Cô Dâu Của Ma Cà Rồng - Chương 1: Khởi đầu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Cô Dâu Của Ma Cà Rồng


Chương 1: Khởi đầu


– Con cái nhà ai sao lại để ở đây? – sơ Mariah đang trên đường trở về mái ấm dành cho trẻ em lang thang không cha không mẹ không nơi nương tựa thì bỗng nhìn thấy một đứa bé bị vứt bên vệ đường – Thật tội nghiệp! Ta với con cũng coi như có duyên. Thôi thì hãy theo ta về mái ấm nhé!

Đó là một đứa bé gái được đặt trong một cái giỏ màu đỏ sẫm, vứt dưới gốc cây anh đào bên vệ đường. Bên trong chiếc giỏ còn kèm theo một lá thư tay với lời nhắn nhủ “Xin hãy chăm sóc Uee giúp tôi hỡi người tốt bụng!”. Thế đấy, một đứa trẻ xinh xắn lại bị chính người thân nhẫn tâm vứt bỏ khi mới vừa tròn một tuổi.

Nhìn từ góc cạnh nào con bé cũng đều dễ thương, xinh đẹp một cách lạ kỳ. Làn da trắng hơn cả tuyết, mái tóc loe hoe vài ba sợi bạch kim, hàng mi cong vút như cánh bướm, một cái mũi cao bé bé xinh xinh, và một đôi môi chúm chím khẽ bặp bẹ cười. Con bé có đôi mắt tím một màu tím của đá tử tinh (amethys) xoe tròn sáng lấp lánh hơn cả bầu trời sao. Có lẽ tạo hoá đã vô cùng thiên vị khi đã gom hết ánh sáng của những vì tinh tú trên trời cao hội tụ vào đôi mắt ấy. Thật đẹp!

Con bé mang nét đẹp của một tiểu thiên sứ hạ phàm. Rất có thể lắm chứ! Bởi điểm đặc biệt hơn cả vẻ đẹp không tỳ vết kia chính là cái bớt son hình đôi cánh ngay giữa lưng bé con. Một dấu hiệu cho thấy lai lịch của con bé không bình thường như bao đứa bé khác…

[…]

Thời gian thắm thoát thoi đưa, mới đó đã mười bảy mùa trăng trôi qua, đứa bé ngày nào nay đã trở thành một thiếu nữ mười tám tuổi vô cùng xinh đẹp. Không những thế, Uee còn hát rất hay, một giọng hát làm say đắm lòng người. Có thể nói đó là tài năng thiên bẩm của Uee.

Và theo như quy định của mái ấm Paradise thì một khi đứa trẻ nào đủ mười tám tuổi, cái tuổi trưởng thành, chín chắn để đưa ra những quyết định trọng đại và có trách nhiệm với hành động của mình, sẽ phải học cách sống tự lập, rời xa mái ấm và sự bảo bọc của các sơ.

Và kể từ bây giờ, kể từ khoảnh khắc này, những bước chân của Uee, những cuộc phiêu lưu sẽ được ghi chép lại trong “quyển sách” mang tên là Cuộc đời.

Cuộc hành trình mới chính thức bắt đầu!

[…]

Uee rong ruổi những nẻo đường xa xôi, băng qua bao cánh đồng, đến rồi rời đi bao nhiêu thành phố mong tìm được một công việc lương thiện để nuôi sống bản thân nhưng kết quả cũng chỉ là con số không tròn trĩnh.

Đi đến nơi đâu chủ cả cũng cần bằng cấp nào là trình độ phổ thông, bằng đại học hay tấm bằng cử nhân, còn trong tay Uee chẳng có lấy một tờ giấy lộn lưng nào. Có nơi lại đòi hỏi luôn kinh nghiệm làm việc dăm ba năm. Mà những thứ ấy Uee nào có. Mồ côi từ bé, bị người thân ruột thịt bỏ rơi, cuộc sống lớn lên ở mái ấm Paradise cùng các bạn, các anh chị, các em nhỏ đồng cảnh ngộ, được các sơ chăm lo, uốn nắn, dạy cho từng con chữ, chưa từng trải nghiệm cuộc sống lăn lộn bên ngoài cho nên đối với Uee tất cả đều là những trải nghiệm mới mẻ và khó khăn.

Mặt trời dần khuất sau phía chân trời, trải sắc vàng ráng chiều trên những quả đồi xa kia. Buồn bã, mệt lã mà vẫn chẳng tìm cho mình được một công việc mưu sinh, điều duy nhất Uee có thể nghĩ đến trong lúc này đó là một nơi dừng chân tá túc, một chốn dừng chân vừa túi tiền…

Uee đã thấm mệt và cảm thấy tay chân mình không còn chút sức lực. Xung quanh trăm dặm chẳng thấy gì khác ngoài một toà lâu đài cổ kính, nguy nga. Đôi chân mỏi mệt dường như chẳng muốn bước đi nữa, thôi thì dừng lại nghỉ chân một đêm trước rồi tính sau, những suy nghĩ trong đầu Uee ngay lúc này.

Thận trọng tiến lại gần cánh cổng toà lâu đài, một luồng không khí lạnh thổi dọc sống lưng khiến cô khẽ rùng mình. Cánh cổng được khoá hờ bằng một chiếc ổ khoá hình đầu dơi đã hoen gỉ sét theo năm tháng, chẳng còn chắc chắn nữa. Uee nhẹ nhàng gỡ chiếc ổ khoá, đẩy nhẹ cánh cổng và tiến vào.

Không gian xung quanh vô cùng hiu quạnh, một quang cảnh ghê rợn với hằng hà sa số những bụi tầm ma nhọn hoắt với những chiếc gai sắc lẽm như mũi tên cùng âm thanh thê thiết của mấy con quạ hay tiếng rít rợn người của lũ dơi vỡ tổ. Một nỗi bất an dâng lên trong lòng Uee, từng bước chân như chùn lại nhưng vì một chốn nương náu qua hết đêm nay, cô phải can đảm bước tiếp.

Uee sải bước dọc con đường phủ đầy rêu phong và bụi bặm dẫn vào lâu đài. Quang cảnh bên trong cũng chẳng khác chi bên ngoài là mấy, nhưng thấp thoáng ẩn hiện trong đám tầm ma đầy gai góc kia là những bụi hồng đen kiêu sa, bí ẩn. Không chỉ thế, còn rải rác những bức tượng đổ nát phủ đầy rêu phong dọc lối đi và một hồ bán nguyệt to đã cạn khô thấy cả đáy hồ. Uee nghĩ rằng nếu được chăm sóc kỹ lưỡng thì chắc hẳn mọi thứ quanh đây chắc sẽ xinh đẹp lắm.

Bàn tay run run, Uee cầm lấy tay nắm cửa hình đầu dơi gõ cửa.

– Xin cho tôi hỏi có ai ở nhà không?

Chẳng có lời hồi đáp nào ngoài tiếng Uee vang vọng lại trong không gian tĩnh mịch.

– Tôi có thể xin ở nhờ một đêm có được không ạ?

[…]

Gõ cửa mãi, gọi mãi mà chẳng nghe thấy lời hồi đáp khiến Uee nghĩ có lẽ đây là một toà lâu đài vô chủ, bỏ hoang một khoảng thời gian khá lâu nên cô mới tuỳ cơ ứng biến, đẩy nhẹ cửa bước vào. Trước mắt cô là một mảng đen mù mịt, mọi thứ như bị nuốt chửng bởi bóng tối.

May thay nhờ ánh trăng chiếu rọi qua khe cửa mà tỏ được vài phần. Toà lâu đài không chỉ khoác lên mình lớp vỏ bên ngoài nguy nga mà nôi thất bên trong cũng không kém phần sang trọng với những chiếc bình cổ, những chùm đèn pha lê đáng giá cả một gia tài và những bức tranh đã hàng ngàn niên đại. Tiếc thay chúng đều bị chiếm hữu bởi bụi bặm và lũ nhện giăng kín càng làm cô tin rằng toà lâu đài này là một toà lâu đài vô chủ.

Không biết cơn buồn ngủ đã ập đến tự lúc nào mà cửa sổ tâm hồn của Uee đã muốn kéo rèm lại. Với ánh nến trên tay, Uee lang thang trên các dãy hành lang của toà lâu đài với hy vọng tìm được cho mình một căn phòng nhỏ để tá túc. May mắn thay, trong số các căn phòng đã khoá kỹ càng thì cũng có một căn phòng không khoá. Uee thận trọng gõ cửa.

– Cho tôi hỏi có ai ở trong không ạ?

Vẫn chẳng có hồi đáp nào cho câu hỏi của cô.

– Kỳ lạ thật! Chỉ mỗi căn phòng này là không khoá… Có lẽ chủ cũ lúc rời đi họ đã quên khoá lại chăng?
Chẳng bận tâm nghĩ suy nhiều nữa. Dù căn phòng này trước đây từng là của ai đi chăng nữa thì bây giờ nó sẽ trở thành nơi qua đêm lý tưởng của Uee. Cô thiếp đi trong cơn mệt mỏi.

Không gian thật tĩnh lặng. Chỉ có ánh trăng chiếu rọi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN