Cùng Quân Ca - Chương 5: Cứu người thi cứu cho chót
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Cùng Quân Ca


Chương 5: Cứu người thi cứu cho chót


Gió mang theo nước mưa thổi lên trên mặt, Lâm Lập Hạ lau nước trên mặt lại đi tiếp.

“Thí chủ.” Ngẩng đầu lên vừa định gọi người,lại bị tình hương trước mắt dọa
cho phát hoảng, Lâm Lập Hạ kêu lớn, “Này, ngươi đừng có mà dọa ta!”

Chỉ thấy người còn chế nhạo nàng lúc chạng vạng giờ phút này toàn thân cuộn tròn lại, mày kiếm nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt, môi đông lạnh đã chuyển thành màu tím.

Lâm Lập Hạ buông ô trên mặt đất bước vội qua, tay chạm vào người hắn, cảm giác lạnh như băng làm nàng vội rụt tay lại.

Khẳng định do trên người có vết thương lại chịu lạnh, nên mới trở thành cái dạng như vậy. Lâm Lập Hạ cau mày nghĩ.

Hiên tại phải làm sao bây giờ? Lâm Lập Hạ buồn rầu nghĩ cách.

“Này, thí chủ, ngươi tỉnh, tỉnh.” Vỗ vỗ mặt hắn, Lâm Lập Hạ có ý muốn đánh
thức hắn dậy. Nhưng tên năm nhân đang hôn mê kia chỉ động đậy cánh môi,
ánh mắt vẫn khép chặt.

“Này ngươi may tỉnh lại, ngủ như vậy không được đâu.” Lâm Lập Hạ vừa tức vừa vội, sao lại để cô cứu được một cái
phiền toái như vậy, hiện tại không chỉ cứu, còn phải phục vụ hắn nữa.
Nhìn người nam nhân đang ra mồ hôi lạnh trước mắt, Lâm Lập Hạ nâng tay
hắn lên cắn một phát.

“Ah…” Người đang hôn mê cuối cùng cũng có
phản ứng, cố hết sức hcậm rãi mở mắt, “Lớn mật, ngươi vừa mới làm gì bổn vương?” Thân thể suy yếu làm hắn nói vài câu mà cũng vô cũng khó khăn,
thở hổn hển.

“Làm gì? Ngoài cắn ngươi thì còn làm gì nữa!” Lâm
Lập Hạ xoa xao hàm răng đau nhức, hoàn toàn xem nhẹ trọng điểm trong lời nói của hắn.

Nhìn hắn nhắm mắt giống như lại muốn hôn mê, Lâm
Lập Hạ vội vàng lắc lắc cả người hắn, “Ngươi đừng có ngủ, ta đỡ ngươi
vào trong phòng.” Nói xong cố hết sức đỡ thân hình hắn lên, nhưng mà Lâm đại tiểu thư quen được nuông chiều, hoàn toàn không có tí sức lực nào.

“Đáng chết!” Thấp giọng mắng một tiếng, Lâm Lập Hạ đá vài cái vào người đang nằm trên đất, “Ngươi cũng dùng chút sức lực đi.”

Lí Triệt bị người đá thanh tỉnh một chút, nhìn thấy tiểu ni cô mang vẻ mặt sốt ruột thì cười một tiếng, nhưng lại động đến vết thương làm hắn đau
đến hít một hơi sâu.

Lâm Lập Hạ thấy thế thì vừa bực mình vừa buồn cười, “Còn cười được, ngươi đau chết cũng xứng đáng.”

Lí Triệt lúc này không dám cười lớn nữa, chỉ hơi hơi giật giật khóe miệng, “Tiểu sư phụ đến đây giúp tôi một tay.”

Lâm Lập Hạ ngồi xổm xuống để hắn vòng cánh tay qua người mình. Lí Triệt phối hợp sử dụng lực, cả người chệnh choạng đứng lên.

“Này này này, ngươi đừng có nghiêng ngả như thế.” Lâm Lập Hạ bị người hắn đè nghiêng sang một bên, vất vả lắm mới đứng vững được lại bị hắn đẩy
nghiêng sang bên kia.

“Thật xin lỗi tiểu sư phụ, ta thật sự không…” Nói tới đây liền nhìn nàng đầy áy náy.

Lâm Lập Hạ bị hắn nhìn cũng không phát giận nổi nữa, đành phải gượng cười.
Nghĩ nghĩ, Lâm Lập Hạ lại vươn tay về phía thắt lưng của hắn, ôm chặt.
“Thí chủ xin thứ lỗi, bần ni cũng chỉ vì muốn cứu ngươi thôi.”

Nói xong liền dốc hết sức lực từ thời bú mẹ đỡ hắn về phía cửa.

Lí Triệt vất vả di chuyển theo bước chân nàng, thân hình đang đỡ lấy hắn
vừa tinh tế vừa nhu nhược, lại có một ý chí vô cùng cứng cỏi. Lí Triệt
cười cười trong lòng, thật không nhìn ra tâm tư tiểu ni cô này tốt thật.

Hai người che ô, bước chân chậm rãi đi dưới mưa. Gần như cả người Lí Triệt
đều dựa vào người Lâm Lập Hạ, Lâm Lập Hạ bị áp sát tới nỗi sắc mặt đều
đỏ bừng, cố gắng chống đỡ bước về phía trước.

Cuối cùng cũng đến
được căn phòng, Lâm Lập Hạ đẩy cả người Lí Triệt ngã lên trên giường,
giường “Rầm” một tiếng vang lên, Lí Triệt đau đến nhíu mày.

Lâm
Lập Hạ vừa điều điều hòa hơi thở của bản thân vừa chậm rãi đỡ hắn dậy,
“Cả người thí chủ đều đã ướt đẫm hết rồi, vẫn nên thay quần áo trước
đi.” Nói xong cả người liền thấy buồn bực, nơi này của nàng đà đâu ra
quần áo nam nhân đây.

Lí Triệt giống như nhìn ra sự lúc túng của nàng, lắc đầu nói, “Không cần phiền phức như vậy, cứ mặc thế này cũng được.”

Lâm Lập Hạ nhíu mày nhìn quần áo ướt đẫm của hắn, đột nhiên trong đầu lóe lên một cái, có rồi!

“Thí chủ, nơi này của ta không có quần áo nam nhân, nhưng vẫn có áo choàng,
thí chủ thay tạm trước đi.” Lâm Lập Hạ tìm được một cái áo choàng trắng
trong tủ nói với hắn.

Lí Triệt nhìn được đó rõ ràng là áo của nữ
nhân liền giật giật khóe miệng, bắt hắn mặc áo choàng của nữ nhân? “Tiểu sư phụ không cần lo lắng.”

Lâm Lập Hạ bắn ra ánh mắt nguy hiểm,
giờ phút này còn quan tâm đến mặt mũi? Một câu cũng không thèm nói, Lâm
Lập Hạ bắt đầu cởi quần áo của hắn.

“Tiểu ni cô ngươi cũng quá nóng vội rồi.” Tay trái của Lí Triệt bắt được bàn tay nhỏ

bé đang bận rộn trước ngực hắn, trong lòng không khỏi sợ hãi, không ngờ tiểu ni cô chẳng thấy ngại ngùng gì cả.

Lâm Lập Hạ rút tay ra tiếp tục hành động, mặc kệ hắn đồng ý hay phản đối.

Lí Triệt bất đắc dĩ nói, “Được rồi, ta mặc, để ta tự mặc đi.”

Lâm Lập Hạ lúc này mới hài lòng đứng dậy.

“À, đúng rồi, ngươi thay quần áo xong thì lên giường đi ngủ luôn đi, nhớ nắm dịch

dịch vào trong một chút.” Lâm Lập Hạ nói.

Lí Triệt nghe Lâm Lập Hạ đột nhiên nói vậy thì dừng luôn động tác trong tay lại, ya

của nàng không phải là…

“Ta đến phòng bếp thay quần áo, ngươi ngủ trước đi.” Nói xong liền cầm lấy đống

quần áo để trên ghế mở cửa đi ra ngoài.

Lí Triệt nhìn bóng lưng của nàng trong mắt liền ánh lên ý cười, tiểu ni cô này thật

đúng là không giống người bình thường chút nào.

Lúc Lâm Lập Hạ thay quần áo xong trở về thì thấy Lí Triệt đã ngủ say, Lâm

Lập Hạ mệt mỏi cười cười, ngày hôm nay trôi qua thật sự vô cùng phong phú.

Lấy một cái chăn mới trong chiếc hòm dưới gầm giường ra, Lâm Lập Hạ liền
xoay người lên giường, lúc này mới thấy cả người đều mệt mỏi gần chết.
Ngáp một cái, hai mí mắt không tự chủ được đoàn tụ một chỗ, trước khi
vào giấc ngủ nàng mơ hồ nghĩ, tuy rằng có chút mệt, nhưng mà cứu được
một mạng người, vẫn là quá đáng giá đi.

Tiếng hít thở nho nhỏ đều đặn vang lên, Lí Triệt vốn đag ngủ say lại chậm rãi mở mắt. Tuy trong
phòng tối đen như mực, nhưng do từ nhỏ đã luyện võ nên Lí Triệt vẫn có
thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối.

Lí Triệt quay đầu cẩn thận quan sát Lâm Lập Hạ đang say giấc nồng.

Nàng thật sự không giống một ni cô.

Gương mặt trắng nõn như trứng gà, hàng mi vừa dài vừa cong vút rủ xuống đôi
mắt đang nhắm chặt, cái mũi thanh tú cùng đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt
át.

Đôi mắt nàng khi mở to vô cùng quyến rũ, khóe mắt hạnh khẽ
nhếch đầy ý vị động lòng người. Nhưng trên người nàng lại có một cỗ hơi
thể thanh lệ, có lẽ vì đang ở nơi cửa phật, giọng nói ngọt ngào, một cái nhăn mày, lúc nàng nhăn mày nỏ nụ cười lộ ra thần thái linh động. Nữ tử như vậy, xinh đẹp như vậy, nếu xuất gia thì thật là đang tiếc.

Lí Triệt lại nghĩ đến hành vi khác hẳn người thường của nàng. Không kiêng
kị nam nữ khác biệt, không quan tâm chuyện nam nữ chung phòng chung
giường, nên nói nàng hồn nhiên dại dột hay là nói trong lòng nàng vốn
không để ý đến thế tục?

Có lẽ cũng chỉ có người xuất gia mới có thể có suy nghĩ như nàng đi.

Bàn tay thô ráp đặt trên khuôn mặt non mềm của nàng, trong bóng đêm, đôi
mắt đen của Lí Triệt trần đầy thưởng thức. Chỉ là một nữ tử nhu nhược
như vậy, lại kéo hắn từ trên bờ vực sinh tử trở về, thân hình mảnh mai
đỡ lấy sức nặng của hắn, đối với lai lịch của hắn chưa hề hỏi một câu,
giống như không quan tâm người mình cứu được là ai.

Ngộ không?

Lí Triệt cười cười, gương mặt càng thêm anh tuấn, giọng hắn trầm thấp, “Thật sự là một cái tên rất hay.”

Đột nhiên người cửa truyền đến tiếng đập, trong mắt Lí Triệt hiện lên sự cẩn thận và cảnh giác.

“Cốc, cốc cốc, cốc cốc cốc.” Ba tiếng động rất nhỏ vang lên.

Lí Triệt cúi người, điểm huyệt ngủ của Lâm Lập Hạ rồi mở miệng nói, “Vào đi.”

Vừa dứt lời, một hắc y nhân (người mặc đồ đen) đẩy cửa tiến vào, cung kính quỳ xuống nói, “Thuộc hạ tham kiến vương gia.”

“Đứng lên đi.” Trên gương mặt anh tuấn của Lí Triệt hiện lên sắc thái nghiêm
túc, tản ra một loại hơi thở uy nghiêm bức người, “Mạc Tiếu hiện tại thế nào rồi?”

“Hồi bẩm vương gia, Mạc Tiếu hắn,” hắc y nhân cúi đầu
dừng một chút rồi nói, “Mặc Tiếu bị trọng thương, giờ tính mạng hắn đã
không còn vấn đề gì, nhưng mà cánh tay phải của hắn đã bị tàn phế.”

