Có Ai Yêu Em Như Anh
Chương 66: Chỉ mình tôi biết Nguyên quá ngây thơ, Nguyên ạ!
Giám đốc Thành ngồi giữa văn phòng làm việc bề bộn các loại giấy má, hồ sơ, xoa cái đầu trọc cười với Nguyên:
– Sao em không ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi hãy đi làm? – Giọng anh ta bình thường như chưa hề có chuyện gì xảy ra. – Case Thành Tín anh đã giao lại cho Hải Yến rồi! Nhưng yên tâm, còn rất nhiều hợp đồng tiềm năng anh sẽ đẩy xuống cho em.
– Anh không sợ em sẽ tuồn các bản kế hoạch ra bên ngoài à?
– Cô gái à, đừng có nói khó nghe như vậy! Quả thực dù là ai tiết lộ bí mật bản kế hoạch thì cũng đều là lỗi của Sun Media rõ rành rành, công ty đành phải… Đứng mũi chịu sào mà. Việc này không thể tránh ai được, em cũng hiểu mà.
– Vậy còn thủ phạm thực sự thì sao? Người đó phải chịu trách nhiệm chứ! Anh thừa biết là cái ngành này nhỏ như vậy, ai chẳng biết mặt nhau. Chuyện của em đồn ra ngoài, không nói chẳng còn tí danh dự nào, sau này làm sao khách hàng nào dám tin tưởng bàn chuyện hợp đồng với em nữa.
Thành vò vò mái tóc tưởng tượng:
– Nếu biết thủ phạm thực sự thì còn nói làm gì! Về việc danh dự này nọ, em yên tâm, ai nghi ngờ nhân phẩm của em thì cứ lôi kẻ đó đến gặp anh.
Nguyên không tranh luận với anh ta nữa. Cô hỏi thẳng:
– Anh hãy cho em biết sếp lớn đang ở đâu có được không? Em có việc muốn gặp anh Giang Minh!
Thành tỏ vẻ cảnh giác:
– Việc gì? Có việc gì em cứ nói trực tiếp với anh đây này!
– Việc riêng thôi anh ạ!
– Anh… không biết!
– Vậy anh cho em số điện thoại.
– Cái này… anh…
– Nếu anh không muốn cho thì thôi, em sẽ tự đi hỏi! Cám ơn anh!
Thảo Nguyên biết không thể moi được thông tin gì từ anh ta, chào xong cô xoay người đi thắng. Thành “râu” gọi với theo:
– Mai nhớ đi làm lại đó Nguyên. Hoàng Quân mấy lần nhắn em tới văn phòng anh ấy để ký hợp đồng đấy!
Nguyên cứ nghĩ sau vụ này thì nhẹ nhàng nhất là cô sẽ bị đuổi việc, nhưng rốt cục mọi chuyện lại khoác bên ngoài nó dáng vẻ sóng yên biển lặng đáng nghi ngờ. Cô cũng chán chẳng muốn tới văn phòng nữa, bắt đầu đắn đo hay là nhân chuyện này nghỉ quách cho rồi. Nhưng suy đi tính lại thì bây giờ xin việc đâu có dễ dàng gì, vả lại cô phải vạch mặt kẻ chủ mưu để có ra đi thì cũng phải ngẩng cao đầu mà bước chứ. Nếu bây giờ cô nghỉ ngang chỉ tổ lại khiến người ta nghĩ cô thế này thế nọ.
Vừa bước chân vào trong quán bar, Thảo Nguyên bỗng thấy ngỡ ngàng trước sự thay đổi của nó. Toàn bộ nội thất của Bar Blue đã được thay đổi theo phong cách mới, nhìn ấn tượng và “Tây” hơn trước. Một vài nhân viên cũ nhận ra cô, chạy lại chào hỏi. Phương Anh ngồi đợi ở góc khuất, đang phì phèo trên môi điếu thuốc lá, hất đầu ra hiệu với Nguyên. Dáng vẻ thục nữ đã biến mất, lúc này cô mặc một chiếc váy cut-out ngay phần chân ngực, khuôn mặt trang điểm đậm.
– Sao lại décor lại quán thế chị? Kinh doanh dạo này thế nào? – Nguyên cầm điếu thuốc Phương Anh vừa đưa, nhìn quanh hỏi.
– Chủ mới của nó không thích phong cách cũ nên phá đi làm lại. Ai mà ngăn nổi!
– Chủ mới?
– Ừ, bar Blue đổi chủ rồi còn đâu.
– Chủ mới là ai vậy chị?
– Giang Minh! – Phương Anh búng tàn thuốc, giọng hằn học. – Anh ta mua lại cổ phần với giá cao ngất từ chỗ San San. Quan bar kinh doanh thua lỗ mấy tháng liền làm chị chán, kiếm người sang lại, ai ngờ chính là Giang Minh đứng đằng sau mua dứt luôn.
– Em xin lỗi, nếu biết vậy em đã không hẹn chị ở đây!
– Có gì đâu, mình cũng muốn đến xem anh ta làm ăn thế nào. Cũng chịu chơi đấy, đổi toàn bộ nội thất, còn mở rộng khu phía Đông thành nhà hàng, mời đầu bếp nổi tiếng ở nước ngoài về. Nhưng mà Nguyên hẹn gặp mình có chuyện gì vậy?
– Em muốn hỏi chị cách liên lạc với Giang Minh.
Phương Anh kín đáo liếc Nguyên:
– Nguyên có chuyện gì lại tìm anh ta?
– Một chuyện cá nhân, em muốn hỏi anh ta nhưng không biết làm thế nào để gặp.
– Thực ra mình có số điện thoại của Giang Minh, nhưng tin mình đi, số di động lạ thì anh ta không bao giờ bắt máy đâu.
Rồi xoay người hỏi nhân viên:
– Này em, sếp của các em có bao giờ tới đây chưa?
– Dạ, cũng thỉnh thoáng. Tuần trước sếp vừa dắt một đoàn khách tới ạ
Phương Anh nháy mắt với Nguyên:
– Mình thấy hay là Nguyên cứ kiên trì tới đây, ôm cây đợi thỏ thế nào chẳng gặp được.
Có khi lại phải dùng cách đó thật. Nguyên chán nản nhả khói thuốc.
– Em còn nhớ Trà Mi không? – Phương Anh bỗng nhiên chuyển đề tài. – Cô sinh viên được đại gia bao ấy! Chị gặp cô ta mấy lần ở trung tâm thương mại, lần gần nhất thấy cô ấy vào tiệm đồ cho trẻ sơ sinh. Sau đó hai chị em đi ăn trưa với nhau. Cô ấy kể người đàn ông kia muốn cô ấy sinh con cho anh ta.
– Nhưng cô ấy vẫn còn là sinh viên mà.
– Hình như học gần xong rồi! Mà kể cả là đang học thì cũng có vấn đề gì nào?
– Anh ta sẽ cưới cô bé?
– Chị đoán là không. Nhưng chắc là yêu, có vậy mới muốn phụ nữ sinh con cho mình. Những người đàn ông giàu có ai chẳng thế. Chị hết hi vọng vào đàn ông từ lâu rồi. Yêu đương với chị chỉ là chuyện nhỏ!
Nguyên vẫn canh cánh trong lòng chuyện trước đây Phương Anh có nói với mình cô ấy sắp đính hôn với Thế Phong. Bây giờ lại nghe chị ấy nói vậy, cô không kìm được hỏi:
– Vậy còn lễ đính hôn của chị? Lẽ nào chị không yêu chú rể?
– Nguyên nói đến Thế Phong? Mình cần có anh ta. Có thể xem nhẹ tình yêu, chỉ cần một người thích hợp nhất với mình, cùng tôn giá trị của nhau lên, vậy là ok! Mà chuyện này mình với anh ta có quản được đâu. Kết hôn là kế hoạch của hai gia đình, của ông nội Thế Phong và bố mình, sự hôn phối của kinh tế và chính trị. Chẳng ai ngăn cản nổi đâu.
Quán bar bắt đầu đông khách. Thảo Nguyên đã rời đi trước. Phương Anh uống thêm một ngụm Tonic rồi thả chiếc cốc xuống mặt bàn, không quên để một khoản tiền boa hậu hĩnh dưới chân cốc. Cô vào trong toa-lét tô lại son môi, màu son đỏ như bị bợt ra dưới ánh đèn. Nhìn gương mặt trang điểm tinh tế ở trong gương, Phương Anh mỉm cười:
– Ai cũng nói Nguyên thông minh, chỉ mình tôi biết Nguyên quá ngây thơ, Nguyên ạ!
Mấy ngày sau, Thảo Nguyên đều đặn tới ngồi “phục” ở bar Blue, nhưng do số cô xui xẻo, ngồi hoài mà chẳng thấy người cần gặp đâu cả. Hôm trước cô cũng đã cố sống cố chết xin số Giang Minh từ phía Phương Anh, tuy nhiên vừa gọi được một lần là bị chặn ngay tín hiệu gọi. Giang Minh đúng là cao tăng đắc đạo, thật khó để cho dân thường như cô diện kiến một lần.
Hôm đó là một ngày thứ Sáu thời tiết rất đẹp, nắng ấm rực rỡ. Không khí lạnh đã bị đẩy lui chẳng còn chút dấu vết. Nhìn qua cửa sổ, người ta giật mình thấy cây lá đã lên xanh um, hoa dại nở đầy đường. Lũ ong bướm chim chóc trốn lạnh ở đâu bỗng nhiên kéo về từng đàn hoan ca. Thời điểm này khí dương tăng, khí âm giảm, cũng là lúc con đực bất chấp tất cả đi tìm kiếm bạn tình. Hoàng Quân cảm thấy nhiệt độ ngoài trời mỗi lúc một tăng giống như dục vọng đang chạy trong huyết quản của anh ta, mỗi lúc một nhanh, hệt như con ngựa đứt cương không thể nào kiềm chế được. Sau vài lần gặp gỡ, con mồi của anh ta cũng đang dần mất cảnh giác. Đây chính là lúc tung lưới thu chiến lợi phẩm về rồi. Vả lại thời điểm này anh ta gặp phải vận xui. Chẳng là theo nguồn tin mật anh ta nghe được thì công trình của Thành Tín ở thành phố Đ vừa sa thải nhà thầu cung cấp đá ốp nội ngoại thất. Họ đang chuẩn bị gửi order tới các công ty trong nước để chọn lấy nhà cung cấp mới. Yêu cầu chính là phải có sẵn nguồn hàng lớn, ký hợp đồng một cái là phải giao hàng ngay vì đang cần gấp. Nguồn tin nội bộ này cực kỳ đáng tin cậy, lại còn cung cấp cả quy cách sản phẩm chi tiết nên Hoàng Quân quyết định đi trước một bước theo mách nước của người nọ, âm thầm xuất vốn nhập hàng về, chỉ cần bên Thành Tín mời thầu là anh ta nhảy ra ôm trọn hợp đồng. Nhưng ai ngờ tin tức đó chỉ là tin vịt. Bây giờ hàng chất đống trong kho không tiêu thụ được, tiền mặt cũng cạn kiệt. Ông thầy phong thủy kiêm thầy bói vẫn hay xem cho Hoàng Quân nói anh ta cần lấy âm bù dương mới có thể cắt vận đen này.
Hơn 5 giờ chiều, mặt trời cũng đã dịu bớt, nhưng cái nóng nực của đợt nắng mới vẫn không hề thuyên giảm. Cô thư ký lâu năm của Hoàng Quân bê khay đựng hai ly nước soda chanh vào phòng làm việc của ông chủ. Trừ một chi tiết là hai chiếc ly có màu sắc khác nhau thì người ta không thể nhìn ra điều gì bất thường từ chúng. Sắc mặt người thư ký không tốt lắm. Sáng nay cô mới xin nghỉ để đi khám ở khoa sản, kết quả xét nghiệm khiến cô vui muốn rớt nước mắt. Hai vợ chồng cô đã mong mỏi cả ba năm nay, đến giờ mới đậu mụn con đầu lòng. Nhưng thật đáng tiếc, ngày đầu tiên hai mẹ con tương ngộ, cô đã để em bé phải chứng kiến một cảnh tượng đáng ghê tởm như thế này.
Cô thư ký gõ cửa. Hoàng Quân đón lõng ngay ở ngoài. Gã nhận lấy hai cái ly, cao giọng:
– Cám ơn!
Nhưng ở góc độ vị khách nữ ngồi trong phòng không nhìn thấy, cặp môi mỏng dính của Hoàng Quân đang mấp máy dặn dò trong câm lặng:
– Cấm cho người khác vào!
Thư ký khẽ gật đầu xác nhận. Rất nhanh, cánh cửa gỗ vừa dầy vừa nặng khép lại, kín như bưng, lại cách âm cực tốt. Thực ra ông chủ chẳng cần phải dặn thì vào giờ này, các nhân viên cũng chỉ mải móng trông cho đến 5 rưỡi để tan sở chứ ai còn cần gặp sếp cái nỗi gì. Hôm nay vừa vặn là cuối tuần, thứ 7, Chủ nhật là ngày nghỉ nên chẳng ai muốn ở lại làm thêm giờ cả.
Người thư ký đứng bần thần ở trước cửa căn phòng một lúc rồi quay lại bàn làm việc. Khi kim phút đồng hồ chỉ đến số 30, đám nhân viên túa ra về. Công ty mỗi lúc một thêm vắng người. Cô thư ký kiểm tra một lượt, xác định không còn ai ở lại, lúc bấy giờ mới chậm rãi thu dọn bàn làm việc. Nhiệm vụ của cô đến đây là hết, có thể tắt điện khép cửa về được rồi. Trong lúc thu dọn, chợt cô nhìn thấy ở góc bàn có một chiếc túi xách nữ màu đen. Cô nhớ vị khách ban nãy tới cầm theo chiếc túi này và một chiếc cặp nhựa đựng tài liệu, chắc ban nãy vội vào đã để quên một túi lại. Nhưng cũng chẳng có gì quan trọng. Cô đặt chiếc túi ra giữa bàn, chỗ dễ nhìn thấy nhất, sau đó liếc nhìn cánh cửa gỗ thêm một lần nữa, chậm rãi xoa cái bụng vẫn còn bằng phẳng:
– Nào, mẹ con mình cũng phải về thôi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!