Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý - Chương 79: Cuộc sống của chúng ta thật đẹp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Chia Rẽ Uyên Ương Vô Tội, Bỏ Chồng Có Lý


Chương 79: Cuộc sống của chúng ta thật đẹp


Lúc mở mắt, Hoa Thành Cẩm đang nắm tay ta căng thẳng quan sát ta, tầm mắt ta trượt theo tay áo chàng, cánh tay
chàng đầy vết thâm tím, ta lập tức cả kinh, chẳng lẽ ta lại vô thức phát cuồng ư?

Thấy ta tỉnh lại, Hoa Thành Cẩm nhíu mày hỏi, nàng còn đau không?

Ta gật đầu, đau chết đi được, lần thứ hai ta cảm nhận được cái gì gọi là sống dở chết dở. Ta đau đến mức không
muốn nói chuyện, dùng ánh mắt ra hiệu hỏi vì sao tay chàng lại có vết
thương?

Nhưng Hoa Thành Cẩm lại quay sang nhờ Vương đại thẩm bế đứa bé đến đây. Vương đại thẩm cẩn thận ôm con tới trước mặt ta, chúc mừng khuê nữ, là một tiểu tử bụ bẫm! Ta bối rối nhìn đứa bé có làn da đỏ hỏn như một con chuột con quấn
trong tã lót, tóc máu lơ thơ, không có lông mày, cặp mắt nhắm, hình như
còn mệt hơn người làm mẹ như ta, đang ngủ say.

Ta vừa muốn khóc vừa muốn cười, đây là
cục thịt từ người ta đó, là tiếp nối của sinh mệnh ta, là hậu sinh của
ta và Hoa Thành Cẩm… Mặc cho hạ thân đã đau đến tê cứng, mặc cho ta
không muốn mở miệng nói lãng phí sức, nhưng nhìn đứa bé còn nhiều nếp
nhăn này, ta vẫn nhịn không được mà mỉm cười muốn trêu chọc nó, rút bàn
tay đang được Hoa Thành Cẩm cầm, ta nhẹ nhàng chọc vào khuôn mặt nhỏ
nhắn non mềm kia, vẫn ngủ à, con sâu lười…

Vương đại thẩm vội vàng ôm đứa bé lùi ra, sợ ta chọc nhiều không tốt. Ta không khỏi mỉm cười. Hoa Thành Cẩm lại
dở hơi kéo tay ta về để nắm, giống như buông lỏng thì ta sẽ bay đi mất.
Thấy Vương đại thẩm bế con ra ngoài rồi, ta hỏi chàng, tay của chàng bị làm sao?

Dấu răng thâm tím trên tay chàng thì ta
biết, đó là vết cắn lúc đầu khi ta đau đớn. Nhưng những vệt bầm to nhỏ
dày đặc còn lại từ đâu mà có?

Phó Thiên Du đặt một lò sưởi bên cạnh ta, giọng nói mang theo sự hưng phấn, muội tử, muội phu của ta không đơn giản, mỗi lần muội kêu đau một tiếng, hắn liền cấu mình một cái thật đau, muội đừng trừng ta… ta không kịp ngăn
cản mà, hắn còn cấu ta hai cái… Phó Thiên Du giơ tay ra, chỉ thấy mu bàn tay trắng hiện lên hai vết đen nhìn thấy ghê.

Phó Thiên Du thuận thế cúi người xuống nói với ta, muội muội, lần này muội chọn không sai người! Giọng nói không che giấu sự tự hào và thỏa mãn…

Hoa Thành Cẩm hất tay Phó Thiên Du sang
bên cạnh, nhân thể đẩy hắn ra. Ta nghĩ tướng công nhà mình thẹn thùng
muốn nói gì đó, kết quả mãi sau chàng mới nặn ra một câu, sao lại lâu như vậy?

Đầu óc ta chưa kịp thẩm thấu, chỉ nhìn
thấy Phó Thiên Du rón rén đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng. Hoa
Thành Cẩm nhẹ nhàng níu tay ta, lại hỏi một câu, sao lại lâu như vậy?

Ta nghĩ, chắc chàng muốn hỏi ta sao lại
sinh lâu như vậy nhỉ? Ta muốn nhỏm dậy nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, ai
ngờ thân thể nặng nề, ngay cả khí lực cựa quậy cũng chẳng có. Hoa Thành
Cẩm phát hiện ra ý định của ta, lườm ta một cái rồi vươn tay chặn hai
vai ta nói, trời đã tối rồi.

À, ta thở ra một hơi, nhoẻn cười nói, chỉ một ngày thôi mà, ta nghe nói có người mất ba ngày ba đêm mới sinh được cơ! Lời vừa nói xong, lập tức nhận được ánh nhìn trân trối của Hoa Thành
Cẩm, ba ngày ba đêm mới sinh xong, phỏng chừng cách cái chết không xa…
Không phải mất máu chết thì là đau đến chết…

Vốn muốn an ủi chàng, thấy cánh tay bầm
tím của chàng ta vô cùng đau lòng. Nhưng ai bảo tính tình ta không nhanh nhạy, đưa ra ví dụ cũng chọn nhầm ví dụ… Ta ngậm miệng, không nhắc lại
nữa. Chàng đột nhiên thở dài, úp mặt vào lòng bàn tay ta, chàng nói, nhất định rất đau, cực kỳ cực kỳ đau… Ta biết sẽ rất đau, nhưng không ngờ lại đau như vậy…

Lòng bàn tay ẩm ướt, hốc mắt của ta lập tức cay cay, ta tức giận bảo, nói chuyện này để làm gì, chàng muốn ta phải khóc sao? Chẳng lẽ chàng không biết nữ nhân đang ở cữ không được khóc à?

Mặt chàng vẫn vùi trong lòng bàn tay ta, chàng nói, nàng nhắm mắt lại đi.

Ta nghe lời nhắm mắt lại, nghĩ rằng nhất
định chàng không muốn cho ta thấy bộ dạng quẫn bách rơi lệ của mình.
Chàng khẽ thủ thỉ bên tai ta, nếu đau như vậy, chúng ta chỉ sinh Tiểu Hoa thôi nhé? Chúng ta…

Ta lập tức mở to mắt cắt lời chàng, không được! Chúng ta không chỉ có Tiểu Hoa, còn phải có Tiểu Thảo, Tiểu Thụ… Có rất rất nhiều con! Ta nghĩ thôi đã thấy hưng phấn, tuy rằng sinh con rất đau, đau đến mức
muốn chết, nhưng vừa nhìn bộ dáng đỏ đỏ nhiều nếp nhăn như con chuột sơ
sinh của Tiểu Hoa, ta liền cảm thấy hạnh phúc.

Nhận thấy cảm xúc của mình hơi kích động, ta nhắm mắt lại, muốn bản thân trấn định một chút. Ta nói với Hoa Thành Cẩm, nữ nhân sinh con chẳng phải là rất bình thường sao? Không cần lo lắng,
trước lạ sau quen, lần sau sinh Tiểu Thảo sẽ không đau… Bây giờ chàng
đừng học thói hay nghĩ lung tung của ta, nữ nhân sinh con là chuyện hiển nhiên! Ta muốn có rất nhiều con, chàng không được uống thuốc gì kỳ lạ
đâu đấy, nghe chưa?

Ta lập tức cảnh giác, nhỡ chàng uống loại thuốc kỳ lạ khiến cho ta không được hưởng quyền lợi của nữ nhân thì làm sao bây giờ?

Hoa Thành Cẩm cười khổ, lại xoa xoa tay ta, không trả lời thẳng vào vấn đề, chỉ đáp đến lúc đó tính sau.

Đúng vậy, có Tiểu Hoa, ngày tháng về sau còn rất dài.

Hoa Thành Cẩm đột nhiên hỏi, Tiểu Thảo là ai?

Ta cố gắng ra vẻ vô tội chớp mắt, là tên đứa con thứ hai của chúng ta á!

Mặt chàng lập tức nhăn nhó khổ sở, ta không đồng ý!

Ta cười, phản đối vô hiệu! Hoa Tiểu Hoa, Hoa Tiểu Thảo, còn cả Hoa Tiểu Thụ… Tên nghe sao mà đáng yêu…

Cảm giác mệt mỏi ập đến, ta lâm vào bóng
tối hạnh phúc. Đột nhiên trong bóng tối truyền đến tiếng nữ nhân vùng
vẫy, tiếng kim loại lách cách, hình như còn tiếng bác sĩ y tá hô hoán…
Ta đột nhiên nhớ tới cảnh nữ nhân sẩy thai mình đã thấy trong lúc mông
lung, trái tim đột nhiên đập thình thịch, ta cố gắng khống chế bản thân, suy nghĩ hết từ đầu đến cuối. Bởi vì khi ta sinh Tiểu Hoa có lượn lờ
trước cửa âm phủ, trong lòng sợ hãi cực độ, nếu sinh được Tiểu Hoa thì
tốt, nếu không được thì một xác hai mạng… Lúc con người ta sợ hãi thường vô thức nghĩ đến chuyện khiến bản thân run sợ, cũng chính là kiểu tự
dọa bản thân, cho nên thấy nữ nhân sẩy thai thực ra là ám chỉ chính
mình, nếu không thể vượt qua, Tiểu Hoa vốn quậy tay đạp chân trong bụng
sẽ giống như bùn nhão rời khỏi ta…

Ta cảm thấy mình phân tích rõ ràng hợp
lý, lòng cũng dần yên ổn, những tiếng ồn ào, tiếng gào thét, tiếng hô
hoán đều trở nên xa dần, trong mộng chỉ còn mùi sữa trên người Tiểu Hoa…

*

Bốn năm sau, ta cầm quyển tiểu thuyết mới nhất, vừa ăn mứt đào vừa đánh giá nam nữ nhân vật chính. Một cục bột
đột nhiên chạy vào phòng, nhào tới lòng ta, thuận tiện lén lấy một miếng mứt đào bỏ vô miệng, còn dùng hai bàn tay nhỏ che miệng, cho rằng ta
không thấy.

Coi mẹ của nó là ngốc chắc? Ta trừng mắt, Tiểu Hoa, lát nữa đi súc miệng cho mẹ!

Tiểu Hoa tội nghiệp chớp mắt, cái miệng
đo đỏ mím lại, giống như lúc nào cũng có thể bật khóc. Chiêu này không
hiệu quả! Tiểu Hoa vươn hai tay ôm eo ta, tiếng nói non nớt cất lên, mẹ ơi, con sinh ra từ đâu?

Ôi, ta cảm thán, rốt cuộc đã đến lúc này
rồi sao? Rốt cuộc đã gặp câu hỏi tất yếu mà trẻ nhỏ sẽ hỏi sao? Ta rối
rắm, nghĩ hồi lâu cũng chưa ra nên trả lời thế nào, chỉ có thể đáp qua
loa, hỏi cha con ấy!

Tiểu Hoa cọ đến cọ đi trong lòng ta, cha bảo hỏi mẹ mà!

Ta bó tay, cái tên Hoa Thành Cẩm dám tiên hạ thủ vi cường à! Giao vấn đề khó giải quyết này cho ta… Rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể dùng câu lừa gạt muôn thuở để bịp con mình: Con… là do mẹ nhặt từ ngoài cổng thành về…

Cái đầu tròn tròn nhỏ xinh không cọ nữa,
khuôn mặt nhỏ như cục bột ngẩng lên, nghiêm túc nhìn ta, ánh mắt tròn
đen láy hoàn toàn được di truyền từ Hoa Thành Cẩm: Mẹ, là thật ạ?

Ta gật đầu tỏ vẻ chắc chắn. Tiểu Hoa hơi chu môi chứng tỏ vẻ quật cường: Mẹ, thật rất thật?

Ta lại gật đầu. Tiểu Hoa đột nhiên rời
khỏi vòng tay ta, gương mặt tủi thân do bị đả kích, sau đó giơ tay che
mặt, òa khóc chạy đi.

Ta nhíu mày, động tác cuối cùng của nó
sao trông quen mắt thế? Cứ như con gái ấy… Đột nhiên ta nhớ ra hai ngày
trước có một đôi cãi nhau trên phố Đông, nữ nhân giậm chân ôm mặt nói
một câu “không chịu nổi cuộc sống thế này nữa” rồi òa khóc chạy về nhà
mẹ đẻ… Tiểu Hoa, chẳng lẽ con không thể học cái tốt được à?

Ngoài sân truyền vào tiếng Tiểu Hoa cao
giọng tố cáo với Đại Hoa, tiếng khóc ngập tràn sự bất mãn và lên án với
người làm mẹ như ta. Ta tự kiểm điểm, chẳng lẽ mình hơi quá đà? Ta đã
nói gì ấy nhỉ? Chẳng phải chỉ bảo nhặt từ cổng thành về sao? Hồi xưa,
năm ta ba tuổi lần đầu tiên hỏi mẹ ta câu này, mẹ ta còn đáp là nhặt ta
về từ bãi rác… Ta nhất quyết không tin!

Năm bốn tuổi, lần thứ hai ta hỏi mẹ câu
này, mẹ ta trả lời nhặt được trong gầm cầu… Từ đó về sau ta không hỏi
lại vấn đề ngốc nghếch như vậy, hỏi thêm lần nữa, chắc sẽ thành nhặt từ
hố phân về mất…

Nhìn bộ dáng hiện tại của Tiểu Hoa, nào
có được phong độ năm xưa của ta? Chẳng lẽ giống Hoa Thành Cẩm? Không
đâu, Hoa Thành Cẩm là nhân tinh mà, nếu Tiểu Hoa có được nửa trí tuệ của cha nó thì không thể bị vấn đề ngớ ngẩn này hành cho thê thảm chứ?

Rốt cuộc nó giống ai? Bên ngoài truyền
đến tiếng Hoa Thành Cẩm đang cố gắng nín cười dỗ con, sao nghe giọng này quái lạ thế, thà cứ cười luôn đi cho xong… Mà thôi đừng cười, nếu cười
rồi, tinh thần Tiểu Hoa bị đả kích lần thứ hai, liệu có thể học theo
người ta mà bỏ nhà ra đi không?

Tiếng nức nở của Tiểu Hoa truyền đến, con không muốn cha ôm đâu! Con muốn mẹ ôm! Người mẹ mềm hơn người cha, lại
còn thơm nữa! Nhưng mà… nhưng mà… mẹ nói là nhặt được con… oa… Thấy
tình hình sắp chuyển sang mưa to gió dữ, Hoa Thành Cẩm vội vàng an ủi
tiếp, thậm chí nhận lời đưa nó ra ngoài mua một cái mặt nạ giống ta,
tiểu tử kia mới nín khóc bật cười.

Tiểu Hoa được hời còn làm cao, nói với Hoa Thành Cẩm, cha ơi, cha con mình lén ra ngoài chơi, không đưa mẹ ra ngoài được không?

Ta nhướng mày, tiểu tử kia muốn chia rẽ nội bộ à? Hoa Thành Cẩm hỏi, vì sao?

Tiểu Hoa hậm hực nói, mẹ bảo nhặt được con, con thấy mẹ mới là được nhặt về…

Ta đẩy mạnh cửa ra, nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ kia giật nảy lên. Ta nhàn nhạt hỏi, ai được nhặt về?

Không gian yên tĩnh, vẻ mặt Hoa Thành Cẩm cười khổ, lại có phần xem trò vui. Tiểu Hoa vẫn chưa cử động. A, con
yêu à, tính tình kiên cường gớm… Ta lại hỏi, ai nói ra ngoài không đưa mẹ theo?

Tiếp tục trầm mặc, toàn sân lặng ngắt. Ta làm bộ tức giận, nếu Tiểu Hoa bảo không cần mẹ, vậy mẹ cũng không cần Tiểu Hoa là được, dù sao Tiểu Hoa cũng muốn đi mua mặt nạ mẹ rồi…

Bóng dáng nhỏ bé vội vàng xoay lại, chạy như bay vào lòng ta, ôm đùi ta làm nũng, Tiểu Hoa đã bao giờ nói thế đâu ạ… Là cha nói, cha đi mua mặt nạ mẹ cho Tiểu Hoa, chứ con vẫn thấy mẹ tốt nhất…

Quăng hết tội lên đầu cha nó, mà cha nó
còn cười đến sung sướng. Cái nhà này đúng là một người muốn đánh đòn một người muốn chịu đau, ta chịu không nổi, chỉ đành bế đứa con thơm thơm
mềm mềm của mình lên, ra ngoài vậy!

Hôm nay ánh mặt trời chói chang, khiến
tầm mắt người ta chỉ thấy trắng lóa, đến nơi trước đây là Bích Thủy trà
quán, ta để hai người kia đi chơi tiếp, còn mình ngồi uống trà tại Bích
Thủy trà quán.

Hai năm trước Bích Thủy trà quán đã tuyên bố đóng cửa, trà quán bây giờ vẫn do ông chủ cũ buôn bán, nhưng nơi
khởi nguồn con đường tin tức đã biến thành trà quán đơn thuần. Dân chúng thành Định Châu không để ý đến sự thay đổi này, họ vẫn trước sau như
một thích uống tách trà lớn ở trà quán, nguyện ý ngồi trong trà quán tán gẫu chuyện con cà con kê…

Nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ, lòng
ta vô cùng thỏa mãn. Bóng cao cao là tướng công của ta, ngoại hình đẹp,
tính tình tốt, lại biết chiều chuộng, nhân duyên danh tiếng trong thành
Định Châu không tồi; bóng bé bé là con của ta, tròn tròn trắng trắng như cục bột, miệng ngon ngọt, người gặp người thích, trừ tình trạng thi
thoảng ngốc nghếch ngơ ngác trước mặt ta và Hoa Thành Cẩm ra, không còn
tật xấu khác.

Đang đắm chìm trong cảm xúc vui sướng
khôn cùng, trước mắt xuất hiện một vị khách không mời. Người tới tùy
tiện ngồi đối diện ta, ngữ khí ngả ngớn: “Cô nương, không phiền nếu tại
hạ ngồi đây chứ?”

Ta nhìn người tới, mặc đồ đỏ thêu vàng,
coi như thiếu gia nhà phú quý, gương mặt trắng trẻo nhẵn nhụi lộ ra sự
ưu việt của cuộc sống trong nhung lụa. Cô nương? Người này chắc đến từ
nơi khác nhỉ? Nếu nói là công tử nhà giàu trong thành Định Châu, mấy năm nay ta đã gặp rất nhiều, nhưng vị trước mắt lại cảm thấy là lạ.

Khóe mắt đảo sang xung quanh, kể cả ông
chủ của Bích Thủy trà quán trước đây, đám đông xem náo nhiệt đồng loạt
lùi ra. Ôi, từ lúc lan truyền tin Hoa đại phu sợ vợ cùng với sự hung dữ
của bà vợ này, mọi người thấy ta đều đi đường vòng, khiến ta bực bội
không nguôi. Còn có người truyền lại việc ta đứng ra đuổi cừu gia tới
nhà trả thù, thêm mắm dặm muối thành ta tung một đấm khiến cả hai đại
hán ngã vật ra đất, máu me bắn khắp nơi, khung cảnh đẫm máu vô cùng thê
thảm…

Lực lượng quần chúng quả nhiên vĩ đại,
hiệu ứng dư luận càng không thể coi thường, suýt chút nữa ta đã thành
nhân vật công chúng được người người trong thành Định Châu thảo luận…
Người trước mắt hình như không biết ta, mở mồm còn gọi cô nương… Tuy
thái độ khiến người ta buồn nôn, nhưng tiếng gọi cô nương kia thật khiến ta khoan khoái…

Công tử nhà giàu thấy ta không trả lời,
tầm mắt đưa xuống nhìn tay ta, giọng nói cảm thán: “Ngọc thủ tiêm tiêm,
cô nương đúng là một người ngọc!”

Tên này đích thị chó đội lốt người, nói
cho cùng cũng chỉ là một đăng đồ tử thôi! Đây gọi là bắt chuyện nhỉ? Ta
nhướng mày, không ngờ mình đã hơn hai mươi tuổi còn bị nhận lầm thành cô nương chưa chồng… Ôi, ta lén thở dài, trong lòng mừng thầm, mặt lại
nhăn nhó, quả thực mâu thuẫn không thôi.

Ta không muốn dây dưa nhiều với người
này, bèn hỏi thẳng: “Công tử quá khen, duyên bèo nước, ta không nhận
nổi… Không biết rốt cuộc công tử muốn gì?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN