Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh - Chương 152: Đe dọa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh


Chương 152: Đe dọa


Editor: Nguyetmai

Sau khi nói xong, cô ta lại ý thức được là mình lỡ lời, lập tức nói lại: “Ý tôi là, sao cô có thể suy đoán lung tung như vậy, không ai bảo tôi làm thế cả, mà tôi cũng đã nói thật hết mọi chuyện ra rồi.”

“Ồ? Nói thật à? Nói thật gì cơ? Chị cảm thấy không thoải mái ở đâu? Chóng mặt ư?”

“Đúng, đó có thể là biến chứng sau phẫu thuật, dù sao… Cô cũng không phải là bác sĩ chuyên nghiệp mà chỉ là một y tá mà thôi, dám lấy tính mạng của mẹ con tôi ra để làm thí nghiệm, điều này thật sự rất đáng hận.”

“Vậy ư, chị Viên Phân Phân? Bây giờ các thiết bị khám chữa bệnh phát triển tân tiến hơn trước rất nhiều rồi, chị nói là chóng mặt, biến chứng sau phẫu thuật, vậy thì chúng tôi phải kiểm tra thật kĩ cho chị. Giống như rất nhiều tội phạm giết người, giết người xong cứ nói chắc như đinh đóng cột là mình bị tâm thần, lúc đó không thể chỉ nghe lời nói từ một phía được, phải có chứng cứ.”

Nghe Hoắc Miên nói vậy xong, sản phụ không nói gì nữa…

“Tôi biết rõ chị không phải là loại người như vậy. Là người trong cuộc, bản thân chị cũng hiểu rất rõ tình hình đêm đó ra sao. Chị bị rong huyết, mà không chỉ bị mất máu, chị còn cần phải được truyền máu gấp ngay lúc ấy. Nhưng lúc ấy không ai có thể thực hiện phẫu thuật cho chị, thậm chí chồng chị còn quỳ hẳn xuống đất, đau khổ cầu xin. Mà với cương vị là một y tá, tôi tuyệt đối không thể để cho người bệnh chết trước mặt tôi. Sở dĩ tôi dám phẫu thuật cho chị, cũng bởi vì tôi tin vào tay nghề của bản thân, tôi biết rõ nếu lúc ấy tôi làm thế thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hôm nay, nhưng tôi lại không ngờ được rằng chị là người trong cuộc mà cũng hồ đồ như vậy. Chị có hiểu là tôi không cần chị phải cảm ơn, nhưng tôi chỉ mong chị không đổ oan cho tôi thôi không?”

Có vẻ như những lời nói của Hoắc Miên đã khiến sản phụ dao động…

Xem ra cô ta cũng rất bối rối…

Hoắc Miên nói tiếp: “Tôi biết, chị làm phụ nữ cũng không dễ dàng, đây là lần thứ hai chị mang thai, nhưng vì chị sinh con gái nên chồng chị cực kì mất hứng, người nhà chồng chị cũng không xuất hiện trong bệnh viện.”

Sản phụ kinh ngạc ngẩng đầu lên, không biết tại sao Hoắc Miên lại phân tích chính xác đến vậy.

“Tôi không biết rõ về tình huống gia đình chị, nhưng nhìn ý của anh trai chị lúc đòi tiền bồi thường thì chắc đang muốn dùng chuyện này để kiếm một khoản lớn. Một mình chồng chị chắc sẽ không khơi ra chuyện lớn như vậy được, nghe nói các người còn tìm cả luật sư nữa, nên tôi muốn hỏi chị, rốt cuộc ai là người đứng sau chuyện này?”

“Tôi…” Sản phụ nhìn Hoắc Miên, hơi ngẩn người ra.

Dường như những gì cô vừa nói, từng câu đều đâm sâu vào lòng cô ta.

“Không có ai đứng sau cả, chuyện này không phải như lời cô vừa nói.”

“Chị Viên Phân Phân, làm người phải có lương tâm, tôi không muốn nói những lời quá đáng… Tôi chỉ muốn nhắc chị biết, ba thước trời cao có thần linh chứng giám, tôi cứu chị và đứa bé, thật sự không cần báo đáp gì, nhưng hôm nay các người cắn ngược lại như vậy đã gây ảnh hưởng xấu đến cả tôi và bệnh viện. Cho nên tôi nghĩ thế này, các người nên có chừng mực, nếu cần vài chục nghìn tiền bồi thường và thật sự cần số tiền ấy thì tôi sẽ bỏ tiền túi ra bồi thường cho chị. Nhưng chị đừng bêu xấu bệnh viện. Viện trưởng của chúng tôi là một người thật sự rất đáng kính, tôi không muốn vì một chuyện tốt của tôi mà làm ảnh hưởng đến ông ấy, chị thấy sao?”

Hoắc Miên biết rõ, gia đình này chẳng qua là muốn lấy tiền mà thôi…

Nếu vậy thì cô chỉ cần bỏ ra vài chục nghìn tệ là có thể giải quyết xong chuyện này rồi.

Nhưng nếu thật sự làm to chuyện, ảnh hưởng đến hình tượng của bệnh viện cũng không ổn, bản thân cô sẽ cảm thấy cực kì áy náy.

Có vẻ sản phụ đã có chút dao động, ánh mắt cô ta hơi lóe lên: “Thật ra tôi cũng không muốn như vậy, chỉ là tôi….”

Cô ta còn chưa nói dứt câu thì cửa đột nhiên bị mở ra.

Sau đó chồng cô ta xuất hiện ở cửa ra vào, mắng Hoắc Miên: “Cô làm gì? Đến uy hiếp vợ tôi ư? Đồ y tá ác độc không có lương tâm này, tôi nhất định phải kiện cô, bệnh viện các cô định dùng mấy chục nghìn để chèn ép chúng tôi á? Mơ đẹp quá rồi, luật sư đã nói rồi, nếu bệnh viện các cô không chịu đưa tiền triệu thì đừng hòng sống yên.”

“Đêm đó lúc anh quỳ xuống cầu xin tôi cứu người, thái độ anh không thế này.” Hoắc Miên lạnh lùng nhìn người chồng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN