Vô Địch Thật Tịch Mịch - Chương 8: Chờ chút, ta có lời muốn nói
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Vô Địch Thật Tịch Mịch


Chương 8: Chờ chút, ta có lời muốn nói


Nhóm dịch: Ẩn Môn

Nguồn:

——————————————–

Mọi người đổ dồn ánh mắt về hắn.

Cảm giác này thật là thích.

Trước lúc bỏ trốn được chảnh tý đúng là hơi bị sướng.

Lâm Phàm đi lên trên đài, bộ dạng đầy lẫm liệt, nói:

– Lục sư huynh, ta nguyện ý đi chặn đường mấy tên Nhật Chiếu tông kia.

– Được – Lục Đạo Thăng rất hài lòng vỗ bả vai Lâm Phàm, sau đó hướng ánh mắt xuống dưới – Còn ai nguyện ý không?

Các đệ tử phía dưới đài đấu tranh nội tâm dữ dội. Bọn họ rất muốn đi nhưng lại không cam lòng. Bởi vì bọn họ muốn lên chiến trường để được chém giết chứ không phải để mấy tên Nhật Chiếu tông phiền toái kia thái như thái rau.

Lục sư huynh đã nói rất rõ ràng là cửu tử nhất sinh, tức là một trận chiến không công bằng. Có thể một kẻ thù cũng chưa giết được mà bản thân đã ngã xuống rồi.

Mà đồng thời đối với một số ít đệ tử sợ chết mà nói thì họ chỉ muốn được sống sót trở về.

Lục sư huynh có chút thất vọng, không nghĩ tới chẳng có ai khác xung phong.

– Ta nguyện ý.

– Ta cũng nguyện ý.

Lúc này, Lã Khả Minh, Âm Tiểu Thiên, Cao Đại Tráng, Trương Long giơ cao tay, theo nhau đi lên trên đài.

Lục Đạo Thăng mặt mũi vui vẻ, đây mới là đệ tử của Viêm Hoa tông chứ.

Lâm Phàm nhìn những người đi lên, bỗng nhiên muốn câm nín.

– Các ngươi sao cũng muốn đi? – Lâm Phàm bất đắc dĩ nói. Hắn biết lần này rất nguy hiểm, nhưng hắn có thân thể bất tử. Đã thế hắn còn định ra trận chết thẳng xong nằm tại chỗ luôn, chờ kẻ địch đi qua là lập tức trốn chạy.

Nhưng Lã sư huynh và mọi người đều không có thân thể bất tử. Nếu chết là chỉ có chết thật.

Hơn nữa hắn cũng nhận ra Lã sư huynh bọn họ hoàn toàn chẳng muốn đi. Không phải tại hắn xung phong nên bọn họ mới xung phong theo chứ.

Lã Khải Minh nói:

– Lâm sư đệ còn không sợ, chúng ta sợ cái gì? Huống hồ ta cũng không yên lòng, ta nợ đệ một mạng, phải chết thì cùng chết.

Lâm Phàm sắp khóc đến nơi, các người thiểu con mẹ nó năng à.

Ông đây là định lẻn đi, các người đòi đi cùng thì ông trốn thế nào? Mấy tên mắc dịch các người muốn làm ta áy náy cả đời phải không.

Toi con mẹ nó cơm.

Cao Đại Tráng cười ngờ nghệch:

– Đại Tráng ta nhất định phải kề vai chiến đấu cùng bằng hữu.

Âm Tiểu Thiên lắc lắc vai:

– Ta theo Đại Tráng.

Trương Long thì:

– Ta bội phục đệ nên muốn kết bằng hữu với đệ.

Lâm Phàm không còn gì để nói, đây là cái con mẹ gì thế này. Thế giới khỉ gió này, lừa mình gạt người thì không được à, cho ông đây không vướng bận mà lang thang một đời đi mà.

Các người nhiệt tình như vậy làm ta bị cảm động đấy có biết không.

Lục Đạo Thăng nhìn xuống dưới đài:

– Còn có ai không?

Lâm Phàm thở dài, bây giờ còn làm thế nào được? Nếu chẳng còn ai khác xung phong hẳn là cũng không thể để vài thằng bọn hắn đi một mình? Rồi hắn bước một bước ra, hít một hơi thật sâu, ánh mắt hừng hực lửa cháy nhìn xuống những đệ tử phía dưới:

– Các vị sư huynh muội, lần này tuy rằng cửu tử nhất sinh, nhưng chúng ta không hề oán thán. Bởi vì trong thành Thiên Phong là đồng bào của chúng ta, là người thân, là gia đình của chúng ta. Nếu những kẻ địch kia xâm nhập vào, hậu quả sẽ như thế nào? Mọi người có tưởng tượng nổi không?

– Tính nết của mấy tên Nhật Chiếu tông kia như thế nào, mọi người còn không rõ? Mọi người đành lòng để vợ mình bị chúng cường bạo hay sao? Hay là bằng lòng nhìn người thân của mình bị chém thành mười mấy khúc? Ta không thể, nên ta đứng ra đây.

Lâm Phàm rít gào, nhìn về phía các đệ tử, điên cuồng đi, gia nhập chiến đấu đi.

Lục Đạo Thăng nhìn Lâm Phầm, không nghĩ tới giác ngộ của đệ tử này thật là cao, chỉ cần còn sống trở lại tông môn, nhất định hắn sẽ đề bạt lên chức cao.

Có được ý nghĩ như vậy, nhất định sau này sẽ trở thành một cường giả đứng đầu.

Nhưng mà lúc này, tình huống khiến Lâm phàm khó xử xảy ra.

– Ta không có người thân ở thành Thiên Phong.

Không biết thằng *** mẹ nào dưới đài nói ra lời này, khiến Lâm Phàm cứng họng.

Lục Đạo Thăng có chút muốn nổi giận. Thời khắc thế này chẳng nhẽ không còn ai đứng ra nữa, chẳng lẽ phải chọn bừa ra mới được?

Lâm Phàm ho khan một tiếng:

– Vừa rồi ta không biết ai phát ngôn nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, nếu thành Thiên Phong không giữ được, những tên Nhật Chiếu tông kia sẽ tiến quân thần tốc, nhất định sẽ lan ra xung quanh. Ai dám cam đoan nơi bị chiếm tiếp theo không phải quê hương của ngươi.

– Đến lúc đó, vợ của các người bị một đám người dày vò, phụ mẫu các người bị loạn đao chém chết. Nếu không may hơn nữa vợ các người mang thai con của đám giặc kia, các ngươi có thể nhịn không, nếu có thể nhịn ta không còn gì để nói.

Quả nhiên, sau khi tiêu hao một đống nước miếng liền có hiệu quả.

– Không thể nhịn, ta tham gia.

– Ta cũng tham gia.

Nhiều đệ tử lục tà lục tục giơ tay.

Bọn họ chưa bao giờ nghe qua những lời thô tục như vậy. Cái gì mà vợ bị một đám người dày vò, cái gì mà người nhà bị loạn đao chém chết.

Lòng căm thù của họ với Nhật Chiếu tông cũng chẳng còn là chuyện một hai ngày. Trong số các môn phái khác thì bọn họ hận nhất chính là Nhật Chiếu tông.

Bởi vì tại thời điểm Viêm Hoa đại đế lật đổ chế độ thống trị tàn bạo, Nhật Chiếu tông khi đó thừa dịp muốn xâm chiếm nơi này, tàn sát nhiều thành, cừu hận này đã tích lũy hơn trăm năm.

Cho đến hiện giờ bọn họ cũng không thể quên.

Lục Đạo Thăng hài lòng gật đầu nhìn Lâm Phàm, tuy lời nói thì thô tục nhưng rất có lý.

Lâm Phàm rất vừa lòng nhìn hết thảy.

Tập hợp một ngàn người hoàn tất.

Mỗi đệ tử lên đài đều chung suy nghĩ là không hối hận và cùng chung một thái độ phẫn nộ.

Tuy rằng biết trước sẽ hy sinh nhưng tuyệt đối không sợ hãi nữa.

– Lâm Phàm. – Lục Đạo Thăng cất tiếng.

– Sư huynh, có đệ tử. – Lâm Phàm bước lên.

– Đệ phụ trách toàn bộ hành động lần này, toàn bộ các đệ tử khác bắt buộc phải nghe theo hiệu lệnh của Lâm sư đệ, ai vi phạm sẽ bị hủy bỏ tu vi và đuổi khỏi môn phái. – Lục Đạo Thăng nói.

– Vâng.

Hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng.

Lâm Phàm nhìn mọi người, trong lòng thầm nghĩ bây giờ cho mình chỉ huy rồi thì chạy kiểu gì đây?

Vấn đề này hơi bị phức tạp.

Nhưng bây giờ cũng không phải lúc nghĩ đến việc này, Lâm Phàm vung tay lên:

– Xuất phát.

Một đoàn người trùng trùng điệp điệp xuất phát về phương xa.

Lục Đạo Thăng nhìn đám người Lâm Phàm, trên mặt xuất hiện một tia lo lắng, nhưng cũng không quan tâm được nhiều, hiện tại cuộc chiến kịch liệt chỉ mới vừa bắt đầu.

– Lâm sư đệ, lúc nãy đệ nói thật tuyệt. – Lã Khải Minh nói.

Lâm Phàm bình tĩnh xua tay:

– Cũng tạm, chỉ là thuận miệng mà thôi.

Mặt trời đã lên cao.

Mấy người Lâm Phàm dừng lại trên đường lớn, lấy bản đồ ra.

Lã Khải Minh nói:

– Lâm sư đệ, theo tin tình báo, đệ tử của Nhật Chiếu tông sẽ đi qua con đường này.

– Ừm – Lâm Phàm gật đầu, nhìn hai bên đường đều là cây cối tươi tốt, đủ đẻ che dấu tất cả mọi người, liền nói – Lã sư huynh, huynh cho các đệ tử nấp ở hai bên. Chờ đến lúc đệ tử của Nhật Chiếu tông đi qua, chúng ta cùng nhau xông lên.

Lã Khải Minh mắt sáng lên:

– Sư đệ, biện pháp này hay.

Lâm Phàm xấu hổ cười, mọe nó biện pháp như này cũng gọi là hay? Có mỗi việc che dấu trong chiến đấu cũng không biết? Chẳng lẽ quang minh chính đại đứng giữa đường mà giáp mặt với kẻ địch hay sao?

– Lâm sư đệ, thế còn đệ? – Lã Khải Minh hỏi.

Lâm Phàm tức thời ôm bụng kêu:

– Ta đau bụng đi giải quyết một chút.

Cơ hội đẹp thế này mà không trốn thật sự là một tổn thất lớn.

– Sư đệ chú ý an toàn. Nếu xảy ra tình huống gì, lập tức kêu to lên một tiếng. – Lã Khải Minh nói.

– Yên tâm đi. – Lâm Phàm gật đầu, cũng mặc kệ lời nói của hắn, trực tiếp rời khỏi nơi này.

– He he, ta đã điều tra rõ phía trước không xa có một con đường nhỏ, có thể từ con đường nhỏ đó mà rời đi an toàn.

Nhật Chiếu tông, tiểu đội cướp bóc.

– Sư huynh, phía đường lớn có đệ tử của Viêm Hoa tông chặn lại, chúng ta có thể đi con đường nhỏ này thẳng đến thành Thiên Phong. Tuy rằng rất muốn chém bay mấy tên kia nhưng chúng ta đang có nhiệm vụ cướp đoạt thành Thiên Phong và tất cả các tài nguyên.

– Ừm, nói có lý, ra lệnh cho các đệ tử đi đường nhỏ.

– Vâng.

Lâm Phàm đi trên con đường nhỏ, không khỏi ngừng chân lại, vẻ mặt có chút lo lắng và do dự.

– Đệch mợ, ông mày mới đến thế giới này được vài ngày, sao toàn gặp cái đám suy nghĩ cục súc như vậy, còn đối với mình tốt quá làm gì. Nếu bọn họ không tham gia vào đội cảm tử thì chẳng phải sẽ bình yên vô sự. Đợi một lát nữa gặp được mấy tên Nhật Chiếu tông kia thật thì làm sao mà có khả năng sống sót.

Hắn là người có lối tư duy sôi nổi, đầu óc thông minh, có nội tâm chính nghĩa, được coi là thằng con trai tốt. Vậy mà lại bán đứng các bằng hữu huynh đệ, lương tâm hắn thật sự rất bất an.

– Đệt chứ, *** con mẹ nó. – Lâm Phàm lắc đầu, im lặng một lúc, vẫn là nên về thì hơn. Cho dù kết cục có như thế nào, hắn cũng không thể hại chết các huynh đệ được.

Nhưng đúng vào lúc này, một loạt âm thanh nhốn nháo vang lên:

– Ở đây có một tên đệ tử của Viêm Hoa tông.

Lâm Phàm quay người, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Vừa nhìn thấy liền hết hồn luôn.

Một lô một lốc đệ tử của Nhật Chiếu tông xuất hiện trước mặt hắn.

Ông đuỵt!!

Mấy tên Nhật Chiếu tông sao lại xuất hiện ở con đường nhỏ này.

Không phải đã nói sẽ đi bằng đường con mẹ nó lớn hay sao?

– Giết hắn. – Bọn đệ tử Nhật Chiếu tông hét lớn rồi cầm đao lăm lăm xông về phía Lâm Phàm, căn bản không cho người khác cơ hội nói chuyện.

Lâm Phàm hô to một tiếng:

– Chờ chút, ta có lời muốn nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN