Tầm Thần Tuyệt Lộ - Chương 26: Nhục Mễ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Tầm Thần Tuyệt Lộ


Chương 26: Nhục Mễ


Ngắm nhìn mấy củ sâm như rễ chùm một hồi, Lạc Thạch lại rời mắt sang một góc khác, túm tụm từ tráng hán đến lão niên, đang hò hét om sòm.

Lạc Niên cũng đã kiểm hoá đơn xong, quay ra thấy ba đứa Ngoan, Khải, Phàm đang thộn mặt chăm chú xem đám người kia, cũng lên tiếng giải thích.

“Cái đó là sới bạc của người lớn, đấy mới là trường đá gà với độ cờ be bé thôi. Các đệ còn nhỏ, cũng không nên tò mò”.

Gã cũng chỉ hiếu kỳ với hình thức đỏ đen thời này, chứ hồi còn ở Trái Đất, tất cả các thứ đều có thể đem ra cá cược, quan trọng là vốn liếng của ngươi có dày hay không thôi. Cờ bạc ở mức nhỏ thì bị coi là tệ nạn, còn ở cấp độ liên quốc gia, thì lại được Chính phủ thắt chặt và đánh thuế, thậm chí còn tổ chức một cách rất có hệ thống. Tuy vậy, dù được quản lý rõ ràng, thì ‘Hệ thống đánh bạc chuyên nghiệp’ này vẫn không hề xa rời bản chất của các ‘con bạc’, chính là người chơi luôn là ăn thua của nhau, còn những ‘nhà cái’ cầm đầu thì mặc nhiên kiếm lời đều đặn. Giải thưởng càng to, càng gãi trúng vào lòng tham của dân đam mê, thì những kẻ tổ chức lại càng lãi nhiều, số bỏ ra cho giải thưởng và vận hành bộ máy so với lượng thu vào là hoàn toàn không đáng kể. Đây thực sự là một lò xay tiền của giới cầm quyền, cám dỗ của nó đủ lớn để giữ chân tất cả những ai rơi vào vòng xoáy. Nhất là thế kỷ 21 của gã thịnh hành Đổ Trường Trực Tuyến, các con thiêu thân chỉ cần nằm nhà, hoặc có được thiết bị kết nối di động đều có thể tận hưởng đam mê đốt tiền, tiện lợi vô cùng. Bí quyết chơi bạc hay đôi tay thần thánh thời Trực Tuyến là vô dụng, vì mọi thứ đều được khống chế bởi Điện Toán, thế nên ‘Đổ Thánh’ hầu hết lại là những con mọt lập trình viên. Lạc Thạch bản thân trước đây không phụ thuộc nhiều vào may rủi, chỉ tin vào kế hoạch và xác suất; các con số, tỉ lệ phần trăm v.v… là khách quan nhất, không bao giờ biết nịnh hót, thì trong cuộc chơi lúc đó số phận bản thân mới do chính mình nắm giữ. Cờ bạc, hay ái tình, đối với gã đều là độc dược, cách xử lý cũng giống nhau, duy nhất chỉ có ‘cho tới khi nào ngươi chưa sa vào thứ đó, thì cuộc sống của ngươi vẫn sẽ ổn’, phòng bệnh hơn chữa bệnh chính là hiểu theo nghĩa này, vô cùng thiết thực.

Gã gật đầu với Lạc Niên, rồi bỏ qua chiếu bạc, theo Phiên bà bà tiến vào trung tâm chợ. Khu vực trong cùng này, các quầy hàng đều to đẹp vững trãi, bảng hiệu bắt mắt rõ ràng, thậm chí số hạ nhân đón khách bên trong cũng tấp nập hơn hẳn. Mại Ngầu đẩy xe hàng đã gần đầy đến dừng bên cạnh một quán hàng ăn nho nhỏ, có vẻ lạc lõng rất không hợp với mấy cửa hiệu khu này, đoạn lấy một bàn trống, kéo thêm mấy cái ghế nhỏ, tay vẫy vẫy đám trẻ con.

Phiên bà bà tiến đến bàn lễ tân, tươi cười như lâu lắm chưa gặp bạn buôn, vồn vã nói chuyện với người phụ nữ đã đứng tuổi đang ngồi trong quầy.

“Mễ tiểu nương, chợ phiên hôm nay đắt hàng chứ? Bàn bảo mẫu lại dắt mấy hài tử trong Trai tới thưởng thức đồ ăn của Ngọc Mễ quán nè”.

Mễ Luyến, khoảng hơn tứ tuần, ngũ quan đoan chính, dù đã có tuổi nhưng vẫn phảng phất nét sắc sảo, thanh xuân trước chắc cũng từng là một tràng hạo kiếp với thanh niên trong thôn. Mặt trang điểm nhẹ nhàng, bộ quần áo mặc cũng không quá diêm dúa, luôn miệng ý ới sai bảo phục vụ. Ngọc Mễ quán nổi tiếng nhất Bách Hộ Thôn, sinh khí mấy năm nay rất vượng, một phần lớn công sức đều là do bà chủ quán tháo vát này.

“Bàn bảo mẫu người lại khách khí rồi. Hôm nay nhằm ngày đầu thu mát mẻ, đội buôn cũng thu hoạch được nhiều Nhục Mễ núi Noạ Bức, đang vào mùa, bóng bẩy béo mập vô cùng. Sáng giờ trộm vía cũng được bà con ủng hộ, Bàn bảo mẫu có muốn dùng thử không?”

“Ồ phải rồi, mùa thu là mùa ‘gạo làm kén’ ở Noạ Bức Sơn”, Nặc lão đột nhiên lên tiếng, chép miệng khen “Nhục Mễ thực chất là nhộng tằm của Sô Điệp, chỉ sinh trưởng và phát triển ở vùng này. Loài bướm này lại là món khoái khẩu của Noạ Bức, nên nơi đó đồng thời dơi cũng kéo đầy đến làm tổ”.

Giống dơi Noạ Bức trong thiên địa cũng thuộc hạng lười nhất nhì, năm nào cũng ngủ một mạch từ đầu thu tới đầu xuân, là khi kén tằm của Sô Điệp hoá bướm, thì chúng mới thò mặt ra săn mồi. Vì thế vụ Thu Đông trở thành khoảng thời gian sống khoẻ của Sô Điệp, nhưng đối với Liệp Thương các đội cũng là vào mùa thu hoạch ấu trùng. Nhục Mễ vừa có thể coi là gạo, mà đồng thời cũng là thịt, đầy đủ dinh dưỡng gói gọn trong một phần ăn, nên đặc biệt quý hiếm.

“Mục tiêu lấy tạm điệp tằm này đi, đem chế biến thành ‘lương khô’ vừa hồi phục được thể lực và vết thương da thịt nhỏ, dễ bảo quản lại tiện mang theo người” Nặc lão sau một lúc suy tính liền quả quyết “Nhục Mễ khan hiếm, nên với phàm nhân vốn chỉ là món ăn chơi, nào ai dám nghĩ đem luyện thành ‘Trữ Thực Đan’ số lượng lớn chứ. Bất quá, tác dụng của nó mang lại tạm coi như xứng đáng với giá thành”.

“Tiền bối người lạc quan quá rồi, chưa nói đến Nhục Mễ này khó mua, người tin vãn bối lại có thể chế luyện được hay sao?”

“Khư khư khư, ngươi thì không thể nhưng còn lão phu Nặc Ý ta đây. Nhục Mễ vừa là trân phẩm phàm nhân, đồng thời cũng là nguyên liệu luyện dược Phàm cấp đê giai (#1)”, tiếng cười biến thái quen thuộc lại vang lên, Nặc lão không ngừng giảng giải “Thông thường phải đợi ngươi đạt được Luyện Thần giả Tri Hình cảnh, mới miễn cưỡng có thể tự tay luyện chế ‘Trữ Thực đan’. Nhưng với Tà Y Luyện Dược Thuật của riêng lão phu tự đúc kết, thì tuyệt đối không cần ngươi phải ‘tự tay’. Nghĩ cách để có được Nhục Mễ đều đặn hiện giờ mới là chính đạo a”.

Lạc Thạch im lặng không nói, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh Mại Ngầu rồi nhìn quanh quất. Quán không rộng lắm, đồ đạc cũng đã cũ, tầng dưới này chắc được khoảng sáu bảy bàn, nhưng đều đã kín chỗ. Trong Ngọc Mễ quán này có đủ loại thực khách, từ nông dân quần ống thấp ống cao ngồi uống rượu lạt ăn miếng giò, tới phú thương áo dài khăn xếp lụa là bóng bẩy, bàn đầy thịt cá, nâng rượu Nếp Cái thơm lừng cụng ly. Phục vụ chạy ngược xuôi, tiếng hô hoán cẩn thận vang lên liên tục, Mễ nương cũng bận rộn luôn tay luôn mồm, khi tính tiền khi tiếp rượu, nhanh nhẹn đảm đương bằng hai ba người.

Đồ ăn cũng vừa dọn lên, mỗi người được một phần Nhục Mễ, ăn kèm đồ rau củ xào và canh ‘Vân Tụ Tây Hồng Viên’ (#2) đơn giản. Bọn trẻ tíu tít mời Phiên bà bà và Mại Ngầu, rồi vui vẻ đánh chén. Lạc Thạch xúc một thìa lớn cho vào mồm, chậm rãi nhai nuốt, cảm nhận vị ‘gạo’ và ‘thịt’ hoà quyện thơm ngọt, bùi ngậy.

Bỗng ‘choang’ một tiếng lớn, khiến quán ăn đang ồn ã chợt im bặt, mọi người như đứng hình, chỉ nghe tiếng nam hài tử khoảng bảy tám tuổi, giọng điệu ngoa ngoắt quen được nuông chiều oang oang từ tầng trên vọng xuống.

“Nhục Mễ này là cái thứ quỷ gì, sao khó ăn thế? Vậy mà miệng kêu đặc sản theo mùa, các ngươi lũ hạ tiện này dám hí lộng bổn thiếu gia?”

Tiếng chửi vừa dứt, tầng một nhanh chóng ồn ã trở lại, thực khách cũng chẳng tò mò quan tâm nhiều, nơi đây là chợ, vốn nên là phức tạp như vậy, người ta cũng không rỗi hơi lo chuyện bao đồng. Chỉ thấy Mễ nương là lật đật chạy lên tầng hai, Lạc Thạch hướng mắt nhìn theo, mặt hóng hớt thấy rõ.

“Phàm đệ đệ, ở những nơi này nên cất những bản mặt đó đi, dễ mang hoạ không đâu lắm” Lạc Niên trông gã như vậy thì lên tiếng, nhưng cũng giải thích qua “Giọng nói vừa rồi chắc lại là tiểu tử của Ngũ Yên đại gia tộc, tên Ngưu Chấn. Cha nó Yên Tam Khôi là Gia chủ hiện nay của Yên gia thuộc Bách Tính Hạt, cũng là tuỳ tùng của Thành chủ Giang Thành, quyền cao chức trọng”.

Phiên bà bà nghe Lạc Niên nói vậy cũng gật gù, gương mặt béo tròn lúc ‘buôn chuyện cơ mật’ thật sự bán đứng toàn bộ mức độ ‘nghiêm túc’ của sự việc.

“Phải đó, cái tên Yên Tam Khôi là công thần hai đời Thành chủ, đã chèn ép Cố lão Gia chủ Lạc Dược Anh từ thời người mới chân ướt chân ráo vào Giang Thành Nội chữa bệnh cho Đại thiếu gia Thành chủ đời trước. Người con đầu của lão ta đã mất sớm, đứa con thứ hai Yên Ngưu Chấn mãi mới sinh được, cũng coi như là hiếm muộn”, Phiên bà bà hừ một cái, rồi lại nói tiếp “Cái đứa nhỏ này, không hiểu ông trời cất mắt ở đâu, lại sáng dạ từ bé, nên còn được gọi ‘Thần Đồng Ngũ Yên gia’, được cả Yên gia o bế nuông chiều thành quen, không ai dám to tiếng với nó, khiến nó lại càng ương bướng khó dạy. Lần nào họp chợ lớn nó cũng gây rắc rối phá hoại gì đó, Ngọc Mễ quán hôm nay cũng không được may mắn lắm a”.

Lạc Thạch hiểu sơ qua, ra chỉ là một thằng oắt miệng còn hôi sữa, nên cũng nhún vai ăn tiếp. Ở đời thông minh chỉ là bàn đạp, muốn đi quãng đường dài lại cần rèn luyện bản ngã, hay còn gọi là ‘tu tâm dưỡng tính’. Thế giới trước đây của gã đã đánh giá rất rành mạch hai khái niệm ‘chỉ số Thông Minh’ và ‘chỉ số Cảm Xúc’ (#3). Thế nên sáng dạ thuở ấu thơ nhưng sau này rất dễ đánh mất chính mình, chỉ bởi tâm tính khi va chạm cuộc sống xã hội không ổn định, trở thành đoá hoa ‘sớm nở tối tàn’ là một nhẽ, nếu vô tình phát triển thành những đối tượng lệch lạc biến thái, với trí thông minh đó thì sẽ rất nguy hại cho cộng đồng.

Nhục Mễ đúng là mỹ thực, hoàn hảo trong việc trở thành lương thực chính. Lạc Thạch vừa nhai kỹ thưởng thức, vừa nghiền ngẫm phương pháp để thu được thứ này về tay. “Vô kế khả thi”, gã lắc đầu ngán ngẩm “Ngoài Ngọc Mễ quán và tìm mối nơi Liệp Thương đội, thì không có cách nào. Mà với cái tuổi này của mình, thì ai muốn giao dịch chứ…”

Sau khi ăn xong, Phiên bà bà cùng Mại Ngầu, Lạc Niên còn ghé vào ‘Liệp Tập Phân Đà’, là một trụ sở nhỏ ở Bách Hộ Thôn của Liệp Thương Đội. Họ quản lý nhận đơn săn, định giá tiền, giao dịch, thắc mắc về các vấn đề săn-bán-mua, nên lúc nào cũng tấp nập nhân thủ ra vào. Lạc Dược Trai có giao kèo ký kết ‘Liệp Thương Lệnh’ theo từng năm một, nên nghiễm nhiên là khách quý, được tiếp đón riêng không phải chờ đợi xếp hàng. Mấy đứa trẻ thì ngồi đợi ở ngoài sảnh, Lạc Thạch cũng bị hấp dẫn bởi cửa hàng đối diện hơn, nên đang im lặng quan sát.

‘Yên gia Trắc Bảo Lâu’ to lớn màu mè nằm đắc địa ở vùng trung tâm chợ, sơn son thiếp bạc, biển hiệu bằng đồng uốn lượn cầu kỳ, người ra vào ai không bóng bẩy là lượt trang sức, thì cũng là tráng hán lăm lăm vũ khí bên người. Bất quá Hộ vệ của Yên gia cũng không vừa, bởi nơi đây nhận kiểm tra, định giá những thứ được nghi là bảo vật trong quá trình săn bắt trong Vạn Thụ Sương Lâm, toàn Bách Tính Hạt cũng chỉ có mình Yên gia độc quyền. Nhân thủ đông đúc, một người kèm một khách, ai cũng có vẻ như là võ công cao thủ, an ninh tuyệt đối là số một trong Hạt. Thêm cái bóng ông kẹ Yên Tam Khôi, không có mấy ai dám trêu chọc, nghe đâu lần gần nhất có kẻ gây rối, xác giờ chắc nếu còn thì cũng theo sông Võng Hà trôi tuột ra Hi Vọng Hải Vực rồi.

“Trắc Bảo Sư cũng là Luyện Thần giả thôi, không có gì quá ghê gớm”, Nặc lão thấy gã chăm chú liền giải thích “Nhưng Yên gia này là phàm nhân gia tộc, bỏ vốn liếng lớn mời Trắc Bảo Sư về, lại còn tự tin quảng cáo kiểm định được vật phẩm từ Thánh Cấp đổ xuống, quả thật gia sản cũng có thể coi là khổng lồ. Cả những hộ vệ kia nữa, tuy không phải Tu Nguyên Giả, nhưng đều đã là Nhân Tu Nhị Cảnh, vượt qua Hoán Cốt và Tẩy Tuỷ, đông đúc như vậy chiến lực cũng không tồi, ít nhất áp đảo được mấy kẻ liệp thủ giang hồ”.

Trắc Bảo thì cũng như xổ số, phát tài hay nghèo rớt cũng có thể chỉ trong một giây phút. Nặc lão kể rằng, đã từng có người may mắn nhặt kỳ bảo, đem đi kiểm định thì giá trị liên thành, nhưng ‘thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội’ (#4), năng lực không đủ chỉ khiến mang hoạ sát thân, rời khỏi vài phút thôi là đã bị tìm giết, khiến bảo vật lại lưu lạc bên ngoài. Cũng có những kẻ tán gia bại sản, lăn hết cả người vào để thu mua sưu tầm, nghiệm trắc hoá ra phế phẩm, kết cục hầu hết đều là nhảy lầu. Phí trắc bảo cũng rất lớn, thường rơi vào năm đến mười phần trăm giá trị kiểm định ra tuỳ mức độ quan hệ, nên Yên gia như nước chảy chỗ trũng, quyền thế cao vút lại thêm kinh tế vững vàng vô cùng. Họ cũng khôn khéo, bảo vật nào vừa mắt thường chủ động đề nghị thu mua tương đương giá cả nơi khác, lại miễn phí luôn tiền trắc bảo, khiến danh tiếng vươn sang cả các Hạt lân cận.

Dù rất muốn tìm hiểu thêm, nhưng bây giờ với Lạc Thạch cũng chưa phải lúc, Nhục Mễ tới tay như thế nào còn chưa biết, thì vội tơ tưởng làm gì mấy thứ kỳ trân dị bảo này. Gã cũng mông lung suy nghĩ lẫn lộn, đi trên con đường tít tắp chưa biết điểm cuối, nhưng điểm đầu thật sự đã rất chông gai, hiểu biết thôi chưa đủ, có những thứ lúc này thực sự là ‘lực bất tòng tâm’. Phiên bà bà có lẽ đã xong việc trong Liệp Tập Phân Đà, vẫy tay với mấy đứa trẻ, lớn giọng gọi.

“Lại đây mấy đứa, chúng ta đã đi quá cả giờ cơm trưa rồi. Phàm nhi, Ngoan nhi, Khải nhi lần đầu ra chợ, có thấy thích không? Bây giờ phải theo Bàn bảo mẫu ta về Trai, lần sau đứa nào ngoan lại được đi, nhé?”

(#1): cấp thấp.

(#2): nghe hoành tráng vậy thôi chứ thực ra là ‘mây lượn vườn hồng’, canh trứng cà chua nha các bạn ^o^.

(#3): IQ và EQ. Lại hỏi google-sama cho bạn nào tò mò nhé.

(#4): ý nói về sự khoe mẽ khi năng lực không đủ, rất dễ rơi vào thế bị chĩa mũi dùi, hứng chịu công kích từ các bên, kể cả dư luận.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN