Nam phụ, ta đây không làm
Chương 2: Tu chân giới
Nơi này được gọi là Tuyệt NHất Sơn, là một trong những nơi linh khí nhiều nhất ở Thiên Tông môn. Ở đây có một cung phủ, được ngăn cách với bên ngoài bởi kết giới khá vững chắc, chỉ có thể tiến ra từ bên trong còn bên ngoài không thể tự do đi vào vì thế Tuyệt NHất Sơn nhiều năm trở nên đơn độc chỉ có duy nhất một cung chủ…………… Ể chờ chút ??? Hình như cái này cmn đâu phải là kí ức của Thường Ân hắn đâu. Hắn là ảnh đế, là một người được vạn người ca tụng, sống trong một căn biệt thự sống lớn đó có được không, làm gì có chuyện hắn sẽ ở trên ngọn núi cao ngất như vầy chứ. Vậy thì kí ức vừa rồi là của ai, tại sao hắn có thể biết được những thứ đó, tại sao hắn lại có mặt ở đây, tại sao, tại sao……..
Đầu Thường Ân quay cuồng, hàng vạn câu hỏi vì sao cái thi nhau kéo đến nắm tay vui đùa trong não hắn. Đau đớn, khó chịu chợt Thường Ân như nhớ ra một cái gì đó vô cùng quan trọng. Đúng rồi là cái tin nhắn. Trước khi đến đây hắn đã nhận được cái tin nhắn vô cùng kì lạ. Nếu đúng những gì giống trong tin nhắn đó vậy bây giờ hắn thật sự đã xuyên không rồi sao. Không thể nào, cái chuyện cẩu huyết như vậy không thể nào xảy ra được, hắn đây chỉ là mơ, chỉ là một giấc mơ, chỉ cần hắn tỉnh lại hết thảy mọi thứ sẽ như cũ. . Vẫn đang tự thôi niên bản thân của mình, Thường Ân mơ màng vấp ngày hòn đá trước mặt rồi” Bụp..” hắn nhẹ nhàng chạm đất. Cảm giác đau đớn như lan ra khắp người, cánh tay bị trầy rỉ ra một đường máu nhỏ, Thường Ân vội vã đứng dậy, mồ hôi như mưa bắt đầu trút ra ngoài, không phải vì đau, không phải vì sợ mà là vì hắn biết đau….. Người ta thường nói trong giấc mơ bạn sẽ không có bất kì cảm giác đau đớn mà thế mà hắn có thể cảm nhận được, vậy thì đây chính là thực tại, hắn không nằm mộng cũng không hoa mắt, hay nói đúng hơn hắn đã bị cái tin nhắn lừa đảo đó cho một vé” Xuyên không”
THường Ân khóc không ra nước mắt, bây giờ hắn không chỉ là xuyên mà còn là bị xuyên vào quyển ngôn tình đang đọc, khủng khiếp hơn là Thường Ân còn được tình tiết đại thần tin tưởng, vỗ vai giao cho cho trách nhiệm trọng đại làm ” Boss phản diện” tự tìm đường chết nữa. Thường Ân cắn môi, hắn đây chỉ nói đùa thôi có được không, đâu cần thiết phải giao cái vai quan trọng này cho hắn, hắn thật sự không muốn chết đâu mà…..
Vò vò đầu, Thường Ân có chút bực bội, nếu lúc trước hắn không nghĩ tới việc thoát khỏi thế giới gì đó, nhân vật phản diện gì đó thì có đúng hay không bây giờ hắn vẫn còn đang ung dung ngồi ở nhà nói chuyện cùng fan, cày hết bộ truyện đang đọc. Nhắc tới truyện, Thường Ân lại không biết nên khóc hay nên cười. Hắn phải cảm thấy mình may mắn khi nắm được kịch bản hay là xui xẻo khi biết trước kết cuộc của mình đây. Thở dài, hắn tiến về cung phủ của nguyên thân, vừa đi vừa tiện thể quan sát xung quanh. Quả không hổ danh tu chân giới, mọi thứ ở đây như có sinh lực hơn gấp ngàn lần thế giới của hắn ở, cây cỏ đều xanh tươi, ngay cả không khí dường như cũng có cả vị ngọt. Bước chân vào cung, Thường Ân không khỏi có chút giật mình, ở đây mặc dù đơn giản nhưng vẫn hết sức đẹp đẽ, ngăn nắp, từng cái bình hoa, quyển sách đều như tỏa ra ánh sáng quanh thân mình
Thường Ân ngồi trên chiếc ghế dài, bắt đầu nghiêm túc nghĩ về kịch bản. Nguyên chủ chính là Hạ Thường Ân, là cung chủ của Phong Nguyệt cung. Tính tình quái dị, bí ẩn, suốt ngày ẩn mình sau chiếc mặt nạ dày, tránh tiếp xúc xung quanh, tu vi dường như cũng là một ẩn số, không ai biết đến. Thường Ân có chút muốn chửi thề, tác giả có phải hay không quá rãnh rỗi, nếu đã viết đại boss thì ít ra cũng phải viết cái tu vi chứ, còn chưa kể dù cho có tu vi sắp thành thần thì cũng thua nam chính đó có được không, cứ cho đại cái tu vi gì đó là được rồi, hắn không muốn lúc mình chết thực lực một chút cũng rành rọt, cũng may kí ức nguyên chủ đã được hắn kế thừa, bây giờ hắn ít ra cũng biết nguyên chủ đã đạt đến được Ngưng đan hậu kì, có thể tiếp tục tu luyện. Thường Ân thuận tay cầm lấy quyển sách ngay bên cạnh, từ từ mở ra, chữ viết có chút khác như thế giới cũ nhưng hắn lại có thể hiểu được hết, có lẽ đây chính là đãi ngộ của xuyên việt đi
Gió bên ngoài bắt đầu nổi lên, Thường Ân cất đi quyển sách ấy, quyết định đi ngủ. Dù gì cũng đã xuyên qua lí trí nói cho hắn biết nhất định mình sẽ không trở về được nữa, tuy có chút nhớ mọi người ở đó nhưng nếu hắn đã tới đây thì nhất định sẽ cố gắng sống tiếp, mặc kệ những chuyện xảy ra sau này. Thường Ân đi đến bên giường, mở lấy chiếc mặt nạ, ghét br không muốn chạm đến da mặt, đã đeo mặt nạ chắc chắn phải rất xấu xí đi, khép đi đôi mắt của mình, Thường Ân nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Ánh nến vẫn lấp lánh trong màn đêm, bắt đầu từ ngày mai hắn chính thức trở thành một phần của” Ta là nữ phụ”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!