Nam phụ, ta đây không làm
Chương 18: Luận kiếm hội (3)
(*): ai còn nhớ Bạch Như không ? là một trong hai bảo bối của Thường Ân ca nha, ai quên thì trở về chương 8 nghen ^^
Chỉ tiếc chân còn chưa đến được mục tiêu, từ đâu hồng y đã vội vàng chạy lại. Nhìn Như Ngọc hớt hải ôm chầm lấy Thiên Phong, đôi môi nhỏ nhắn liên tục gọi tên người đối diện, Thường Ân có chút bật cười, chẳng qua hắn thật sự không hiểu được nữ chính trước đây cũng đã từng là luật sư, mà luật sư không phải là người luôn nghiêm nghị hay làm theo quy tắc sao, chạy lại ôm người đàn ông không quen biết có phải hay không không đúng lắm. Bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều, nữ chính mà muốn làm gì mà không được, hắn cũng không thể quản
Đem Bạch Như tra lại vào vỏ, sau đó lại âm thầm lén nhìn vết thương trên người Thiên Phong, Thường Ân có chút thương xót đau lòng. Thân là sư tôn chỉ có thể ở đây trơ mắt đứng nhìn đệ tử gặp nạn, hắn có chút xấu hổ không thôi. Bất quá hắn có thể làm gì hơn với lại không phải vẫn còn nữ chính à, để Thiên Phong lại với cô ấy không những trị khỏi thương tích đã vậy còn giúp y tìm được mối lương duyên tốt coi như hắn cũng góp được chút công đức đi. Khẽ thở dài, Thường Ân quyết định không nghĩ nữa, dù sao mọi việc cũng đã được sắp xếp trước hắn có muốn đổi cũng không được
Đang định ngự kiếm rời khỏi, bỗng từ xa vang lên tiếng gọi của Nhạc Thanh, còn chưa xác định được tình hình, Thường Ân đã hoảng hốt ôm chầm lấy thân ảnh đang chắn trước mặt. Vội vàng gọi Bạch Như, hắn không chút thương tiếc một kiếm đâm xuyên bụng tên ngoại môn, sau đó lại dùng ba phần công lực trực tiếp đánh vào người gã. Tiếng hét lớn vang lên, cả khán đài như nín lặng, tên ngoại môn tựa như xác sống, không đau đớn ngã xuống sàn, thân người dường như bị tê liệt không thể di chuyển, miệng không ngừng trào ra máu vẫn tru lên từng tiếng kinh dị ghê người
Thường Ân có chút không quan tâm tên quái vật bị đánh ngã, hắn hơi run rẩy đỡ lấy Thiên Phong, nhìn khắp người đệ tử toàn thương tích, áo quần không lành lặn nhiễm huyết sắc đỏ tươi, hắn bàng hoàng ôm chầm y vào lòng ngực mặc kệ tiếng xì xào bên dưới, một đường đi thẳng về chủ cung
Nhẹ nhàng đặt Thiên Phong lên giường gỗ, Thường Ân nhanh chóng phong bế nguyệt đạo y sau đó lại truyền linh lực vào. Thấy sắc mặt y đã tốt hơn hẳn, hắn mới điều khí, đưa đan dược vào miệng sau đó lại đỡ y nằm xuống.
Lục phủ ngũ tạng đều vỡ nát, xương sườn gãy trên ba cộng với vết kiếm sâu vào phần ngực, nếu không nhờ Hồi linh thể giữ lại cho y chút linh lực chỉ sợ cái mạng nhỏ này có muốn cũng không thể giữ được. Thường Ân thở dài, gỡ đi chiếc mặt nạ, khóe mắt có chút cay cay, hắn vội vàng lau đi mồ hôi còn đọng lại trên trán y. Đứa nhỏ này nhiều năm thế mà vẫn vậy. Rõ ràng biết rõ bản thân không thể thế mà vẫn hết lần này lần khác đều sẵn sàng giúp hắn nhận một thương, còn hắn thì sao chứ ha…vốn dĩ nhận ân huệ người khác thế mà đã có lần nào hắn nguyện ý trả. Sợ hãi, bất lực ngoài những thứ đó ra hắn đã làm được gì. Thường Ân cười khổ, đã sống ở đây được mấy năm rồi ấy thế mà hắn vẫn không thể thoát khỏi cái khuôn khổ kịch bản hay nói đúng hơn là hắn không dám làm lệch đi nó. Hắn sợ, sợ mình không thể xoay chuyển được, sợ bản thân sẽ dính vào điều phiền phức phát sinh, sợ phải đối mặt với cái chết của nguyên chủ
Nhìn sắc mặt tái nhợt, không sức sống của Thiên Phong, tim Thường Ân có chút dồn dập, vốn dĩ đã tự hứa bản thân sẽ bảo vệ đứa bé này thật tốt nhưng sự thật chính bản thân hắn mới là người được y bảo vệ, nghĩ tới việc y giúp hắn đỡ thương hai lần, cả thân thể Thường Ân hơi nóng, có chút đắn đo suy nghĩ, chợt như nhớ ra điều gì hắn cong khóe môi, cười mỉm.
Thường Ân hắn trước giờ không phải là người lo chuyện bao đồng, sống trong giới giải trí nhiều năm đã luyện cho hắn thói quen cảnh giác với kẻ khác, trước giờ ngoài chuyện của mình việc khác một chút hắn cũng không muốn để tâm. Thế mà từ khi đến đây thói quen cũ lại làm cuộc sống hắn đảo lộn, không những không đem lại cho hắn chút yên bình mà còn đưa hắn vô rắc rối lớn hơn. Đã vậy , Thường Ân bỗng hạ mi mắt, nhìn đệ tử đang yên giấc say nồng, hắn nâng tay đem mái tóc sơ rối chỉnh lại, ánh mắt có chút kiên quyết, dường như mới nhận ra điều gì, hắn khẽ thủ thỉ “Đã vậy, để lần này sư tôn bảo vệ ngươi, giúp ngươi tránh khỏi khó khăn sau này, chấp nhận là gì, cam chịu là gì sư tôn không màn nữa, kịch bản đó ta nhất định sẽ làm theo không những thế sẽ vận dụng thật tốt đem nó làm bàn đạp nâng đỡ ngươi thoát khỏi nguy hiểm, từng bước vươn tới đỉnh nhân sinh”
Khép lại cánh cửa phòng, Thường Ân hướng chủ điện đi đến, muốn giúp Thiên Phong trước hết phải cải tạo lại thân thể tàn phế của y đã. Bất quá trong nguyên tác vốn dĩ đều nhờ vào linh tuyền nữ chính, hắn chẳng qua cũng chỉ là con ghẻ của đại thần không may mắn nhận được hệ thống gì đó chỉ còn cách dựa vào địa vị tại tông môn tìm thần dược, xem ra bây giờ đành phải mặt dày cầu xin Nhạc đại ca vậy
________( ta là dãy phân cách đáng yêu ^^__________
– Lý nào lại có thể như vậy ?
Vương Như Ngọc nấp trong rừng lớn, mạnh mẽ bẻ nát cành cây, bực bội quát lên thành tiếng
– Ngươi nói xem, vốn dĩ kế hoạch đã rất hoàn hảo, lí nào lại bị phá hoại như vậy, tên Hạ Thường Ân đó cư nhiên ra tay hủy hoại nó
– Kí chủ hảo bình tĩnh, việc này nằm ngoài phạm vi của hệ thống
– Nằm ngoài, nằm ngoài, tất cả cũng chỉ là tên ăn hại, ngươi điều tra xem Thường Ân tên đó có phải cũng xuyên không giống ta?
Như Ngọc lấy lại chút bình tĩnh, âm thầm trách vấn hệ thống thông qua ý thức
– Đang điều tra….. tải dữ liệu…..chờ kết quả……kết quả……… độ tương ứng linh hồn 100%, là người bình thường
– Lý nào lại vậy, rõ ràng hắn khác xa nguyên tác ?
– Quá trình xuyên không, dữ kiện bị thay đổi là chuyện bình thường, kí chủ xin chấp hành tốt nhiệm vụ
– Thay đổi, thay đổi, các ngươi………
Còn chưa dạy dỗ xong hệ thống ngu ngốc, Như Ngọc đã giật nảy mình, khuôn mặt có chút ngoài mong muốn hiện lên tia hốt hoảng sau đó lại nhanh chóng biến mất lấy lại nét e thẹn dịu dàng ban đầu
– Vương đại ca, là huynh à?
Vương Tuấn Anh không trả lời, khuôn mặt không biến sắc khẽ gật đầu. Có lẽ cũng đã quá quen với biểu tình của vị huynh trưởng này, Như Ngọc nhanh chóng lộ vẻ thân thiết, nũng nịu ôm chặt cánh tay đại ca
– Huynh tìm muội có chuyện gì không ?
– Không, chỉ xem muội ở đâu
– A ! Lúc nãy có hơi ồn ào, muội tránh đi lấy lại chút không khí. Đại ca chuyện lúc nãy đã giải quyết xong chưa
– Vẫn chưa, bây giờ ta phải tới chủ điện một chuyến, muội mau trở về phòng
– Vâng
Nói đoạn Tuấn Anh cũng nhanh chóng rời khỏi, Như Ngọc cũng không mấy quan tâm, phủi sơ y phục sau đó cũng xoay người hướng hướng ngược lại trở về phòng. Một ngày phiền phức…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!