Thương Nguyên Đồ - Quyển 2 - Chương 3: Các nữ nhân ở Nhàn Thạch Uyển
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Thương Nguyên Đồ


Quyển 2 - Chương 3: Các nữ nhân ở Nhàn Thạch Uyển


Dịch: Lan Chi

“Còn có hai người này” Cậu bé đang được lão bộc bế trong lòng, chỉ vào hai gã hán tử say, “Trong số người Ngụy lão đại dắt đi bắt tỷ của ta, có hai người này.”

“Chúng ta không có liên quan.”

“Chúng ta chỉ là lâu la tiểu tốt, chủ sai đâu thì đánh đó” Hai gã hán tử say kia cũng đang sợ không dám lên tiếng, nhưng khi bị cậu bé Thiết Sinh chỉ vào thì hoảng hốt nói.

Thiếu niên áo trắng, Yến Tẫn nhíu mày, quát:”Tỷ tỷ của hắn ở đâu?”

“Việc này…” Ba người bọn Ngụy lão đại nhìn nhau, đều lộ vẻ do dự, trong bang có quy củ vô cùng nghiêm ngặt.

“Không tìm được thì ba người các ngươi đều phải chết!” Yến Tẫn nói, giọng lạnh như băng.

“Chúng ta nói.”

“Người đã được đưa đến Nhàn Thạch Uyển rồi.” Bọn Ngụy lão đại vội vàng nói.

********************

Nhàn Thạch Uyển là nơi bang Hắc Lang dùng để dạy dỗ nữ tử tứ xứ bọn chúng mang về, là một trong lục đại cứ điểm nằm ở phía bắc phủ Đông Ninh.

“Gâu….gâu…”

Trời đã tối hẳn. Bên trong Nhàn Thạch Uyển thỉnh thoảng có tiếng chó sủa. Dĩ nhiên là trong đó có bang chúng đang đi tuần tra.

Bọn du côn Ngụy lão đại dẫn đường, đám người Yến Tẫn, Mạnh Xuyên cũng đến được nơi này.

“Chỗ này chính là tòa nhà chính của Nhàn Thạch Uyển. Bình thường bên trong có khoảng một trăm nữ nhân. Các nàng sẽ bị dạy dỗ cho tới khi đầy đủ bản lĩnh sẽ được đưa đến các thanh lâu. Nếu quá tệ thì sẽ bị đưa thẳng đến kỹ viện.” Ngụy lão đại vừa cười vừa nói.

“A Xuyên, thật là mở rộng tầm mắt. Trước giờ ta cũng chỉ thấy các thanh lâu ở phủ Đông Ninh từ xa thôi, không ngờ còn có chỗ dạy dỗ các nàng mà không ai phát hiện ra.” Liễu Thất Nguyệt đặc biệt hưng phấn và hiếu kỳ, “Đã sớm nghe chuyện các nữ nhân đáng thương bị bắt vào đây. Bây giờ chúng ta có cơ hội cứu các nàng ra rồi. Không thể bỏ qua cho bọn ác nhân bang Hắc Lang được!”

“Không thể buông tha bọn làm chuyện ác!” Mạnh Xuyên đồng tình.

“Mở cửa nhanh! Là ta, Ngụy Tử!” Ngụy lão đại bước lên gõ cửa, gọi.

Cửa Nhàn Thạch Uyển mở ra.

Lão bộc liền chủ động bước tới, phất tay một cái, đánh bay ngược hai gã giữ cửa lười nhác ra sau. Đứa văng vào cột gỗ, đứa té xuống đất. Cả hai đều hộc máu mồm vô cùng thê thảm. Chúng gào lên:

“Có người đánh vào!”

“Mau tới cứu!”

Ngay lập tức chung quanh ầm ĩ cả lên. Có tiếng người chạy đến từ khắp nơi trong ngôi nhà.

“Người nào to gan vậy?”

“Dám đến địa bàn bang Hắc Lang chúng ta giương oai?”

Mấy người Mạnh Xuyên, Yến Tẫn thong thả tới tiền viện chờ. Bọn ba tên du côn Ngụy lão đại thì rụt đầu, cẩn thận đứng nép một bên. Một bên là người của cung Ngọc Dương. Một bên là người của Mạnh gia. Một bên là bang phái nhà mình. Bên nào cũng đáng sợ cả!

Một đám hán tử nhanh chóng bước ra. Có mấy tên có khí tức rất mạnh, đều là thực lực Tẩy Tủy Cảnh.

Dẫn đầu là một lão giả mặc hoa bào, đã đạt đến Thoát Thai Cảnh.

“Mạnh Xuyên công tử?” Gương mặt lạnh lùng của lão giả mặc hoa bào khi nhìn thấy Mạnh Xuyên thì liền biến thành một đóa hoa, cười toe toét: “Quý hóa, quý hóa! Mạnh công tử lại đến đây. Ta thật là vinh hạnh quá! Không biết ta có thể giúp gì cho Mạnh công tử? Ngài cứ việc nói.”

“Nghe nói các ngươi cường đoạt dân nữ?” Mạnh Xuyên hỏi

“Không có! Tuyệt đối không có!” Lão giả mặc hoa bào liền đáp, “Bang Hắc Lang chúng ta làm việc luôn tuân thủ luật pháp, không bao giờ làm chuyện như vậy!”

Mạnh Xuyên chỉ vào ba tên du côn Ngụy lão đại đang co đầu, rụt cổ đứng bên.

“Bọn hắn nói thế.”

Lão giả mặc hoa bào nhìn về phía bọn Ngụy lão đại, ánh mắt mang theo vài phần lãnh ý.

“Hộ Pháp, vị này chính là Mạnh công tử. Vị kia là người Ngọc Dương Cung. Chúng ta cũng không có cách nào khác…” Ngụy lão đại vẻ mặt đau khổ, nói.

“Người của Ngọc Dương Cung?” Lão giả mặc hoa bào khi này mới coi trọng Yến Tẫn và lão bộc kia.

Lão bộc liền lấy trong người ra lệnh bài Ngọc Dương Cung, thay cho ngàn lời nói.

Lão giả mặc hoa bào trong lòng run lên:

“Cung Ngọc Dương có người hầu, có binh sĩ…Nhưng người có thể giữ lệnh bài Ngọc Dương Cung đều là cao tầng bên trong, không quá mười người. Hai người này là ai? Tại sao ta chưa bao giờ nghe đến?”

“Là tỷ tỷ của cậu bé này. Khoảng một giờ trước bị Ngụy Tam Đao đưa tới đây.” Mạnh Xuyên nói.

“Là người Ngụy Tam Đao vừa đưa tới sao?” Lão giả mặc hoa bào quay đầu ra sau, quát. Đồng thời, lão cũng nháy mắt với thủ hạ.

Thủ hạ kia lập tức nói: “Hình như mới đưa đến một người, để thuộc hạ đi tìm, mang đến liền.”

“Nhanh lên đi!” Lão giả mặc hoa bào cất giọng quát mắng.

Thủ hạ kia lập tức chạy đi.

Lão giả mặc hoa bào quay lại nhìn bọn Mạnh Xuyên, nói: “Đại nhân ở Ngọc Dương Cung, Mạnh công tử, các người cứ yên tâm, bang Hắc Lang chúng ta làm việc vô cùng quy củ. Tuyệt đối không cường đoạt dân nữ.”

“Còn không chịu nhận?” Yến Tẫn nói giọng lạnh lùng, đưa mắt nhìn quanh tòa nhà, “Tỷ tỷ của hắn bị bắt. Trong ngôi nhà này còn có trên trăm nữ nhân. Chắc hẳn cũng rất nhiều người bị cường đoạt mang đi.”

“Tuyệt đối không có.” Lão giả mặc hoa bào nói.

“Trên tòa lầu nhỏ kia có bảy nữ nhân. Mang ra hết đây.”Lão bộc nói.

“Được.” Lão giả mặc hoa bào gật đầu, ra lệnh cho thủ hạ, nhưng trong lòng lão cũng âm thầm kinh hãi:”Thật là lợi hại. Cách xa vài chục trượng mà cũng biết chính xác bên trong có bảy nữ nhân.”

Rất nhanh, có bảy nữ nhân được đưa tới. Nhìn hình dạng, có lẽ khoảng chừng hai mươi, ba mươi tuổi.

“Các ngươi là tự nguyện đến đây hay là bị bắt tới đây?” Yến Tẫn trịnh trọng nói, “Các ngươi cứ tình thực mà nói, không phải sợ. Chúng ta là người của cung Ngọc Dương. Vị bên cạnh này chính là Mạnh công tử. Bang Hắc Lang không uy hiếp được các ngươi. Các ngươi có thể có thù báo thù, có oán báo oán. Nếu những người này làm trái luật pháp, một tên cũng trốn không thoát.”

“Làm trái luật pháp thì một tên cũng trốn không thoát.” Mạnh Xuyên cũng nói,” Là Mạnh Xuyên ta đảm bảo với các ngươi.”

Lão giả mặc hoa bào nghe thế thì mắt sụp xuống. Đám thủ hạ sau lưng hắn cũng nhìn nhau.

Trong bảy vị nữ nhân kia, một vị lớn tuổi nhất cười vẻ châm biếm, nói: “Hai vị công tử, uổng công các vị bao đồng rồi. Tỷ muội chúng ta khi không còn đường để đi mới vào nơi bướm hoa. Giống như ta thì bị trượng phu vứt bỏ, không chỗ mưu sinh, không chỗ ở, không có cái ăn, còn phải lo sợ phập phồng, nên chỉ có thể đến đây. Nơi này ta có thể ăn no, mặc ấm, có nơi che gió, chắn mưa. Tuy đây là bang Hắc Lang, nhưng họ đã cho chúng ta đường sống.”

Yến Tẫn, Mạnh Xuyên, Liễu Thất Nguyệt đều sững sờ. Tình trạng không như suy nghĩ của mọi người.

Một nữ tử khác cũng mở miệng nói: “Hai vị công tử, ta là chạy nạn, trốn tới nơi này. Ta không còn đường để đi, chỉ thấy sắp chết đói. Các người làm sao hiểu được tình cảnh đó. Xin ai cũng không cho. Lúc ấy ta đói đến độ chỉ còn da bọc xương, nên đành phải bán mình, nhưng người ta còn không chịu mua. Là bang Hắc Lang lựa ta ra khỏi đám ăn mày, cho ta một đường sống.”

“Ta bị cha ta bán đi, gán nợ. Coi như ta cũng đã hoàn lại công nuôi dưỡng của hắn rồi.” Một cô thiếu nữ lạnh như băng, nói: “Chỉ cần ở thanh lâu, kiếm được bạc, có thể trả được nợ thì ta có thể khôi phục lại tự do của bản thân, lại còn có của riêng về sau.”

“Nơi đây rất tốt, có quần áo xinh đẹp để mặc. Có tỷ muội hàn huyên, chơi cùng, lại được ăn ngon không cần làm lụng cực khổ” Một người mặt nhìn như trẻ con, dáng tươi cười xán lạn,”Cần gì phải được cứu?”

*******************

Trong tòa nhà này có địa đạo bí mật. Cuối địa đạo chính là một cung điện rộng lớn.

Bên trong đại sảnh của cung điện, một gã nam tử lưng còng đang khoanh chân ngồi, toàn thân mơ hồ, tràn ngập sương mù màu xanh lá bao quanh. Hai con mắt màu xanh lục cũng khiến người ta kinh hãi.

Bên cạnh có một thi thể nữ tử, trên ngực bị lủng một lỗ, rõ ràng tim đã bị moi mất.

“Xuy….xuy…xuy…”

Bàn tay phải của nam tử lưng còng, móng tay rất dài, đang nắm lấy một quả tim. Chỉ là, quả tim ấy bây giờ khô quắt.

“Hô…ô….”

“Hút…”

Sương mù xanh lá theo lỗ mũi chui vào người nam tử lưng còng, hồi lâu sau, lại được phun ra từ miệng.

Cốc…Cốc…Cốc…

Bên ngoài điện có tiếng gõ cửa.

“Chuyện gì?” Nam tử lưng còng biến sắc, lạnh lùng mở miệng. Lúc hắn đang tu luyện, lại có kẻ dám quấy rầy?

“Đại nhân, bên ngoài có mấy thiếu niên nam nữ, lại có một lão đầu tử. Bọn họ là người của cung Ngọc Dương. Trong đó còn có Mạnh gia Mạnh Xuyên, bảo là muốn cứu tỷ tỷ của một thằng nhóc.” Ngoài cửa điện có giọng nói nhỏ, báo tình hình.

“Thì đem tỷ tỷ thằng nhóc đó trả cho bọn hắn” Nam tử lưng còng nhíu mày, nói “Ta đang trong lúc tu luyện mấu chốt, không phải lúc trêu chọc ngũ đại Thần Ma gia tộc và người của cung Ngọc Dương.”

“Nếu như bọn hắn muốn điều tra toàn bộ Nhàn Thạch Uyển thì sao? Chỉ sợ không giữ được bí mật.” Người bên ngoài điện nói.

“Không cho phép bọn hắn lục soát!” Nam tử lưng còng lạnh nhạt, nói: “Nếu như thật sự không ngăn được, có chiều hướng bại lộ thì giết sạch bọn chúng đi, bỏ cứ điểm này. Coi như là gửi một lời cảnh cáo cho cung Ngọc Dương và ngũ đại Thần Ma gia tộc.”

“Vâng.” người bên ngoài điện cung kính đáp.

Nam tử lưng còng nhìn thi thể nữ nhân trên mặt đất, trầm giọng nói: “Một chỗ tu luyện tốt như vầy, lại có thể thường xuyên cung cấp xử nữ cho ta. Thật là không nỡ bỏ!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN