Vô Địch Thật Tịch Mịch
Chương 19: Tiểu bá vương bức khí tận trời: Lâm Phàm
Nhóm dịch: Ẩn Môn
Nguồn:
——————————————————
Nghĩ đến vị sư đệ cản thay mình một kiếm mới nãy, thâm tâm Lâm Phàm cảm động không thôi.
Haizzz!
Tuy rằng mình có được thân thể bất tử, nhưng người khác lại không biết. Vị sư đệ kia bỏ mạng để đỡ thay mình một kiếm, dũng khí phải lớn cỡ nào mới có thể làm được.
– Vô Danh sư đệ, đệ yên tâm đi, dù cho nói thế nào đi chăng nữa, sư huynh trước khi trốn chạy nhất định phải trả được thù cho đệ. – Lâm Phàm không biết tên gọi của vị sư đệ kia, chỉ có thể sử dụng hai chữ “Vô Danh” lấy làm xưng hô.
– Bà mẹ nó, chạy đi đâu mất rồi? – Lâm Phàm nhìn trái nhìn phải cũng chẳng thấy được tên chết tiệt đã đâm chết sư đệ của mình đâu. Nếu tìm được tên khốn đó, không thể không chém cho chết tơi bời.
Hắn cảm giác người của Viêm Hoa tông chẳng bình thường tí nào. Động một tí là chắn kiếm cho mình, đến tột cùng là phải quý đến bao nhiêu mới làm được.
Bất thình lình.
Lâm Phàm chợt thấy được tên khốn đâm sư đệ mình, liền vác Cửu Hoàn Đại Đao xông đến, hét lớn:
– Khốn kiếp, xem chiêu.
Tên đệ tử kia đang bất phân thắng bại với một đệ tử Viêm Hoa tông, lúc này nghe được tiếng hô mặt liền biến sắc, trở tay đỡ kiếm.
Một sức mạnh mãnh liệt ập đến, trường kiếm trong tay hắn chấn động, giống như có thể văng ra khỏi tay bất cứ lúc nào.
– Mẹ nó, chính tên khốn kiếp nhà mi đã chém sư đệ của ông, xem ông băm vằm mi thành từng mảnh đây. – Trên chiến trường mà dám kêu gào kiêu ngạo như vậy chắc cũng chỉ có Lâm Phàm.
Xung quanh toàn người là người, nếu không chú ý rất dễ bị người khác đánh lén từ phía sau.
Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, hắn giờ đây còn chẳng biết chữ “chết” viết như thế nào. Ai có thể giết chết mình, thì coi như kẻ đó có bản lĩnh.
Liễu Chân Hạo thân là đệ tử Nhật Chiếu tông, mục đích đến chiến trường lần này chính là chém giết đệ tử Viêm Hoa tông, hắn còn không nhớ đã giết chết bao nhiêu tên rồi.
Lúc tên đệ tử Viêm Hoa tông kia hùng hùng hổ hổ đánh tới, hắn cười lạnh trong lòng, đúng là tự tìm đường chết.
Nhưng sau khi tiếp một chiêu, hắn phát hiện khí lực của đối phương lớn đến mức khiến hắn cảm thấy hoảng sợ.
Hắn mau lẹ lướt đi chỗ khác, tìm đệ tử khác mà chém.
Còn về phần tên đệ tử này, hắn trước tiên tránh phải đọ sức cùng đối phương. Nếu không rất khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.
Lâm Phàm thấy tên kia lỉnh vào nơi khác trên chiến trường thì tức đến xì khói:
– Thằng chó đẻ, không được chạy.
Mặc kệ xung quanh là ai, Lâm Phàm vác Cửu Hoàn Đại Đao xông về phía trước chém giết liên tục. Chỉ cần đệ tử Nhật Chiếu tông xuất hiện ở trước mắt, thì toàn bộ đều bị chém cho đo đất.
“Điểm tích lũy +30.
Điểm tích lũy +20.”
Liễu Chân Hạo đang thu hoạch phía trước, từng đệ tử phe đối địch cứ thế chết trong tay hắn.
Trong mắt hắn, đệ tử Viêm Hoa tông chẳng khác gì cỏ rác mà tùy ý chặt chém.
Lúc này, hắn thấy được một tên đệ tử của địch, lách người lướt thẳng đến tên đệ tử kia mà chém.
