Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi - Quyển 1 - Chương 20: Sơ triển thân thủ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi


Quyển 1 - Chương 20: Sơ triển thân thủ


Edit: Subo

Một câu nói, không khí trong phòng ngủ liền trầm xuống.

Toàn Cơ chưa từng nghĩ đến các nàng lại là biểu tỷ muội, thậm chí thời điểm Ánh Phi đề cập đến nữ tử này ở trước mặt nàng, ngữ khí, cũng cực kỳ lãnh đạm.

Nhưng thật ra nàng ta để ý.

Không biết có phải bởi vì giờ phút này lây không khí khẩn trương không, mà có mồ hôi thấm ra từ lòng bàn tay nàng. Mồ hôi toát ra, có chút khó chịu, nàng chỉ lặng yên mở bàn tay ra, toàn bộ trong tẩm cung và không khí đều nóng bức.

Lại nghe Huệ phi cười khẽ mở miệng: “Làm sao vậy? Ở nơi này của bổn cung quá nóng sao? Xem ngươi đầy mặt mồ hôi kìa.”

Toàn Cơ liếc mắt nhìn Ánh phi một cái, quả nhiên thấy trên mặt nàng ta toàn mồ hôi. Nàng tưởng nàng ta cùng nàng giống nhau trên người đều ra mồ hôi. Mồ hôi chảy xuôi xuống dưới, dừng ở vết thương chỗ cổ, quai hàm, làm cho nàng có chút đau đớn. Nàng khẽ nhíu mi, giơ tay, nhẹ xoa xoa.

Có lẽ nàng, đã hiểu dụng ý của Huệ Phi.

Đúng vào lúc này, nghe được bên ngoài có người cao giọng: “Hoàng thượng giá lâm ――”

Sắc mặt Ánh Phi khẽ biến, lại nghe Huệ Phi cười: “Thật ra lại quên, Hoàng thượng nói hôm nay tới Tuệ Ngọc cung. Lam nhi, đi tìm một bộ quần áo của bổn cung cho Ánh chủ tử ngươi thay, nếu để Hoàng thượng thấy bộ dáng nàng ta mồ hôi đầy đầu, quần áo đều ướt thì không tốt.”

“Dạ.” Lam nhi trả lời, cung kính cúi người nói với Ánh Phi: “Nương nương, mời ngài vào bên trong.”

Ánh Phi vẫn như cũ nhìn nữ tử khuôn mặt tái nhợt trước mặt, Toàn Cơ tiến lên đỡ nàng ta một phen: “Nương nương vẫn là đi thay quần áo trước.”

Nhìn thấy các nàng vòng đến phía sau bình phong, Huệ Phi mới chậm rãi đứng lên.

“Trời sinh kỳ hương.” Khóe miệng nàng ta khẽ nhếch, khẽ nói.

Hoàng đế đã đi vào, nàng ta cúi người hành lễ với hắn, một bàn tay to đỡ nàng ta đứng dậy, tuấn mi khe nhíu: “Sao trong phòng oi bức thế? Các nàng cũng không biết mở cửa sổ cho thoáng, đừng để bị bệnh.”

Huệ Phi đột nhiên cười nói: “Đúng vậy, ban đầu thần thiếp cảm thấy lạnh, gọi người thêm mấy cái lò sưởi, giờ này cũng cảm thấy nóng, đang muốn gọi người bỏ bớt.”

Hắn “Ồ” lên: “Ngươi đâu?”

“À, Ánh Phi muội muội tới thăm thần thiếp, trong phòng này quá nóng, hoa trang, thần thiếp kêu nàng ta đi rửa mặt chải đầu một chút.” Nàng cầm tay hắn, lòng bàn tay dày rộng đặc biệt ấm áp.

Bạc Hề Hành gật đầu, quay đầu lại kêu: “Đồng Dần, gọi người đem lò sưởi bỏ đi.”

“Dạ.” Thái giám đáp, vội gọi người tiến vào.

Hắn đỡ nàng ta qua giường ngồi xuống: “Sao đang êm đẹp, nhớ tới kêu trẫm đến phẩm trà?”

…………

Lam nhi đã lấy cung trang đẹp tới, Toàn Cơ nhận lấy, nhỏ giọng nói: “Nương nương chúng ta không có thói quen để người lạ hầu hạ, không nhọc tỷ tỷ.”

Lam nhi chỉ cười một tiếng, cũng không nói gì nhiều, chỉ cáo lui đi ra ngoài.

Duỗi tay, tháo nút thắt cho Ánh Phi, nàng ta nhẹ nhàng thở ra, đúng thật nóng đến khó chịu. Liếc mắt nhìn Toàn Cơ một cái, nàng ta đè thấp thanh âm: “Quần áo xem qua có gì không?”

“Nương nương yên tâm, quần áo không có vấn đề.”

“A, sao ngươi biết?” Mặt mày nghi hoặc, nhìn nữ tử trước mặt thần sắc chắc chắn.

Toàn Cơ chỉ lấy quần áo để một bên lại đây cho nàng ta mặc vào, rồi mở miệng: “Huệ Phi chỉ muốn nhìn một chút nương nương trời sinh kỳ hương hay động tay động chân ở trên quần áo thôi.” Nếu đổi sang quần áo này, mùi hương sẽ không có. Huệ Phi cũng chắc chắn chúng ta ra cửa, sẽ không mang theo hương liệu ở trên người để thoa.

“Chỉ là Huệ Phi nương nương nghĩ sai rồi, ngài thật là cơ thể trời sinh kỳ hương.” Toàn Cơ đạm nhiên nhìn nàng ta, lời nói cũng là nhàn nhạt.

Cuối cùng Ánh Phi châm biếm một tiếng, nhìn nàng khen ngợi một chút, nhẹ giọng: “Cơ thể bổn cung vốn có mùi thơm, Toàn Cơ, ngươi giúp bổn cung nhìn xem, vị biểu tỷ kia của ta có phải thật sự bị bệnh không.”

Thay nàng ta gài nút thắt cuối cùng, Toàn Cơ chỉ kính cẩn nghe theo mà gật đầu: “Dạ, nô tỳ tuân mệnh.”

Những kỹ xảo đó ở hậu cung, nàng đã thấy quá nhiều, cũng học quá nhiều.

Các nàng, tàn nhẫn độc ác, ngươi tranh ta đoạt đều chỉ vì được sự sủng ái của nam nhân kia. Chỉ là nàng không giống họ, nàng chỉ cần hắn sống không bằng chết.

Cho nên, nàng nhất định sẽ là kẻ tàn nhẫn nhất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN