Duyên Diệt
Chương 4
Nàng rũ mi, chợt hiểu ra, chuyện của Cẩm Yên Hạ, hắn vốn chưa từng tin nàng. Cẩm Yên Hạ xảy ra chuyện ở chỗ nàng, không tới một khắc hắn đã xuất hiện. Nàng nhìn hắn khẩn trương, muốn tới giúp, nhận lại một câu “Vương phi ra ngoài đi.” Đúng rồi, Cẩm Yên Hạ là trắc phi của hắn, hắn là phụ thân của đứa nhỏ trong bụng nàng ta, có liên quan gì tới nàng đâu.
Nàng còn nhớ, khi đó hắn nói, “Yên Hạ nhớ nhung nhi tử đã mất, không muốn rời khỏi nơi này, hơn nữa, thân mình nàng ấy còn yếu, không tiện đi lại.” Không chờ hắn nói hết câu, nàng đã hiểu. Chẳng phải là đuổi nàng đi nhường chỗ cho Cẩm Yên Hạ thôi sao. Hắn còn muốn vòng vèo qua lại? Nàng chỉ còn cách thu dọn đồ đạc, chuyển đến sương phòng. Trắc phi ở chính viện, mà Vương phi lại ở sương phòng.
Từ đầu đến cuối, chỉ có Cẩm Yên Hạ. Đến tận bây giờ, lời này hắn nói ra có từng suy nghĩ đến cảm nhận của nàng không?
Lời này dù đúng dù sai, đến bây giờ liệu nàng có còn cơ hội giải thích nữa sao? Giải thích? Với ai? Người ấy sẽ nghe sao? Đương nhiên là không…, sẽ không đâu. Cẩm Vị Khê ngươi sao có thể mơ tưởng cao xa đến vậy? Từ đầu chỉ mong một ánh nhìn, một tấm chân tâm đến răng long đầu bạc, khó đến vậy sao?
Nàng che mắt, nước mắt lại sắp rơi rồi. Trước mặt người nàng yêu, sao có thể rơi lệ. Dù sao trong mắt người ấy, nàng chính là một Cẩm Vị Khê mạnh mẽ, nào được như Cẩm Yên Hạ mềm yếu sống dưới sự bảo bọc chở che?
Có ai hiểu được, lệ chảy vào tim, là cảm giác đau đớn thế nào?
Nàng đứng dậy, lảo đảo thân mình, khom người cúi đầu:
“Ý bệ hạ đã quyết, thần thiếp không dám nói gì hơn.”
Vẫn là giọng nói ấy mà sao lạnh lẽo đến thế?
Hắn cách nàng chỉ ba bước chân, chỉ cần nàng bước lên hai bước là có thể nắm cánh tay hắn bất cứ lúc nào. Nhưng nàng không thể, người ấy không biết tự lúc nào đã chẳng còn là phu quân khi xưa của nàng, mà là Đế vương của biết bao người khác. Chỉ vài bước thôi. Thế nhưng tưởng chừng khoảng cách giữa trời và đất cũng chỉ có thế.
Hắn không quay đầu lại.
“Hoàng hậu bị bệnh, trẫm đi thăm.”
Hắn nhấc vạt áo bước đi, không chút lưu luyến.
“Cung tiễn Hoàng thượng.”
Tiếng cung nhân cúi lạy, quỳ rạp tiễn hắn.
Mơ hồ, hắn nghe thấy giọng nói trong trẻo của người con gái khi xưa. Vạt áo như bị nắm lấy, người con gái ấy tinh nghịch ấy, níu hắn lại, hỏi, “Vương gia đi đâu thế?”.
Nụ cười ấy không còn là của hắn nữa.
Đã từng có một người sẵn lòng chờ hắn, dùng ngây thơ ấm áp của mình đối đãi với hắn để đổi lấy sự lạnh lùng vô tâm. Hắn muốn quay đầu lại, tìm kiếm bóng dáng cố nhân, nhưng chỉ đành bước đi.
Hắn rời khỏi, dường như ánh sáng cũng mất theo, nếu không, sao lòng nàng lại tối tăm đến thế? Sao đến một chút ánh sáng hắn cũng không để lại cho nàng?
Thời điểm hắn bước ra khỏi cung Vị Ương, kỳ vọng cuối cùng của nàng cũng tan biến.
Biết là sẽ chuốc lấy buồn đau, vẫn cứ kỳ vọng.
Hi vọng và kỳ vọng, chỉ cách nhau một bước. Nhưng hi vọng còn có thể thất vọng, rồi tiếp tục ngốc nghếch hi vọng. Còn kỳ vọng, là giống như nàng đây, ngu ngốc bám lấy hạnh phúc đã tàn, để rồi khi tan vỡ, là buồn đau, là gục ngã, là vạn kiếp bất phục; mà chẳng thể trách ai, mà chỉ có thể trách bản thân, lại vẫn ngu ngốc không hiểu.
Khi yêu, chỉ nên hi vọng, chứ đừng kỳ vọng.
Nàng vĩnh viễn không biết được, thời điểm hắn bước đi, trái tim cũng đau đớn chẳng kém gì nàng. Đế vương không có tình yêu, hay nên nói không thể yêu, có chăng cũng chỉ là chút rung động thoáng qua, rồi nhanh chóng tan biến. Rung động trong thoáng chốc, một khắc nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, thử hỏi tình ở nơi đâu?
Rốt cuộc là nàng thua Cẩm Yên Hạ, là nàng thua nàng ta, không phải là thua trong cuồng vọng của bản thân, không phải thua trong tình yêu đối với Đế vương, càng không phải do quá khát khao tình yêu của hắn.
Trái tim đập lên một nhịp thổn thức cuối cùng rồi theo dĩ vãng biến mất, trở nên trầm lặng.
Cánh cửa vốn khép hờ, đột nhiên mở ra.
“Quý phi nương nương, đã đến bữa trưa, để nô tỳ hầu hạ người dùng bữa đi.”
Nàng nhìn, là cung nữ thân cận của Cẩm Yên Hạ. Cái gì nên đến cũng đã đến rồi. Cẩm Yên Hạ này làm chuyện gì cũng chu toàn, giống như chuyện năm xưa. Chờ bao lâu mới đến ngày này, nàng ta sẽ để nàng bước ra khỏi đây sao?
Nhìn bát cháo bốc hơi nghi ngút, nàng bống nghĩ, thứ khiến nàng mang tội danh hãm hại Cẩm Yên Hạ hẳn cũng là một bát cháo nhỉ?
Môi vẽ lên một nụ cười nhàn nhạt, nàng chậm rãi nói:
“Dâng thiện đi.”
Múc từng muỗng cháo nhẹ nhàng, bàn tay đang đặt trên bụng của nàng nắm chặt lại. Tay run run, bát ngọc rơi xuống đất, vỡ tan.
Con ơi, có lẽ mẫu thân không thể cho con cuộc sống tốt rồi.
Năm Cẩn Tuyên thứ nhất, Cẩm quý phi trúng độc mà chết, hưởng dương hai mươi tư tuổi, không tra ra hung thủ hãm hại. Hoàng đế thương tiếc, truy phong Hoàng quý phi, táng ở Cẩm Lăng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!