Đệ tử Viêm Hoa tông kia nhìn thấy trường kiếm lạnh lẽo từ trong bóng tối lướt đến liền hốt hoảng ra mặt.
Hắn chỉ là một tép riu Tôi Thể tầng 3, mà chủ nhân của một kiếm kia cho hắn một áp lực lớn quá mức. Toàn thân hắn như bị khóa chặt, ngay cả cử động cũng không thể.
– Không, ta không muốn chết ở đây. – Đệ tử này thét lên trong lòng, cuối cùng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Nhưng cảm giác đau mà hắn chờ đợi lại không hề đến, mở mắt ra thì phát hiện một bóng lưng chắn trước mặt mình, và hắn thấy được khuôn mặt khiến hắn kinh ngạc vô cùng:
– Lâm sư huynh.
Lâm Phàm giờ đang căm tức nhìn Liễu Chân Hạo, sắc mặt đầy vẻ giận dữ:
– Thằng chó chết kia, mi thử chạy nữa xem.
Liễu Chân Hạo sửng sốt, hắn thấy tên đệ tử Viêm Hoa tông này có phải điên rồi hay không?
Chẳng nhẽ hắn quen biết mình?
Sau đó hắn chẳng mảy may do dự xoay trường kiếm trong tay, chuyển hướng đâm thẳng vào ngực Lâm Phàm.
– Đệt mẹ mi – Lâm Phàm giơ Cửu Hoàn Đại Đao lên chém thẳng vào đối phương
Leng keng!
Tia lửa lóe ra.
Liễu Chân Hạo cực kỳ kinh hoảng, sức mạnh to lớn kia khiến hắn không cách nào đương đầu. Hắn nhận ra bản thân căn bản không địch nổi người này, lại muốn thoát chiến lần nữa.
Lâm Phàm tất nhiên đâu có cho đối phương cơ hội này, giơ Cửu Hoàn Đại Đao lên điên cuồng chém về phía Liễu Chân Hạo, miệng liên tục chửi rủa:
– Cho mi chạy nè! Dám đâm chết sư đệ của ông, chán sống rồi đúng không.
Hết lần này lần khác, áp lực lên Liễu Chân Hạo gia tăng mãnh liệt, cánh tay hắn phải chống đỡ sức lực lớn đến nỗi hắn sắp chịu không nổi.
Đáng giận, không ngờ lại đụng phải cao thủ của Viêm Hoa tông. Xem ra, đệ tử của phe địch trước mắt hắn tu vi ít nhất là Tôi Thể tầng 6 trở lên, hơn nữa còn mạnh hơn hắn rất nhiều.
Ngay lúc Lâm Phàm sắp chém chết được tên kia, đột nhiên từ trong bóng tối có mấy thanh trường kiếm lao đến đâm thẳng vào thân thể Lâm Phàm.
– Con mẹ nó. – Lâm Phàm nhăn mày, ngã ngay xuống đất.
Liễu Chân Hạo liền nhẹ nhàng thở ra:
– Đa tại các sư huynh giúp đỡ.
– Đừng nhiều lời nữa, nhanh đi giết lũ đệ tử Viêm Hoa tông đi.
– Dạ. – Liễu Chân Hạo không lôi thôi nhiều lập tức đánh về phía khác.
Viêm Hoa tông không ít cao thủ, nhưng Nhật Chiếu tông của bọn chúng lại càng không thiếu cao thủ.
“Điểm khổ tu +10.”
Mười giây qua đi.
Lâm Phàm nằm trên đất, lắc lắc đầu, do dự một lát rồi đứng lên.
Má nó, thế mà lại bị người ta chém cho.
Vốn dĩ lúc này hắn hoàn toàn có thể nằm trên đất mà làm xác chết, sau đó nháy mắt nhân cơ hội chạy trốn.
Nhưng không, bởi vì lời hứa với sư đệ đã chết ấy nhất định sẽ báo thù cho hắn. Thế nên Lâm Phàm hắn nhất định phải báo thù.
– Thằng chó đẻ, lại chạy đi đâu rồi. – Lâm Phàm quan sát trái phải. Nhìn thấy đệ tử Nhật Chiếu tông kia ở cách đó không xa, hắn liền vác Cửu Hoàn Đại Đao xông tới la lớn đòi mạng.
Liễu Chân Hạo hiện tại đang chém giết rất vui vẻ, đệ tử Viêm Hoa tông nào gặp phải hắn đều bị hắn một kiếm là tiêu diệt gọn ghẽ.
Trong tông môn, hắn thân là người tài, vốn dĩ trước nay đều là được phân phó ở hậu phương. Nhưng hắn thích dùng giết chóc để tôi luyện thực lực bản thân, vì thế nên mới xuất hiện trên tuyến đầu của chiến trường.
Hơn nữa chú của hắn lại là trưởng lão trong tông môn, nhân vật thuộc tầng trung như vậy cũng không nhất thiết phải lên chiến trường.
Nhưng hắn lại cự tuyệt, thân là kẻ mạnh trong tương lai, sao có thể ham sống sợ chết như thế được.
Đột nhiên lông tơ hắn dựng đứng lên hết cả. Hắn xoay mạnh người, giương trường kiếm trong tay lên đỡ.
Lực đạo mạnh mẽ đè lên khiến cổ tay hắn phát run.
Thời điểm nhìn thấy đối phương, hắn ngạc nhiên không dám tin.
– Thế quái nào lại là ngươi, không phải ngươi đã chết rồi sao? – Liễu Chân Hạo không ngờ lại đụng phải người kia, hơn nữa hắn cảm thấy người kia đang cố ý tìm mình.
– Chết con mẹ mày ấy. Dám giết sư đệ ông, xem ông chém chết mày đây. – Lâm Phàm chưa từng tu luyện chiêu thức nào khác, cứ thế thô bạo vung Cửu Hoàn Đại Đao lên chém mạnh về phía Liễu Chân Hạo.
Qua vài hiệp, Liễu Chân Hạo đầu đầy mồ hôi, áp lực đối phương gây lên hắn là quá lớn.
– Ngươi điên hả, nhiều người như thế sao nhất định cứ phải tìm ta. – Liễu Chân Hạo thật muốn sụp đổ luôn, địch nhiều như vậy sao cứ hết lần này lần khác tìm hắn mà đánh.
– Chết cho ông. – Lâm Phàm bổ xuống một đao, cơ thể được ‘Ngạo Cốt Luyện Thể Quyết’ rèn đúc giờ phút này bạo phát. Cánh tay hắn nở ra căng phồng, gân xanh nổi lên như rắn rết, trông dữ tợn vô cùng. Một đao bổ xuống đánh gãy trường kiếm trên tay đối phương, lưu lại một vệt máu trên thân hắn.
Máu tươi bắn ra tung tóe.
Liễu Chân Hạo kinh hoàng, hắn không nghĩ mình mà lại chết yểu ở nơi này. Chẳng phải chính miệng thúc thúc đã nói mình là thiên tài sao?
Tu luyện chưa đầy một năm đã đạt tới Tôi Thể tầng 6, tốc độ khủng bố này ai có thể so với mình được.
Nếu không phải do thất lạc thúc thúc nhiều năm, nếu như hắn đã tu luyện từ nhỏ, không biết chừng đã có thể trở thành cường giả Địa Cương cảnh.
Hắn không phục.
Giờ phút này, hắn dữ tợn rít gào:
– Ngươi nhớ kỹ cho ta, ta không phải là hạng vô danh. Nhớ kỹ tên ta, sẽ có người báo thù cho ta, ta là…
– Là cái con mẹ mày, xem ông chém mày thành mấy khúc thịt này. – Lâm Phàm rảnh hơi đâu mà quan tâm hắn ta là ai, trực tiếp một đao chém chết Liễu Chân Hạo.
Từ miệng vết thương, máu túa ra không ngừng.
Lâm Phàm hít sâu một hơi:
– Sư đệ, xong cả rồi, ta báo thù cho đệ rồi. Bây giờ ta cũng có thể rời đi rồi, ta không hề nuốt lời với đệ.
“Điểm tích lũy +60.”
Thiên tài đệ nhất Liễu Chân Hạo, bị tiểu bá vương khí thế bức trời Lâm Phàm giết, chết một cách không rõ ràng trong trận hỗn chiến này.
Cuối cùng cũng là tại có lớn mà không có khôn.
Thật là đáng tiếc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!