Ác Ma Hoàng Hậu - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Ác Ma Hoàng Hậu


Chương 2


Trong một sơn cốc phong cảnh nên thơ hữu tình, hai nam tử đẹp như trích tiên, mặc bạch y tinh xảo quý giá, một trung niên, một còn rất trẻ, đang đánh cờ trong một căn nhà nhỏ trang nhã. Những quân cờ đang ở thế bất phân thắng bại, khó có thế đoán trước thắng thua. Đột nhiên, nam tử trung niên như chấn động, tay hạ xuống một nước cờ khó hiểu. 

Người trẻ tuổi thấy vậy thì giật mình ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Sư phụ, người sao vậy?” Một nước cờ này nếu đặt sang ô bên cạnh thì là một nước cờ cực hay, nhưng bây giờ thì đã biến thành một nước cờ cực dở. Sư phụ hắn chưa bao giờ bất cẩn như thế, hay là xảy ra chuyện gì?

Nam tử kia không để ý đến câu hỏi của đồ đệ, đứng lên, bước ra ngoài hiên, miệng lẩm bẩm, thoáng thấy vẻ kinh hỉ: “Đến rồi? Thực sự đến rồi!”

“Sư phụ, người chẳng lẽ lại tiên tri được cái gì?” Nhận ra sự mừng rỡ từ đáy mắt vị sư phụ mà mình vẫn luôn kính trọng, nam tử trẻ tuổi tò mò bước đến. Nam tử trung niên quay lại, chụp lấy bả vai đồ đệ, muốn nói nhưng không biết dùng lời như thế nào.

Một lúc sau, khi đã bình ổn lại tâm trạng kích động của mình, nam tử trung niên hít thật sâu, từ từ nói: “Đồ nhi, bao nhiêu đời các chủ Tiêu Dao các, cuối cùng ngày này cũng đến. Thiên tiên tử giáng phàm!”

“Người nói vậy là sao? Ngày này là ngày gì? Sẽ xảy ra chuyện gì?” Nam tử trẻ tuổi không hiểu gì hết, nhíu đôi mày đẹp, bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu sư phụ mình: “Người nói cho rõ đi, đồ nhi căn bản không biết người đang nói đến cái gì.”

Nam tử trung niên như được vỗ tỉnh, lầu bầu trong miệng vài câu không rõ, rồi nhìn đồ đệ mình: “Thôi, tạm thời con chưa cần biết vi sư đã nhìn thấy gì, không cần thiết, vi sư chỉ nhắc nhở con một điều – Sắp tới, con sẽ gặp được một người sẽ thay đổi cuộc đời con. Con cũng phải trải qua một kiếp nạn, nhưng nếu kiếp nạn xảy ra sau khi con gặp được người kia thì thiên nhân ắt có cát tướng (người trời chắc chắn có mệnh tốt), không cần quá lo lắng… Được rồi, chỉ có nhiêu đó thôi, giờ con có thể rời khỏi đây. Vi sư muốn nghỉ ngơi mấy ngày, trong thời gian này con đừng đến tìm vi sư.”

“Vâng.” Nam tử trẻ tuổi mang một bụng đầy hồ nghi rời khỏi sơn cốc, dù vô cùng thắc mắc nhưng vẫn nghe lời sư phụ mà đi mất.

Đúng chắp tay sau lưng trông theo bóng lưng người đồ đệ yêu quý, nam tử trung niên thở dài: “Thiên tiên tử, người sớm không đến muộn không đến, lại nhằm ngay lúc này, lại còn dây dưa đến số phận đồ đệ của ta. Người bảo ta phải làm sao…?”

***************

… Mình… còn sống hay đã chết vậy…? Cơ thể nặng như chì… không động được…

Cố gắng nâng mí mắt lên, Bạch Nguyệt Yên chớp chớp nhìn bầu trời xanh ngắt trên đầu, mùi máu và cơn đau chân thực trên cơ thể cho cô biết mình vẫn còn sống sót.

“Ha ha… Không biết nên nói mình mạng lớn hay xui xẻo đây? Máy bay nổ mà không chết, quả thực… Không còn gì để nói.” Cô kéo lê cơ thể rã rời của mình lên, muốn chống tay ngồi dậy nhưng cơn đau điếng người truyền đến, làm cô hít một ngụm khí lạnh, theo bản năng liếc mắt nhìn xuống – Cánh tay phải bị một đường cắt dài và sâu, chắc là do mạnh vỡ của máy bay, mất máu quá nhiều nên giờ trắng bệch, dây thần kinh cũng đã đau đến tê dại.

Cô cười nhạt, nằm dài trên mặt đất – Đau đến mức mình không thể cử động… Ngay cả một đứa thần kinh không còn cảm giác được cơn đau như mình mà cũng cảm thấy đau, thì xem ra thời khắc này chỉ là ngắn ngủi, tỉnh lại chờ đợi cái chết từ từ tới. Số phận… sao mà tàn nhẫn…

Bỗng nhiên, bên tai cô vang lên một tiếng trẻ con thơ ngây: “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy, sao tỷ lại ăn mặc kì lạ như thế? tỷ chảy nhiều máu quá, chắc đau lắm phải không a?”

Cô khó khăn xoay đầu lại, chỉ thấy có một đứa bé trai tầm bốn năm tuổi, dáng người mũm mĩm đáng yêu ngồi bên cạnh, ánh mắt to sáng lấp lánh, dường như hội tụ tất cả mọi tốt đẹp trên thế gian. Cô mỉm cười, đôi môi khô nẻ rách ra, rướm máu, nhưng cô không cảm nhận được: “Ta không sao, không đau.”

“Tỷ nói dối. Nói dối là xấu, chảy nhiều máu vậy làm sao có thể không đau được chứ?” Cậu bé lắc đầu, đôi mày nhỏ tuấn tú nhíu lại như suy nghĩu gì đó: “Để ta về gọi phụ thân ta tới chữa cho tỷ, phụ thân ta là thần y, chắc chắn có thể làm tỷ hết đau nha!”

Phụ thân, thần y? Sao đứa bé này lại dùng ngôn từ cổ như vậy? Mà nói mới nhớ, mình đã trôi đến nơi nào a? – Trong đầu cô suy nghĩ miên man, hình như trái tim đang nhen nhóm lên một tia hi vọng sống, bởi vì cô khẳng định trên hòn đảo vô danh kia không hề có một đứa trẻ nào như thế.

Không lâu sau, khi cô đã khôi phục thêm được một chút sức lực thì nghe đươc tiếng bước chân, phải là hai người, đang chạy tới đây. Cậu bé kia dẫn theo một người thanh niên cao gầy, khuôn mặt có vài nét tương tự nó. Người trẻ tuổi kia nhìn thấy cô thì sửng sốt, vội bước tới: “Sao ngươi lại bị thương nặng vậy?”

Người thanh niên trông gầy như vậy nhưng sức cũng không yếu, hắn bế xốc cô lên, ôm đến một gốc cây gần đó, để cô ngồi dựa vào thân cây. Tiếp đến, hắn đặt chiếc hòm nhỏ đeo bên hông xuống, mở ra, lấy trong đó một cuộn vải lớn và vài chiếc lá khô cong, rồi quay sang đưa một chiếc túi da cho đứa bé: “Thiên nhi, con tới bờ biển lấy cho ta một ít nuóc biển mang đến đây.”

“Dạ phụ thân.” Cậu bé ôm chiếc túi da, chạy nhanh đến bờ biển, lội ra xa một chút rồi nhúng chiếc túi xuống, lấy đầy túi nước mang đến cho người thanh niên. Hắn từ từ dốc chiếc túi, đổ nước lên các vết thương của cô.

Cô tuyệt nhiên không rên rỉ một tiếng, trái lại rất bình tĩnh quan sát người thanh niên đang chăm chú trị thương cho mình, đầu óc suy nghĩ – Trang phục người này mặc giống như Trung Hoa cổ đại, nhưng không phải của triều đại cụ thể nào. Với cơ thể đầy thương tích hiện nay, có lẽ mình phải nghỉ ngơi một thời gian. Không thể tỏ ra quá lạc lõng được.

Người thanh niên vừa chữa trị cho cô, vừa mở miệng hỏi han: “Cô làm sao lại thương nặng đến thế a? Vết thương này không giống như bị ngã hay là rơi xuống nước, mà giống như là…”

“Ta bị người ta đuổi giết. Vất vả lắm mới trốn thoát, thì lại bị rơi xuống biển. Còn tưởng phải làm mồi cho cá rồi chứ…” Cô cười cười, cúi xuống theo dõi từng động tác của hắn. Tay hắn nhanh thoăn thoắt băng bó cho cô, vết thương được hắn vò nát mấy cái lá khô quăn queo kia rồi rịt lại, máu tanh bị rửa trôi.

Hăn dường như không hề ngạc nhiên khi nghe cô nói, chỉ im lặng cắm cúi làm việc. Cô chợt nảy ra ý tham dò, vô tình cố ý hỏi hắn: “Ngươi không sợ ta là kẻ hung ác, giết người không chớp mắt a? Nếu ta được chữa trị xong sẽ giết ngươi diệt khẩu chẳng hạn?”

“Ha ha… Nếu ngươi là một kẻ hung ác thì chắc trên đời này chắc không còn ai hiền lành thiện lương nữa.” Hắn buộc chặt dải băng dày cộp trên tay cô lại, xem xét tổng thể các vết thương rồi cưởi nói: “Với tình trạng như vậy, ngươi có thể sống sót được là kì tích rồi, chắc chắn còn lâu nữa mới có thể hồi phục đi lại được. Trong lúc chờ vết thương lành lại, ngươi hãy an tâm ở tạm nhà ta.”

Cô ngạc nhiên nhìn hắn, trong lòng thầm cảm thấy may mắn: “Ngươi chấp nhận cho ta ở lại?” Vừa nói xong, cô liền nhận được ánh mắt khinh bỉ của hắn: “Ngươi nghĩ thân thể như vậy thì ngươi có thể đi đâu được?”

Cô bất đắc dĩ nhíu mày không trả lời. Người thanh niên cẩn thận ôm cô lên, sải chân bước đi. Cô nằm trong lồng ngực không lớn nhưng rất ấm áp của hắn, cơn buồn ngủ ập tới. Hắn thấy cô đã thả lòng thì tiếp tục mỉm cười, tìm cách bắt chuyện: “Ta tên Lưu An, còn ngươi?”

“Ta tên… Bạch Nguyệt Yên.” Cô mơ màng trả lời, chỉ muốn nhanh đi vào giấc ngủ nên toàn bộ phòng bị đều trở nên vô hại.

“Ừm. Ngươi bao nhiêu tuổi? Đã lập gia đình chưa?”

“Ta mười tám. Gia đình à? Chưa có.”

“Ồ, nhỏ tuổi vậy sao? Ta đã hai mươi tám rồi. Đứa bé kia là nhi tử của ta, tên Lưu Thiên Hải, nhũ danh hay gọi là Tiểu Viên Viên.”

“À, Tiểu Viên Viên sao? Tên rất đáng yêu…” Thấy cô im lặng, Lưu An cúi đầu nhìn, chỉ thấy cô đã thiếp đi. Hắn lắc đầu, ôm cô chặt một chút, trong lòng nghĩ – Nếu đã cô đơn, thì mở rộng lòng chào đón người khác là rất khó. Ngươi mới mười tám tuổi mà cách suy nghĩ đã như người trải qua hết sóng gió cuộc đời, thì cuộc sống phải bi thảm đến nhường nào?

“Phụ thân…” Tiểu Viên Viên kéo vạt áo của Lưu An, bĩu môi bất mãn khi phụ thân bỏ quên nó. Lưu An cười nhìn đứa con yêu quý của mình: “Chúng ta về nhà thôi Tiểu Viên Viên.”

“Dạ.” Tiểu Viên Viên lon ton chạy trước, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn phụ thân nó: “Phụ thân, tỷ tỷ đã hết đau chưa a?”

“Chưa đâu Tiển Viên Viên. Tỷ tỷ của con chưa hết đau. Khi nào tỷ tỷ ngủ dậy, con hãy phù phù cho tỷ tỷ hết đau nha?”

“Vâng Viên Viên biết rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN