Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!
Chương 33: Báo thù
“Ồ vậy nói cách khác là cô bất đắc dĩ phải thuộc về hai phe, vừa là thập nhị tiểu thư Dạ Nguyệt sơn trang vừa là thuộc hạ của tam vương gia cài vào cung, lai lịch lớn nhỉ” Bạch Nhi cầm cây chổi vừa quét tước vừa nói. Cô quay đầu lại nhìn Lam Khanh Khanh đang ngồi dưới tán cây lê thầm thở dài một hơi ngồi xuống bên cạnh nàng.
Bạch Nhi nhìn Lam Khanh Khanh hồi lâu mới dè dặt mở miệng “cô nói thân phận cho ta biết hết, ờ cô không sợ ta phản bội cô sao?”. “Dùng người thì phải tin, không tin không dùng người, ta cảm thấy cô sẽ không phản bội ta và ta cũng không cho phép điều đó sảy ra” nàng dựa vào tán cây chung thủy vẫn không mở mắt.
Làn gió nhẹ thổi qua làm rối tung loạng tóc xõa bên vai của hai người, Bạch Nhi càng thấy nghi hoặc “cô tin tưởng ta vậy sao?” bỗng cô chợt nhớ ra trợn mắt nhìn Lam Khanh Khanh thầm nghĩ sẽ không phải là vậy. Bạch Nhi lấp bấp hỏi “thuốc…cái thứ đen đen hôm qua cô cho ta uống…không phải chứ?”
Lam Khanh Khanh nhếch môi cười mở mắt ra “chính xác, ta thấy cô cũng rất thông minh” khuôn mặt Bạch Nhi trắng bệch “chỉ có điều gan quá bé”.
“Cái…cái thứ đó là cái gì” Bạch Nhi khó khăn mở miệng, Lam Khanh Khanh nhìn vẻ mặt Bạch Nhi khẽ cười nói “đó là Tuyến Tình Cổ hạ vào người khác phải dùng máu của người hạ cổ làm thuốc dẫn, ba tháng một lần phải dùng thuốc để làm an tĩnh kinh mạch nếu không…”. “Nếu không thế nào?” Bạch Nhi hoảng sợ, “nếu không kinh mạch sẽ đứt đoạn đến chết, cô yên tâm chỉ cần mỗi kì uống thuốc đúng hạn và không phản bội người hạ cổ cô sẽ bình an vô sự”.
Bạch Nhi hoàn toàn suy sụp, Lam Khanh Khanh vỗ vai cô “yên tâm ta sẽ không giết cô đâu, đấy chỉ phòng trường hợp cô lọt vào tay kẻ xấu thôi”, Bạch Nhi khó có thể chấp nhận trong thân thể mình bị người ta hạ cổ cứ nhìn Lam Khanh Khanh chằm chằm.
Khoé mắt Bạch Nhi đỏ hoe cô uất ức khóc “huhu…sao cô lại đối xử với ta như vậy huhu…từ nhỏ ta đã bị bệnh không chữa khỏi…hức hức…bây giờ cô còn hạ cổ ta hức…hức giờ phải làm sao đây…huhu”. Lam Khanh Khanh vỗ vai cô “ta biết, ta biết ta sẽ không hại cô ha” có phải quả tàn nhẫn với cô bé này không nhỉ, dù sao cô ấy cũng mới mười sáu tuổi, mặc kệ vì cô ấy đành làm người xấu vậy.
Bạch Nhi lau lau nước mắt khịt khịt mũi nhìn nàng “ta giờ bị cô hạ cổ rồi cho nên tính mạng ta phải do cô bảo quản đó”. Lam Khanh Khanh cười cười “được rồi có ta, ta sẽ không để cô đi chầu diêm vương sớm đâu”, Bạch Nhi liếc xéo nàng một cái hừ lạnh quay mặt đi.
Lam Khanh Khanh cười cười kéo Bạch Nhi đứng lên “được rồi đứng lên nào tên hoàng thượng chết tiệt kia sắp về rồi, hay cô muốn bị đánh năm mươi đại bản?”. Bạch Nhi nghe cô nói vội vàng đứng bật dậy xách chổi lôi kéo Lam Khanh Khanh “mau mau quét lẹ đi đừng có mà lười biếng đó”, nàng chỉ biết cười gượng.
******
Ở một nơi nào đó
“Thủ lĩnh chẳng nhẽ bỏ qua cho ả tiện nhân đó sao?” một tên vẻ mặt hung tợn xách đại đao bất bình đập bàn, “hừ chỉ là một ả đàn bà thôi mà để lão tử đi chém ả vài phát báo thù cho tướng quân”
Tên thủ lĩnh cao to ngồi trên ghế cao nhìn hơn ba mươi tên cao thủ đi theo tướng quân may mắn thoát khỏi trận đồ sát do Lam Khanh Khanh gây ra. Bọn họ nhìn thấy mặt nàng mà cho người vẽ lại đi điều tra lại không có manh mối, “ả đàn bà này xem ra không dễ đối phó, ngay cả Dạ Nguyệt ở trung nguyên còn tìm không được, ả đàn bà này là ai?”.
Một tên tai to mặt lớn đập đại đao xuống đất “khốn khiếp chỉ là một con đàn bà phiền phức vậy sao?”, “ta từng thấy ả ra tay lúc đi cùng tướng quân, thân thủ khá nhanh nhẹn”, “con mẹ nó lão tử không sợ đàn bà” một trận huyên náo nổi lên, ai ai cũng muốn xé xác Lam Khanh Khanh ra trăm mảnh.
“Câm miệng hết đi” tên thủ lĩnh đập bà quát, một tên phía dưới cầm bức mật thám nói “thủ lĩnh tìm được ả rồi, mật thám của chúng ta trong hoàng cung Phong Nguyệt nói ả là cung nữ quét tước ở ngự thư phòng”.
Tên thủ lĩnh hít mắt nghiến răng nghiến lợi “thì ra người của Phong Nguyệt phái tới, hừ xem ra ngày tàn của ngươi tới rồi”, bọn thuộc hạ cười ha hả. Tên thủ lĩnh hưng phấn nói khuôn mặt đầy vẻ khát máu”mau liên lạc với người trong cung, chờ ngày thích hợp đột nhập vào giết ả dùng máu tế vong linh những người đã chết”.
*****
Lam Khanh Khanh và Bạch Nhi vừa về phòng đã thấy có một thái giám đứng ở cửa, Bạch Nhi nhỏ giọng nói “đó là Phùng công công bên cạnh hoàng thượng”. Nàng gật đầu đi đến gần Phùng Liên cùng Bạch Nhi hành lễ “Phùng công công có chuyện muốn nói với nô tỳ sao?”.
Phùng Liên nhìn xung quanh một lượt rồi cười “mời vào trong”, nàng cùng hai người họ đi vào trong cẩn thận đóng cửa lại. Phùng Liên qùy xuống hành lễ “thập nhị tiểu thư, thuộc hạ là Phùng Liên”, Lam Khanh Khanh nhìn hắn chưa vội bảo đứng lên.
Phùng Liên cười khổ biết nàng đang phạt mình vẫn duy trì qùy nói “trong hoàng cung có một nhóm người đang rục rịch có lẽ nhắm về người”. Lam Khanh Khanh gật đầu “ta biết rồi, họ muốn chơi ta chơi cùng họ, dù sao trong cung dạo này cũng đang buồn chán”.
Nàng nhìn hắn thở dài “thật thà thật, đứng lên đi đừmg nói ta ỷ quyền ăn hiếp người”, Phùng Liên đứng dậy cười cười “không dám”. Lam Khanh Khanh tò mò hỏi “Phùng Liên, ngươi thật sự vì Dạ Nguyệt mà bị thiến à” hắn nhìn nàng mất tự nhiên “à nhầm phải gọi là tịnh thân vì Dạ Nguyệt, phải không?”.
Phùng Liên xoa xoa mũi “thật ra thuộc hạ không có tịnh thân thật”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!