ váy áo xanh lụa chỉ để mình ngồi vào bên cạnh đống lửa, hoàn toàn không nhìn đến Đế Lâm Uyên.

Trên đầu Đế Lâm Uyên không tránh khỏi xuất hiện vài đường hắc tuyến, là hắn đối với phong tục trên đại lục này không rõ ràng sao? Vì sao hai cô nương này nhìn thấy hắn toàn thân lõa thể như vậy mà không có vẻ gì là xấu hổ? Mà ngược lại là một biểu tình như không có gì, hai cô nương này có phải là nam cải trang thành nữ không?

“Là ngươi” nhìn thấy diện mạo của thiếu nữ áo váy xanh lụa, lông mày Đế Lâm Uyên nhăn lại, thanh âm như suối tại không gian nhỏ hẹp này truyền ra.

“Là ta”Thiên Lan bỏ chỗ củi trong tay xuống, cong lưng nhìn Đế Lâm Uyên, trong mắt đều là ý cười.

“Quần áo của ta đâu?” Đế Lâm Uyên quét một vòng bốn phía, hoàn toàn không tìm thấy mảnh quần áo, lại nhìn thiếu nữ mặt mày tươi rói trước mặt, hắn sao lại có một dự cảm không lành.

“Vừa rồi vì không muốn ngươi bị lạnh chết, cho ngươi sưởi ấm” Thiên Lan cười, đúng là một tiểu hồ ly.

Đế Lâm Uyên đem tầm mắt chuyển đến bên cạnh đống lửa, quả nhiên nhìn thấy bên kia, mảnh vải trắng còn chưa cháy hết.

Khí thế trên người Đế Lâm Uyên chuyển đổi, tràn ngập trong động là cỗ sát khí lạnh thấu xương, Vân Ninh Tẩm liền đem Thiên Lan bảo vệ sau lưng mình, kinh hãi nhìn nam nhân chỉ mặc độc chiếc quần lót đang ngồi trên đất kia, nam nhân này là ai, vì sao lại có thể có sát khí mãnh liệt như vậy.

Thiên Lan chỉ cảm thấy một cỗ khí tức, trong không khí chuyển động, làm nàng cảm thấy hô hấp khó khăn, nhưng vì không muốn mất mặt, trên mặt nàng vẫn treo một nụ cười nhạt.

Cái nam nhân chết tiệt này, nàng dù sao cũng là cứu hắn một mạng, thế mà bây giờ lại lấy oán báo ân, nhưng thực lực của nam nhân này nàng từng thấy qua, Vân Ninh Tẩm tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, Thiên Lan chỉ có thể chấp nhận, trong lòng mắng thầm, ai bảo ngươi ngu ngốc đem nam nhân này về. “Công tử định như thế này đối đãi với ân nhân cứu mạng mình sao?” Vân Ninh Tẩm thần sắc không đổi, thanh âm thanh lãnh nói với Đế Lâm Uyên.

Đế Lâm Uyên đột nhiên nghe thấy lời của Vân Ninh Tẩm, lúc này mới nhớ tới mình trước đó bị thương, quan trọng là hắn rốt cuộc thế nào mà rơi vào tay nữ nhân này?

Ánh sáng xanh trong mắt chuyển động, Đế Lâm Uyên đột nhiên cong cong khóe môi, cung độ không lớn, nhưng lại có thể làm khuôn mặt kia tăng thêm vẻ yêu nghiệt, phút chốc tiên khí thanh lãnh lùi lại, một cỗ khí tức yêu dã đột nhiên sinh ra.

“Hai vị cô nương không phải nên chịu trách nhiệm thân thể của tại hạ sao?”

Thiên Lan há hốc miệng nhìn Đế Lâm Uyên, cảm giác giống như tiên nhân cao cao tại thượng phút chốc biến thành một kẻ lưu manh, nam nhân này làm sao có thể đem hai loại khí chất đó tùy ý biến đổi vậy?

Vân Ninh Tẩm thấy Đế Lâm Uyên thu lại sát khí, bình tĩnh ngồi trở lại còn Thiên Lan vẫn đang kinh ngạc. Thiên Lan hắng giọng, nỗ lực để biểu tình trở nên nghiêm túc một chút, “Bao nhiêu tiền, đắt quá bổn tiểu thư không trả nổi đâu”

Sắc mặt Đế Lâm Uyên rõ ràng cứng lại, nhưng cũng chỉ trong phút chốc, mắt xanh chợt lóe, cười nói: “Không đắt, dùng thân báo đáp được rồi”

Mĩ Nam Kế?

Thiên Lan khẽ cau mày, trong lòng cười lớn, nếu như thay vào là người khác, chiêu này của Đế Lâm Uyên chắc chắn là đòn chí mạng, nhưng nàng là Vân Thiên Lan, Vân Thiên Lan tới từ hiện đại, định lực gì đó tuy không phải tu luyện cấp bậc cao nhất, nhưng nếu là mĩ nam kế nàng vẫn điều khiển được.

Chỉ thấy Thiên Lan một đương tóc đẹp, hơi cúi người, đối diện con ngươi phát ra ánh xanh của Đế Lâm Uyên, trên mặt nở rộ nụ cười xinh đẹp,”Công tử vẫn là nên nghĩ xem mình sẽ ra ngoài như thế nào đi”

Ở nơi hoang vu này, nàng muốn xem xem nam nhân đáng ghét này đi đâu tìm được quần áo mà mặc. Quả nhiên nói tới đây, sắc mặt Đế Lâm Uyên trầm xuống, vậy mà lại bị người khác nhân lúc mình không biết gì lột sạch quần áo, cái này thì thôi, đối tượng là hai nữ nhân, chuyện này mà nói ra ngoài thì tên tuổi của Đế Lâm Uyên hắn sẽ mất sạch.

Hắn là nên giết hai nữ nhân này diệt khẩu, hay vẫn là nên tìm cách rời khỏi đây?

Sát khí trong mắt Đế Lâm Uyên làm Thiên Lan lùi lại vài bước, sắc mặt có chút khinh bỉ, nói: “Lần trước ngươi hại ta ngã xuống sơn động, nếu không phải ta mệnh lớn sớm đã chết rồi. Lần này coi như cho ngươi một bài học. Đừng tưởng ngươi có chút thực lực là giỏi lắm, hừ Ninh Tẩm nói rồi, linh lực của ngươi bây giờ không dùng được, lão nương mới không sợ ngươi.”

Nộ khí trong kòng Đế Lâm Uyên lại tăng lên nhưng vẫn là kiểm tra thân thể mình một chút, đúng như lời Thiên Lan nói, trong thân thể hoàn toàn không có một chút linh lực, đến thu nhận linh lực của ngoại giới cũng không làm được.

“Các ngươi đã làm gì ta!?”thanh âm Đế Lâm Uyên lạnh đến cực điểm, ánh mắt cứ thế nhìn chàm chằm Thiên Lan.

“Liên quan gì đến ta?” Thiên Lan bị hắn nhìn có chút không thoải mái, trợn trừng mắt, liền một cái qua Vân Ninh Tẩm.

Lúc đó nàng lẽ ra nên giết chết cái tên nam nhân này, không giết chết cũng nên đem hắn vứt tại cái nơi hoang vu đó, bị linh thú ăn mất cũng tốt, không hiểu phát bệnh gì, lại đem hắn về đây!

Đế Lâm Uyên thấy Thiên Lan cúi mắt, hoàn toàn không có ý để tâm đến hắn, con nguoi híp lại, một đường ánh sáng nguy hiểm phát sáng bên trong.

Đây là lần đầu tiên có một nữ nhân dám nói chuyện với hắn như vậy, rất tốt.

Bên ngoài sơn động, sắc trời ngày càng tối, Đế Lâm Uyên biết bây giờ đã là ban đêm rồi, thân thể hắn bị thương, cử động gặp trở ngại, muốn liên lạc với người của hắn cũng là một việc khó khăn, xem ra bây giờ hắn vẫn phải ở cạnh hai nha đầu này một thời gian vậy.

“Ngươi tên là gì” Thiên Lan chốc chốc lại khều khều đống lửa.

Đế Lâm Uyên đang ngồi, bất ngờ nghe thấy lời của Thiên Lan, một ngụm khí không lên kịp, thương tích càng thêm nghiêm trọng, nuốt xuống một ngụm tanh ngọt, Đế Lâm Uyên mới trừng lớn hai mắt, nhìn về hướng thiếu nữ đang ngồi dựa vào tảng đá. Nếu hắn nhớ không nhầm, lúc đó có người đã gọi tên của hắn mà, trí nhớ của nữ nhân này thật không tốt, hay vốn là không để tâm đến? Đế Lân Uyên bất ngờ không thích ứng được cảm giác bị người khác không để ý, nữ nhân này nhìn cũng giống như con cháu của đại gia tộc, nghe thấy tên của hắn sẽ có biểu tình thế nào nhỉ?

Trong mắt hiện lên một vẻ thích thú, động động cánh môi, “ Đế Lâm Uyên”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN