Cùng Quân Ca
Chương 88: Lại gặp mặt (Hai)
Nữ tử trên đài ánh mắt lúng liếng đưa tình, tư thế mềm như không xương, mất hồn mê người.
Nam tử dưới đài ánh mắt mê ly, trong lòng huyết khí dâng trào, cảm xúc ngẩng cao.
Không có mỹ nhân không phải là nam tử, không mê sắc đẹp không phải là nam tử.
Thực sắc, tính dã*.
*Một câu nói của Mạnh Tử: Chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
Nàng rủ thấp mí mắt xuống, miệng nhỏ uống trà nước, đáy lòng có chút giễu cợt và vô lực.
Tối nay phần lớn nam tử trong thành đều tập trung ở đây, tâm thần bất định ánh mắt mê ly, chỉ vì mỹ nhân như hoa như ngọc trong Thủy Uyên lâu, chỉ là trong đám nam tử này có bao nhiêu người không có vướng bận đây?
Thành thân, có lẽ giờ phút này thê tử của bọn họ đang ở trong nhà đau khổ nhớ mong, con nhỏ gào khóc không ngừng đòi phụ thân.
Có ý trung nhân, có lẽ đáy lòng đã sớm quên lúc tình nồng mật ý với nàng, thần hồn điên đảo ở dưới gấu váy của mỹ nhân.
Trong nhà có tiền, chơi đùa vui đùa không biết nhân gian khó khăn, vung tiền như rác chỉ vì một tiếng cười quyến rũ của mỹ nhân.
Viêm màng túi, ném xuống ưu sầu oán giận không cam lòng thường ngày, trong thanh lâu cầu một đêm vui thích.
Trên đài một khúc hát xong, dưới đài đám nam tử tốt xấu cũng lấy lại được chút tinh thần, mang một nụ cười bỉ ổi trên mặt nói nhỏ với người bên cạnh, thấy cô nương đứng bên cạnh thêm trà thì tâm tư lại ngứa ngáy sờ soạng một chút.
Mạch Tuệ chán ghét di chuyển tầm mắt, nhìn về phía Lâm Lập Hạ vẻ mặt nhàn nhã nói, “Thật không biết tại sao Hiểu Tiếu cô nương lại muốn ở một nơi như thế này.”
Lâm Lập Hạ thản nhiên nhìn nàng một cái, tùy ý nói, “Nam tử trung niên y phục màu nâu ngồi ở giữa hàng thứ nhất tên là Cổ Liên, phú thương bậc nhất Ngạn thành, Hiểu Tiếu có uống trà cùng ông ta một lần, giải quyết được chuyện Thủy Uyên lâu phải đóng cửa lúc ấy.”
Mạch Tuệ khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, kinh ngạc nhìn về phía nam tử y phục màu nâu theo như lời nàng.
Lâm Lập Hạ ném hạt đậu phộng vào miệng, tiếp tục nói, “Người thanh niên góc bên trái mặc bộ quần áo màu trắng có miếng vá kia, tranh chữ của hắn là ngàn vàng khó cầu. Mà “Lưu Quang các” của Hiểu Tiếu là do hắn đề chữ.”
Mạch Tuệ nghe vậy lại lập tức nhìn về phía thanh niên mặc đồ trắng kia, này, này, này, tranh chữ của cái người nam tử mặc bộ quần áo vô số miếng vá này ngàn vàng khó cầu?
“Không tin?” Lâm Lập Hạ thú vị nhìn nàng.
Mạch Tuệ trề môi, “Nô tỳ chỉ là đang nghĩ…”
“Đang nghĩ tại sao hắn không thu xếp cho mình một bộ y phục tốt?” Lâm Lập Hạ tiếp lời, sao đó chế nhạo nháy mắt với nàng, “Ngươi biết không, cao nhân chưa bao giờ hi vọng người khác biết họ là cao nhân.”
Mạch Tuệ sáng tỏ gật đầu, “Cái này gọi là thâm tàng bất lộ.”
Lâm Lập Hạ lại nhẹ nhàng nói, “Ngươi còn nhớ Tần Cấm Liên không?”
Mạch Tuệ gật đầu, “Có phải là cái tên ban đầu đứng đầu bảng Thủy Uyên lâu không, sao vậy?”
Lâm Lập Hạ chậm rãi tách đậu phộng, “Bên ngoài đều nói nàng được người có tiền chuộc về làm tiểu thiếp, thật ra thì nàng bị hủy dung phát điên rồi, bị Hồng di nhốt lại.”
Mạch Tuệ hít vào một hơi, “Việc này cũng có liên quan đến Hiểu Tiếu cô nương?”
Lâm Lập Hạ ý bảo nàng nhìn đại hán áo đen bên góc phải, “Nếu như lúc ấy người nọ không tới, người hủy dung chính là Hiểu Tiếu .”
Giờ phút này Mạch Tuệ chỉ có thể trợn to hai mắt, cặp mắt xoay tít quan sát mấy người nàng nói, không thể tưởng tượng được trong đám khách loạn thất bát tao này lại có ngọa hổ tàng long, nhưng bọn họ có bản lĩnh, Hiểu Tiếu cô nương không phải càng có bản lĩnh hơn sao?
Nàng cảm thán: “Hiểu Tiếu cô nương thật là lợi hại.”
Vừa dứt lời, trên đài liền xuất hiện bóng dáng của Giang Hiểu Tiếu có bản lĩnh, đại sảnh vừa rồi còn huyên náo trong lúc nhất thời thế mà lại yên tĩnh lại, bọn nam tử đều si ngốc nhìn nữ tử trên đài.
Bạc trang thanh nhã, thủy mâu uyển chuyển động lòng người, mái tóc đen nửa búi, còn sót lại rủ xuống trước ngực, váy lụa mềm mại, bên eo thon là bạch ngọc chạm rỗng xuyên thành đai lưng, từng bước từng bước tha thiết đi tới, làn váy dập dờn như sóng vỗ.
Giang Hiểu Tiếu cũng không có bất kỳ dị sáo nào, tao nhã khom người nói, “Ta gặp qua các vị lão gia và công tử.”
Lâm Lập Hạ cầm quạt giấy lên che đi nụ cười bên môi, nhỏ giọng nói một câu, “Nam tử mới chào hỏi như thế này.”
Khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ, có nét thanh thuần của thiếu nữ, đồng thời lại có nét quyến rũ của thục nữ. Cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ, thái độ không kiêu ngạo không tự ti, hành động tiến lùi lễ độ, nữ tử như thế đúng là thượng phẩm trong tinh phẩm. Mà Giang Hiểu Tiếu chính là tinh phẩm ngàn dặm mới tìm được một này.
Lâm Lập Hạ cúi đầu ngẫm lại bản thân, lại ngẩng đầu nhìn Giang Hiểu Tiếu, tiếp đó bi thương lắc đầu một cái, “Giữa người và người quả nhiên là con mẹ nó có khác biệt.”
Mạch Tuệ vẻ mặt mê mang, “Hả? Tiểu thư người nói gì vậy?”
Lâm Lập Hạ buồn cười dùng cây quạt chỉ chỉ trên đài, “Không nói gì, chú ý xem biểu diễn.”
Mạch Tuệ lộ ra hàm răng trắng sáng, quay đầu chuyên tâm nhìn Giang Hiểu Tiếu .
Trên đài, Giang Hiểu Tiếu chậm rãi đi tới cây đàn tranh đã đặt bên cạnh trước đó, ngón tay thon thon phủ lên dây đàn, cuối cùng âm luật vang lên.
Tiếng đàn kéo dài, tất cả tình ý đều trầm bổng bên trong âm điệu, lôi cuốn hấp dẫn, mọi người đều nghe được cảm xúc đau thương bên trong.
Bất tri bất giác mọi người nghe đến ngây dại, trong lòng hoặc ít hoặc nhiều hiện lên cảm xúc đau thương, nhìn lại thiếu nữ thanh tú trên đài kia, lông mày nhàn nhạt chăm chú, đau thương lưu chuyển trong mắt, làm người thương tiếc biết bao.
Lâm Lập Hạ cũng say mê trong tiếng đàn du dương, hồi lâu sau mới âm thầm kêu một tiếng tốt.
Khúc nhạc Giang Hiểu Tiếu đánh chính là “Hóa bướm”.
Lương Chúc Lương Chúc, Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, Romeo và Juliet phiên bản Trung Quốc.
Chỉ là Romeo và Juliet nào có khúc “Hóa bướm” xuất sắc khổ sở động lòng người như vậy?
Mấy nữ tử trước đều biểu diễn những tiết mục cực kì vui vẻ hoặc câu nhân, lần này đến Giang Hiểu Tiếu, một khúc “Hóa bướm” liền dẫn người vào trong luyến ái triền miên, nhìn vẻ mặt của những nam tử kia mà xem, ai mà không mang theo đau lòng và mê luyến?
Lâm Lập Hạ cười khẽ, Giang Hiểu Tiếu quả nhiên là Giang Hiểu Tiếu. Quay đầu nhìn Mạch Tuệ bên cạnh một chút, chỉ thấy nàng nước mắt lưng tròng, chóp mũi hồng hồng, thật đáng yêu quá đi.
“Tiểu thư, khúc nhạc Hiểu Tiếu cô nương gảy thật hay.” Mạch Tuệ hít hít mũi nói.
Lâm Lập Hạ buồn cười nhìn nàng một cái, “Nhìn xem, cũng là một cô nương đã bao nhiêu tuổi rồi vẫn dễ khóc như vậy. Phía dưới vẫn còn nữa đó, tiếp tục chuyên tâm xem cho ta.”
Nàng nói xong liền lại miễn cưỡng dựa vào ghế, trên đài lại bắt đầu ca múa mừng cảnh thái bình, nàng lại cảm thấy cả người mình không thoải mái. Quái, thế nào lão cảm thấy có người nhìn lão vậy?
Lâm Lập Hạ đương nhiên không biết nam tử phía sau màn lụa ở lầu hai đang tựa vào giường êm, ánh mắt thẳng tắp dính ở trên người nàng.
Nếu như nói khúc “Hóa bướm” này mang cho bọn họ cảm giác khổ sở triền miên, như vậy kế tiếp Giang Hiểu Tiếu lại thật sự làm đông đảo nam tử mất hồn.
Tiếng chuông bạc lanh lảnh trên cổ tay trần trắng nõn như bạch ngọc vang lên, tứ chi mềm mại hoạt bát đông chơi tây giỡn, Giang Hiểu Tiếu một thân váy dài xanh lá, linh động tựa như tiên tử giữa rừng trúc.
Lâm Lập Hạ nhìn tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nhân tài mà, đây tuyệt đối là một nhân tài. Nam tử bên cạnh điên cuồng nhìn chăm chú vào Giang Hiểu Tiếu, mắt đều ánh xanh như chó sói.
Hoa khôi tối nay ngoài Giang Hiểu Tiếu thì còn có thể là ai?
Đây là đáp án mà mọi người đều hướng tới.
Hai mắt Mạch Tuệ tỏa sáng, sùng bái nhìn Giang Hiểu Tiếu, trong miệng quả thật hướng về phía Lâm Lập Hạ nói, “Tiểu thư, hôm nay nô tỳ mới biết thì ra Hiểu Tiếu cô nương lại lợi hại như vậy! Đánh đàn hay như vậy, múa cũng đẹp như vậy! Không hề thô lỗ giống như khi nói chuyện với người chút nào.”
Lâm Lập Hạ che giấu ho nhẹ mấy tiếng, “Ừm, cái này à, ừm, Hiểu Tiếu vốn rất lợi hại.”
Mạch Tuệ cũng không để ý đến câu trả lời của nàng, nói tiếp, “Tiểu thư, chúng ta có đi tìm Hiểu Tiếu cô nương không?”
Lâm Lập Hạ ngẩng đầu nhìn lầu hai, “Không cần.”
“Hả?”
“Tối nay Hiểu Tiếu có quý nhân muốn chiêu đãi.” Lâm Lập Hạ đứng dậy lảo lắc lắc cây quạt, “Thời gian cũng không sớm, chúng ta về thôi.”
Mạch Tuệ lưu luyến nhìn lên đài, “Dạ.”
Lâm Lập Hạ bật cười, cầm cây quạt gõ đầu nàng một cái, “Được rồi, bình thường còn nhiều dịp gặp mặt mà.”
Lúc Lâm Lập Hạ và Mạch Tuệ đứng dậy đi về, Hồng Cô cũng vừa cúi người ghé vào bên tai Giang Hiểu Tiếu nói một câu.
Nàng nói, Hiểu Tiếu, Ngọc công tử ở trong phòng chờ ngươi.
Giang Hiểu Tiếu rủ thấp mắt xuống, che lại ánh sáng và cân nhắc trong mắt, Ngọc công tử, nàng ngược lại muốn nhìn quý nhân này là cái bộ dáng gì.
* * *
Trong một gian sương phòng tinh sảo nhất Thủy Uyên lâu, Giang Hiểu Tiếu đang gảy đàn, tiếng đàn trầm nhẹ vang lên, nhìn vẻ mặt nàng chuyên chú dịu dàng, ngón tay trắng nõn linh hoạt nhảy múa trên dây đàn, như đánh vào lòng người.
Nhưng trên thực tế trong lòng nàng đã suy xét không dưới một trăm phỏng đoán.
Ngọc công tử này rốt cuộc là người như thế nào? Sau khi kêu mình tới chỉ nói câu “Gảy một khúc cho ta nghe một chút” liền không có đoạn sau nữa. Nghe giọng nói hắn trầm thấp từ tính, như rượu lâu năm đậm đà mê người, chỉ là tướng mạo lại giấu ở đằng sau màn lụa màu xanh, chỉ loáng thoáng có thể thấy có người đang lười nhác nằm trên giường êm.
Giang Hiểu Tiếu đột nhiên lại nhớ tới Lâm Lập Hạ, Lập Hạ cũng thích lười nhác tựa vào trên giường như vậy, bình thản mà lại dễ chịu.
“Tài đánh đàn của Giang cô nương thật là cao siêu, đúng là hiếm có.” Nam tử trong màn lụa đột nhiên mở miệng, giọng nói từ tính cũng không lộ vẻ bất ngờ.
Giang Hiểu Tiếu nhếch môi cười, “Công tử quá khen.”
Nam tử cười khẽ một tiếng, không biết là vui vẻ hay là thế nào, “Không ngờ trong tòa thành nhỏ này cũng có Tiếu Dung tuyệt sắc như vậy.”
Giang Hiểu Tiếu dĩ nhiên biết hắn không phải khen dung mạo của mình. Nàng không biến sắc trả lời, “Công tử khen nhầm, Tiếu Dung không dám nhận.”
Nam tử hình như chuyển động nửa người, “Tiếu Dung cô nương thật đúng là khiêm tốn.”
Giang Hiểu Tiếu gẩy xuống âm điệu cuối cùng, ngẩng đầu lên thanh nhã cười một tiếng, “Công tử còn muốn nghe khúc khác không?”
Người trong màn lụa trầm mặc một hồi mới lại mở miệng, “Hôm nay chỉ tới đây thôi, không biết ngày mai cô nương có thể cùng ta du hồ không?”
Giang Hiểu Tiếu cười yếu ớt trả lời, “Rất vui lòng.”
“Vậy Tiếu Dung đi xuống trước, công tử nghỉ ngơi cho tốt.” Giang Hiểu Tiếu phúc thân nói, đáy lòng đã không hy vọng xa vời hôm nay có thể nhìn thấy đại dung của Ngọc công tử này.
Vậy mà nam tử phòng trong chẳng biết đã đi ra ngoài từ lúc nào, ngón tay thon dài trắng nõn vén vải thưa lên lười biếng cười với nàng, “Vậy để ta tiễn cô nương đi.”
Giang Hiểu Tiếu ngẩn người nhìn dung nhan người nọ, nhưng lập tức liền phản ứng lại cười với hắn nói: “Vậy làm phiền công tử.”
Tuyệt mỹ nam tử mặc y phục màu tím nheo đôi mắt đào hoa lại, môi mỏng nâng lên nói, “Mời.”
Giang Hiểu Tiếu vội vàng dời ánh mắt, nhịp tim có chút rối loạn.
Nam tử này, quá tà, quá đẹp, cũng quá mê người.
Du hồ ngày mai… Nàng…
“Tiếu Dung cô nương, buổi trưa ngày mai gặp.” Tà mị nam tử nhẹ nhàng cười nói, trong mắt ý vị không rõ.
Giang Hiểu Tiếu cố gắng hết sức kiềm chế rung chuyển trong lòng, hướng hắn thanh nhã cười một tiếng, “Được.”
Trưa ngày hôm sau.
Lâm Lập Hạ cụp mắt suy tư bản thân đang phải chịu tội gì. Buồn ngủ, tinh thần không tốt mà còn bị người ta kéo đi chơi cùng, đây đều là cái thế đạo gì vậy.
“Này, Lập Hạ, ngươi đừng ngủ chứ.” Giang Hiểu Tiếu đưa tay đẩy nàng một cái.
“Hả?” Lâm Lập Hạ mơ hồ nhìn nàng một cái, “Ta buồn ngủ quá.”
Giang Hiểu Tiếu nghẹn thở, “Vậy ngươi cũng không thể đứng mà còn ngủ chứ.”
Lúc này Lâm Lập Hạ mới quan sát bốn phía, thì ra nàng vẫn chưa ngồi à, còn đứng. “Hiểu Tiếu, thật sự ta vô cùng buồn ngủ…”
“Lập Hạ tốt, ngươi hãy theo giúp ta một lần đi, lần này thật sự gặp được cực phẩm, chỉ là làm cho người ta cảm giác quá nguy hiểm.” Giang Hiểu Tiếu tựa như làm nũng nói.
Lâm Lập Hạ nhíu mày, “Nguy hiểm mà ngươi còn muốn mang theo ta? Chứa tâm tư gì à.”
Giang Hiểu Tiếu trừng trừng thủy mâu, “Ta là nắm đạo lý có nam nhân tốt thì cùng nhau chia xẻ mới mang ngươi tới.”
“Miễn.” Lâm Lập Hạ không có hứng thú nhắm hai mắt lại, “Ngươi vẫn nên độc hưởng đi.”
Giang Hiểu Tiếu còn muốn nói thêm vài câu lại nghe được ngoài cửa có người gõ cửa nói: “Cô nương, Ngọc công tử tới.”
Giang Hiểu Tiếu vội vàng cúi đầu kiểm tra quần áo của mình, vừa ngẩng đầu lại đối diện với ánh mắt cười như không cười của Lâm Lập Hạ, nàng nhìn nàng kiều diễm cười một tiếng, “Còn không đi theo ta.”
Lâm Lập Hạ lười biếng ngáp một cái, “Dạ, tiểu thư.” Ai kêu hôm nay nàng giả trang là nha hoàn cận thân của nàng chứ? Thật là số khổ ý a số khổ.
Hai người một trước một sau ra ngoài, nam tử tuấn mỹ một thân cẩm bào khổng tước màu xanh đứng trước cửa vừa lúc xoay người lại nhếch môi cười với các nàng, “Cô nương đã chuẩn bị xong?”
Giang Hiểu Tiếu phía trước nói cái gì Lâm Lập Hạ cũng nghe không được, nàng sau khi thấy diện mạo của người kia thì lập tức cảm thấy sâu mê ngủ cũng bị dọa mà oe oe chạy đi, tinh thần tỉnh táo cực độ, tiếp theo đó là trộm co rụt người lại trốn sau lưng Giang Hiểu Tiếu, âm thầm cắn răng thầm nghĩ.
Anh~di.ễ.n.đ.àn.l.ê.q.u.ý.đô.n
Cái tên Ngọc công tử này, tại sao dáng dấp lại giống cái người tên là Lý Dục như vậy!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!