Vô Địch Thật Tịch Mịch - Chương 40: Hu hu! Nước mắt tuôn trào!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Vô Địch Thật Tịch Mịch


Chương 40: Hu hu! Nước mắt tuôn trào!


Nhóm dịch: Ẩn Môn

Lâm Phàm thở phì phò, vừa rồi dùng lực có hơi quá mức, bây giờ bắt đầu thấy mệt mỏi rồi.

Vác Lang Nha Bổng trên vai, nhìn trước nhìn sau Lâm Phàm cũng không thể tìm ra được bóng dáng của tên này:

– Ta chịu hắn rồi, rốt cuộc là đi đâu vậy. Ta đang tấn công như bão táp vậy mà cũng có thể lặng lẽ chuồn mất, xem ra là cũng có chút bản lĩnh. Dù nói ta thua, ta cũng không thấy oan ức.

Mọi người nghe thấy một người như Lâm sư đệ nay lại lầm bầm làu bàu, không biết vì lý do gì mà đột nhiên cảm thấy hình ảnh này có chút không thích hợp.

Không phải người này vẫn đang bị Lang Nha Bổng của ngươi đặt trên mặt sao, tại sao ngươi lại không nhìn thấy?

Tí tách!

Lúc này Lâm Phàm cảm thấy hình như có thứ gì rơi xuống trên mặt mình, vừa sờ lên thì thấy một giọt máu tươi. Sau đó hắn lập tức ngẩng đầu, trong phút chốc bị dọa đến trợn tròn mắt.

– Mẹ nó, tên chó kia vì sao lại có mặt ở chỗ này.

Hắn có chút khó hiểu, cái tên tu luyện tà đạo Thanh Manh này thế mà lại bị Lang Nha Bổng đánh cho gục, lồng ngực sớm đã đổ máu, thoạt nhìn liền không thể nhận ra.

Trong ánh mắt vô hồn của tên Thanh Manh, lóe ra tia tuyệt vọng, hắn không nghĩ mình lại sẽ có kết cục như vậy

Tôi Thể tầng tám.

Chỉ là một tên Tôi Thể tầng tám rác rưởi vậy mà có thể đánh bại được hắn.

Chẳng lẽ bản thân mình đến cả rác rưởi cũng không bằng?

Lâm Phàm trực tiếp kéo Lang Nha Bổng lên, vung một cái thật mạnh, trực tiếp quất Thanh Manh sang một bên, sau đó kêu gào nói:

– Thấy chưa, ta đã nói với ngươi, đừng khi dễ bằng hữu ta. Nhưng ngươi vẫn không nghe, hiện tại biết kết cục rồi chứ.

Thanh Manh cũng là Tôi Thể tầng chín thôi, chịu trọng thương như thế đâu thể nào chống đỡ được. Lúc này hắn dùng hết khí lực cuối cùng, nhìn thoáng qua Lâm Phàm, cuối cùng mắt nhắm lại, ngỏm củ tỏi.

“Điểm tích lũy +90.”

Nghe được âm thanh nhắc nhở kia cũng có thể xác định được, tên khốn này chết rồi.

Lâm Phàm nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ lắc đầu. Cứ nhất định phải so đấu với hắn, hắn đã nói không ít hơn một lần, đừng so. Nhưng là không ai nghe lời hắn.

Lúc này, hắn chợt nghĩ đến các sư huynh bị đả thương rất nặng kia, liền nhanh chóng chạy đến:

– Lã sư huynh, ngươi không sao chứ?

– Ta không sao cả, chỉ là, sư đệ, ngươi trở nên mạnh như vậy từ lúc nào?

Lã Khải Minh kinh ngạc hỏi, hắn tất nhiên không thể tin được sư đệ thế nhưng có thể đạt được đến cảnh giới này. Có thể chém giết không ghê tay như vậy, thực lực này thật sự làm cho người ta quá sức hoảng sợ rồi.

Lâm Phàm nở nụ cười:

– Sư huynh, không phải sư đệ chém gió. Thứ vũ khí này dùng một tay cũng có thể đánh chết cả một đám người. Huynh tin hay không?

Lã Khải Minh há hốc miệng, hắn cảm giác có chút không theo kịp năng lực của sư đệ mình.

Chuyện này…

Lâm Phàm nhìn ánh mắt khiếp sợ kia của mọi người liền không nhịn được nở nụ cười. Xem ra bọn họ đều đã bị rung động bởi khí thế của mình.

Đôi khi, giấu tài thật đúng là không được rồi, cảm giác bị người khác xem thường đúng là không dễ chịu gì.

– Sư đệ, đệ mau đem đan dược đưa đến cho bọn họ đi. – Lã Khải Minh đem chỗ đan dược trị thương mua được từ tông môn ra.

