Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!
Chương 77
Vừa sáng ra cổng thành tương đối náo nhiệt, chả là hôm nay chính là ngày hoàng thượng tiễn đại vương Mông Cổ về nước.
Trước cửa thành Gia Lỗ Thượng Phong ngồi trên xe ngựa lâu lâu lại nhìn ra bên ngoài. Triệu Khánh Lâm cũng chẳng hơn kém gì hắn cứ một mực nhìn về phía cổng thành “Ngươi nói xem muội muội ngươi có đến tiễn chúng ta không?”, Triệu Khánh Lâm lắc đầu “Thần không biết”.
Phong Nguyệt Phủ Hàn đi đến vẻ mặt cười tươi “Gia Lỗ huynh nếu có dịp trẫm thật muốn làm khách ở hoàng cung của ngươi”, “Phong Nguyệt huynh cứ đến, Thượng Phong sẽ tiếp đãi tận tình”
Một tên nô tài trong cung thúc ngựa đến, nhìn thấy bọn họ liền e dè đi đến cúi người bên tai Phong Nguyệt Phủ Hàn nói nhỏ. Vừa nghe xong sắt mặt Phong Nguyệt Phủ Hàn đại biến, khuôn mặt bỗng chốc tái nhợt đầy lo âu lẫn tức giận. Hắn cố áp chế tâm tình trong lòng xuống hướng Gia Lỗ Thượng Phong cười nhẹ chỉ là nụ cười này có chút cứng nhắc “Gia Lỗ huynh thượng lộ bình an”
Gia Lỗ Thượng Phong gật đầu một cái ra hiệu cho đoàn người xuất phát, Triệu Khánh Lâm nhìn về phía cửa thành một cái nữa mới luyến tiếc dời đi. Trong lòng hắn không hiểu sao có gì đó rất bất an, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng khi nảy của Phong Nguyệt Phủ Hàn hắn lại thoáng dáy lên một tia bất an. Hôm nay Khanh Khanh sao lại không tới?
Gia Lỗ Thượng Phong nhận ra lo ău trong lòng hắn liền trấn an “Không cần quá lo lắng, nàng là loại người gì ngươi biết rõ hơn nữa ở đó còn Phong Nguyệt Vô Thần, cho dù nàng có chuyện gì cũng sẽ bình an vô sự”. Thật tâm trong lòng hắn có chút lo lắng, dự cảm chẳng lành.
Triệu Khánh Lâm thở dài, hắn đành tin tưởng lời này vậy.
*
Vừa lúc đoàn người Mông Cổ rời đi Phong Nguyệt Phủ Hàn liền lập tức phi ngựa về hoàng cung. Lúc hắn vào ngự thư phòng đã thấy Nguyệt Tuy, Liên Khuynh và Bạch Nhi quỳ ở dưới đất, Phong Nguyệt Vô Thần đang ngồi bên bàn trà.
Hắn vội đi vào chau mày “Các người nói các nàng mất tích là có ý gì?”, bọn họ yên lặng càng làm Phong Nguyệt Phủ Hàn tức giận, Phong Nguyệt Vô Thần kéo hắn ngồi xuống ghế rót ly trà đưa sang.
“Bạch Nhi ngươi nói xem đêm qua sảy ra chuyện gì?” Bạch Nhi nghe Phong Nguyệt Vô Thần chỉ đính danh liền ngừng khóc cố điềm tỉnh nói “Tối qua sau khi xe ngựa dừng ở đầu phố Kim Vương, Khanh Khanh cùng nương nương đi bộ đến đường lớn. Hàm nương nương bảo chúng nô tỳ đi đến nơi khác, chúng nô tỳ liền tách nương nương ra…”
Bạch Nhi nức nở lấy lại giọng mình nói tiếp “Đến khi chúng nô tỳ về thì không thấy xe ngựa đâu cả, cứ tưởng nương nương cùng Khanh Khanh đã về cung trước nhưng tìm một đêm vẫn không tìm ra các nàng” Bạch Nhi òa khóc, tự trách bản thân
Liên Khuynh quỳ một bên thấy nàng khóc mắt cũng ương ướt đưa tay trấn an nàng. Nguyệt Tuy vẫn một bộ dạng lạnh lùng như cũ bổng chóc đứng dậy “Ta đi tìm chủ tử”. Phong Nguyệt Phủ Hàn hừ một tiếng gọi Tử Thanh vào “Ngươi phái người điều tra cho ta, không tìm thấy người cũng không cần về”. Tử Thanh rõ mọt tiếng lièn rời đi
Bạch Nhi như nhớ ra cái gì đó liền ngẩn ra một chút giật mình chạy đi. Chẳng phải Khanh Khanh là tiểu thư Dạ Nguyệt Sơ Trang sao? Bạch Nhi chạy đông chạy tay tìm Phùng Liên cùng Hoắc Y nhưng ngoài dự kiến hai người họ lại cùng nhau ở Bình Tước cung
Phùng Liên nhìn thấy Bạch Nhi cũng không hỏi chuyện gì chỉ kéo nàng đi “Ta sắp xếp cho ngươi đến Túy Yên Lầu” Bạch Nhi cũng không phản kháng đi theo họ.
Hiện tại trong cung lẫn ngoài cung rối thành một đoàn, Hàm Mộc Vân và Lam Khanh Khanh mất tích khiến cho Dạ Nguyệt Sơn Trang và Huyết Ưu cung đều cho người lật tung kinh thành lên.
Nhưng tìm suốt một ngày vẫn không thể tìm ra các nàng…
Hàm Mộc Vân chớp mở đôi mắt, điều đầu tiên cô nhận thức được là nơi này rất tối. Mộc Vân đưng mắt nhìn sang liền phát hiện bên cạnh còn một người “Khanh tỷ?”. Ngươi bên cạnh không đáp lại chỉ hừ một tiếng, Mộc Vân nữa vui nữa buồn chau mày “Sau tỷ cũng bị bắt, tỷ có thể rời đi mà”
“Nếu ta chạy thoát thì ai sẽ làm bạn với ngươi ở nơi tối này đây?” Mộc Vân bật cười nhưng lại không phát hiện đôi mắt đã ướt ác. Lam Khanh Khanh thở dài ra một tiếng nhàn nhạt mở miệng “Chúng ta hẳn là chưa rời khỏi kinh thành, có lẽ đêm nay họ sẽ đưa chúng ta đi”. Mộc Vân chau mày “Nếu còn ở Kinh Thành thì sao bọn họ lại không tìm được chúng ta?”
Mộc Vân nghe có tiếng cử động Lam Khanh Khanh dịch người tới chỗ Mộc Vân tựa lưng vào vai nàng “Nghĩ nhiều làm gì nên nghỉ ngơi đi không biết chừng ngày mai sẽ mệt lắm đây”. Mộc Vân gật đầu tựa đầu vào lưng Khanh Khanh lại có một giấc ngủ sâu. Đợi đến khi bị âm thanh ồn ào làm cho tỉnh giấc thì trời cũng đã tối.
Lam Khanh Khanh và Hàm Mộc Vân bị đưa ra ngoài, trăng hôm nay rất sáng dường như vẫn còn dư âm lại trung thu đêm qua. Câc nàng bị vài tên đại hán giải ra cửa sau của mộc căn tiểu viện. Khanh đưa mắt nhìn một chút, vẫn không nghĩ ra nỗi các nàng là ở nơi nào trong kinh thành.
Bên ngoài đã chờ sẵn một cỗ xe ngựa, bên trong một bàn tay đưa ra vén màn. Tử Dạ thân hồng y kiều mị bước xuống hiển nhiên trên mặt vẫn mang một tấm mạn sa mỏng che khuất dung nhan khuynh thành của nàng ta.
Mộc Vân chau mày “Là cô?” Hẳn là nữ tử đã trang đèn lồng của nàng tối qua đi, thật không ngờ nàng ta lại chính là chủ mưu. Tử Dạ cười nhẹ nâng cằm Mộc Vân lên tặc lưỡi “Khuôn mặt này cũng thật xinh đẹp chả trách hoàng thượng lại sủng ái như vậy”. Mộc Vân lắc đầu tránh khỏi móng vuốt của nàng ta
Tử Dạ nhìn qua Bạch Kết một cái rồi leo lên xe ngựa, hai người bọn họ cũng bị áp giải vào trong. Bên trong còn một nữ tử mà các nàng không ngờ tới nữa chính là Trang Tần_Phương Thanh
Thấy hai người đấy mắt Phương Thanh khẽ động nhưng nhanh chóng phục hồi lại bình thường cũng chẳng mở lời, xe ngựa bắt đầu rời đi.
Khanh Khanh nhìn Phương Thanh cùng Tử Dạ một chút mới mở miệng “Ta thiết nghĩ có lẽ Trang tần sẽ không vì oán hận mà bắt bọn ta đi”. Phương Thanh cúi đầu nhẹ cười “Chỉ trách ta không nắm giữ được trái tim của hắn, trách gì các người” dừng một chút, Phương Thanh tựa lưng ra phía sau mơ hồ nói “Vốn không liên quan đến hai người nhưng Khanh Khanh, ngươi lại biết được Bạch Kết, ngoài ý muốn ngươi phải chết, thật xin lỗi”
Tử Dạ hừ lạnh một tiếng “Phương Thanh ngươi đang giả vờ làm người tử tế sao? Chẳng phải trước đây ngươi đã sắp xếp người của Mông Cổ vào cung sao?”. Phương Thanh nhếch môi đón nhận công kích của nàng ta “Ta thấy trước đây tại sao cô lại không vào cung? Đệ nhất mỹ nhân như cô hẳn tốt hơn ta”, “Đáng tiếc chủ tử lại tin tưởng cô”
Mộc Vân cơ hồ biết được thứ gì đó nghi ngờ nhìn qua Khanh Khanh mở miệng “Không phải lời cô ta nói là cho người đến giết tỷ chứ?”. Tử Dạ cùng Phương Thanh đồng loạt quay về hướng này, Khanh Khanh nhúng vai chưa kịp mở miệng bên ngoài đã dừng xe ngựa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!