Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Chương 163: Lão nhân không biết xấu hổ (1)
Nàng khẽ nâng mắt, lạnh lùng nhìn Tiêu Mẫn đang tràn đầy kinh ngạc, bỗng
nhiên lấy một viên đan dược trong nhẫn không gian ra nuốt vào, thân thể
vốn đầy vết thương chậm rãi hồi phục bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn
thấy được.
Nếu không phải một thân quần áo rách nát, chỉ sợ không có ai tin vừa rồi nàng bị đánh…
“Có phải ta nên cảm ơn ngươi đã cho ta cơ hội đột phá không?” Thiếu nữ chậm rãi cong khóe môi, ánh mắt băng hàn.
Tiêu Mẫn run cầm cập, vẻ mặt không dám tin nhìn Mộ Như Nguyệt, nữ nhân này lại mượn công kích của mình để đột phá?
Đương nhiên, nếu không nhờ Tiêu Mẫn đánh, sợ là trong vòng hai tháng nữa Mộ
Như Nguyệt cũng không thể đột phá, cho nên chuyện này đúng là nên cảm ơn Tiêu Mẫn.”Ngươi… ngươi không phải người!”
Tiêu Mẫn sợ hãi lui
về phía sau hai bước, bờ môi run nhẹ, nàng vung trường tiên về phía Mộ
Như Nguyệt, đáy mắt xẹt qua tia ngoan lệ.
Nữ nhân này, đáng chết vạn lần!
Lần này nàng còn chưa tới trước mặt Mộ Như Nguyệt, đã thấy thanh kiếm trong tay Mộ Như Nguyệt toát ra lửa, “oanh” một tiếng thiêu cháy trường tiên
trong tay nàng.
Tiêu Mẫn quả thật có thiên phú cao, còn nhỏ mà đã đạt được trình độ này đúng là hiếm thấy, nhưng Mộ Như Nguyệt có thể cảm nhận được, Tiêu Mẫn có được thực lực như vậy hoàn toàn là nhờ tác dụng
của đan dược.
Cho nên, căn cơ của nàng mới không ổn, kinh nghiệm thực chiến không đủ.
Đối với loại thiên tài được nuông chiều từ bé và sử dụng đan dược để nâng
cao thực lực này, nàng không cần phí nhiều sức lực. Mà đan dược có thể
dùng nhưng không thể dùng qúa nhiều loại, nếu không thì sẽ có kết quả
như vậy…
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, không ngờ tình huống
lại nghịch chuyển như vậy, Mộ Như Nguyệt vốn bị bọn họ xem nhẹ lại áp
chế tiểu thư Tiêu gia.
“Tiện nhân, ngươi chết đi cho ta!”
Đôi mắt Tiêu Mẫn đỏ lên, phẫn nộ thiêu đốt lý trí, nàng không suy nghĩ được nhiều, không biết trong miệng lẩm bẩm cái gì, lực lượng toàn thân điên
cuồng phát ra.
Một đầu tóc đen tung bay trong gió, Tiêu Mẫn cười điên cuồng: “Cho dù ngươi đột phá thì sao? Vẫn không phải là đối thủ của ta!”
Lúc này, nàng thật sự bất chấp tất cả.
Cấm kị của Tiêu gia không phải dễ dàng phá vỡ như vậy, nàng sẽ phải trả giá đắt, khi thực lực tăng lên, linh hồn sẽ phải chịu vô tận thống khổ liên tục trong một tháng.
Cường đại, hiện tại Tiêu Mẫn vì vận dụng
cấm kị mà trở nên rất cường đại, tuy rằng nàng dùng cấm kị chỉ có thể đủ thời gian phát ra một chiêu công kích, nhưng như vậy đã đủ rồi.
Một chiêu này chắc chắn sẽ khiến nàng chết không có chỗ chôn!
“Đi chết đi!”
Lực lượng cường đại khuếch tán, hóa thành vô số ngọn lửa hội tụ trên người, che kín trời đất ập về phía Mộ Như Nguyệt. Trong khoảng khắc này, mọi
người đều kinh ngạc.
Đó là lực lượng của tiểu thư Tiêu gia?
Như thế cũng quá cường hãn rồi…
Oanh!
Ngọn lửa cường hãn hung hăng đánh vào ngực Mộ Như Nguyệt, nàng lập tức lui về sau một bước, phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất.
“Ha ha, tiện nhân, đấu với ta, ngươi sẽ không có kết cục tốt!”
Tiêu Mẫn cười điên cuồng, nhưng khi nhìn thấy một màn kế tiếp, nàng không cười nổi nữa rồi, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn.
Thiếu nữ chống tay từ trên mặt đất đứng lên, khóe môi nàng có một vết máu,
bước chân lảo đảo vài cái, cuối cùng vẫn đứng thẳng dậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!