Chờ Ngày Anh Đến Được Không? - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
345


Chờ Ngày Anh Đến Được Không?


Chương 23


Nói thêm vài câu nữa với chị Loan, rồi tôi chào tạm biệt mấy anh em trong bếp. Ra nhà xe đứng một mình chờ Thiện. Khoảng 10″ sau cũng thấy anh ra. Tôi tò mò, hỏi liên tục:

– Anh Long nói với anh chuyện gì đấy?

– Không có gì đâu. Anh ấy chỉ hỏi thăm vài chuyện linh tinh thôi. Em không cần lo cho anh.

– Vậy anh xin nghỉ được chưa?

Thiện gật đầu, giọng nói hơi buồn:

– Để tối nay anh hỏi qua chú Quân (Bố Nhi) lần nữa. Còn em thì sao? Có bị ai gây khó khăn gì không?

– Dạ không. Chị quản lí đồng ý rồi. Chỉ hơi buồn khi phải chia tay mấy anh chị trong bếp thôi.

– Ừ. Thôi anh đưa em về nhé.

Đến tối hôm đó, ăn cơm xong tôi mới dám kể mọi chuyện cho chị Hòa nghe. Chị lúc thì cười, lúc lại chửi thề nhưng cuối cùng vẫn tỉnh táo hỏi tôi:

– Thế giờ mày định làm gì? Thất nghiệp rồi chẳng nhẽ lại về quê với mẹ?

– Không. Em ở trên này chứ. Để qua hai ba hôm nữa rồi lại đi xin việc tiếp.

– Tao nói thật tao tiếc cho anh Thiện quá. Vị trí bếp phó ở cái tuổi đấy, mấy ai làm được? Mà giờ tự dưng vì mày lại nghỉ không công.

– Em cũng bảo mấy lần rồi, mà anh ấy không chịu nghe. Thì em biết phải làm sao?

– Thôi kệ đi. Mà lúc nãy mày bảo sáng nay anh ấy đưa mày về gặp mẹ anh ấy á?

– Vâng ạ. Bác dễ tính cực, chứ không như mấy bà nhà giàu ở quê mình với ở trong tivi đâu.

– Ngon rồi đấy, liệu liệu mà giữ cho chặt. Còn cái con gì thuê người đánh mày ý, có cần tao đến tận nơi cho nó một trận để nó sáng mắt ra không?

– Ấy không. Ai lại làm thế? Nó giàu lắm, chị không cẩn thận làm nó bị thương lại rách việc.

– Tao sợ đếch gì nó, láo nháo tao cho rụng răng.

– Đằng nào từ mai em cũng nghỉ rồi, dây dưa vào dạng đấy làm gì nữa cho bẩn tay.

– Vậy tao kệ mày, tao đi tắm còn đi ngủ.

Cả đêm hôm đó, tôi cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được. Mò lấy điện thoại lướt facebook cho đỡ buồn, thì phát hiện nick Thiện vẫn còn hoạt động. Tôi chần chừ cả lúc mới dám ấn số gọi đi:

– Sao giờ anh còn chưa ngủ?

– Anh mới sang nhà chú Quân về lúc nãy, vừa mới tắm chuẩn bị đi ngủ đây. Còn em sao vẫn thức?

– Em không ngủ được?

– Em lo lắng chuyện gì?

– Cũng không hẳn là lo lắng, chỉ thấy bứt rứt, khó chịu trong người thôi. Đang đi làm quen rồi, mai tự nhiên nghỉ lại cứ chán chán ý.

– Mỗi thế thôi hả?

– Vâng ạ…

– Anh tưởng chuyện gì to tát lắm cơ, chứ chuyện đấy thì em yên tâm. Từ cái hôm em bị Nhi hất nước vào người, anh đã chuẩn bị sắp xếp việc mới cho hai đứa rồi.

– Việc gì vậy? Em có thấy anh nói gì đâu?

– Bí mật mà.

– Anh cho em biết đi, chứ không đêm nay em lại thức trắng mất.

– Thôi được, đằng nào không nói mấy hôm nữa em cũng biết. Anh có thằng bạn thân, mới từ Hàn về. Nó vừa mở quán đồ nướng Hàn Quốc ở đường Xx, vừa khai trương được 1 tháng nhưng thiếu bếp trưởng phải đi thuê đầu bếp nước ngoài từng ngày. Nó rủ anh về đấy làm cùng nó, em có làm cùng anh không?

– Thật hả anh? Sao mình may quá.

– Chứ không sao em nghĩ anh lại nghỉ việc đột xuất thế?

– Xùy. Em quên. Vậy bao giờ mình bắt đầu đi làm?

– Thứ 5 tuần sau nhé. Nhưng từ nhà em tới đường xx hơi xa đấy, phải đi sớm hơn mọi ngày.

– Em biết rồi. Thôi anh ngủ sớm đi, có việc làm là em khoái lắm.

Thiện cười khì khì trong điện thoại, tôi thì thoải mái trong lòng. Tảng đá đè nặng lên người từ sáng đến giờ, cuối cùng cũng bị Thiện đạp đi.

___

Lại nói về Toàn, từ sau cái hôm bỏ thuốc tôi không thành công. Anh ta có gọi cho tôi vài lần nữa, tôi khinh không thèm tiếp chuyện. Nhưng có một lần chị tôi bắt được, một hai nhất quyết đòi nghe (bắt tôi bật cả loa ngoài lên):

– Alo…

– May quá em nghe rồi. Em nghe anh giải thích chuyện hôm nọ nhé, đừng tắt máy vội. Anh nói nhanh lắm.

– Tôi không muốn nghe thêm bất cứ câu nào thoát ra từ miệng 1 kẻ hèn hạ như anh. Nếu còn chút sĩ diện, thì anh làm ơn tha cho tôi đi. Đừng làm phiền tôi nữa.

– Không…Hoài ơi…Em phải nghe anh nói. Hôm đó anh bị con Nhi đe dọa, nên mới làm thế. Chứ anh không có ý gì đâu, anh chỉ muốn xin lỗi em đàng hoàng thôi mà…

Chị gái tôi ngồi bên tay nắm chặt thành quả đấm, nghiến răng ken két. Không nhịn được nữa giằng nghể lấy điện thoại của tôi:

– Thằng chó chết, mày còn định làm gì em tao nữa. Mày có tin tao đập chết mẹ mày không?

– Tao không nói nói chuyện với mày. Đưa máy cho Hoài đi…

– Tao là con mày à? Mà mày nói tao phải nghe. Cái vụ mày đến nhà hàng gây rối, bố mày còn chưa xử đâu. Biết điều thì cút, đừng để tao điên lên. Đất Hà Nội này, mày không rõ bằng tao đâu.

– Mày dọa tao sợ quá.

– Tính tao xưa nay dọa mày bao giờ chưa? Không nói nhiều, lần sau mày còn đến gần con Hoài nữa thì tao cho cái đầu mày thành đầu con lợn luôn.

Lấy hơi chửi xong một hồi, chị gái tôi tắt ngủm điện thoại đi thở phì phò. Miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm:

– Mẹ nhà nó chứ, chưa thấy thằng đàn ông nào bẩn bựa như thằng này. Không biết ngày xưa mày uống thuốc gì, mà lại lao đầu vào nó như con thiên thân?

– Em cũng biết cái ngu của em rồi. Từ nay mọi chuyện xin nhờ chị chỉ bảo.

Chị gái bật cười, trước thái độ nham nhở của tôi:

– Mày không phải đánh trống lảng đâu. Chuyện hôm nọ thằng Toàn vừa nói là chuyện gì? Mày lại giấu tao phải không?

Tôi nhột quá lắp bắp mãi mới được câu:

– Anh ta nói linh tinh ý mà, chị tin làm gì?

– Mày mau khai thật cho tao? Còn hưởng án khoan hồng, vòng vo tam quốc tao thịt đấy.

– Thì…

– Thì sao? (Chị Hòa thiếu kiên nhẫn gắt lên.)

– Nó gọi em ra nói chuyện quan trọng lần cuối, để nó còn về quê không làm phiền em nữa. Em ban đầu không đồng ý đâu, nhưng cũng không muốn dây dưa thêm nữa. Liều 1 phen ra gặp nó, ai ngờ bị nó bỏ thuốc. May mà anh Thiện đến kịp, không cũng tôi rồi.

“BỐP…”

Một cái gõ vào đầu tôi đau điếng, chị gái trợn mắt lên:

– Mày ngu hay não mày bị úng nước? Nó bảo sao thì mày nghe vậy à? Bị lừa bao nhiêu lần rồi, vẫn cứ ngơ ngơ thế? Mà khoan đã sau khi mày bị bỏ thuốc. Mày với anh Thiện đã làm gì? Có phải hai người abc rồi không?

Mặt tôi theo câu hỏi của chị, không sốt mà tự dưng cứ đỏ bừng lên.

– Nói đi chứ. Đúng như tao dự đoán không?

– Em.. em…

– Ui xời. Có thì bảo là có, chuyện đấy cũng bình thường mà sao phải ngại. Nhưng quan trọng mày có dùng biệp pháp phòng tránh không?

– Tránh thai hả chị?

– Ừ. Con ngu này…

– Ôi thôi chết. Nhưng chắc có 1 đêm nên không sao đâu. Hồi xưa em phải mấy lần, mới mang bầu đứa đầu mà.

– Cái này cũng khó nói trước lắm. Tao bán thuốc đầy người kể cũng có 1 lần, mà dính bầu luôn đấy.

– Vậy giờ có thuốc gì không chị?

– Chịu mày rồi. Giờ tùy vào số mày thôi. Thuốc người ta uống tốt nhất sau 12h quan hệ, chứ cả mấy ngày rồi như mày thì đến cả ông Trời cũng không giúp được…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN