Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Chương 176: Ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi (1)
Sắc mặt Tiêu Thiên Vũ âm trầm, dung nhan anh
tuấn một mảnh sát khí, hắn quay đầu nhìn Mộ Y Tuyết điên cuồng, nở nụ
cười tàn nhẫn.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay lên…
Một luồng gió sắc bén không biết từ đâu nổi lên, hung hăng đánh Mộ Y Tuyết văng ra
ngoài, đập mạnh vào tường, lập tức máu tươi từ trên trán chảy xuống.
Một miếng ngọc bội xuất hiện trong tay Tiêu Thiên Vũ.
Đó là ngọc bội đại biểu cho thiếu chủ Tiêu gia.
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Mộ Y Tuyết, vẻ mặt lệ khí: “Ngươi nhìn cho rõ
xem, chúng ta có giả mạo người Tiêu gia hay không, bất quá Tiêu gia
chúng ta không có người giả mạo, nhưng thật ra ở đây có một người giả
mạo ân nhân cứu mạng…”
Tiêu Thiên Vũ quay đầu nhìn về phía Mộ Đình Nhi, rõ ràng thấy thân thể đối phương chấn động.
“Thật buồn cười, nhiều năm như vậy, Mộ gia chủ còn bị che mắt, nếu không phải phu thê chúng ta tìm kiếm nữ nhi thất lạc cũng sẽ không tra ra tin tức
này, cái gọi là ân cứu mạng là do người nào đó tự biên tự diễn, vì tìm
cho nữ nhi mình một tương lai tốt.”
Khóe môi nam nhân nở nụ cười nhạo báng, lại khiến Mộ Đình Nhi càng run rẩy hơn.
Nỗi sợ hãi mãnh liệt tràn ngập trong lòng nàng…
Thân thể Mộ Tình cứng đờ, vẻ mặt không dám tin nhìn nữ nhi mình sủng ái
nhiều năm: “Mộ Đình Nhi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Hắn nghiến răng nghiến lợi, thanh âm mang theo hận ý mãnh liệt.
Mộ Tình quả thật chẳng ra gì nhưng hắn là một hiếu tử hiếm thấy, cực kì
kính yêu mẫu thân, mười mấy năm trước, trong một lần du ngoạn gặp phải
thổ phỉ, nếu không phải phụ thân Mộ Đình Nhi liều mạng cứu giúp sợ là
mẫu thân hắn đã phó mệnh hoàng tuyền rồi.Cũng vì vậy mà hắn yêu thương
Mộ Đình Nhi thêm vài phần.
Cho dù như thế, mẫu thân hắn trải qua
kinh hách cực độ, sau khi trở về thần kinh có chút không bình thường,
sống thêm hai năm nữa thì buông tay nhân gian.
Ai ngờ kết quả là Mộ Đình Nhi tự biên tự diễn?
Buồn cười hắn lại vì một nữ nhi như vậy mà vứt bỏ Mộ Như Nguyệt, vứt bỏ cơ
hội lấy lòng Tiêu gia Thánh cảnh, sao hắn có thể không hận?
“Mộ Đình Nhi, cho ta một lời giải thích!” Mộ Tình gắt gao nắm chặt nắm đấm, trên trán nổi gân xanh.
“Cha”, thân thể Mộ Đình Nhi run rẩy, cắn chặt môi, đôi mắt điềm đạm đáng yêu
nhìn Mộ Tình, “Cha, ta không có, thật sự không có, là…”
“Ngươi muốn nói là Tiêu gia nói dối, hay là tra sai rồi?”
Mộ Tình cười trào phúng, ánh mắt tràn ngập cừu hận nhìn Mộ Đình Nhi, gằn
từng chữ một: “Tiêu gia không phải đơn giản như ngươi tưởng! Bọn họ
khinh thường nói dối, cũng sẽ không điều tra sai chuyện gì, Mộ Đình Nhi, ta có ngày hôm nay đều là ngươi hại!”
Không sai, chính là tiện nhân này.
Nếu không có nàng, Mộ Như Nguyệt đã gả cho Dạ Thiên Phong, càng sẽ không
hận hắn tận xương, Tiêu gia cũng sẽ cảm tạ ơn hắn nuôi nữ nhi bọn họ
mười sáu năm.
Nhưng tất cả đều hủy trong tay Mộ Đình Nhi!
Bang!
Một bàn tay hung hăng đánh vào gương mặt xanh xao vàng vọt của Mộ Đình Nhi, nhưng Mộ Tình còn chưa hả giận, lại nhấc chân đạp mấy cái, tựa như muốn phát tiết lửa giận.
Đáng thương Mộ Đình Nhi căn bản không có năng lực phản kháng, chỉ có thể cắn răng chịu đựng bị Mộ Tình đánh đập.
Thân phận Mộ gia tiểu thư này cuối cùng nàng vẫn không thể chân chính có
được, hôm nay còn phải trả về sao? Nhưng mà nàng không cam lòng, không
cam lòng Mộ Như Nguyệt trở thành nữ nhi Thánh Nguyệt phu nhân mà mình
lại bị ngược đãi như vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!