Thơ Tình Trong Gió
Chương 45: Ngọt
Qua một hồi, cô thấp giọng mắng nhỏ: “Lưu manh…”
Ra khỏi phòng tắm, cô đang chuẩn bị cầm máy sấy để hơ tóc thì thấy màn hình di động quăng trên gối chợt lóe sáng. Cô liếc nhìn, là Lục Kinh Tả gọi đến.
Tống Kiểu Kiểu vớ đại một chiếc khăn lông khô ráo rồi trùm lên đầu. Cô vươn tay cầm di động qua rồi vô thức cúi xuống nhìn ngực mình, bỗng nhiên có chút thôi thúc không muốn bắt máy cho lắm. Nhưng cũng chỉ cứng không quá vài giây, ngón tay vẫn quẹt qua phím trả lời trên màn hình.
“Làm sao?” Vì nguyên nhân bị đau ban nãy mà giọng nói của cô có hơi khác thường.
Bên kia Lục Kinh Tả cũng chẳng màng để tâm giọng điệu mắc giật của cô mà chỉ điềm đạm nói: “Ngày mai bọn mình đi xem phim với nhau đi?”
Tống Kiểu Kiểu thật sự rất muốn nói một cách khí phách là không đi, nhưng lời đến miệng, thốt ra lại là: “Có phim gì xem hay à?”
“Tớ vừa tra, trưa mai có bộ XXX, nghe nói xem rất hay.”
Tống Kiểu Kiểu mím môi: “Uhm… vậy được thôi.”
Lục Kinh Tả bên kia điện thoại cười một tiếng, tiếng cười trầm thấp xuyên qua di động truyền đến, màng nhĩ rung động có hơi ngưa ngứa. Tống Kiểu Kiểu cảm giác được hai gò má lại bắt đầu ưng ửng rồi, cô lầm bầm: “Xong rồi, không nói chuyện với cậu nữa, ngắt đây.”
Nói xong cũng không cho Lục Kinh Tả có cơ hội đáp lời, nhanh chóng ấn ngắt điện thoại.
Lục Kinh Tả phía bên kia nhìn điện thoại bị ngắt đứt, ý cười nơi khóe miệng càng sâu hơn. Cậu mở Wechat ra gửi một tin nhắn.
Sau khi Tống Kiểu Kiểu lau khô tóc rồi tắt đèn thì chuẩn bị ngủ, trước khi ngủ muốn mần mò di động một chút, đúng lúc nhìn thấy Wechat Lục Kinh Tả gửi qua, là một tin nhắn thoại. Cô nghiêng người, ấn mở tin nhắn.
“Ngủ đi, ngủ ngon.”
Bốn chữ khiến tim Tống Kiểu Kiểu đập lỡ nhịp, đã sắp đi ngủ rồi mà còn không buông tha cho cô nữa. Mặc dù nghĩ vậy nhưng khóe miệng lại rướn cao lên.
***
Tống Kiểu Kiểu ngủ một giấc đến khi tự bừng tỉnh, mà Vương Tuệ Lâm cũng đã đi làm từ lâu. Sau khi sửa soạn xong cô thẳng thừng qua gõ cửa nhà Lục Kinh Tả, bên trong nhanh chóng vọng lại tiếng bước chân.
Lục Kinh Tả nhìn cô: “Tớ còn tưởng cậu chưa dậy chứ?”
Cô thấy trên người cậu vẫn còn mặc bộ đồ ngủ, bước thẳng vào trong: “Dậy được một lúc rồi, tới chờ cậu thôi.”
“Thay quần áo là có thể đi rồi.” Cậu nói.
Tống Kiểu Kiểu bước đến chiếc ghế sofa ngồi xuống: “Vậy cậu thay đồ đi, tớ ở đây chờ cậu.”
“Được.”
Tống Kiểu Kiểu nhìn cậu vào phòng ngủ, nhàm chán hí hoáy di động. Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, cô ngước nhìn sang, bộ đồ ngủ trên người cậu đã được đổi qua chiếc áo hoodie mỏng và quần jean.
“Đi thôi.”
“… Uhm.”
Đợi cậu thay giày rồi khóa cửa, hai người lúc này mới đi ra ngoài.
Bây giờ chỉ tầm chín giờ hơn, không khí bên ngoài khá dễ chịu, kèm theo chút se lạnh. Sau khi ra khỏi chung cư hai đôi tay liền đan chặt vào nhau, cô cẩn thận ngắm nghía bàn tay cậu. Tựa như miếng bạch ngọc quý giá trắng ngần, ngón tay thon dài mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng, khiến cô có chút yêu thích không muốn rời tay.
Cô ngắm nhìn rất chăm chú, cậu không khỏi nghiêng đầu sang nhìn cô.
“Tay của cậu đẹp thật.” Cô phân trần.
“Tớ cảm thấy có thể cho cậu đi làm người mẫu tay, rất nhiều người mẫu tay mà tay cũng không đẹp bằng cậu.”
“Cậu nghĩ người mẫu tay thì sao?”
Lục Kinh Tả thấy cô nói hừng hực khí thế, cậu giơ tay còn lại lên búng nhẹ vào bờ trán trắng trẻo của cô: “Đầu óc cả ngày nghĩ gì thế hả?”
Tống Kiểu Kiểu xoa xoa trán, mỉm cười.
Rạp chiếu phim cũng khá gần đây, chỉ mất chưa đầy mười phút để đi bộ sang đó. Mà trên đường sẽ tạt ngang qua một dãy chợ cũ, giờ là buổi sáng nên đa phần bán điểm tâm sáng.
Lục Kinh Tả dẫn cô vào một quán điểm tâm sáng, cậu hỏi: “Ăn gì nào?”
Tống Kiểu Kiểu lướt nhìn thực đơn trên tường: “Cậu xem rồi chọn đi, cậu chọn cái gì thì tớ ăn cái đó.”
Lục Kinh Tả nhìn về phía nhân viên phục vụ: “Hai chén súp gà thập cẩm, một quả trứng chần nước trà, hai ly sữa đậu nành và một lồng bánh bao súp nhân rau tề thái.”
“Dạ vâng.” Sau khi nhân viên phục vụ ghi lại liền quay người rời đi.
Đợi vài phút, bữa sáng của bọn họ được bưng lên.
Lục Kinh Tả dùng khăn giấy lau chùi sạch sẽ đũa muỗng rồi mới đưa cho cô: “Ăn đi.”
Lúc Tống Kiểu Kiểu húp súp gà, Lục Kinh Tả đeo bao tay nhựa vào bóc trứng chần nước trà. Sau khi bóc xong cậu đưa lòng trắng trứng cho cô. Cô không dùng tay để nhận mà thay vào đó lại mở miệng ra, cậu liền mỉm cười rồi nhét lòng trắng trứng vào miệng cô.
Cô ăn hết lòng trắng trứng, lòng đỏ trứng do cậu ăn.
“Bánh bao súp nhân rau tề thái của quán này ăn ngon quá.” Tống Kiểu Kiểu cắn một miếng bánh bao súp, khá ưng ý.
“Lấy thêm một lồng…”
Tống Kiểu Kiểu vội xua tay: “Thôi đừng, thôi đừng. No rồi.”
Một lồng có tám cái bánh bao súp, cô ăn hết ba cái đã đủ no rồi. Năm cái còn lại đều chui vào bụng cậu cả.
Sau khi ăn xong rồi tính tiền, cả hai tiếp tục đi về phía rạp chiếu phim.
“Đặt vé xong xuôi hết rồi hả?”
“Uhm, tối qua đã đặt xong rồi.”
“Mấy giờ mới chiếu vậy? Bọn mình sẽ không đến muộn chứ?”
Lục Kinh Tả nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô: “Không đâu.”
Sau khi đến rạp chiếu phim, hai người cùng nhau đi lấy vé xem phim. Lấy xong vé xem phim lại mua hai ly Coca và thùng bắp rang cực lớn. Mười phút trước khi phim chiếu, cả hai ngồi đợi trong khu vực chờ của rạp chiếu phim.
Ban đầu cô định mang bắp rang vào trong ăn, nhưng mùi vị bắp rang này quá thơm ngọt nên cô không nhịn nổi mà bốc lên bỏ vào miệng. Cô cũng bốc một miếng bắp rang ghé vào miệng Lục Kinh Tả.
“Siêu ngọt luôn.”
Lục Kinh Tả rũ mắt nhìn miếng bắp rang đưa bên miệng mình, trong đầu cân nhắc một giây rồi vẫn mở bờ môi mỏng ra, mặc cô bỏ miếng bắp rang vào, để ý vị ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng.
Đôi mắt Tống Kiểu Kiểu nhìn cậu sáng lấp lánh: “Ngọt ha?”
“Uhm.” Ngũ quan của cậu vốn dĩ đã dịu dàng rồi, khi nhìn cô lại càng dịu dàng hơn.
Ăn mãi một hồi Tống Kiểu Kiểu lại không ăn nữa, cô tựa đầu lên bả vai cậu: “Tớ cảm thấy bọn mình tới sớm quá.”
Lục Kinh Tả bật cười: “Cũng gần soát vé rồi.”
Lại qua vài phút, cổng soát vé mới bắt đầu soát vé.
Soát vé xong cả hai bước vào phòng chiếu phim, dựa theo vị trí trên vé hai người đã tìm được chỗ ngồi rồi ngồi xuống.
Mãi đến khi bộ phim chính thức chiếu, Tống Kiểu Kiểu nhìn quanh một vòng, cô chạm chạm vào cánh tay của Lục Kinh Tả, nghi ngờ hỏi: “Bộ phim điện ảnh này có hay thật không vậy?”
“Sao thế?”
“Hình như không có ai xem hết trơn.”
Lục Kinh Tả nhìn quanh một vòng, đúng là không nhiều người lắm: “Tớ thấy chấm điểm rất cao, có lẽ do suất chiếu của bọn mình hơi sớm tí.”
Tống Kiểu Kiểu gật đầu, suất chiếu của bọn họ hình như còn sớm. Đa phần mọi người thường xem phim vào buổi tối hơn.
Qua hồi lâu, bộ phim điện ảnh chính thức chiếu, bộ phim họ chọn là một bộ phim thể loại tình cảm. Thật ra tình tiết và các thứ khác cô chẳng hiểu gì hết, nhưng cô phát hiện mỗi diễn viên trong phim đều có giá trị nhan sắc rất cao. Cô áp thấp giọng, khe khẽ gọi cậu: “Lục Kinh Tả.”
Lục Kinh Tả di dời tầm mắt về phía cô: “Sao thế?”
“Cậu có nhận thấy các diễn viên bên trong nhìn rất đẹp không?”
Lục Kinh Tả gật đầu: “Rất đẹp.”
“Vậy cậu nói diễn viên trước mặt đẹp hay tớ đẹp?” Tống Kiểu Kiểu hỏi câu hỏi mà mọi cô gái thường hỏi.
“Cậu đẹp.”
Sau khi nhận được câu trả lời vừa ý, khóe môi Tống Kiểu Kiểu lập tức rướn lên, cô bốc một miếng bắp rang đưa đến bên miệng cậu: “Ngoan, khen thưởng.”
Lục Kinh Tả ngậm vào miếng bắp rang trong tay cô, nhân tiện dùng đầu lưỡi liếm ngón tay cô một cái.
Cảm giác ấm nóng khiến ngón tay Tống Kiểu Kiểu run rẩy một chút, ngay cả thùng bắp rang ôm trong lòng cũng giật bắn: “Cậu… cậu…”
Khuôn mặt Lục Kinh Tả tươi cười nhìn cô: “Vẫn muốn nữa.”
“Vẫn… vẫn muốn cái gì nữa?”
“Bắp rang.”
Tống Kiểu Kiểu bưng đống bắp rang chuyển cho cậu: “Tự bốc ăn đi.”
Lục Kinh Tả từ chối: “Cậu đút ăn.”
“Cậu vô liêm sỉ.”
“Uhm.”
Cậu “uhm” một cách nghiêm túc khiến hai gò má Tống Kiểu Kiểu ửng đỏ: “Tự ăn đi…”
“Cậu đút ăn.”
Cuối cùng Tống Kiểu Kiểu cũng đành chịu, bởi vì cô bỗng nhận ra con trai mà làm nũng cũng thật chết người, giống như bây giờ cô căn bản chẳng còn sức chống đỡ.
Sau nhiều lần đút ăn cô mới hỏi: “Chẳng phải cậu không thích ăn ngọt sao?”
“Cậu còn biết tớ không thích à?” Cậu chọc cô.
Tống Kiểu Kiểu xấu hổ “… Uhm.”
Cô thẳng thừng nhét thùng bắp rang vào tay cậu: “Không đút ăn nữa, tự ăn đi.”
Nói rồi cô nghiêng đầu sang nhìn màn hình lớn, không nói chuyện nữa.
Lục Kinh Tả liếc nhìn đống bắp rang trên tay rồi lại liếc nhìn cô, khóe môi hơi cong lên.
Tống Kiểu Kiểu đang xem phim dù không nhìn vào thứ gì, đột nhiên có một thứ ngọt ngấy ghé đến bên miệng cô. Là một miếng bắp rang, cô nghiêng đầu nhìn qua cậu.
“Tớ đút cậu ăn.” Cậu nhoẻn miệng cười về phía cô, nói.
Tống Kiểu Kiểu khẽ hậm hừ một tiếng, mang theo ý nũng nịu nhưng vẫn ăn miếng bắp rang ấy. Cô vừa ăn hết lại có một miếng bắp rang khác đưa đến, bắp rang với Coca luân phiên nhau, tâm tư của cô hoàn toàn đặt vào bộ phim.
Lục Kinh Tả nhìn chiếc ống hút bị cô cắn hỏng bét, bật cười: “Có thể đừng cắn ống hút được không?”
Cô có một thói quen xấu là mỗi khi uống thứ gì đó, hễ mà cắm ống hút thì cuối cùng sẽ bị cô cắn nát bét. Ngoài cắn ống hút ra cô còn thích cắn đầu bút nữa.
Tống Kiểu Kiểu liếc nhìn, cô bặm môi: “Không chịu nổi.”
Lục Kinh Tả đành chịu, vươn tay véo má cô một cái.
Bộ phim còn chưa chiếu xong một nửa cô đã ăn hết đống bắp rang rồi, ngay cả Coca cũng uống cạn phân nửa luôn. Phần sau cũng không ồn ào nữa mà yên phận xem phim.
Sau khi hết phim, những ngọn đèn trên nóc phòng chiếu phim sáng lên. Lục Kinh Tả một tay cầm ly Coca và thùng bắp rang mà bọn họ giữ lại, một tay dắt cô ra ngoài, bọn họ theo đám người bước ra ngoài. Khi đến sảnh chính, Tống Kiểu Kiểu mới phát hiện ngoài trời chẳng biết từ bao giờ đã mưa lâm râm rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!