Nhị Sinh Hữu Phúc.
Chương 5: La Quán Phong kẹt trong Tích động.
La Quán Phong đi sâu vào trong rừng, trong lúc hắn sơ hở thanh kiếm đó liền làm tay hắn đỏ một mảng. La Quán Phong nghiến răng, cảm giác vừa đau lại vừa rát, nhưng mà hắn vẫn không dừng lại mà vẫn tiếp tục chạy. Thanh kiếm kia tiếp tục đuổi theo. La Quán Phong nhìn phía trước thấy một hang động, mừng rỡ nắm tay đối phương cùng tiến vào. Thanh kiếm kia không từ bỏ dốc hết sức mình lao nhanh đến, không biết ma xui quỷ khiến gì đúng lúc hắn vừa bước vào hang động lại rung lên một trận điên cuồng. Sau đó từng tảng đá lớn nhỏ cứ thế mà rơi xuống lấp kín toàn bộ hang.
Thanh kiếm kia liền bị hắt văng ra ngoài, nó cố gắng đục đá để vào trong nhưng lại bất thành. Cuối cùng nó từ bỏ mà trở về. Sau khi thấy bên ngoài đã im ắng La Quán Phong thở phào ngồi xuống, hắn dựa vào tường nhắm nghiền mắt. Nữ nhân bên cạnh cũng ngồi xuống, nàng lên tiếng, “Công tử cảm ơn ngươi và xin lỗi ngươi đã vì ta mà bị thương.”
La Quán Phong mỉm cười đáp, “Vết thương nhỏ này đối với ta không có chuyện gì to tát. Nhưng mà ta muốn hỏi cô nương, rốt cuộc thực hư chuyện miếng ngọc bội là thế nào? Tại sao lúc ta đưa nó ra mọi người lại nhìn ta kinh ngạc như thế?”
Nữ nhân kia rũ mi, lấy chiếc khăn voan cầm máu cho La Quán Phong, sau đó nói, “Nếu công tử đã hỏi như thế ta sẽ trả lời.”
“Trước hết ta tên là Đông Phương Nhật Linh, là con gái của vị lão nhân gia giàu có nhất vùng này.” Nàng vừa nhẹ nhàng xử lý vết thường vừa nói.
La Quán Phong gật đầu, nàng liền nói tiếp, “Trong gia quy khi một vị tiểu thư yêu ai đó thắm thiết, chính là hằng ngày hằng đêm đều nghĩ về người đó và muốn tiến đến hôn sự phải có miếng ngọc bội này. Miếng ngọc bội này tượng trưng cho tình yêu giữa ta và người đó, không có nó xem như tình cảm ta đối với người đó hoặc người đó đối với ta chưa sâu sắc.
Vào khoảng hai ngày trước cha ta không biết thế nào lại bảo ta đưa nó, lúc đó ta ngây thơ nên liền nghe theo. Ngày hôm sau Thẩm Yên – Người bạn của ta liền nói cho ta biết âm mưu của cha ta. Thế là Thẩm Yên giúp ta lấy lại miếng ngọc bội, nhưng mà ta lại không thể thoát khỏi hôn sự này.”
La Quán Phong xem như là đã hiểu ra, nhưng vẫn có chỗ không hiểu, “Vậy ông ta lấy miếng ngọc bội kia làm gì?”
Đông Phương Nhật Linh nói, “Ta đoán ông ấy lấy nó để khi kết thúc hôn sự, ông ấy có thể đưa ra bảo vật tượng trưng cho tình yêu giữa ta và lão già kia.”
La Quán Phong nghe đến đây suýt chút nữa là nghẹn họng vì tức giận, việc gã ta làm không phải là đang bán con gái của mình đó sao? Hắn không chấp nhận, thực sự là không chấp nhận nổi. Đã bán gia nhân trong nhà thì thôi đi đằng này lại gả con gái để chuộc lợi, quá tàn nhẫn rồi. Máu cuối cùng cũng ngừng chảy đi không ít, không còn cảm giác đau nữa. La Quán Phong liếc mắt nhìn xung quanh một hồi lâu, hang động này là đặc biệt nhất La Quán Phong từng thấy. Tuy rằng bị đá lấp kín nhưng lại không hề tối ngược lại bên trong này rất sáng nữa a.
Bên cạnh hắn còn xuất hiện vài con đom đóm nhỏ bay lơ lửng xung quanh trông vui mắt cực kì. Đông Phương Nhật Linh nhìn hắn vui vẻ cũng bất giác mỉm cười theo. La Quán Phong phát hiện hắn là đang ở hang động, không biết có thức ăn hay không, La Quán Phong là nam nhân có thể đói được nhưng Đông Phương Nhật Linh là nữ nhân lại càng không thể nhịn đói. Hắn đứng phắt dậy nhìn nàng nói, “Ta đi tìm kiếm thức ăn, cô nương đợi ta một chút.”
“Hay để ta đi với công tử. Dù sao ta cũng không muốn ở lại đây.” Nàng đứng dậy nói.
La Quán Phong lắc đầu ấn người ngồi trở lại, “Cô nương nên ở đây. Ta thân là nam nhi sao lại để cô đi kiếm thức ăn được a.”
Nàng cảm thấy lòng ấm dần liền gật đầu nhẹ. La Quán Phong nói thêm lời nào xoay người bước sâu vào trong hang. Có chút kì lạ là hang động này càng đi vào sâu bao nhiêu lại sáng thêm bấy nhiêu, La Quán Phong vừa đi vừa nghe thấy vô số tiếng rắc. Hắn liền xin xuống dưới chân, mặt trợn to mắt. Không ngờ cái thứ vừa phát ra tiếng động kia lại chính là một cái đầu lâu. Không phải chỉ có đầu lâu, khắp nơi trên mặt đất cong chứa thêm nhiều mảnh xương vụn nằm rải rác khắp nơi. Điều hắn sởn gáy những bộ xương này kì thực là xương của con người!
La Quán Phong có dự cảm không lành, hắn đoán rằng sâu bên trong hang động này còn có điều bí ẩn nên hắn không chùn bước, vẫn tiếp tục đi sâu vào bên trong. Đi thêm một chút nữa thì La Quán Phong khựng người dừng lại, hắn nhìn xung quanh. Phía trước mắt là một thác nước đang chảy không ngừng, khắp mọi nơi ở đây đều có đom đóm màu máu. Nhờ những con đom đóm này cảnh nơi đây rất đẹp nhưng lại làm nó trở lên u buồn.
Ngoài ra ở trong hang động này còn chia ra những hang động nhỏ khác nhau, La Quán Phong tùy tiện vào một động nhỏ, chưa vào đến đã nghe tiếng thét thất thanh của một người đàn ông. Tiếng thét này giống như chứa đựng nỗi đau tột cùng, nỗi đau đến tận thấu xương. La Quán Phong nghe xong dựng tóc gáy hết cả lên. Hắn trấn an tinh thần, thầm động viên mình tiếp bước vào trong. Đừng sau tấm màn rèm, hắn thấy một con trâu đang dùng dao chặt từng khúc thịt của người đàn ông kia ra, nấu lên sau đó dâng lên cho người ngồi trên kia.
Người kia tay chống càm miệng mỉm cười, hắn đưa tay nhưng thay vì nhận món ăn đó lại hất đổ hết vào con trâu kia, gã sợ quá liền quỳ xuống nói, “Đại nhân là ta có lỗi, không thể tìm được thịt ngon cho đại nhân. Mong đại nhân tha cho cái mạng già này của ta.”
“Ta có nói sẽ giết ngươi? Chỉ là dạo này chỉ ăn quanh đi quẩn lại một mùi vị thế này, ta thật sự ngán chết rồi đây.” Hắn ta chán ghét xoay mặt đi.
Gã trâu kia cúi đầu không dám nói thêm tiếng nào. La Quán Phong cảm thấy cảnh tưởng trước mắt làm hắn thật sự buồn nôn, trong lúc sơ ý mà phát ra tiếng động. Người ngồi trên cao kia thấy hắn, liền mỉm cười lên tiếng, “Người là người theo dõi ta nãy giờ? Người là ai sao to gan dám vào địa bàn của Nạp Lan Thuật ta?”
La Quán Phong trong mắt chứa tia vừa sợ hãi vừa bình tĩnh, nói, “Ta chỉ là thần dân vô tình đi ngang qua đây. Nếu không có chuyện gì ta xin phép cáo lui.”
Hắn cúi đầu chắp tay trước ngực, Nạp Lan Thuật mỉm cười dùng một dây lụa đỏ quấn xung quanh cơ thể của La Quán Phong, kéo mạnh đến phía trước. La Quán Phong giật mình cảm nhận được hắn là đang nhấc bổng lên không trung, giãy dụa vài cái. Hắn thầm cảm thán, lần này xem như bỏ mạng ở đây thật rồi, La Quán Phong chỉ mới trùng sinh chưa được bao lâu, lại phải chết một lần nữa à? Nằm mơ đi! Hắn đã hứa với lòng mình rằng, trở nên mạnh mẽ để có thể bảo vệ cho người hắn thương, cớ gì phải chết vô nghĩa như thế?
La Quán Phong ngày càng tiến gần đến Nạp Lan Thuật hơn, đến gần Nạp Lan Thuật đưa tay sờ sợ mặt hắn vài cái, còn ngửi hương thơm trên cơ thể hắn, liếm môi, “Ồ, xem ra mùi vị của người không tệ.”
Nạp Lan Thuật dùng ngón trỏ sờ từng đường nét trên cơ thể đối phương, La Quán Phong thấy cực kì ghê tởm, “Người mau bỏ ngón tay dơ bẩn kia ra khỏi cơ thể ta!”
“Ồ? Mạnh miệng nhỉ? Người có tin là chỉ cần ta phất tay một cái thôi, người sẽ ở trong bụng của ta không?” Nạp Lan Thuật cười quỷ dị, móng tay liền tục cào trên da thịt của La Quán Phong.
La Quán Phong nghiến răng giương đầu.
“Cốp”
Cơn đau từ trán phát ra khiến Nạp Lan Thuật bất giác nhíu mày, La Quán Phong lợi dụng lúc hắn không chú ý liền một cước đấm vào bụng của Nạp Lan Thuật, khiến hắn đau đến xanh cả mặt. Nạp Lan Thuật từng bị vô số người đánh lên đánh xuống cũng không hề hấn gì, nhưng mà người này chỉ cần dùng chiêu thức nhẹ như lúc nãy cũng khiến Nạp Lan Thuật đau muốn phát khóc. Mà cái cảm giác này lại cực kì giống với hai trăm năm trước.
Dây lụa quấn cơ thể La Quán Phong cuối cùng cũng lỏng đi không ít, La Quán Phong thấy lợi thế đang nghiên về phía mình, liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Nạp Lan Thuật vừa ho vừa bảo chúng người hầu của mình, “Các ngươi…còn không mau bắt hắn lại!”
Bọn quỷ theo cạnh hắn thi nhau bay về phía La Quán Phong, không ngừng phun ra lửa và khói độc, La Quán Phong may mắn đều tránh được tất cả, nhưng mà nếu cứ tiếp tục như này, e là chính hắn sẽ trúng độc mất. La Quán Phong mò mẫn trong túi áo, lấy ra một túi vải. Trong tình thế cấp bách hắn không tính tìm hiểu bên trong chứa gì, trực tiếp đưa tay vào trong. Cảm nhận được được đang nắm chặt thứ gì đó, La Quán Phong không chần chừ lấy ra một quyển thư và một cậy cọ. La Quán Phong không biết nên làm gì, bèn nghĩ ra một kế sách. Hắn mở quyển thư kia ra, vẽ lên đó một thanh kiếm. Rất nhanh sau đó không biết từ khi nào trong tay hắn xuất hiện thanh kiếm hắn vừa vẽ.
Thanh kiếm này có màu xanh trúc, lưỡi kiếm vô cùng sắc nhọn, tuy nhiên hắn thật sự vẫn chưa cảm nhận được linh lực trong cây kiếm này. La Quán Phong cắn ngón tay, nhỏ vài giọt máu lên trên lưỡi kiếm. La Quán Phong ngạc nhiên khi linh lực trong cơ thể đang chuyển động cực kì dồi dào, đám quỷ thấy thế cũng run rẩy lên vì sợ hãi, La Quán Phong chém chúng, hào quang trong thanh kiếm phát tán khắp nơi, khiến đám quỷ kia chỉ còn một con duy nhất sống sót. Nó hoảng sợ đầu hàng, La Quán Phong thấy nó có chút tôi nghiệp liền tha cho nó một mạng, quỷ nhỏ kia vui mừng lắc đuổi về phía hắn.
Nạp Lan Thuật chứng kiến tất cả, không thể tin vào mắt mình, chết lặng ở đó. Lại không ngờ được Tích Quỷ Lan Thuật hắn có một ngày gặp lại đối thủ không đối trời chung với mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!