Lí Triệt nghe vậy nhíu mày lại, Mạc Tiếu là thị vệ bên cạnh hắn, lúc bị ám sát vì muốn che dấu hắn để chạy thoát, đã dẫn dụ thích khách đến nơi
khác. Thân là kiếm khách, thứ quan trọng nhất chính là tay phải, hiên
tại không có tay phải thì chẳng khác nào người tàn phế. Nghĩ vậy, Lí
Triệt lại mở miệng hỏi, “Đã tra được lần này do ai phái tới chưa?”

“Thuộc hạ đã điều tra, thích khách lần này là người của Diêm Vương các trên
giang hồ, nhưng thuộc hạ vẫn chưa điều tra ra kẻ nào sai khiến.”

Diêm Vương các là tổ chức sát thủ đứng đầu trên giang hồ, nghe nói những án
tử bọn họ nhận không lần nào là không hoàn thành. Bọn họ muốn giết
người, bất luận dùng cách thức quang minh chính đại hay trong bóng tối
cũng phải giết.

Lí Triệt cười lạnh một tiếng, trên mặt hiện lên
vẻ khát máu, “Diêm Vương các? Bản vương sẽ cho chúng biết lần này chúng
đã chọc phải người không thể chọc. Mau truyền lệnh xuống, điều mười ba
sát thủ Âm phủ, tiêu diệt Diêm Vương các.”

“Tuân mệnh!” Lúc này
hắc y nhân mới ngẩng đầu nhìn Lí Triệt trên giường, nhưng lại phát hiện
vương gia lại đang nằm cùng một nữ tử, “Vương gia, đây là…”

Lí Triệt liếc nhìn Lâm Lập Hạ đang ngủ say, “Không cần để ý đến nàng.”

“Vậy vương gia khi nào thì đi ạ?”

Lí Triệt xốc chăn lên chậm rãi xuống giường, “Bây giờ.”

Lúc hắc y nhân nhìn thấy quần áo trên người vương gia thì ngạc nhiên, “Vương gia ngài…”

Ánh mắt lạnh như băng của hắn bắn tới, “Có vấn đề gì sao?”

Hắc y nhân vội vàng cúi thấp đầu xuống, “Không, không có.”

Lí Triệt mang giày đi ra ngoài, hắc y nhân vội vàng mở cửa, Lí Triệt cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

Hắc y nhân quay đầu nhìn nữ tử không thấy rõ dung mạo đang nằm trên giường, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trong phòng lại hoàn toàn yên tĩnh, giống như
chưa có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm hôm sau.

Lâm Lập Hạ
nhìn đống vải dính đầy máu trước mắt. Nam nhân kia bị trong thương như
vậy, nhưng sáng sớm hôm nay đã không thấy bóng dáng hắn đâu, hắn đi kiểu gì nhỉ?

Kệ đi, kệ đi! Lâm Lập Hạ lắc lắc đầu mình, chỉ là tiện
tay cứu được một người thôi, quản hắn nhiều vậy làm gì, lại nói, hắn im
hơi lặng tiếng đi, nói không chừng là được người đón trở về.

Lâm
Lập Hạ bỏ đống vải vào một cái túi đựng quần áo cũ, mở cửa chuẩn bị mang xuống phòng bếp để đốt, lại thấy Như Tĩnh đang bước nhanh về phía nàng.

“Như Tĩnh, có chuyện gì vậy?” Lâm Lập Hạ mở miệng hỏi trước, tuy Như Tĩnh
chỉ là một bé gái tuổi không lớn lắm, nhưng tính tình cũng trầm ổn, sao
hôm nay lại vội vã như vậy.

“Nhược Tĩnh…” Như Tĩnh dừng lại thở hổn hển, “Có người từ Lâm phủ tới tìm ngươi, nói ngươi mau đi ra tiền sảnh.”

Lâm phủ? Lâm Lập Hạ cảm thấy hơi kinh ngạc, mở miệng hỏi, “Người đó có nói là ai không?”

“Hắn nói hắn là đệ đệ của ngươi.”

Đệ đệ của Lâm đại tiểu thư? Không phải là tên thiếu niên độc miệng Lâm Hành Dật đó chứ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN