Tân Nương Của Quỷ - Chương 2: Cái chết kỳ quặc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Tân Nương Của Quỷ


Chương 2: Cái chết kỳ quặc


Tiến vào căn phòng khi còn sống của Linh Linh, bà Vương kéo cái ngăn tủ ở đầu giường ra, lấy ra một tấm thiệp rồi đưa cho tôi. Tôi đưa tay ra nhận, chỉ thấy trên bìa mặt tấm thiệp có in một chữ “Cúng”, tấm thiệp như được ngâm máu, vuốt lên còn có cảm giác ươn ướt. Tôi cau mày, cho tới bây giờ tôi còn chưa nhìn thấy vật nào kỳ quái như vậy. Tôi mở tấm thiệp ra, bên trong chỉ có một tờ giấy, trên đó viết rất rõ ba chữ “Tạ Linh Linh”. Nhưng mà không biết tên của cô ấy bị ai dùng bút lông gạch một phát, phía dưới cái tên còn ghi rõ ngày tháng năm sinh, hình như mấy con số này còn được người viết ấn khá đậm.

“Đây là ý gì?” Nhìn tấm thiếp mời kỳ quái trong tay, tôi bèn hỏi bà Vương.

Bà Vương lắc đầu: “Ta cũng không biết, sau khi Linh Linh chết thì ta phát hiện trên giường con bé có cái này nên cảm thấy có chút kỳ lạ.”

Nghe bà Vương nói như vậy, tôi lại nghĩ tới thi thể khác thường của Linh Linh trong quan tài: “Thi thể Linh Linh là thế nào vậy?”

Bà Vương dùng tay áo lau nước mắt: “Ta có tìm người tách tay nó ra vài lần rồi nhưng chẳng được bao lâu thì lại trở về cái bộ dạng kia.”

Tôi nhíu mày, cũng nghĩ mãi không thông. Nếu như nói là do thi thể quá lạnh nên bị đông cứng, khó có thể tách ra thì vẫn có thể lý giải được, thế nhưng đã tách ra được nhiều lần nhưng nó lại tự chập hai tay vào nhau như vậy thì thật cổ quái. Nghĩ một hồi, tôi bèn hỏi: “Trước khi chết, Linh Linh có hành động gì khác thường không bà?”

“Không có gì khác thường á.” Bà Vương nghĩ một lát rồi kích động nói: “Ta nhớ ra rồi. Hôm trước, vào lúc nửa đêm ta có tỉnh giấc đi WC, nghe thấy có tiếng mở cửa, ta mới biết đêm hôm khuya khoắt nó mới trở về, ta hỏi nó đi đâu thì nó chẳng nói chẳng rằng. Ngày hôm sau ta lại hỏi nó, nó mới nói không nhớ rõ nửa đêm hôm qua đã đi ra ngoài.”

Tôi lại hỏi bà Vương thêm vài câu nhưng không có thêm chút manh mối nào, tôi đành an ủi bà, sau đó trở về nhà. Nằm trên giường lật qua lật lại mãi mà vẫn chưa ngủ được, trong đầu tôi vẫn luôn nghĩ đến chuyện Tạ Linh Linh chết một cách vô duyên vô cớ, vuốt ve cái vỏ sò mà Tạ Linh Linh đã đưa cho tôi tối nay, nhớ tới lời nói của cô ấy nhắc nhở tôi đừng ngây ngốc ở nhà quá lâu, tranh thủ thời gian quay trở lại trường học. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy chuyện này thật cổ quái, nhưng mà tôi cũng chỉ là một người bình thường, lại không có chứng cớ gì, cũng không thể tùy tiện kể cho người khác không lại làm mọi người lo lắng.

Đêm hôm ấy, tôi mơ một giấc mơ, trong mơ tôi thấy Tạ Linh Linh đứng ở một nơi rừng núi hoang vu, cô ấy đang lớn tiếng nói gì đó với tôi, mặc dù khoảng cách không phải rất xa, nhưng không hiểu sao tôi lại chẳng nghe được cô ấy đang nói cái gì. Tôi vừa muốn tiến lên hỏi cô ấy muốn nói cái gì thì xung quanh bỗng nổi lên sương mù, thân ảnh của Tạ Linh Linh cũng dần dần trở nên mơ hồ, cả tôi cũng bị bao phủ bởi tầng sương mù này.

Đang lúc tôi không biết nên làm thế nào, trong bóng tối đột nhiên xuất hiện cái bàn tay cực lớn đập vào người tôi, tôi hét lên một tiếng, giật mình tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, tôi liền nghe thấy bên ngoài có tiếng nói ồn ào. Hình như là đang nói ai đó chết rồi, tử trạng hai mắt mở to, không khép lại được. Vừa nghe đến chữ chết, tôi liền giật mình, vội vàng mở cửa ra ngoài xem xét tình hình.

Ở cửa ra vào, mẹ tôi và một nhóm phụ nữ bàn về cái chết vô duyên vô cớ của một cô gái trong thôn. Hôm qua cô gái ấy vẫn còn rất tốt, thật không ngờ hôm nay đã… Bọn họ còn nói tôi biết cô gái ấy. Cô ấy tên là Bạch Tuyết, bằng tuổi tôi, khi còn bé chúng tôi cũng thường hay chơi chung với nhau.

“Cái chết của Bạch Tuyết thật kỳ quặc, hai mắt trừng lớn không khép lại được, tôi đi xem thì bị dọa cho ám ảnh rồi đây nay.” Một bà thím nói.

Lại một bà thím khác nói tiếp: “Các bà nghĩ mà xem, hai cô gái đang sống êm đẹp tự nhiên nói chết liền chết là thế nào? Mắc bệnh cấp tính cũng không có khả năng trùng hợp như vậy chứ? Hay là bọn họ đắc tội phải cái gì rồi?”

“…”

Không đợi các bà ấy nói xong, tôi tranh thủ thời gian chạy đến nhà Bạch Tuyết. Thi thể cô ấy vẫn còn đặt ở trên mặt đất, còn chưa tìm cho cô ấy một cái quan tài thủy tinh, trên người đậy một cái khăn trải giường, che khuất toàn thân cô ấy. Xung quanh có rất nhiều người đang bận rộn hỗ trợ. Tôi thừa dịp không có ai chú ý, lặng lẽ xốc tấm vải lên, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng tôi vẫn bị bộ mặt dữ tợn của cô ấy dọa cho hoảng sợ. Quả thực là hai mắt cô ấy trợn to đúng là chết không nhắm mắt. Nhưng mấu chốt là trong ánh mắt cô ấy ẩn chứa phẫn nộ và oán khí vô cùng, giống như lúc nào cũng có thể xông tới đoạt mệnh người.

Tôi chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức chuẩn bị đắp lại tấm khăn trải giường, đúng lúc này, tôi lại trông thấy trong túi áo của cô ấy lộ ra một cái góc nhọn màu đỏ. Cái màu đỏ này hình như tôi đã trông thấy ở đâu rồi thì phải, tôi nhớ lại, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Cái màu đỏ này rất giống với màu mà hôm qua tôi đã nhìn thấy ở nhà Linh Linh. Chẳng lẽ là…? Nghĩ tới đây, tôi xốc khăn trải giường lên, cố nén cảm xúc sợ hãi, nhanh chóng túm chặt cái góc nhọn màu đỏ kia rồi kéo nó từ trong túi áo của cô ấy ra.

Thật đúng là cái thiếp mời kia! Tôi âm thầm cảm thấy may mắn vì lúc này người nhà của Bạch Tuyết đang bộn rộn túi bụi, còn chưa kịp thay áo liệm(*) cho cô ấy, bằng không thì tôi cũng không biết Bạch Tuyết sẽ có một tấm thiệp mời như thế này. Tôi tranh thủ thời gian mở cái thiệp mời ra, quả nhiên trên đó viết tên và ngày tháng năm sinh của Bạch Tuyết, hình dạng, kích thước, cách trình bày giống hệt tấm thiếp mời của Tạ Linh Linh.

(*) Chú thích: áo liệm là quần áo dành cho người chết

“Cháu ở đây làm gì?”

Người đến là chú của Bạch Tuyết, thấy hắn hỏi, tôi liền đáp: “Cháu tới gặp Bạch Tuyết lần cuối, vừa rồi cháu thấy trên người cô ấy có cái này, chú nhìn xem nó là cái gì.” Nói xong tôi liền đem thiếp mời của Bạch Tuyết cho chú ấy. Trên mặt bìa tấm thiệp có ghi một chữ “Cúng” màu vàng. Rốt cuộc là tại sao mà người nào chết cũng có cái thứ này?

Không bao lâu sau thì cảnh sát cũng tới, hỏi thăm ba mẹ Bạch Tuyết là gần đây Bạch Tuyết có hành động gì lạ thường không. Tôi đứng ở bên cạnh, dựng thẳng lỗ tai để hóng chuyện. Cũng may nơi chúng tôi đang đứng hơi bé, bằng không thì cảnh sát sẽ không cho phép người không liên quan đứng bên cạnh dự thính.

“Sáng hôm trước tôi thấy Bạch Tuyết trở về từ phía sau núi bên kia, hỏi nó đi đâu thì nó không nào câu nào, chỉ khóc lóc không ngừng, sau đó tôi lại hỏi nó thì nó lại bảo không biết.”

Cái này không phải giống hệt sự tình của Tạ Linh Linh sao? Có lẽ hai người bọn họ nửa đêm ra khỏi nhà, đi tới cùng một địa điểm? Nghĩ tới đây, tôi nhịn không được xen vào để xác nhận: “Làm sao chú biết Bạch Tuyết đi từ phía sau núi bên kia trở về?”

Cảnh sát liếc nhìn tôi nhưng cũng không nói gì, phỏng chừng hắn cũng muốn hỏi như vậy. Ba Bạch Tuyết nói: “Ta thích tập thể dục lúc sáng sớm, ngày hôm đó vừa đi ra ngoài, thì bắt gặp Bạch Tuyết đi từ phía sau núi bên kia về, nhà của ta gần như là sát vùng biên giới, trước cửa chỉ có một con đường duy nhất, tận mắt trông thấy sao có thể là giả được?”

Nói xong ông ấy không kiên nhẫn lườm tôi một cái. Tôi cũng biết chính mình có chút quá liều lĩnh, lỗ mãng, nhưng tôi cũng là thật lòng muốn hỗ trợ mọi người tìm ra hung thủ đã sát hại Bạch Tuyết và Linh Linh. Ai ngờ tôi vui vẻ giúp đỡ người ta về sau sẽ mang đến cho cho tôi phiền toái không nhỏ. Bất quá cho dù tôi không chủ động giúp Linh Linh và Bạch Tuyết, kẻ giết người cũng có thể có thể sẽ tìm tới tôi. Trong lời nói của tạ Linh Linh tôi đã dự cảm được rồi.

Bình an vô sự qua hai ngày, tôi cũng không nghe lời Tạ Linh Linh mà tiếp tục ở lại trong thôn. Thứ nhất là về chuyện của Linh Linh và Bạch Tuyết, tôi muốn góp một phần sức lực của mình, thứ hai là dù cho tôi muốn đi, ba mẹ cũng sẽ không cho tôi đi, bọn họ vẫn chờ tôi và người đàn ông kia gặp mặt.

Ngày thứ ba, bà mối thôn bên tìm tới tận cửa, vừa trông thấy tôi liền liên tục khen ngợi, nói cái gì mà tôi rất xinh đẹp, nhìn qua thôi cũng biết là một người con gái hiền thục nết na… Cuối cùng chỉ nói một câu hữu dụng, đó chính là tôi và người đàn ông kia sẽ gặp mặt vào trưa ngày thứ sáu. Bà ấy còn đưa tín vật của người đàn ông kia cho tôi, đó là một miếng ngọc bội màu trắng. Tuy tôi không hiểu về ngọc bội, nhưng sờ thôi tôi cũng biết chắc chắn đây là một miếng ngọc bội quý hiếm. Trong miếng ngọc bội trắng noãn không tì vết có một chất lỏng màu đỏ lưu động không ngừng, trông vô cùng sống động, nhìn thật giống như một bức tranh thủy mặc. Chúng tôi còn chưa từng gặp mặt, không ngờ người đàn ông kia lại tặng tôi miếng ngọc bộ quý giá như thế này. Thật sự là khó lòng từ chối nên tôi chỉ có thể cố mà tạm thời nhận lấy, nghĩ đến việc sau khi gặp mặt, nếu như chúng tôi không hài lòng với nhau thì có lẽ tôi sẽ phải trả lại miếng ngọc bội này cho người đàn ông kia.

Bận bịu mấy ngày nay mà vẫn không thu hoạch được gì, tôi định ngày mai sẽ xuống phía sau núi bên kia thám thính, xem xem có thể phát hiện ra cái gì không. Ban đêm, tôi về đến nhà đang chuẩn bị ngủ, vừa mới cởi áo khoác ra, tôi liền trông thấy trên giường có một tấm thiếp mời màu đỏ giống y như đúc cái của Linh Linh và Bạch Tuyết, trên bìa thiệp có in một chữ “Cúng” màu vàng, tôi biết rõ đây là vật có liên quan tới cái chết của Tạ Linh Linh và Bạch Tuyết.

Tôi nghe tiếng trái tim mình đang đập thình thịch thình thịch, tôi cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt. Mặc dù tôi biết rõ mình sẽ gặp phải chuyện như thế này nhưng không nghĩ tới nó lại đến nhanh như vậy. Tôi nhìn tấm thiệp, rồi lại nhìn thấy cánh cửa sổ đang được đóng vô cùng chặt chẽ, tôi nhịn không được rùng mình một cái. Hôm nay nhà tôi lúc nào cũng có người ở nhà, ai có thể vào phòng của tôi chứ? Còn thần không biết quỷ không hay đặt cái thiếp mời này lên giường tôi.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, bàn tay run rẩy mở cái đồ vật giống như lá bùa đòi mạng ấy ra. Tạ Linh Linh và Bạch Tuyết nhận được cái vật này thì chết, hiện tại tôi cũng nhận được cái vật này. Ngoài ra nó còn là manh mối giúp tôi tìm ra nguyên nhân cái chết của Tạ Linh Linh và Bạch Tuyết. Không có gì bất ngờ xảy ra, trên tấm thiệp mời có ghi tên và ngày tháng năm sinh của tôi, xem ra cũng giống như của hai người bọn họ. Tôi nhìn chằm chằm vào cái tên của mình trên thiệp, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua một tia chớp. Cả ba chúng tôi đều nhận được cái thiếp mời này, cũng giống như của hai người kia, trên tấm thiệp có ghi tên và thời gian tôi sinh ra. Tên của chúng tôi không có chỗ nào tương tự, nhưng hình như chúng tôi đều sinh vào tháng 7 âm lịch năm 1997.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN