Lúm Đồng Tiền Nhỏ Của Em
Chương 49: Đồng phục
Đồng phục
Edit: Qing Yun
Từ sau hôm đó, Tạ Từ không còn chủ động tìm cô nữa. Tuy rằng ai cũng không nói lời chia tay, nhưng quan hệ của hai người xem như rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh.
Thời gian cuối cùng của kỳ nghỉ Đông chậm rãi trôi đi, ngày tháng bình đạm không có gì đặc sắc, chẳng mấy chốc đã đến ngày đi học.
Tuần học thứ ba.
Lễ khai giảng được cử hành sau tiết học thứ hai, Hứa Tinh Thuần là học sinh tiêu biểu nên được chọn đọc diễn văn.
Mấy bạn học nam trong lớp trêu ghẹo.
“Lớp trưởng là học sinh giỏi đẹp trai nhất trong mấy năm nay đúng không, đến lúc đứng dưới đài kéo cờ, dáng vẻ anh tư sáng ngời này không biết sẽ làm mê đảo bao nhiêu em gái đây…”
“Chậc chậc chậc, kiểu người nhìn chính trực như Hứa Tinh Thuần chính là loại hình mà con gái thích nhất đấy.”
Hứa Tinh Thuần không để ý đến người bên cạnh mồm năm miệng mười, cậu một câu, tôi một câu nghị luận, thu xong bài tập tiếng Anh của tổ hai, cậu đặt lên bàn Hứa U rồi đi luôn. Lát nữa cậu phải đi phát biểu, bây giờ cần đến đó chuẩn bị.
Phía sau có người nhắc nhở Hứa U, nãy giờ cô luôn cúi đầu làm bài tập, “Lớp phó, cô giáo muốn cậu thu bài tập mang đến phòng cô.”
“A, được.”
Hứa U đồng ý, nhanh chóng làm nốt bài tập cuối cùng còn dang dở.
Cô ngẩng đầu xem lịch học, vội vội vàng vàng thu dọn đồ.
Văn phòng tổ văn ở tầng 3, phòng học lớp 0 ở tầng hai, ngay lối rẽ, rất gần.
Trong văn phòng, Trần Nguyệt đang chấm điểm bài tập tiếng Anh của lớp khác.
Có một giáo viên cầm chén nước đi qua bên cạnh, rướn người liếc một cái, “Ai da, cô giáo Trần đang sửa bài tập cho học sinh à?”
“Đúng vậy, ai… Thật hết nói nổi mấy đứa này.” Trần Nguyệt lắc đầu thở dài.
“Làm sao? Khoa văn có nhiều học sinh nữ, chắc là sẽ nghe lời hơn chứ.”
“Nghe lời cái gì, cô không biết mấy đứa cứng đầu khó bảo của lớp 9 trước kia đều tụ tập vào đây hết à, thật khó quản.”
Giáo viên kia an ủi, “Lớp 0 cũng là học sinh của cô rồi, nên biết đủ đi.”
Đúng lúc này, Hứa U gõ cửa tiến vào.
“Thưa cô, đây là bài tập của lớp em.” Cô đặt chồng sách lên bàn của Trần Nguyệt.
Trần Nguyệt ừ một tiếng, đột nhiên nhớ ra gì đấy, bèn nói với Hứa U, “Đúng rồi, phần nghe trong bài thi lần này của em kém hơn trước kia khá nhiều.”
“A…” Hứa U hơi sửng sốt.
Trần Nguyệt buông bút trong tay, nói với cô, “Với thành tích của em, đừng nói bảy tám điểm, dù chỉ một hai điểm cũng rất quan trọng, ý nghĩ hoàn toàn không giống nhau, bởi vì một hai điểm này không dễ lấy. Em phải có yêu cầu cao với bản thân, vừa rồi em kém bạn đứng nhất ba điểm, ba điểm này em định lấy thế nào?”
“Tiếng Anh vốn dĩ không dễ, cho nên em càng không thể làm mất điểm ở phần nghe đơn giản này, yêu cầu của cô với em không cao, chỉ cần ổn định ở khoảng 145 điểm là được…”
“……”
Hứa U yên lặng đứng nghe dạy dỗ.
“Vậy lát nữa em quay về luyện tập thêm đi.”
Bởi vì sắp khai giảng, Trần Nguyệt cũng không thể giữ cô lại quá lâu.
Hứa U đáp ứng, cô hơi cúi người, “Em đi đây, cảm ơn cô.”
“—-ai, từ từ.”
Vương Hạ Đông kêu cô lại.
Hứa U quay đầu.
Vương Hạ Đông chỉ tấm gỗ trong góc, “Hôm nay lớp phó thể dục xin nghỉ, lớp trưởng phải đi diễn thuyết không có thời gian, em mang tấm biển của lớp ta đi đi, đứng trước lớp, tự sắp xếp vị trí luôn.”
Vóc dáng Hứa U nhỏ, ôm tấm biển này có hơi cố sức.
Trên hàng lang, cô đụng phải một đám người. Tạ Từ đi ở phía trước, cậu cầm đồng phục trong tay, bên cạnh còn có mấy người nam nữ khác.
Cô hơi sửng sốt, dịch ra tránh đường theo bản năng.
Cậu bước chân qua, hai người ngang qua nhau chỉ trong nháy mắt, thế nhưng ánh mắt cậu vẫn luôn nhìn thẳng không liếc nhìn cô.
– –
Lễ khai giảng vừa phức tạp vừa dài dòng, may mắn thời tiết đẹp, có nắng dịu ấm áp.
Hiệu trưởng phát biểu xong, rốt cuộc học sinh cũng được ngồi xuống, toàn trường không nhịn được tiếng thổn thức tạ ơn trời. Hứa U đổi chỗ với bạn nữ đứng sau. Sáng nay cô chưa kịp ăn sáng, chỉ tiện tay nhét một cái bánh mì vào túi áo.
Bởi vì lớp 0 ít người, cả lớp chỉ xếp thành hai hàng, một hàng nam, một hàng nữ. Bên cạnh là những lớp khác.
Hứa U ăn bánh mì, nhai kỹ mới nuốt xuống, không phát ra chút tiếng động.
Đột nhiên, phía sau có người vỗ cô, “Có một bạn nam lớp bên cạnh vẫn luôn nhìn cậu, ngồi ngay cạnh tớ này, rất đẹp trai.”
Hứa U quay đầu, không cẩn thận đụng phải ánh mắt Tạ Từ, ánh mắt nhàn nhạt đến mức sắp bị không khí ngăn cách tầm nhìn.
Cậu lẳng lặng đón nhận ánh mắt của cô.
Lớp 7 xếp hàng ở phía sau, Tống Nhất Phàm nói chuyện với mấy bạn nam khác.
“A Từ cao như vậy mà chạy đến trước ngồi làm gì, ha ha ha ha ha, cậu xem cậu ấy còn cầm sách nữa, tôi không chịu được rồi.”
“….Lớp bên cạnh chúng ta là lớp 0, cậu nói đi?”
Có người kinh ngạc, “Không phải A Từ đã chia tay với nữ học bá của lớp 0 rồi à?”
“Ai, Thẩm Giai Nghi á?”
“Không phải, Thẩm Giai Nghi đã qua lâu rồi, tôi đang nói người cùng lớp cũ với A Từ cơ, tên là gì nhỉ, Hứa U đúng không”
Tiếng nói vang lên khiến không ít người ngó sang bên này.
Tống Nhất Phàm đập vào gáy cậu ta một cái, nói với giọng điệu hận sắt không thành thép: “Nhỏ giọng chút thì sẽ chết à, ai nói chia tay, truyền bậy bạ cái gì, cậu đến trước mặt A Từ nói đi, cậu ấy không đánh chết cậu mới là lạ.”
– –
Đảo mắt một cái chính là hai tháng qua đi.
Không biết ai là người đầu tiên truyền ra tin vịt. Nói học sinh lớp 11 Tạ Từ, thế mà bị một nữ sinh đá.
Tin tức vừa truyền ra, cuối cùng truyền đến lỗ tai nhân vật chính trong câu chuyện.
Tiết thể dục, Tạ Từ ngồi hút thuốc cùng mấy người Tống Nhất Phàm ở bàn bóng bàn, có người nhắc đến chuyện này, buồn cười nói: “Tạ thiếu, có thể được chưa, làm sao mà trong khoảng thời gian này đều đang nói….”
“—-cút.”
Tạ Từ ngồi trên bàn, sắc mặt thật nhạt, rõ ràng không muốn lấy chuyện này ra đùa cợt.
Chỉ có Tống Nhất Phàm biết, kỳ thật nội tâm cậu không bình tĩnh như vẻ ngoài.
Từ sau khi giận dỗi với Hứa U, đến giờ cũng đã gần hai tháng, người chơi cùng Tạ Từ đều biết cậu đã dưỡng thành một thói quen. Chính là bất luận đi nơi nào, đi WC, đi đánh bóng rổ, kể cả lúc tan học cũng được, cậu nhất định phải vòng đến cầu thang tầng hai. Lý do gì thì trong lòng mọi người đều rõ ràng, cho nên Tống Nhất Phàm chưa bao giờ dám nhắc đến tên Hứa U trước mặt Tạ Từ, sợ chọc rách miệng vết thương của cậu.
Tống Nhất Phàm không ngừng nháy mắt ra hiệu cho bạn nam kia, khiến cho khóe mắt gần rút gân, rốt cuộc cậu ta mới nhận thức được không nên nói mà ngậm mồm lại.
Từ Từ nhảy xuống dưới.
“—đi đâu đấy A Từ?” Tống Nhất Phàm kêu với theo bóng dáng cậu.
Đến tận khi bóng dáng Tạ Từ biến mất, bạn nam kia mới dám mở miệng, cẩn thận hỏi: “Có phải tôi chọc đến lòng tự trọng của Tạ Từ rồi không?”
“Không phải.”
Tống Nhất Phàm liếc nhìn cậu ta, “Cậu chỉ là chọc tới trái tim thiếu nam mẫn cảm yếu ớt của cậu ấy thôi.”
Tạ Từ kẹp thuốc lá trong tay, rũ mắt nhìn cách đó không xa.
Phát ngốc hai ba giây, bên cạnh có tiếng bước chân dẫm lên lá cây nhẹ nhàng vang lên.
Cậu quay đầu.
Đặng Dĩnh bước ra từ sau thân cây, cô ta không dám tới gần cậu, tiến đến cách cậu mấy mét thì dừng lại.
Nhìn thấy cô ta, đầu tiên Tạ Từ ngây người hai giây, ngay sau đó mới phản ứng lại, cậu dời tầm mắt đi, không nói chuyện.
Hoặc là nói, cậu lười nói chuyện.
Vì thế Đặng Dĩnh lại tiến lên hai bước, chần chờ nói, “Anh ở một mình sao?”
Hơi dừng lại, cô ta bổ sung: “Hút thuốc ít thôi, không tốt cho cơ thể đâu.”
Tạ Từ nhìn cô ta một lúc mới nói: “Cô quản tôi làm gì, muốn nói gì thì nói đi.”
“….”
Đặng Dĩnh đỏ mặt, không nói chuyện.
Nghẹn nửa ngày, cô ta mở miệng: “Không phải… Chỉ là em nghe bạn anh nói, khoảng thời gian trước, sau khi chia tay với chị Hứa U, anh vẫn luôn say rượu mỗi đêm, như vậy rất không tốt cho cơ thể…”
“Ai nói chúng tôi chia tay?”
“….”
Đặng Dĩnh mỉm cười, có hơi mất mát. Cô ta cắn môi, lấy hết can đảm nói: “Anh có thể cho em một cơ hội không?”
Không chờ Tạ Từ trả lời, cô ta đã nói tiếp: “Em muốn ở bên anh, sau đó chăm sóc anh, chị Hứa U có thể thì em cũng có thể, em thật sự không muốn khiến anh lại tự tổn thương chính mình như vậy.”
“Thật ra…Em thích anh từ lâu rồi, chỉ là biết anh đã có người yêu, em không thể quấy rầy, chính là bây giờ chị ấy không biết quý trọng…”
Cậu như cười như không mà hỏi lại, “Cô ấy có thể… Nên cô nghĩ cũng có thể?”
Đặng Dĩnh sửng sốt.
“So sánh bản thân với Hứa U, cô nghĩ mình là ai?”
Ánh mắt Tạ Từ rất lạnh, cậu dập tắt thuốc lá rồi bước qua người cô ta.
Mắt Đặng Dĩnh đều đỏ. Cô ta đưa lưng về phía cậu, lớn tiếng nói: “Tạ Từ, em thật sự thích anh—-”
Tạ Từ vẫn tiếp tục bước đi.
– –
Vừa ra khỏi trường học, Tạ Từ liền nhận được điện thoại của Tằng Kỳ Lân.
Cậu không muốn nghe, bèn trực tiếp tắt đi. Kết quả vừa đi được vài bước đã bị Tằng Kỳ Lân bắt được.
“Đệt, sao mày không nghe điện thoại của anh?”
Tằng Kỳ Lân bước lên ôm cổ cậu. Tạ Từ giãy giụa, mày nhăn lại, bực bội nói: “Đừng đùa.”
Đúng vào thời điểm tan học, học sinh tới lui, ai cũng đánh mắt đến hai người bọn họ.
“Đừng đi học tiết tự học buổi tối, đi ra ngoài với anh.”
Tằng Kỳ Lân nói, không cho cậu có ý từ chối.
Không biết từ lúc nào, tháng tư lặng yên tới, không khí lạnh băng giăng trên bầu trời gần rút đi, hơi thở ấm áp của mùa Xuân chậm rãi tới. Đèn đường bên ngoài trường học phản chiếu ánh mặt trời đơn bạc.
Tạ Từ ngồi xổm ở ven đường. Trên đường ngựa xe như nước, người người nối đuôi nhau qua lại.
Tằng Kỳ Lân ôm cánh tay đứng dựa vào tường. Nhìn Tạ Từ lại bắt đầu phát ngốc, Tằng Kỳ Lân không nhịn được, nhấc chân đá mông cậu, “Mày như này là không được có biết không?”
Hiện tại cả cậu cũng có thể nhìn ra không khí u ám xung quanh Tạ Từ.
Trước kia tuy Tạ Từ có hỗn, nhưng ít ra còn có sức sống thanh thiếu niên, hiện tại hoàn toàn chính là một chút sức sống thanh xuân cũng không có.
“Tống Nhất Phàm nói với anh, mày bị đá rồi?”
Tạ Từ vừa nghe những lời này, rốt cuộc có chút phản ứng, “Mẹ nó mồm thật thối. Loạn truyền cái gì, còn chưa chia tay đâu.”
“Vậy hả.”
Tằng Kỳ Lân tức giận bật cười, “Lần này nghiêm túc như vậy?”
Tạ Từ không nói lời nào.
“Anh còn tưởng ai dám đối xử với mày như vậy thì xác định game over rồi, không nghĩ tới em trai anh lại có thể kiên trì đến thế này, không dễ dàng nha.” Tằng Kỳ Lân nửa đùa giỡn.
“Anh, em thật sự rất thích cô ấy.”
Tằng Kỳ Lân dừng cười. Cách nửa ngày, cậu mới hỏi: “Tạ Từ, có phải em bị ngốc rồi không, sao lại muốn nghiêm túc với con gái ở tuổi này?”
“Hơn nữa, cô ấy không phải người cùng đường với chúng ta, em hiểu không?”
Tạ Từ đối diện với cậu vài giây, yên lặng một hồi lâu. Sau đó cậu dịch chuyển tầm mắt nhìn ra hướng khác.
“Em sẽ đi đến con đường của cô ấy.”
– –
Qua mấy ngày, trường học bắt đầu tổ chức thi đấu bóng rổ.
Khoảng thời gian này, ngoài Tống Nhất Phàm, những người khác đều cảm thấy từ sau khi “chia tay” với Hứa U, Tạ Từ liền trở nên khác lạ. Thật ra cũng không quá khác, chỉ là mỗi lần kêu cậu ra ngoài chơi, cậu đều lười tham dự. Không có hứng thú chơi bời, cũng không có hứng thú với con gái, đi học cũng không bỏ tiết nữa, cho dù không nghe giảng mà chỉ ngủ thì cũng muốn ngủ đến khi tan học mới rời đi.
Có người không nhịn được tò mò, bèn chạy đến hỏi Phó Tuyết Lê, rốt cuộc Tạ Từ bị sao vậy?
Phó Tuyết Lê thực bình tĩnh, trả lời có lệ, “Người đều phải lớn lên, chẳng lẽ định trẻ trâu cả đời à.”
Cái khác thì chưa tính, Tống Nhất Phàm cảm thấy không thể chấp nhận nhất chính là đến cả thi đấu bóng rổ mà Tạ Từ cũng không có hứng thú.
Ví như hiện tại.
Tống Nhất Phàm đến gõ bàn Tạ Từ: “A Từ, có đi chơi bóng rổ không, chiều này lớp ta có thi đấu.”
“Không đi.” Tạ Từ không buồn nâng đầu, lật sách sang một tờ khác.
Tống Nhất Phàm nhịn vài giây, cuối cùng vẫn nói: “Nhưng mà, cậu đọc có hiểu không thế..”
Tạ Từ ngẩng đầu liếc nhìn cậu, “Có thể cút ra xa không?”
“Khụ khụ.” Vẻ mặt Tống Nhất Phàm trở nên đăm chiêu, lại hỏi lần nữa, “Sắp bắt đầu thi đấu rồi, cậu không đi thật à? Anh em nhắc nhở cậu, lớp chúng ta rút thăm trúng phải lớp chuyên Lý đấy.”
Tạ Từ sửng sốt.
“Lớp 0?” Cậu hỏi.
Tống Nhất Phàm nhướng mày, “Lớp đứng đầu của mấy lớp chuyên Lý, cậu nói xem?”
Tạ Từ còn chưa nói tiếp, Tống Nhất Phàm nhìn biểu cảm trên gương mặt cậu, tiếp tục bồi thêm: “Nghe nói thầy thể dục lôi kéo mấy bạn nữ lớp khoa học tự nhiên đi tính điểm.”
– –
Sân bóng rổ.
Đã rất lâu chưa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, lần này Tạ Từ đột nhiên hiện thân trên sân bóng rổ khiến rất nhiều người không kịp hiểu ra sao.
Tạ Từ mặt áo đồng phục màu trắng. Trong sân có người huýt sáo, ném bóng tới cho cậu.
Nữ sinh lớp Văn sôi trào, tiếng cổ vũ vang lên chói tai hết đợt này đến đợt khác.
Hứa U đứng đếm điểm số cùng một nữ sinh khác.
Màu đỏ là lớp Văn, màu đen là lớp Lý.
Hứa U nhìn đám người chạy trong sân, cô gái bên cạnh nhỏ giọng ca thán với cô, “Mấy bạn nam lớp mình đúng là vô dụng mà…”
Hứa U cụp mi, không biết suy nghĩ cái gì, cô thất thần lật một tờ màu đỏ.
Cô gái kia tiếp tục nói: “Mấy bạn nam bên khoa Văn thật cao… Có mấy người còn đẹp trai nữa… Chỉ là, chắc đều có bạn gái cả rồi.”
Cuối cùng, ngay trước khi tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên. Tạ Từ ném bóng từ ngoài vạch ba, bóng rổ xẹt qua không trung một vòng cung, sau đó rơi thẳng vào rổ.
Toàn sân vận động sôi trào, lớp Văn giành chiến thắng với số điểm áp đảo.
Tạ Từ đổ mồ hôi đầm đìa, cậu kéo vạt áo lau mồ hôi. Sớm đã có nữ sinh xông tới đưa nước cho cậu.
Cậu không nhận, đôi mắt đảo khắp nơi như đang tìm kiếm ai đó.
Tống Nhất Phàm mỉm cười tiến đến ôm vai cậu, cười hì hì nói: “Thế nào, người anh em lên sân là màu, cảm giác không tồi đi.”
Hứa U yên lặng thu dọn bàn tính điểm, sau khi giao cho thầy giáo thể dục liền cầm túi rời đi.
Cuối cùng Tạ Từ cũng nhìn thấy bóng dáng gầy yếu cậu muốn tìm, bèn chạy đuổi theo.
– –
“_____Hứa U!”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Hứa U dừng bước chân.
Tạ Từ còn mặc quần thể thao màu đen, cẳng chân lộ ra. Cậu chạy tiến lên hai bước, giữ chặt cổ tay cô, thở hồng hộc.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Tạ Từ mở miệng trước, nói: “Có thể làm lành được không?”
Hứa U:…..
Thấy cô không phản ứng, Tạ Từ hơi dừng lại, nghiêm túc nhìn cô, “Chiến tranh lạnh thì có thể, nhưng có chết tôi cũng không đồng ý chia tay.”
Hứa U nói: “Tớ không định chia tay.”
Lúc này đến phiên Tạ Từ không nói ra lời.
Vốn dĩ cậu có rất nhiều lời muốn nói, lúc này một hai câu lại không thể nói được, cảm giác khó có thể nói nên lời nghẹn ở ngực.
Hứa Ư lùi ra sau hai bước, đánh giá cậu, khóe miệng cong lên, “Cậu mặc đồng phục…”
“Đệch…”
Tạ Từ đỏ mặt, sau khi vận động mạnh, mồ hôi đổ ra còn lưu lại trên khuôn mặt. Cậu lắp bắp hỏi: “Rất kỳ quái sao?”
Vai cậu rất rộng, vạt áo sơ mi cũng trở nên gọn gàng hơn, chỉ là áo đồng phục đơn giản mặc lên người cậu cũng trở nên đặc biệt đẹp.
“Không đâu, rất tuấn tú.”
Hứa U cười.
Chỉ là cô chưa từng nghĩ tới, cậu sẽ nghe lời mà mặc đồng phục.
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu tình cảm không thể ngang nhau, nguyện yêu đến em càng yêu tôi hơn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!