Tân Nương Của Quỷ
Chương 12
Nghĩ đến Cố Nam Phong, tôi liền lấy miếng ngọc bộ ở trong túi áo ra. Lúc này trong miếng ngọc bội có một chất lỏng màu đỏ nhàn nhạt đang lưu động, tình cảnh này lúc mới cầm miếng ngọc bội này tôi cũng đã từng thấy qua. Cả miếng ngọc tản ra một loại ánh sáng nhu hòa ấm áp, càng vuốt càng ấm, dường như nó biết trong lòng tôi đang bất an nên muốn an ủi tôi.
Trời đã sắp sáng rồi, tôi cũng không còn thấy buồn ngủ một chút nào nữa. Vừa mới rời giường tôi liền nghe thấy tiếng ôn ào, xôn xao từ bên ngoài vọng vào. Hình như trong thôn lại xảy ra chuyện gì rồi. Quả nhiên, ra ngoài xem thì thấy vợ của Bạch Phong đang khóc. Bà ấy nói không thấy chồng đâu nên liền cầu xin mọi người trong thôn tìm giúp.
Tôi lập tức nhớ tới giấc mơ đêm qua, vừa định nói: “Mọi người ra sau núi tìm thử xem sao.” Nhưng lời vừa đến miệng thì đành nuốt xuống. Nếu tìm được người sống thì may, nếu quả thật tìm thấy sau núi có thi thể của Bạch Phong, mọi người nhất định sẽ hỏi tôi, tại sao lại bảo mọi người ra sau núi tìm? Dù sao thì rất ít người ra sau núi.
Mọi người trong thôn đồng ý tìm giúp, đồng thời cũng an ủi vợ Bạch Phong, để bà ấy đừng quá lo lắng: Dù sao đó cũng là một người lớn, không phải trẻ con, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Nhưng vợ Bạch Phong vẫn cứ khóc sướt mướt: “Tôi thấy mấy ngày nay ông ấy rất hay lẩm bẩm một mình đến nỗi thất thần, tôi sợ ông ấy xảy ra chuyện gì.”
Mọi người tản đi, bà cô nhìn hướng vợ Bạch Phong rời đi, khóe miệng nở một nụ cười lạnh: “Chỉ sợ chồng bà ta lành ít dữ nhiều rồi.”
Nói xong, bà cô liền đi thẳng vào trong nhà.
Trông thấy bà cô nói chắc chắn như vậy, hơn nữa đêm qua tôi thấy bà ấy ra sau núi, vẻ mặt vội vàng hớt hải. Một cái ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu tôi, làm tôi dựng hết cả tóc gáy. Tôi lắc đầu, cười tự giễu: “Không có khả năng, bà cô không có hận thù gì với ông ấy, sao có thể ra tay…” Tuy đã phủ nhận bà cô không phải là hung thủ nhưng tôi biết, nhất định bà cô đã lừa tôi chuyện gì đó.
Hình như Tạ Linh Linh biết chuyện gì đó, đáng tiếc cô ấy như bị ai đó không chế, không có tự do. Nghĩ đến lời mà cô ấy chưa nói xong với tôi, tôi liền cảm thấy rất không cam lòng. Tạ Linh Linh là người bạn tốt nhất của tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô ấy giành lại hồn phách. Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi, nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, tôi liền nhụt chí. Tôi không biết cái gì cả, đến chính bản thân cũng khó bảo vệ, lấy cái gì ra để giúp Linh Linh đây?
Đúng lúc này, bà cô chủ động tới tìm tôi: “Đồng Đồng, bà cô tới đây, chủ yếu là bởi chuyện âm hôn của cháu.”
Tôi nhẹ gật đầu, biểu thị mình biết rõ.
Bà cô nói tiếp: “Ta hi vọng lúc ta giải quyết chuyện âm hôn cho cháu, cháu không được tìm mấy cái phiền toái khác đến cho ta, đã biết chưa?”
Câu nói sau của bà cô được nhấn mạnh, có hàm ý cảnh cáo.
Thái độ của bà ấy cứng rắn như vậy, tôi nghe cũng cảm thấy hơi khó chịu: “Cháu chưa bao giờ chủ động tìm phiền toái, đang ngủ ngon giấc thì tự dưng bị ma quỷ đến quấy rối, cháu cũng không muốn như vậy a.”
Bà cô dùng vẻn vẹn một con mắt mà nhìn tôi chăm chú, tức giận nói: “Vậy cháu có thể tránh không tiếp xúc với nó, như vậy thì làm được chứ?” Nói xong còn cố ý nhất mạnh hỏi rốt cuộc tôi có làm được hay không.
Tôi im lặng không nói, bà cô liền bỏ lại một câu: “Cháu thật làm ta thất vọng”, sau đó nổi giận đùng đùng rời đi.
Tôi biết rõ lời này của bà cô là có ý gì. Tôi nghe ba nói: Bà cô chỉ có một mình, cả ngày ở trong miếu đạo sĩ, cũng không có người nhà, khi tôi còn bé, lần đầu tiên bà cô trông thấy tôi liền muốn nhận tôi làm đồ đệ. Lúc ấy ba tôi nói đợi khi tôi lớn chút nữa sẽ cho tôi sự quyết định. Sau này chúng tôi gần như không liên lạc gì nên chuyện này cứ thế mà trôi qua. Hôm trước bà cô có nhắc lại chuyện này nhưng tôi cũng không lập tức đồng ý. Bây giờ nghĩ lại, may mà lúc ấy tôi không đồng ý cho qua chuyện. Dựa theo tính tình của bà cô và tôi, nếu không phải bà ấy làm tôi tức chết thì cũng là tôi làm bà ấy tức chết. Tôi vốn còn muốn hỏi bà cô về giấc mơ đêm qua của tôi, bây giờ mọi chuyện biến thành thế này, tôi cũng không muốn tiến đến hỏi bà ấy nữa.
Đúng như tôi nghĩ, mọi người tìm kiếm khắp nơi, đến tận giữa trưa cũng chưa tìm thấy Bạch Phong. Sống không thấy người, chết không thấy xác, thậm chí có người còn nói nên đi báo cảnh sát.
Bà cô lạnh lùng nói: “Ai nói đã nói tìm khắp mọi nơi rồi, không phải phía sau núi còn chưa có ai tìm sao?”
Lời bà cô vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Dù sao người bình thường có rất ít người sẽ chủ động ra sau núi, huống hồ, đêm hôm khuya khoắt, chỉ có một mình Bạch Phong ra ngoài. Tôi lập tức liên tưởng đến cảnh đêm qua gặp bà cô đi từ phía sau núi về. Tôi thoáng liếc nhìn bà cô một cái, trong lòng có chút hoài nghi. Hơn nữa bà cô không phải kiểu người dễ gần gũi với mọi người, bình thường bà ấy đều rất nghiêm túc, không ngờ lần này bà ấy lại chủ động giúp đỡ người khác. Nhưng rất nhanh tôi liền gạt bỏ cái suy nghĩ này ra khỏi đầu. Biết rõ Bạch Phong chết ở sau núi không có nghĩa là người đã giết chết ông ấy, chẳng phải tôi cũng biết đó sao?
Dựa theo suy đoán của bà cô, rất nhanh, mọi người đã tìm ra thi thể của Bạch Phong ở sau núi. Vẻ mặt của Bạch Phong rất dữ tợn, hai con mắt hoảng sợ trừng lớn, khóe mắt chảy ra vào giọt máu, miệng mở to, có thể thấy trước khi chết ông ấy đã gặp phải thứ gì đó rất kinh khủng.
Trưởng thôn hỏi: “Lý đạo trưởng, sao bà lại đoán được Bạch Phong ở sau núi?”
Nghe trưởng thôn hỏi như vậy, tôi lập tức vểnh tai lắng nghe, bởi vì tôi cũng rất muốn biết sao bà cô lại đoán được Bạch Phong chết ở sau núi. Rốt cuộc là bà cô tận mắt trông thấy hay là do chính bà cô giết. Nếu như bà ấy tận mắt trông thấy, vậy tại sao lại không cứu ông ấy?
“Ta chỉ đoán vậy thôi.” Bà cô liếc nhìn tôi một cái rồi mới nói tiếp: “Ta đi qua phía sau núi, cảm thấy âm khí rất nặng, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.”
Những chuyện xảy ra mấy ngày nay quả thật không thể tin nổi, trưởng thôn cũng không khỏi tin rằng những chuyện này đều do yêu ma quỷ quái làm. Suy nghĩ trong chốc lát, ông ấy hỏi bà cô: “Vậy Lý đạo trưởng có biện pháp nào không?”
Bà cô nói thẳng: “Ta cũng không có biện pháp gì.”
Nghe xong lời này, sắc mặt mọi người đều thay đổi, nếu như lời bà ấy nói đúng là thật sự, vậy thì rất có khả năng tất cả mọi người trong thôn sẽ gặp nguy hiểm.
“Nhưng mục tiêu của nó không phải là mấy người, chuyện này rất nhanh sẽ kết thúc thôi.”
Nghe bà cô nói chắc chắn như vậy, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có mình tôi là buồn bực không hiểu tại sao bà cô lại biết rõ như vậy. Mọi người tin tưởng bà ấy là cao, nhưng có chút hoài nghi rốt cuộc bà cô có liên quan đến những chuyện này không.
Trong đêm, tôi lén lút đi tới chỗ hẹn với bà Vương. Nếu bà cô đã không giúp tôi vậy thì tôi sẽ đi hỏi bà Vương. Bà Vương nói với tôi cả bà ấy và Tạ Linh Linh đều bị quỷ hại chết, lúc ấy tôi chỉ cảm thấy sợ hãi nên không để tâm lắm, lần này tôi phải hỏi cho ra nhẽ.
“Cho dù cháu không hỏi ra, ta cũng muốn nói đấy.” Bà Vương thở dài: “Chuyện này có liên quan đến Thanh Trần Tử.”
Có liên quan đến bà cô? Chẳng lẽ những gì tôi nghi ngờ là đúng?
Tôi kinh sợ không thôi, cảm thấy có chút không dám nghe tiếp. Lỡ như chuyện này thật sự liên quan đến bà cô, vậy tôi nên đối mạt với bà ấy như thế nào đây?
Bà Vương không phát hiện ra tôi đang lo lắng mà còn hỏi tôi: “Chẳng lẽ cháu không hoài nghi thời gian Thanh Trần Tử xuất hiện rất trùng hợp sao?”
Lời này của bà Vương là đang ám chỉ tôi, rất có thể bà cô chính là hung thủ giết người. Trong lòng tôi biết rõ bà cô quả thực có hơi cổ quái, nhưng tôi không tin bà cô là người xấu, thậm chí còn là hung thủ giết người.
“Tại sao bà ấy mới từ sau núi về thì Bạch Phong đã chết rồi? Còn nữa, một mình bà ấy tới đây chỉ là để giải quyết âm hôn cho cháu, vậy tại sao còn phải lén lút ra sau núi làm gì?”
Bà Vương liên tiếp hỏi tôi những vấn đề khó làm tôi nhất thời nghẹn lời. Nghĩ tới lời nói của bà Vương ngày hôm qua, tôi liền hỏi ngược lại: “Không phải bà nói bà và Linh Linh đều do quỷ hại chết đấy sao? Nói chung, chuyện này không liên quan đến bà cô đâu.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!