Vô Địch Thật Tịch Mịch
Chương 36: Bội thu
Nhóm dịch: Ẩn Môn
Vào khoảnh khắc yêu thú chuẩn bị nhào lên người mình, Lâm Phàm tỉnh táo lại, dũng mãnh bật dậy, ôm chặt chân con yêu thú.
– Ha ha, cuối cùng cũng bắt được ngươi rồi.
Con yêu thú kia vốn tưởng con người này không còn động đậy nữa, chuẩn bị lao vào với tốc độ nhanh nhất để giết chết hắn. Nào ngờ con người kia đột nhiên bật dậy, túm chặt lấy chân của nó, làm nó trợn tròn hai mắt, lông tơ dựng ngược, nội tâm kinh hãi.
Phù phù…
Yêu thú nằm thẳng cẳng trên đất, không động đậy chút nào.
Lâm Phàm chứng kiến tất cả, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Tình hình này là thế nào, ta còn chưa ra tay, sao mà nó đã ngất đi rồi.
Lúc này, nhìn con yêu thú Thương Lang không chút động đậy, Lâm Phàm không khỏi hơi nảy sinh nghi ngờ, người có thể hù chết người, vậy người dọa yêu thú cũng có thể hù chết nó sao?
Thật là khiến người ta có chút xấu hổ mà.
– Này, tỉnh lại đi. – Lâm Phàm vỗ vỗ vào mặt Thương Lang, muốn làm cho nó tỉnh lại, nếu không thì làm sao hắn có thể giết chết con yêu thú này.
Nó vẫn nằm im không nhúc nhích, có lẽ vẫn đang hôn mê chưa tỉnh.
Trải qua một loạt những hành động dày vò tra tấn của Lâm Phàm cuối cùng Thương Lang cũng tỉnh lại, chóp mũi đánh hơi thấy mùi của con người, nó không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tại sao nó lại ngất xỉu như vậy, à đúng rồi, là mình bị con người kia dọa cho ngất.
Nghĩ đến bị một con người nhỏ bé dọa cho đến ngất nó cảm thấy nhục nhã hết sức, tiếng gầm gừ vang lên.
Thương Lang tức giận bừng bừng, mồm miệng mở rộng hết cỡ, nó muốn ngấu nghiến cắn nuốt Lâm Phàm ngay lập tức.
Một con Thương Lang tôi thể tầng ba, nếu như nó dốc toàn lực cắn, sức mạnh cũng sẽ rất ghê gớm. Tuy nhiên, trong mắt Lâm Phàm nó cũng chỉ là con vật nhỏ bé yếu đuối mà thôi.
Lâm Phàm vui sướng tột độ, cuối cùng nó cũng đã tỉnh lại, ngay sau đó hắn cầm lang nha bổng trên tay, nện về phía Thương Lang.
Chỉ liếc thấy có thứ gì đó đang dần dần biến lớn đến trước mắt, Thương Lang lại sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Bùm —
Lang nha bổng vung lên, nhằm về phía hướng mục tiêu.
Lâm Phàm hơi chờ mong.
“Điểm tích lũy +30”
Nghe được tiếng thông báo, hắn hưng phấn tột độ.
Woa, thật sự có điểm tích lũy.
Vốn đang đau đầu chuyện tăng điểm tích lũy, vì điểm tích lũy đâu dễ kiếm, lấy đâu ra nhiều điểm tích lũy cho hắn lấy như vậy, nhưng bây giờ thì khác rồi, hắn đã tìm được cách kiếm điểm rồi, vậy sau này không phải lo lắng tìm điểm tích lũy nữa rồi.
Tuy nhiên nhìn lại bộ dáng vô cùng thê thảm, máu thịt nhơ nhớp tanh hôi của con Thương Lang, Lâm Phàm lại có chút động lòng thương hại, haiz thôi bỏ đi, số phận đã định, nếu thân đã làm yêu thú thì phải chuẩn bị trước tư tưởng sẽ có ngày hôm nay.
Giây phút này Lâm Phàm đang hừng hực ý chí chiến đấu, không một ai có thể ngăn cản hắn trên con đường thu thập điểm tích lũy.
Bây giờ hắn vẫn còn rất đam mê với cái trò rút thưởng, hơn nữa “Bạo lực lang nha bổng” của hắn cũng phải cần một lượng điểm tích lũy rất lớn mới có thể đạt được tầng chín.
– Grào!
Đúng lúc này, Lâm Phàm nghe thấy một đạo âm thanh vô cùng bá đạo vọng lại từ xa.
– Đệch, xem ra hiện tại tạm thời ta vẫn chưa đi được rồi. – Lâm Phàm trực tiếp đem con Thương Lang mặt mũi biến dạng ném vào trong nhẫn trữ vật, rồi chạy như bay đến thẳng chỗ âm thanh vừa vọng lại.
Bên ngoài
Nhóm người Lã Khải Minh đợi bên ngoài có chút sốt ruột lo lắng.
– Lâm sư đệ chắc không có việc gì đi.
Âm Tiểu Thiên cũng bồn chồn lo lắng:
– Nếu Lâm sư đệ không đi sâu vào lãnh địa bọn chúng thì chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.
Lúc này, cảnh tượng trước mắt khiến ánh mắt Lâm Phàm sáng ngời lên.
Một đám Thương Lang đang tụ tập ở một chỗ, một con Thương Lang đầu đàn to lớn đang đưa hai móng vuốt di chuyển trên thân một con Thương Lang cái, cái mông không ngừng động đậy rung lắc, hình như bọn chúng đang thực hiện nghi lễ nào đó.
Những con Thương Lang xung quanh vây thành một vòng tròn, có con thì không ngừng quay đầu lại nhìn, trong con mắt lộ ra sự ngưỡng mộ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo bọn chúng không là Lang Vương.
Bọn chúng chỉ còn biết trơ mắt nhìn những con lang cái khả ái đáng yêu trở thành tình nhân của lão đại.
– Đệch, nơi này ít nhất cũng phải có đến mấy chục con Thương Lang, nếu đem tiêu diệt hết bọn chúng há chẳng phải mình phát tài rồi sao. – Lâm Phàm thì thầm vui sướng trong lòng, nếu so sánh với con người, thì số lượng yêu thú còn khổng lồ hơn mấy lần, hơn nữa tiêu diệt bọn chúng chẳng phải lo lắng phụ trách bất cứ gánh nặng nào.
Bởi vì quá sung sướng kích động, chân chẳng may dẵm phải cành cây khô, âm thanh vỡ vụn vang lên, thu hút toàn bộ ánh nhìn của bọn Thương Lang, bọn chúng kích động, đôi mắt xanh lè gầm gừ, hung dữ nhìn chằm chằm vào nơi phát ra tiếng động.
– Hey… Không ngờ mình lại bị phát hiện. – Lâm Phàm vác theo lang nha bổng hiên ngang đi ra, nhìn lũ Thương Lang trước mắt, khuôn mặt bọn chúng dữ tợn, điên cuồng, tuy vậy trong mắt hắn, tất cả thứ này chẳng qua chỉ là điểm tích lũy mà thôi.
Lang vương nhìn về phía con người vừa quấy rầy giây phút vui vẻ của nó, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, bọn Thương Lang vây quanh cũng rú lên gầm theo, tất cả đều gầm gừ xung quanh Lâm Phàm.
– Đến cả đây đi. – Lâm Phàm cười lớn một tiếng, mãnh mẽ vung lên lang nha bổng trong tay, huyết quản sôi trào, “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” đã tu luyện đến tầng thứ bảy, mỗi kích tung ra đều ẩn chứa sức mạnh khổng lồ.
Phanh!
Bọn Thương Lang từng con từng con bị đánh gục, máu me chảy lan tràn mặt đất, trong không khí nồng nặc sát khí. Muốn giữ thi thể toàn thây cũng coi như nằm mơ giữa ban ngày đi.
Điểm tích lũy không ngừng tăng lên, có điều thực lực của bọn Thương Lang này vẫn chưa đủ mạnh, mỗi lần giết một con chỉ đạt được có hai mươi, ba mươi điểm mà thôi.
Mùi máu tanh tưởi tràn ngập tứ phía, bản chất hung ác của đàn Thương Lang đã bị khơi dậy, nếu thêm một đội Thương Lang nữa công kích, e rằng trên người Lâm Phàm cũng sẽ có vô số vết thương, tuy nhiên đối với Lâm Phàm, hắn lại không bị ảnh hưởng chút nào, không đau không ngứa, không có cảm giác gì cả.
Thương Lang ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, nó thật không ngờ con người kia lại lợi hại đến vậy, hắn sắp đem toàn bộ thủ hạ của nó tiêu diệt sạch sẽ rồi.
Có điều nó cảm nhận được khí tức của con người kia đang suy nhược dần rồi, rồi xem ngươi cuối cùng cũng sẽ phải chết trong tay ta mà thôi.
Khi giải quyết con Thương Lang cuối cùng, hiện trường lúc này chỉ còn lại Lang vương và một con lang cái duy nhất.
Lâm Phàm hít thở phì phò, vết thương trên người dày đặc, máu chảy không ngừng, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, hắn vẫn chống chọi ngang ngạnh như vậy thật không phải là đơn giản, nếu không cũng không thể hạ gục bầy Thương Lang nhanh như vậy.
– Tốt rồi, bây giờ chỉ còn xót lại hai chúng bay thôi. – Lâm Phàm đứng rất gần Lang vương, tuy nhiên lại có cảm giác hành động không được linh hoạt cho lắm, xem ra thương thế cũng không nhẹ.
Hai con ngươi Lang vương đỏ ửng như máu, con người kia đã giết tất tần tật thủ hạ của nó làm nó vô cùng phẫn nộ tức giận, nhưng đúng lúc nó chuẩn bị giải quyết con người đứng trước mắt này…
Chợt xảy ra một việc ngoài dự đoán.
Lâm Phàm cầm lấy lang nha bổng, hơi xoay người, rồi đập mạnh lên đầu mình.
Phanh!
Trong nháy mắt, Lang Vương cùng con lang cái kia trợn mắt há mồm, không hiểu tình huống gì đang diễn ra trước mắt, chúng không thể hiểu được, con người kia rốt cuộc là muốn làm gì.
Tuy nhiên sau đó, Lang vương lại hướng sang phía lang cái ra oai.
– Nàng thấy không, khí thế của bản vương đã bức bách con người kia hổ thẹn mà tự sát.
Nó hiện tại vô cùng đắc ý, theo nó, con người kia nhất định là không thể chịu đựng được khí thế bá đạo bức người của nó nên mới tự tử.
Mười giây sau
Lâm Phàm mở trừng trừng hai mắt, tinh thần sảng khoái cực điểm, toàn thân vô cùng thoải mái, không có một chút vấn đề gì.
Quả nhiên, bất tử thật là tốt quá đi, thời điểm mệt mỏi chỉ cần quyết đoán tự sát, mười giây sau lại quay về làm một hảo hán.
Mà lúc này hắn phát hiện con Lang vường trước mặt vẫn còn khoa trương phét lác, ngay lúc đó, không chần chừ do dự, nhảy bật dậy, tư thế lôi đình, nhấc lên lang nha bổng dũng mãnh lao về phía Lang vương.
Con Lang vương đang trong cơn khoái lạc, đột nhiên phát hiện trên đỉnh đầu có một cỗ cực đại sắp ập đến, trong lúc định phản ứng lại thì bốp một kích vào đầu.
Phanh
“Điểm tích lũy +30”
“Điểm tích lũy +30”
Lâm Phàm sảng khoái thở phào một hơi, thật là sảng khoái sung sướng quá đi, lần này điểm tích lũy lại ổn định rồi.
Xem xét một chút.
Điểm tích lũy đã được 3850 điểm.
Thử hỏi trên đời này, còn có ai có thể trở thành đối thủ của ta.
Nếu tiếp tục có điểm tích lũy như thế này thì ông đây sẽ là vô địch thiên hạ.
Có điều tình hình lúc này có gì đó không thích hợp cho lắm, chắc do máu me dính nhem nhép trên người, cũng may lần này đi làm nhiệm vụ mang theo không ít quần áo để mỗi lần chém giết xong còn có quần áo sạch sẽ để thay.
Lâm Phàm thay một bộ quần áo khác, sau đó nhìn những thi thể chồng chất trên mặt đất, trực tiếp chọn mấy con thú mang về, vậy là hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Nếu còn không về, e rằng các vị sư huynh sẽ nóng lòng chờ đợi.
Doanh địa.
Khi Lâm Phàm mang theo Thương Lang không còn nhận ra hình hài mặt mũi trở về, tất cả mọi người có mặt đều há hốc mồm kinh ngạc.
Lã Khải Minh nhìn Lâm Phàm:
– Lâm sư đệ, ruốt cục đã đã xảy ra chuyện gì, tại sao bọn Thương Lang lại biến thành như thế này?
Lâm Phàm bất đắc dĩ thở dài một hơi:
– Không còn cách nào khác, đệ vừa gõ một chùy xuống thì bọn nó đã biến thành như này đây.
Mọi người không lời nào để nói, bây giờ đã như vậy rồi, bọn họ còn biết nói gì nữa. Có còn hơn không.
Sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Lâm Phàm quay trở lại lều trại, bắt đầu tu luyên.
Bây giờ có điểm tích lũy rồi, ta phải vận dụng triệt để mới được, cái gì mà tà tu Thanh Manh, ở đấy chờ ông đây một búa đập chết đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!