Tuy rằng không thể đem vết thương dưỡng tốt triệt để, nhưng ít ra có thể tạm thời ổn định thương thế.

– Được.

Lâm Phàm đem đan dược phân phát dần dần. Về phần tên Hoàng Quý kia, liền đưa cho hắn cuối cùng. Ai bảo hắn trước kia đắc tội với mình, trước hết phải chọc cho hắn tức chết đã.

Bọn người Vương Tử Yên lúc này đã sớm trợn tròn mắt, nhìn tên đệ tử khủng bố kia khiêng Lang Nha Bổng bước về phía các nàng, khiến các nàng ai nấy đều có chút sợ hãi.

Cây Lang Nha Bổng dính đầy vết máu kia, đối với nàng hoàn toàn tràn ngập sát ý.

Tên vô dụng bị các nàng xem nhẹ kia, thế nhưng lại quá sức khủng bố như thế. Quả thực dọa chết người ta.

Lúc Lâm Phàm đứng trước mặt Vương Tử Yên, nàng cảm giác được khí tức bức người, phả vào mặt, đây là khí tức cường giả tài năng mới có được đó.

Giờ khắc này ánh mắt nàng nhìn Lâm Phàm đều đã đổi khác hoàn toàn.

– Cho ngươi.

Lâm Phàm đem đan dược ném qua.

Vương Tử Yên gật đầu.

– Cảm ơn.

Vương Thư Phong cũng không khác gì, hắn cũng bị kinh sợ bởi người trước mắt này. Thật không ngờ rằng thực lực của tên này lại mạnh mẽ đến như vậy.

Thanh Manh là Tôi Thể tầng chín, đối với bọn họ đã là cực kỳ khủng bố. Nhưng có lẽ trong mắt tên này, hoàn toàn không cần hắn tốn sức động tay động chân.

Nhất là Lang Nha Bổng kia, cái đầu siêu to, nếu như bị gõ trúng, e rằng chỉ có một con đường chết.

Thi thể Thanh Manh vẫn còn đang ở đó, quay lại nhìn thêm một lần nữa, phát hiện ra đã sớm biến dạng hoàn toàn rồi.

Thật là!

Nuốt nuốt nước miếng, tỏ vẻ kính sợ.

Đối với ánh mắt mấy người này nhìn mình, Lâm Phàm cảm thấy hết sức vừa lòng. Thân là cường giả như hắn, phải tận hưởng ánh mắt sùng bài này một chút mới được.

Sau đó, hắn liền đi đến bên cạnh Hoàng Phú Quý.

Hoàng Phú Quý vẫn đang trong cơn khiếp sợ, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Hắn đã bị bộ dáng cuồng bạo kia của Lâm Phàm thuyết phục. Nhớ đến lần đó ở tông môn, nếu cũng phát sinh xung đột tương tự, có phải mình cũng bị gõ chết như thế hay không?

Nghĩ đến tình huống này, hắn liền cảm thấy may mà lần đó bản thân mình bình tĩnh, nếu không hậu quả thực sự không dám tưởng tượng.

– Hoàng sư huynh, huynh không sao chứ?

Lâm Phàm tươi cười, đối với bậc tiền bối hắn vẫn có đầy đủ sự tôn trọng. Người trước mắt này tuy là hoàng tử đồng nát, chính hắn vẫn còn để bụng đó.

– Không sao, Lâm sư đệ, đệ thật sự quá lợi hại. – Hoàng Phú Quý vội vàng nói.

– Hê hê, bình thường thôi.

Lâm Phàm khiêm tốn nói, sau đó đi về phía Lã Khải Minh.

Đột nhiên!

Một cỗ sát ý từ phía sau ập đến.

Tâm tình Lã Khải Minh vừa được buông lỏng, nay nhất thời cả kinh:

– Cẩn thận..

Một cỗ khí lạnh từ không trung nhanh chóng ập đến, trong tuyết còn phảng phất ánh kiếm quang. Người đến này không phải là người bình thường.

Chỉ có điều một kiếm này cũng không phải hướng đến tấn công Lâm Phàm, mà từ đầu tới cuối chỉ nhằm vào Hoàng Phú Quý.

Hoàng Phú Quý cảm nhận được cỗ sát ý này là tập trung vào mình, lập tức sợ đến mức mặt tái mét. Đối với hắn mà nói, một kiếm này đã nhanh tới cực hạn rồi, hoàn toàn không cho hắn thời giản để phản ứng lại.

Tiêu đời.

Tiêu đời chắc rồi.

– Muội muội, có lẽ ta không thể đợi được ngày đại hôn của muội.

Hoàng Phú Quý tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Mà bọn Trương Long cũng hết sức vội vàng. Bọn họ không ngờ rằng thế nhưng lại có người sẽ đánh lén đến đây, còn là hết sức đê tiện, vô sỉ, nhằm vào Hoàng sư đệ đang mang trọng thương mà tấn công.

Lúc này Hoàng Phú Quý chỉ còn biết nằm chờ chết.

Hự!

Đột nhiên, ngay lúc ấy, Hoàng Phú Quý cảm nhận có người nắm lấy bả vai mình. Thời điểm hắn mở to mắt nhìn đến, phát hiện Lâm sư đệ vừa rời đi thế mà lại xuất hiện ở trước mặt hắn.

Hắn liền cúi đầu xuống không dám tin, nhìn thấy thân thể phủ đầy tuyết trắng của Lâm Phàm giờ đây còn có một thanh kiếm đâm xuyên qua. Máu tươi theo thân kiếm chậm rãi chảy xuống.

– Hoàng sư huynh, ngươi không có chuyện gì chứ?

Lâm Phàm chậm rãi hỏi, mày lại nhăn cả vào nhau, hiển nhiên đang rất thống khổ.

Tên đánh lén thấy một chiêu đã thành, nháy mắt liền rút trường kiếm về, nhanh chóng rút lui.

Hoàng Phú Quý nghe được lời này của Lâm sư đệ, trái tim liền kích động mãnh liệt. Hắn không nghĩ đến Lâm sư đệ có thể thay hắn cản một kiếm, còn có thể hỏi hắn có xảy ra chuyện gì hay không. Hắn cảm thấy thế giới này thay đổi nhanh quá hắn không theo kịp rồi.

– Lâm sư đệ, ngươi vì cái gì…

Hoàng Phú Quý thực không dám tin.

Lâm Phàm sắc mặt thoáng trắng bệch:

– Hoàng sư huynh, ngươi vẫn còn có người nhà, đại hôn của muội muội ngươi vẫn còn chờ ngươi đến dự, làm sao có thể chết ở chỗ này. Sư đệ tứ cố vô thân, chết cũng sẽ không có ai khóc thương, không cần bận lòng.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hoàng Phú Quý nháy mắt thay đổi mạnh mẽ. Nước mắt ào ào chảy ra, vẻ mặt bi phẫn mà lại thương tâm:

– Lâm sư đệ, ta…

Nghẹn ngào.

Hiện tại hắn cảm thấy hối hận không kịp, hắn như thế nào lại không sớm nhận ra Lâm sư đệ là người như thế nào. Trước kia còn oán hận Lâm sư đệ, bây giờ ngẫm lại, bản thân mình thật sự quá đáng giận.

Lã Khải Minh cũng khiếp sợ vì cảnh tượng này.

Lâm Phàm thần sắc lẫm liệt nhìn về bóng dáng tên che mặt ở xa kia, không chút do dự cầm lấy Lang Nha Bổng, hô lớn:

– Các sư huynh, mọi người cứ yên tâm. Có ta ở đây, không ai có thể đả thương mọi người.

Ô ô!

Giờ khắc này, Hoàng Phú Quý nhìn bóng dáng tuy rằng trông nhỏ gầy, nhưng lại như núi cao chắn trước mặt bọn họ. Nước mắt hắn giống như lụt tràn, không nhịn được nữa mà tuôn trào.

Lâm Phàm nhủ thầm trong lòng, tình huống hiện tại hơi có chút không ổn, chỉ sợ thực lực của đối phương mạnh hơn so với Thanh Manh. Vừa rồi chắn giúp Hoàng Phú Quý một kiếm cũng chỉ là chút tính toán riêng trong lòng hắn mà thôi.

Bất quá hiệu quả không tồi, một kiếm này đỡ thay không hề uổng phí..

Hơn nữa hắn phát hiện sát khí của tên đánh lén vừa rồi là tập trung ở trên người mình. Xem ra người mà hắn muốn đâm chết là chính mình.

Lâm Phàm vung lên Lang Nha Bổng, quát:

– Có giỏi thì đuổi theo ta.

Sau đó hắn liền hướng đến chỗ vực sâu mà chạy đến, đồng thời hô to:

– Các sư huynh, đừng báo thù cho…

Người bịt mặt không nói một câu nào, đuổi theo Lâm Phàm.

– Lâm sư đệ…

Mọi người kinh hô, nhưng thực sự chỉ có bất lực.

Hoàng Phú Quý nhìn Lâm sư đệ mỗi một bước chạy đều vẩy máu ra tuyết trắng, cả người đổ gục trên mặt đấy khóc đến giày xéo tim gan.

Hắn không ngờ được rằng, lại còn có người chắn kiếm thay cho hắn.

Mà lý do kia, hắn càng chưa bao giờ nghĩ đến.

Đều là mình trách lầm Lâm sư đệ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN