Nam Xấu Khó Gả - Chương 71: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Nam Xấu Khó Gả


Chương 71: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

Nếu có thể bình định Nam Cương thì Hoàng thượng sẽ cho ta cưới chàng làm thê tử. Thì ra là vì mình.

Khi Phương Vân Tuyên nghe đến câu đó thì trong lòng thật sự không có cảm giác gì, nói cảm động đó là nhất định. Nhưng ngoài cảm động còn có rất nhiều cảm xúc hắn cũng nói không rõ.

Phương Vân Tuyên mất thời gian thật dài mới kịp phản ứng. Hắn mờ mịt nhìn người trước mắt, sửng sốt hồi lâu mới thì thào nói: “Không nghĩ tới ta sống hai đời vẫn là một người hại người.”

Phương Vân Tuyên đột nhiên xoay người kéo cánh cửa tủ ra, lấy tất cả xiêm y bên trong bới ra. Hắn run run lấy một miếng vải làm tay nải, mang từng cái xiêm y nhét vào trong tay nải: “Ta đi… ta đi rồi, huynh cũng không cần đi Nam Cương…”

Hốc mắt hắn nóng lên, ngực cũng rất tức. Phương Vân Tuyên cắn răng cho qua, vừa mới cảm động tất cả đều bị một cơn lửa giận thay thế. Hắn dường như phát tiết bằng cách hung hăng cột chặt hai bên quai, xách lên tay, xoay người đi ra ngoài cửa.

Đỗ Ích Sơn cũng luống cuống, y biết Phương Vân Tuyên sẽ tức giận, hắn cực kỳ tức giận có lẽ còn sẽ đánh y mắng y. Nhưng trăm triệu không dự đoán được sau khi Phương Vân Tuyên tức giận lại muốn bỏ đi.

Đỗ Ích Sơn giữ chặt một cái cơn giận cũng nổi lên: “Chàng muốn chạy đến chỗ nào? Chàng đi rồi, ta đuổi tới chân trời cũng phải bắt chàng trở về! Ta một lòng vì chàng mà chàng đối xử với ta như thế hả?”

Phương Vân Tuyên thay đổi sắc mặt, hắn nhìn chằm chằm Đỗ Ích Sơn, ánh mắt giống lưỡi đao đảo qua gò má của hắn: “Vậy huynh muốn ta phải làm sao? Trơ mắt nhìn huynh đi chiến trường chịu chết?”

Nói đến hai chữ “chịu chết” Phương Vân Tuyên rốt cục nhịn không được giọng nghẹn ngào, cái từ chết kia từ trong miệng tràn ra. Phương Vân Tuyên cảm thấy đau lòng khó có thể chịu đựng được, giống như Đỗ Ích Sơn thật sự đã chết trận sa trường.

Nước mắt tràn mi chảy ra, Phương Vân Tuyên vội vàng chà lau. Hắn nắm thật chặt tay nải trong tay, muốn từ giữa tìm được một chút lực lượng kiên cường: “Huynh không cần vì ta như thế. Mạo hiểm lớn như vậy chỉ vì một chỉ hôn thư. Ta… thật sự không đáng.”

“Có đáng giá hay không cũng không phải là chàng định đoạt!” Đỗ Ích Sơn hoàn toàn nổi giận. Y cướp tay nải trong tay Phương Vân Tuyên qua ném ra cửa sổ, nắm cánh tay Phương Vân Tuyên kiên quyết kéo hắn đến bên giường, áp đảo cả người hắn ở trên giường.

Đỗ Ích Sơn nắm kéo vạt áo của Phương Vân Tuyên, mặt mũi tràn đầy hung ác, hôn giống như cắn xé lên môi hắn.

Phương Vân Tuyên run rẩy giống như lá rụng trong gió, một mặt cảm nhận lửa giận của Đỗ Ích Sơn, một mặt vươn ra đôi tay nhẹ nhàng ôm người trước mắt: “Xin lỗi…”

Tim Đỗ Ích Sơn giống như bị người gõ một cái, một tiếng kia giống như ai thán, nói hết không cam lòng, oán trách, còn có vô tận yêu say đắm trong lòng Phương Vân Tuyên; làm cho tất cả tức giận của Đỗ Ích Sơn đều hóa thành bất đắc dĩ và thương tiếc thật sâu.

Động tác tàn bạo cũng không bao giờ làm ra. Đỗ Ích Sơn chống cánh tay lên, nhẹ nhàng dùng môi cọ sát hai má Phương Vân Tuyên. Trong miệng không ngăn được tràn ra một chuỗi cười khổ: “Tại sao chàng luôn có thể làm cho ta mất đi bình tĩnh thế nhỉ?”

Phương Vân Tuyên ôm chặt Đỗ Ích Sơn, dùng sức hít thở mùi hương của y, làm cho hơi thở của người này tràn ngập vào toàn bộ thân thể của mình.

Y nói mất đi bình tĩnh, nhưng bản thân mình không phải cũng như vậy sao. Yêu y yêu đến mức không biết làm sao cho phải. Một động tác của Đỗ Ích Sơn đều sẽ làm cho Phương Vân Tuyên mất đi bình tĩnh. Y có phải tức giận hay không, có phải khó chịu hay không, có phải không thích mình nữa hay không. Càng yêu say đắm lại càng để ý, càng để ý lại càng khó có thể bình tĩnh. Phương Vân Tuyên cũng không biết thì ra yêu một người là một chuyện có thể làm cả người đều bốc cháy lên.

“Ta đi Nam Cương với huynh.”

Đây là câu trả lời cuối cùng của Phương Vân Tuyên. Mặc kệ Đỗ Ích Sơn phản đối như thế nào Phương Vân Tuyên cũng nhất định phải theo Đỗ Ích Sơn đi Nam Cương bình định.

Đỗ Ích Sơn không muốn cách nào, trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt. Hai bên bắt đầu chém giết sẽ không chia ra một chút tinh thần chăm sóc Phương Vân Tuyên. Đao thương không có mắt, có khi một mũi tên bắn lén đến thì ngươi cũng không biết là ai bắn, cũng không biết lấy mạng ai. Nơi nguy hiểm như thế y sao có thể để cho Phương Vân Tuyên đi theo.

Phương Vân Tuyên cũng không nghe. Nếu Đỗ Ích Sơn có thể vì một giấy hôn thư mà đi Nam Cương bình định. Nếu hắn vẫn ở lại Quảng Ninh mỗi ngày an hưởng thái bình, canh giữ trong nhà chờ y trở về thì bản thân Phương Vân Tuyên cũng sẽ xem thường chính mình. Không cần người khác nói cái gì, hắn cũng hiểu được bản thân căn bản không xứng ở bên Đỗ Ích Sơn.

Muốn sống thì cùng sống, muốn chết thì cùng chết.

* * *

Phương Vân Tuyên đưa ra quyết định lập tức bắt đầu dàn xếp công việc trong nhà. Không có băn khoăn hắn mới có thể yên lòng và an tâm theo Đỗ Ích Sơn đi Nam Cương.

Chuyện đầu tiên chính là Nam ca nhi. Đứa nhỏ năm nay tám tuổi vẫn cần người chăm sóc. Bé và Phương Vân Tuyên tình cảm sâu đậm, lần này chia tay ngày sau còn không biết có thể gặp lại nhau hay không. Phương Vân Tuyên thật sự không biết mở miệng giải thích với đứa nhỏ như thế nào.

Nam ca nhi còn phải đến học đường, chỗ chiến trường cũng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN