Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá - Chương 21: Nhượng ca quả nhiên lén cả bọn học bài
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Tiểu Tiên Nữ Của Giáo Bá


Chương 21: Nhượng ca quả nhiên lén cả bọn học bài


Edit: Simi

Lão đại lạc đề mặt vô cảm ra khỏi phòng thi.

Những ngày thi sau đó, anh đều đến sớm, còn giả vờ cầm sách ra vẻ chăm chú ôn bài. Chỉ là nếu môn thi kế tiếp là Số học thì anh lại cầm sách tiếng Anh, còn nếu thi tiếng Anh thì anh lại cầm sách Hóa.

Khuất Đại Tráng tỏ ra tường tận, trước khi phát đề thì anh căn bản cũng chẳng biết mình sắp thi cái gì.

Cậu ta than thở truyền giấy cho Lưu Hải Dương: Lần này Nhượng ca thất bại thảm hại rồi, mà chính bản thân anh ấy còn không nhận ra nữa.

Lưu Hải Dương: Ngoại trừ đáp án, mẹ nó cấm mày truyền giấy cho tao trong giờ thi nữa.

Sau khi kết thúc tất cả các môn thi, cuối cùng Quý Nhượng cũng hiểu rõ vì sao học sinh giỏi bình thường đều tỏ ra uể oải đến vậy. Chăm chú thi cử đúng là hao tổn tâm trí và sức lực quá độ, tuy anh chủ yếu cũng chẳng biết giải đề thế nào, mấy câu trắc nghiệm thì đều chọn C, nhưng mà…

Chỉ cần biết mới nhiêu đó thôi cũng đã hao tổn tinh thần đến mức nào là được rồi.

Môn thi cuối cùng, anh nộp bài sớm trước khi hết giờ, Thích Ánh đang tập trung làm bài nên không phát hiện ra anh đã ra khỏi phòng thi từ lúc nào, thẳng đến khi chuông vang hết giờ, cô mới dừng bút ngẩng đầu dậy, phát hiện chỗ ngồi phía trước đã trống trơn.

Nộp bài thi xong, cô thu dọn hộp bút rồi cầm lấy đồ của mình ra ngoài, vừa ra tới cửa lớp đã nhìn thấy Quý Nhượng đang dựa lưng vào hành lang, thấy cô đi ra, anh đưa cho cô một chai nước.

Thích Ánh cúi đầu nhìn.

Sáu quả hạch đào [1].

[1] Tên một hãng sữa hạch đào, còn gọi là sữa óc chó của Trung Quốc.

Có tác dụng bồi bổ não.

Lão đại nghiêm túc nghĩ.

Hai người mỗi người một hộp vừa hút vừa trở về lớp.

Khuất Đại Tráng trăm mối vẫn không thể giải thích nổi: “Học sinh giỏi vì hao hụt tinh thần mới cần bổ não, còn Nhượng ca hao hụt cái gì mà cũng phải bồi bổ?”

Không phải anh toàn chọn C à?

Trở về lớp, bạn học xung quanh đều tập trung dò đáp án với nhau, Nhạc Lê nhíu mày lo lắng hỏi lớp phó học tập Hoàng Bác Thông: “Kết quả cuối cùng của câu một môn số học thật sự bằng 1 hả?”

Hoàng Bác Thông gật đầu.

Thành tích của cậu cao, đứng trong top 3 học sinh giỏi nhất trường, đáp án của cậu cơ bản đều là đáp án tiêu chuẩn của khối.

Nhạc Lê rên rỉ gục mặt xuống bàn.

Hoàng Bác Thông an ủi cô ấy: “Chỉ sai một câu thôi mà, không sao đâu, cũng chẳng mất bao nhiêu điểm cả.”

Nhạc Lê: “Tớ chỉ chắc chắn được câu này thôi! Vậy mà còn làm sai nữa, hu hu…” Cô ấy nhìn thấy Thích Ánh đang cầm hộp Sáu quả hạch đào vào lớp liền nhanh chân cầm bản nháp mà mình vừa dùng để đối chiếu với đáp án chuẩn ở trên bàn cho cô xem.

Thích Ánh vừa uống sữa vừa xem, cô gật đầu, ý là: Ừ đúng rồi! Chính là đáp án này nè!

Nhạc Lê: Hu hu hu, toàn thế giới này chỉ có mình tớ làm sai thôi.

Kì thi tháng vừa kết thúc, các lớp lại lục tục đi học bình thường. Đến thứ sáu, thành tích các khối được công bố.

Tiết tự học buổi sáng vừa kết thúc, cả nhóm học sinh khối mười một chen chút nhau trước bảng thông báo. Top 10 đứng đầu hầu như không thay đổi gì, người nên đứng ở vị trí nào thì đứng ở đó, Nhạc Lê cố chen lên trước, tìm thứ hạng giúp đám bạn đứng phía sau không chen vào nổi: “Quao, Hoàng Bác Thông cậu đứng thứ hai nè, còn cao điểm hơn cả hồi thi cuối kì năm ngoái nữa! Vu Hòa cậu đứng hạng 103, sao lại rơi khỏi top 100 nữa rồi? Để tớ tìm Ánh Ánh, Ánh Ánh… Trời ơi, Ánh Ánh cậu đứng hạng 27 lận kìa!”

Bởi vì tai bị thương tổn nên lúc thi nghe môn tiếng Anh cô đành phải bó tay, ngồi không cả ba mươi phút, không ngờ thiếu mất nhiều điểm như vậy mà cô vẫn có thể thi được hạng 27, vậy nếu cộng thêm ba mươi phút này thì có phải cô sẽ nằm trong top 10 luôn không?!

Nhạc Lê xếp hạng hơn ba trăm cảm nhận sâu sắc chỉ số thông minh của mình bị mọi người chén ép thê thảm.

Lớp 9, Quý Nhượng mặt bình bình hỏi Khuất Đại Tráng: “Xem thành tích ở đâu?”

Khuất Đại Tráng suýt tí nữa té khỏi ghế.

Lão đại không hề học một chữ nào từ lúc nhập học tới giờ bắt đầu quan tâm đến thành tích của mình rồi?

Nhưng dù có quan tâm hay không quan tâm thì thành tích của anh vẫn luôn là hạng nhất từ dưới đếm lên thôi.

Lưu Hải Dương dùng nhãn thần ra hiệu cho cậu ta đừng nói linh tinh. Tốt xấu gì lần này lão đại còn viết được một bài văn về <Ứớc mơ của tôi>, dù có lạc đề thì cũng phải được một hai điểm để an ủi chứ!?

Cả đám dẫn lão đại xuống bảng thông báo coi thành tích.

Khuất Đại Tráng dò từ hàng cuối cùng của bảng thành tích.

Hạng nhất từ dưới lên, Khuất Bằng.

Hạng hai từ dưới lên, Lưu Hải Dương.

Hạng ba từ dưới lên, Quý Nhượng.

Khuất Đại Tráng: “?”

Nhượng ca quả nhiên lén cả bọn học bài!

Từ hạng nhất từ dưới lên trở thành hạng ba từ dưới lên!

Lúc Quý Nhượng nhìn thấy vị trí tên mình, đuôi lông mày ẩn ẩn run lên, anh dò từ hàng dưới cùng lên trên, trong lòng lặng lẽ cầu mong, tên của đồ ngốc đừng ở thứ hạng cao quá.

Khi đó cô tập trung làm bài như vậy, nếu như kết quả thi quá cao thì đau lòng anh chết mất.

Đâu rồi, đâu rồi, mẹ nó sao lại nhiều tên như vậy.

Rốt cuộc là cô ở đâu?!

Dò lên trên một hồi lâu, cuối cùng anh cũng nhìn thấy tên của cô ở cột thứ hạng đầu tiên.

Đứng hạng 27 toàn trường.

Quý Nhượng:!

Chết tiệt, sao cô không nghe được mà có thể thi điểm cao đến vậy?

Làm sao bây giờ? Cô sẽ xuống xem bảng thành tích này sao? Cô có để ý thấy tên của mình ở dưới cùng không?

Lão đại như bị kích động vì điểm số thi cử.

Khuất Đại Tráng không phải kẻ biết nhìn sắc mặt hoặc nghe giọng nói lên tiếng: “Quào, Nhượng ca, tiểu tiên nữ của anh thi tốt lắm nè, không ngờ điểm thi của cô ấy lại cao dữ vậy luôn á. Sớm biết vậy em đã chép bài trắc nghiệm của cô ấy rồi.”

Bị ánh mắt hung tợn của Quý Nhượng cảnh cáo, cậu ta liền im bặt.

Lúc trở về lớp thì chuông vào học đã vang được năm phút rồi. Giáo viên dạy văn đang cho lớp trưởng phát bài thi, nhìn thấy đám Quý Nhượng từ cửa sau chạy vào, nếu là ngày thường cô sẽ la rầy vài câu, nhưng hôm nay cô lại kì lạ cười híp cả mắt, đứng trên bục giảng nói: “Kì thi lần này, cô muốn dành lời khen cho bạn học Quý Nhượng.”

Các học sinh khác: “?”

Đứng hạng ba từ dưới đếm lên toàn trường thì có gì để khen ngợi?

Giáo viên dạy văn: “Các em, cô đã luôn dặn dò các em rằng, học tập quan trọng nhất là gì? Đó chính là thái độ! Thành tích dù có tốt đến mấy mà thái độ không đứng đắn thì cũng không được! Ngược lại, thành tích dù kém, nhưng chỉ cần thái độ học tập đoan chính thì nhất định sẽ có ngày các em thu hoạch được thành công! Cũng giống như trong kì thi lần này, bạn học Quý Nhượng đã hết sức chuyên chú hoàn thành bài thi ngữ văn, viết được hơn tám trăm chữ! Khụ, khụ, tuy là lạc đề nhưng với tinh thần nghiêm túc thế này, còn đáng giá hơn điểm số cả ngàn lần!”

Quý Nhượng: “…”

Rốt cuộc là cô đang khen hay đang phê bình em vậy?

Giáo viên dạy văn: “Sau khi các em nhận được bài thi của mình rồi thì nhớ xem thử coi mình bị trừ điểm ở đâu đấy.”

Quý Nhượng nhận được bài thi của mình: Toàn bộ đều bị gạch bỏ.

Ok, fine.

Lần đầu tiên Quý Nhượng thử lắng nghe giáo viên giảng bài.

Giáo viên dạy văn bắt đầu từ câu đầu tiên.

Thì ra câu điền vào chỗ trống ở câu thơ này bắt buộc phải phân tích, chỉ cần đã đọc qua sách là có thể giải ra. <Thấm viên xuân. Trường Sa> là có thật, còn <Thấm viên xuân Thượng Hải> là sai.

Trước mỗi câu hỏi đều có một đoạn văn mà anh không hiểu, thì ra phải chú tâm đọc các chú thích trong sách ngữ văn mới có thể giải hết mấy câu trắc nghiệm trong đề.

Ra là đơn giản như vậy.

Lão đại chăm chú nghe giảng cả một tiết ngữ văn đột nhiên cảm thấy thì ra mình cũng có thiên phú học tập thế này.

Một lần nữa anh bắt đầu góp nhặt được chút lòng tin.

Tiết thứ hai là môn số học.

Như thường lệ là phát bài thi trước tiên. Thành tích số học tổng thể của lớp 9 rất kém, sắc mặt thầy số học không tốt lắm, ngay cả một câu thừa thải cũng không có, vừa phát bài thi xong là bắt đầu giải đề ngay.

Quý Nhượng nỗ lực lắng nghe.

Sau năm phút anh liền bại trận.

Chết tiệt thật, tại sao ngay cả một chữ anh cũng không hiểu thế này.

Vất vả lắm mới dâng lên chút nhiệt huyết với việc học, vậy mà cứ thế đã bị môn số học vô tình bóp chết từ trong trứng nước rồi.

Cả ngày hôm đó lão đại sầu não vô cùng.

Sau khi tan học anh cũng chẳng muốn đi chơi game với tụi Khuất Đại Tráng, cầm balo ỉu xìu đi về. Vừa ra tới hành lang liền nhìn thấy Thích Ánh đeo balo chạy tới chỗ anh.

Chết rồi, có khi nào cô tới hỏi anh điểm thi tháng không?!

Anh sợ lắm, sợ vô cùng.

Quý Nhượng quay đầu bỏ chạy, gần như hai ba bước nhảy xuống khỏi mấy bậc thang liền, nhanh như chớp không thấy hình bóng đâu.

Thích Ánh:?

Ơ ơ ơ sao tướng quân lại bắt đầu trốn tránh cô rồi.

Lần này anh có đưa một viên kẹo dỗ cô, cô cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu!

Nhất định phải hai viên mới được!

Thích Ánh rầu rĩ về nhà. Du Trình biết hôm nay bọn họ phát điểm thi nên cô vừa vào nhà là ông hỏi ngay, Thích Ánh đưa phiếu điểm qua cho ông, cô đứng hạng 27 cả khối, trong lớp đứng hạng 7, Du Trình vừa nhìn thấy thành tích này thì ngay lập tức cả khuôn mặt đều rạng rỡ.

Ánh Ánh nhà bọn họ dù không nghe được cũng lợi hại hơn những người khác rất nhiều!

Ngô Anh Hoa lo lắng: “Không biết cái thằng nhóc thúi kia thi thế nào nữa, mới vừa rồi còn gọi điện nói không về ăn tối, cá chắc là do thi không được nên chẳng còn mặt mũi để về nhà đây mà!”

Chín giờ Du Trạc mới về.

Ngô Anh Hoa ngồi trên ghế sofa xem tivi, chờ cậu vào nhà liền hỏi: “Thi sao rồi? Đưa phiếu điểm đây mẹ coi thử.”

Du Trạc cực kì hào phóng đưa phiếu điểm qua.

Hạng hơn ba trăm toàn khối, trong lớp thì đứng từ hạng ba mươi trở xuống.

Ngô Anh Hoa tức giận nhéo tai cậu: “Con còn mặt mũi để cười với mẹ à? Biết chị của con thi bao nhiêu không?”

Du Trạc la oai oái dậm chân cố gắng thoát khỏi bàn tay của bà, chạy tới tủ lạnh lục đồ ăn vặt.

Ngô Anh Hoa cầm phiếu điểm đọc lại một lần nữa, sau đó lục tìm bài thi trong balo của cậu. Bà không học cao lắm nên có xem mấy môn khác cũng chẳng thể nào hiểu nổi, môn duy nhất có thể hiểu chỉ có mình ngữ văn.

Mà điểm thi môn văn của Du Trạc cũng không lý tưởng lắm.

Ngô Anh Hoa đọc một hồi lâu, quả thật cũng bị đáp án của cậu chọc cho vừa tức vừa buồn cười.

“Lão Du, anh mau ra xem con trai anh làm bài thế nào nè. Giáo viên người ta muốn nó đặt câu cho ‘Tôi như cây đại thụ ôm lấy vầng thái dương, tôi như cơn gió mát ôm lấy hương hoa thơm’, anh đoán thử xem nó viết gì?”

Du Trình đang đánh răng, miệng đầy bọt ló đầu ra.

“Nó viết gì?”

“Nó như con thiêu thân ôm lấy bóng đèn.”

Du Trình: “Phụt…”

Ngô Anh Hoa kéo Du Trạc đang uống coca tới ngồi  xuống sofa, chỉ mục quảng cáo trên TV đang tuyển sinh cho chương trình <Thiếu niên tỏa sáng>: “Con chăm chỉ học hành chút đi, học theo cô minh tinh này nè. Người ta cũng chỉ mới tốt nghiệp sơ trung thôi, con nghe thử người ta đặt câu thế nào! Cái gì mà ánh trăng sáng rực, tuyết trắng, mặt trời, dù có thổi phồng cũng không hề lặp lại ý nhé!”

Du Trạc: “Toàn là sắp đặt trước không! Mấy chương trình này hầu hết đều tra baidu trước rồi! Nếu đi thi mà được tra baidu thì con cũng đã tra rồi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN