Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông
Chương 9: Băng hỏa kết hợp
Hoa Thanh Lâm vừa nghe thấy tiếng cửa bị đạp tung, hoảng hốt thét lên một tiếng “Á…”
Không biết là ai thét lên một tiếng “Hầu gia”, Hoa Thanh Lâm mới dám bước ra
khỏi chiếc giường, vừa thấy người mình nhung nhớ bao lâu nay đứng cạnh
bên cửa, nàng lập tức chạy tới, không chút ngần ngại, kéo tay áo ngài
khẽ cất tiếng gọi “Hành Phong…”
Tư Hành Phong không hề nể tình,
phẩy mạnh bàn tay của nàng ra, quát lớn “Nương nương có biết mình đang
làm cái gì không? Thân là Quý phi lại dám tự ý xuất cung, chạy tới phủ
của thần tử làm loạn, không sợ chuyện này bị đồn ra ngoài sẽ để cho
người trong thiên hạ chê cười sao?”
Đám thái giám cung nữ đứng cạnh thấy vậy, biết ý rút hết ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Hoa Thanh Lâm liền lớn tiếng tranh cãi cùng Tư
Hành Phong “Cười chê? Ta còn sợ người đời cười chê hay sao? Nếu ta biết
ngài đã bắt được con đàn bà đê tiện đó, rồi đưa ả về biệt viện Thanh
Phong mà còn không tới đây thì ta mới sợ người đời cười chê. Rõ ràng
ngài đã nhốt ả ta trong Bách Hoa Đường, tại sao còn đưa về đây? Không
phải ngài muốn báo thù rửa hận hay sao? Tại sao lại buông tha cho ả?
Hành Phong, ngài đã quên tất cả rồi sao? Ngài đã quên tất cả những gì mà ả đã gây ra cho ngài rồi sao? Hành Phong…”
“Đủ rồi!” Tư Hành
Phong lên tiếng cắt ngang lời Hoa Thanh Lâm, nghiêm mày hỏi ngược “Là
ai? Ai đã cho nương nương xuất cung? Có phải Hoàng thượng đã cho phép
nương nương xuất cung không? Ngài muốn thấy ta mất mặt, ép ta phải khó
xử, lẽ nào nương nương cũng muốn thấy ta mất mặt? Nơi đây là phủ Bình
Viễn hầu, muốn xử trí ả thế nào cũng là chuyện của riêng ta. Xin nương
nương hãy về cung cho!”
Hoa Thanh Lâm không hề mảy may động lòng, chỉ ngước mắt nhìn thẳng vào Tư Hành Phong nức nở nói “Đã bao năm rồi,
ta vẫn chẳng thể nào quên được nỗi nhục nhã mà ả dành cho mình. Vào lễ
tế hoa thần năm ấy, ả đã hạ thuốc khiến ta nằm bệnh ba ngày, bỏ lỡ mất
cơ hội bày tỏ tình cảm với Tầm ca ca. Còn nữa, vào lễ tế hoa thần năm ta rời khỏi hoàng triều Kim Bích, lại chính ả đã sỉ nhục ta ngay trước mặt Tầm ca ca, để ta mất mặt. Cả cuộc đời này ta sẽ chẳng bao giờ quên được điều đó. Ta càng không thể quên bởi vì ả mà ta ngậm đắng nuốt cay gả
đến nước Bạch Hổ xa xôi này. Đời này kiếp này ta sẽ không bao giờ quên
nỗi nhục mà ả đã ban cho…” Dứt lời, nước mắt Hoa Thanh Lâm tuôn trào ướt đẫm hai bên má.
Tư Hành Phong nhìn Hoa Thanh Lâm đầm đìa nước
mắt, thực cảm thấy bản thân sắp phát điên, ngài cố hết sức kìm nén ngọn
lửa căm phẫn trong lòng, mở cửa, bước ra ngoài, nhìn đám người hầu cận
hét lớn “Bọn cầu nô tài đáng chết kia có phải tất cả đều cảm thấy chán
sống rồi nên mới dám tới đây gây loạn? Nếu hôm nay Quý phi nương nương
xảy ra chuyện gì bất trắc, có phải tất cả các ngươi đều muốn tuẫn táng
theo không?”
“Nô tài đáng chết, xin Hầu gia tha mạng.”
“Nô tì đáng chết, xin Hầu gia thứ lỗi.”
Đám thái giám, cung nữ sợ hãi quỳ rạp xuống đất khẩn khoản cầu xin.
Tư Hành Phong nhìn bọn thái giám, cung nữ trong đôi mắt chỉ ánh lên nét
lạnh lùng, nghiêm nghị “Đám nô tài đáng chết kia hãy nghe cho kĩ, nếu
sau này không chăm sóc Quý phi nương nương cho tử tế, để nương nương
xuất cung gặp chuyện bất trắc, ta sẽ cho các ngươi đến làm tấm lá chắn
cho đội cung tiễn của phủ Bình Viễn Hầu.”
“Dạ, nô tài tuân mệnh, nô tài đa tạ Hầu gia đã tha mạng.”
“Dạ, nô tì tuân mệnh, nô tì đa tạ Hầu gia đã tha mạng.”
Tư Hành Phong quát xong, định phẩy áo bỏ đi, Hoa Thanh Lâm thấy vậy lập
tức xông ra, chạy lại ngăn cản ngài, ngước đôi mắt đẫm lệ lên chất vấn
“Tại sao ta lại không được xuất cung? Ngài đang bảo bọn nô tài này quản
ta sao? Có phải ngài cũng giống như Tầm ca ca năm xưa, bị con hồ ly tinh kia mê hoặc rồi không?”
Tiếp theo đó, không khí bỗng rơi vào tĩnh lặng.
Tư Hành Phong nhìn Hoa Thanh Lâm bằng đôi mắt lạnh như băng, hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Thứ thuốc Băng Hỏa Lưỡng Trùng Thiên, sau khi cảm giác nóng nực ngứa ngáy
khó lòng trôi qua, kế đến sẽ là cảm giác lạnh thấu xương tủy, khiến Hạ
Phẩm Dư đang nằm trên cỏ bất giác co rúm lại.
Giọng nói của Hầu
gia chẳng khác nào thanh âm mê hoặc vang bên tại nàng, khiến nàng không
nhẫn nhịn được mà ngước mắt nhìn về phía ngài. Y phục trắng dưới ánh mặt trời chói lóa, mà lấp lánh. Trong đầu nàng là cảnh tượng ngài lõa thể,
dù làm cách nào cũng chẳng thể gạt đi. Không, nàng không muốn nghĩ tới
cảnh đó, bởi lẽ chính suy nghĩ đó càng khiến thân thể nàng thêm giá
lạnh, càng cần phải có hơi ấm. Nàng không muốn nghe giọng nói của ngài,
thực sự không muốn.
Hạ Phẩm Dư đưa đôi tay yếu ớt, rệu rã lên bịt chặt hai tai lại, thế nhưng giọng Hoa Quý phi vẫn văng vẳng bên tai “Ta biết ngay là vậy, con tiện nhân đó chắc chắn đã dựa vào khuôn mặt tuyệt sắc, mồm miệng ngọt ngào, đi khắp nơi quyến rũ đàn ông mà. Ngài cũng
nhìn thấy rõ rồi đấy, sau khi Tầm ca ca đáng thương của ta rơi xuống vực thẳm chết đi, ả lại kiếm được hai tên đàn ông mới. Hai mươi tên cung
thủ tài giỏi của ngài đều bại trong tay hai gã đàn ông đó. Ả ta là người có bản lĩnh khiến bất cứ ai cũng đứng ra bảo vệ mà không hề hối tiếc.
Ngài đột nhiên đón ả từ Bách Hoa Đường về đây, chắc hẳn cũng đã bị ả mê
hoặc.”
Nghe thấy lời mắng nhiếc của Hoa Quý phi, Hạ Phẩm Dư bất giác bật cười.
Nàng không phải cười ngài đường đường là Bình Viễn Hầu hô phong hoán vũ tại
Bạch Hổ mà không thể đánh bại hai người đàn ông tóc bạc võ công cao
cường, mà đang cười giả thiết ngớ ngẩn bản thân đưa ra. Thực ra nàng đã
sai lại càng thêm sai, cứ tưởng rằng, ngài tới rồi, Lạc cô nương sẽ
không sao, thì bản thân cũng không sao, giờ, Lạc cô nương đã được hai
người đàn ông tóc bạc không rõ thần thánh phương nào cứu giúp, còn nàng
thì sao? Vẫn ở lại đây chịu đựng nỗi thống khổ khó lòng diễn tả thành
lời, chẳng ai quan tâm đến sống chết của nàng. Ai sẽ đến cứu nàng đây?
Lẽ nào nàng thực sự phải chịu sự giày vò, đau khổ này cho tới khi thất
khứu chảy máu?
Nàng nở nụ cười thê lương, nhìn về bóng hình cao
to trước mặt, sắc mặt ngài càng lúc càng thêm lạnh giá, bàn tay định chỉ vào mặt Hoa Quý phi chơ vơ gữa không trung, mãi chẳng hạ xuống được.
Ngài thực sự rất đẹp, Hàm Yên nói không sai. Hoàng thượng bước Bạch Hổ, Tây
Lăng Xuyên đã là một mỹ nam tuấn tú hiếm thấy trên đời, thế nhưng ngài
còn đẹp hơn, tuấn tú hơn Hoàng thượng vài phần. Nét đẹp của ngài khiến
người ta phải kinh ngạc, thế nhưng thứ đáng quý nhất của ngài không phải là dung mạo tuyệt sắc, càng không phải thân hình cao lớn mà chính là
tính khí cương nghị, không chịu khuất phục trước cường quyền, vừa lạnh
nhạt lại vừa lạnh lùng. Cho nên bất luận là đàn ông hay phụ nữ đều không khống chế được mà đắm say vì ngài.
Không muốn nghe thấy thanh âm của ngài, không muốn nhìn thấy bóng dáng ngài, thế nhưng tại sao sau
khi nhìn thấy khuôn mặt tuyệt sắc ấy, trong lòng nàng lại trào dâng dục
vọng khó kiềm chế được?
Băng Hỏa Lưỡng Trùng Thiên, thì ra có thể biến nàng thành một con người hoàn toàn khác.
Con người này có phải là nàng hay không? Nàng bất giác ngốc nghếch mỉm cười.
“Đây là việc của ta, không hề liên quan gì đến nương nương. Nếu nương nương
vẫn vượt quyền thế này, ngay cả Hoàng thượng cũng không bảo vệ được
nương nương nữa đâu.” Tư Hành Phong hạ tay xuống, phẩy mạnh tay áo, rồi
lạnh lùng ra lệnh cho hai công công đã bị dọa cho hết hồn “Còn không mau đưa chủ nhân của các người hồi cung? Đứng ngây ra đấy làm gì? Mau cút
hết cho ta…”
Khuôn mặt Hoa Thanh Lâm đầm đìa nước mắt, không tình nguyện khi bị hai vị công công kéo đi.
Tư Hành Phong định quay người rời khỏi, từ đầu chí cuối ngài hoàn toàn
chẳng hề để tâm tới một người đang vùng vẫy trong đau khổ nằm trên bãi
cỏ cách đó không xa.
Cảm giác lạnh giá trong người vừa tan biến
thì cảm giác nóng bức lại trào dâng dữ dội, nhìn về phía Tư Hành Phong,
Hạ Phẩm Dư đột nhiên dâng lên ý niệm không muốn để ngài rời đi.
Lần trước khi ở Bách Hoa Đường, nàng đã cứu ngài, vậy thì lần này đến lượt
ngài phải chữa khỏi cho nàng. Nàng không muốn chết, cho dù chết cũng
không muốn chết vì thứ xuân dược này.
Dưới sự mê hoặc của thuốc,
nàng ngẩng khuôn mặt ửng đỏ lên, cố gắng thét lớn “Xin đừng đi…” Tư Hành Phong nghe thấy tiếng kêu yếu ớt, bất giác ngây người, dừng bước, từ từ quay lại phía sau, lập tức thấy Hạ Phẩm Dư đang khổ sở nằm trên thảm
cỏ.
Hạ Phẩm Dư cau chặt đôi mày, đôi môi ửng đỏ, lại gọi thêm tiếng nữa “Xin đừng đi…”
Trong đôi mắt lạnh lùng, Tư Hành Phong lập tức nhìn ra nét khác thường trong nàng.
Phải chăng nàng đã trúng thuốc?
Ngài nhìn chăm chăm vào nàng, hai bên má ửng đỏ dị thường do được tính phát
tác, mái tóc rối bời lòa xòa trên thảm cỏ, màu xanh của cỏ, màu đen của
tóc chói lóa khiến ngài phải nheo mắt lại. Cảnh tượng khiến ngài nhớ lại sai lầm hôm đó tại Bách Hoa Đường, tuy rằng lúc đó ngài đã mất đi kiểm
soát, mất đi lí trí, nhưng ngài vẫn nhớ rõ bộ dạng yếu đuối vùng vẫy
phía dưới thân mình, rõ ràng là rất đau nhưng lại quật cường không chịu
nhỏ một giọt lệ. Thứ cảm giác khó lòng diễn tả bằng lời đó bỗng khiến
ngài cau chặt đôi mày.
Giây phút Hạ Phầm Dư thấy bản thân mình
dường như đang lần nữa hão huyền, ảo tưởng bởi im lặng đã thay cho câu
trả lời của Hầu gia. Ngài đường đường là Bình Viễn Hầu gia quyền cao
chức trọng ở đất nước Bạch Hổ này, còn nàng là gì chứ? Cũng giống như
Ngụy công công từng nói, nàng được về hầu hạ cho Hầu gia đã là phúc phận tu mấy kiếp rồi.
Bắt ngài phải trả? Trả cái gì chứ?
Cảm
giác lạnh giá lại trào lên trong tim, nàng bất lực nằm xuống thảm cỏ, co rúm người lại theo bản năng, từ từ nhắm mắt, nhẫn nhịn, chịu đựng sự
giày vò, đau khổ, chờ đợi sinh mệnh đi đến đoạn sau cùng.
Tuy Hạ
Phẩm Dư đang vùng vẫy trong sự giày vò của băng hỏa kết hợp, thế nhưng
nhất cử nhất động của nàng, hiện lên trong mắt Tư Hành Phong lại vô cùng quyến rũ, tiếng rên rỉ thiết tha, văng vẳng bên tai ngài khiến ngài
không khỏi động lòng.
Tư Hành Phong bất giác cau mày, nhìn bộ
dạng vùng vẫy vì thân người lúc nóng lúc lạnh, ngài đoán chắc nàng đã
trúng phải Băng Hỏa Lưỡng Trùng Thiên. Khi trúng phải thứ thuốc này, nếu trong vòng hai canh giờ không có đàn ông giải thuốc chắc chắn sẽ chết
vì thất khứu xuất huyết. Khi sai người điều chế loại thuốc này, Tây Lăng Xuyên từng đùa cợt với ngài rằng, nếu sau này kẻ địch tới xâm phạm nước Bạch Hổ, bảo đội cung tiễn không cần phải chuẩn bị tiễn, thay vào đó là mũi kim tẩm Băng Hỏa Lưỡng Trùng Thiên, khẳng định không đánh mà thắng. Nhiều lúc, ngài từng nghĩ Tây Lăng Xuyên chắc chắn là một tên khốn kiếp vô lại tới cực điểm, bởi lẽ hắn suốt ngày chỉ biết cho người điều chế
những loại thuốc thế này.
Lúc nãy nàng cầu xin ngài cứu nàng sao?
Ngài khẽ nhếch đôi môi quyến rũ của mình lên, trên khuôn mặt xuất hiện nụ
cười lạnh lùng khiến người ta khó lòng đoán biết được cảm xúc, sau đó
tiến nhanh về phía nàng.
Vào đúng lúc Hạ Phẩm Dư chỉ còn biết nằm đó chờ chết, đột nhiên thấy nàng được ôm trong vòng tay ấm áp.
“Ta suýt chút nữa quên mất rằng, ả đi rồi nhưng ngươi vẫn còn ở đây. Muốn
ta cứu mạng ngươi sao, vậy phải chờ xem khả năng của ngươi đến đâu.” Tư
Hành Phong thì thầm lên tiếng, hơi thở ấm nóng phả vào tai Hạ Phẩm Dư
nhưng lại khiến nàng cảm thấy tột cùng lạnh lẽo.
Hai tay nàng nắm chặt lấy y phục của ngài, đôi mắt mê man tràn đầy nỗi kinh ngạc, phòng bị và khó tin vào mắt mình.
Tư Hành Phong bế nàng vào căn phòng Hạ Chi Lạc từ ở trước đó, ném thẳng
nàng lên giường không chút xót thương, giống hệt như khoảnh khắc ở trong Bách Hoa Đường lần trước.
Sau khi bị vứt xuống giường, Hạ Phẩm
Dư cảm thấy như thể lục phủ ngũ tạng trong người đều đảo lộn cả lên. Đầu óc nàng đã mơ màng lại càng u mê hơn, bỗng chợt thốt lên tiếng kêu đầy
khổ sở. Nàng không dám nhìn Tư Hành Phong, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn,
bản thân nàng không biết phải làm thế nào, chỉ co rúm người nằm gọn
trong một góc giường, không ngừng rên rỉ.
Không biết tại sao, đối diện với chiếc giường này, Tư Hành Phong chẳng thể nào bình tĩnh lại
được, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng cháy lên rừng rực, pha lẫn cảm giác sợ hãi. Ngài tóm lấy Hạ Phẩm Dư đang nằm thu lu trong một góc giường, nắm
chặt lấy hai vai nàng, lạnh lùng nói “Lúc nãy ngươi có gan gọi bản hầu
đứng lại, tại sao bây giờ lại nhút nhát như thế? Không phải ngươi muốn
bản hầu cứu mạng sao? Tư Hành Phong ta ngoài việc giết người, hành hạ
người thì không biết làm bất cứ việc gì khác nữa. Họ Hạ kia, ngươi tưởng rằng trốn được một lúc là tránh được cả đời sao?”
‘Họ Hạ kia’
nàng họ Hạ thì có tội hay sao? Nếu biết trước sẽ gặp phải kiếp nạn này,
thì nàng chắc chắn sẽ cầu xin cha mạ đổi họ Hạ thành họ Đông cho mình
trước khi chào đời.
Có lẽ do dược tính của Băng Hỏa Lưỡng Trùng
Thiên phát tác, nàng mất đi sự bình tĩnh vốn có, nhìn thẳng vào ngài bật cười đáp “Ta họ Hạ… nhưng ta không phải là người đó…” Còn chưa kịp nói
hết câu, thì cảm giác lạnh giá bùng lên khiến toàn thân nàng run lên dữ
dội.
Tư Hành Phong nắm chặt lấy chiếc cằm của nàng, ép nàng phải
ngước lên nhìn mình “Được, ngươi không phải là ả ta, ta biết rõ ngươi
không phải là ả. Sai là sai ở chỗ ngươi cũng mang họ Hạ, sai là sai ở
chỗ ngươi đã biết tất cả mọi chuyện. Ngươi cho rằng ngươi biết nhiều
chuyện như vậy, ta còn có thể buông tha cho ngươi sao?”
“Ta không muốn chết, ta chẳng biết chuyện gì hết cả, ta thực sự chẳng biết chuyện gì cả…” Hạ Phẩm Dư đau đớn đưa lời cầu khẩn.
“Không được tránh, nhìn thẳng vào ta. Ả đã chạy mất, nhưng dù đến tận chân
trời góc bể, ta cũng nhất định nghĩ cách để bắt ả quay lại, thế nhưng
vào khoảng thời gian ả không có ở đây, ta sẽ cảm thấy cô đơn lắm, ngươi
nói xem ta nên làm gì? Không phải ngươi muốn ta cứu ngươi hay sao? Được, hôm nay Tư Hành Phong ta sẽ đại phát từ bi một lần, cứu ngươi. Thế
nhưng ngươi phải tận lực một chút, đừng để bản hầu phải thất vọng.” Bàn
tay của Tư Hành Phong càng lúc càng gia tăng lực đạo, đẩy nàng ra phía
sau, tiếp đó nằm xuống giường, nhưng đợi một lúc lâu mà nàng vẫn co quắp một bên không động đậy. Ngài không còn nhẫn nại, tức giận thét lên
“Ngươi đã hầu hạ bên cạnh Tây Lăng Xuyên bao nhiêu năm, mà không biết
hầu hạ một người đàn ông trên giường thế nào hay sao? Muốn ta cứu thì
mau cút lại đây, nếu như muốn chết thì cút ra ngoài”
“Ta… không
biết…” Hạ Phẩm Dư gắng sức mím chặt môi. Muốn nàng giống như những phi
tần, thân người õng ẹo lưu luyến, quấn quanh thân người ngài, nàng thực
sự chẳng thể nào làm được. Thật quá mức vô liêm sỉ.
“Không biết?
Ha ha… ha ha… điều này đúng là khiến ta được mở rộng tầm mắt! Người phụ
nữ ở bên cạnh Tây Lăng Xuyên bao năm mà lại không biết hầu hạ đàn ông…
ha ha…” Dứt tràng cười, ngài lạnh lùng nói thêm “Nếu ngươi đã một lòng
muốn chết thì đừng trách bản hầu không cứu.” Nói xong, ngài liền đứng
dậy, định rời khỏi.
Bỗng nhiên phía sau lưng có một thứ gì đó mềm mại, ấm áp ôm lấy khiến toàn thân ngài cứng đờ. Rồi điều không thể ngờ
xảy ra khi nàng chủ động đẩy ngài nằm xuống giường.
Tuy Băng Hỏa
Lưỡng Trùng Thiên khiến con người ta đau khổ khó chịu, thế nhưng đầu óc
vẫn luôn giữ được tỉnh táo, bắt đầu từ lúc Hạ Phẩm Dư cất tiếng cầu cứu
thì đó đã trở thành một nỗi nhục lớn trong cuộc đời nàng. Nàng trước kia vẫn luôn cúi mặt, khoảnh khắc ngước mắt nhìn lên, khuôn mặt tuấn tú phi phàm đã hiện ra trước mắt. Đối diện với đôi mắt sâu thẳm không nhìn
thấy đáy đó, nàng mím môi, nhẹ chớp mắt, nhìn ngài mỉm cười mỉa mai, lên tiếng “Đây không phải là cầu xin, hôm qua ta đã phải bỏ ra thứ gì thì
hôm nay nhất định sẽ đòi lại bằng sạch thứ đó từ ngài. Đây không phải là cầu xin… đây không phải là cầu xin…đây không phải là cầu xin…”
Câu nói này của Hạ Phẩm Dư tức thì khiến Tư Hành Phong bất giác ngây lặng
người, đến khi định thần lại, khuôn mặt tuấn tú của ngài trở nên thẹn
thùng, tức giận quát “Ngươi…”
Từ ‘ngươi’ vừa mới thốt ra khỏi
miệng, thì đôi môi ngài đã bị một đôi môi phong kín, những lời chưa kịp
nói ra đành nuốt lại vào trong.
Trong mắt mọi người, dung mạo
tuấn tú xuất phàm, tinh tế như điêu khắc, chẳng khác nào tiên giáng trần của ngài chẳng hề khiến người ta cảm thấy yếu đuối, mềm mỏng, trái lại
còn thể hiện khí khái dũng mãnh, oai phong, là uy lực áp chế người khác. Thế nhưng trong đôi mắt của Hạ Phẩm Dư lúc này, nàng căm hận người đàn
ông khiến nàng mất đi trinh tiết, mất đi tôn nghiêm, nàng căm hận người
đàn ông khiến nàng mãi mãi mất đi cuộc sống tự do tự tại mà nàng hằng
mong ước.
Mang họ Hạ đâu phải là lỗi của nàng, lẽ nào tất cả những người phụ nữ mang họ Hạ đều phải chết thì ngài mới cam tâm?
Nàng lúc này như thể phát điên, chiếc lưỡi ngao du qua hết phần trán, đôi
lông mày, chiếc mũi của ngài. Hạ Phẩm Dư khẽ cắn lên khóm má của Tư Hành Phong khiến ngài thoáng đau đớn, thế nhưng cảm giác này vô cùng kích
thích khiến khí huyết toàn thân ngài hừng hực trào dâng.
Tư Hành
Phong hoàn toàn không thể ngờ người phụ nữ này lại có hành động điên
cuồng đến vậy. Mỗi khi ngài định lên tiếng ngăn cản, nàng lại đặt môi
lên hôn ngài đắm đuối, chiếc lưỡi hoành hành trong khoang miệng ngài,
không để ngài chút thời gian trống nào mà lên tiếng. Tư Hành Phong vốn
dĩ định tránh nụ hôn, nhưng Hạ Phẩm Dư hoàn toàn không cho phép, đôi tay nàng ôm chặt khuôn mặt ngài, rên lên dữ dội. Hôm qua ngài đã đối xử với nàng thế nào thì hôm nay nàng sẽ đáp trả không những y nguyên mà còn
phải đổi lại gấp đôi.
Dần dần, ngài không còn trốn tránh. Khi
nàng đặt nụ hôn lên cổ ngài, tiếng rên thiết tha, nồng ấm khiến toàn
thân ngài rung động. Điều khiến ngài cảm thấy lúng túng nhất chính là
lúc này ngài hoàn toàn nằm trong trạng thái bị động. Người phụ nữ này
thực sự sắp ép ngài phát điên rồi. Bất luận là lúc này, trừ phi tự
nguyện, còn nếu không người khác đừng mong chạm được đến vạt áo ngài,
thế nhưng ngài lại hoàn toàn không từ chối trước những hành động thân
mật kiểu này của nàng.
Y phục của hai người không biết từ lúc nào đã bị cởi hêt, làn da mềm mại, mịn màng trong kí ức lại tái hiện trước
mắt, tỏa ra sức quyến rũ khiến người ta động lòng. Ngài quay mặt sang
phí khác, không nhìn nàng, hai bàn tay đặt cạnh bên người đã nắm chặt
lại, cố hết sức khống chế bản thân không chạm vào bất cứ phần da thịt
nào trên người nàng. Nàng muốn có được thuốc giải thì cứ tự mình đến
lấy. Ngài nhất định phải xem xem người phụ nữ họ Hạ này sẽ chịu đựng nỗi nhục này như thế nào.
Đôi mắt mê man, thân người nóng bỏng khiến Hạ Phẩm Dư không ngừng vuốt ve làn da của mình, để làm giảm bớt cảm
giác trống trải, thế nhưng sau cùng, những vuốt ve và nụ hôn ngây ngô
chẳng thể nào khiến nàng thỏa mãn, nàng quyết không nhẫn nhịn nỗi đau
đớn này thêm nữa. Đem theo cảm giác nhục nhã, nàng chống người dậy, ngồi thẳng lên người ngài, hơi ấm hừng hực trên người ngài lấp đầy cảm giác
trống trải trong lòng nàng. Than dài một tiếng, nàng đã không còn chịu
đựng nỗi giày vò khốn khổ kia nữa…
Mái tóc dài rung động theo
từng cử động thân thể, trạng thái mê mị của nàng kích thích tất cả những dây thần kinh cảm giác trên người ngài. Vào chính giây phút ấy, Tư Hành Phong nhận thấy bản thân đã sai lầm, vốn dĩ muốn nàng phải nhẫn nhịn
chịu đựng tủi nhục, giờ đổi lại là cảm giác khó chịu, đến mức khó lòng
không chế bản thân. Đôi bàn tay ngài càng lúc càng nắm chặt, chỉ hận
không thể cắm sâu móng tay vào lòng bàn tay để bản thân tỉnh táo, lí trí hơn.
Ngài không thể không thừa nhận trước giờ chưa từng có người phụ nữ nào khiến ngài điên cuồng đến mức này. Và chỉ người phụ nữ trước mặt làm được điều đó.
Sau khi mọi thứ đã tĩnh lặng trở lại, nàng hổn hển nằm trên người ngài, đôi hàng mi vừa cong vừa rậm không ngừng
lay động, khiến người ta cảm thấy linh hồn mình như bị đánh cắp. sự việc đã phát triển đến mức nằm ngoài dự liệu của Tư Hành Phong, Ngài nhắm
nghiền mắt để không nhìn thấy nàng nữa, sau khi bình tĩnh lại, ngài đẩy
nàng ra khỏi người mình không chút luyến tiếc, vội vã đứng dậy, mặc y
phục vào.
Khoảnh khắc đẩy cánh cửa phòng ra, ngài bỗng dừng bước, lạnh lùng lên tiếng “Lần này so với lần trước không còn giống như một
xác chết nữa rồi.”
Hạ Phẩm Dư không manh vải trên người, nằm lặng trên giường, đưa đôi mắt trống rỗng nhìn lên tấm rèm trắng trước mặt.
Thứ thuốc Băng Hỏa Lưỡng Trùng Thiên trong người đã được hóa giải hoàn
toàn, nàng không còn sợ chết, không sợ không thấy được mặt trời ngày hôm sau nữa.
Tính mạng rẻ mạt của nàng đã được giữ lại…
Có người gõ cửa, sau đó là tiếng nói dịu dàng vang lên “Cô nương, nước nóng đã chuẩn bị xong, xin mời cô nương tắm rửa.”
Hạ Phẩm Dư vẫn không động đậy, người đến mang theo thùng nước nóng vào rồi lại lặng lẽ đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Nghe tiếng cánh cửa khép lại, nàng mới từ từ ngồi dậy, lê tấm thân cứng đờ tiến về thùng nước tắm.
Ngồi vào bên trong thùng nước, nàng đắm mình để cho làn nước ấm bao bọc cơ
thể, nước ngập qua bờ vai, rồi qua đỉnh đầu, mãi đến khi không thở được
nữa, nàng mới nhô đầu lên khỏi mặt nước.
Làn nước tinh khiết, sạch sẽ, còn tấm thân nàng lại dơ dáy bẩn thỉu, cho dù gột rửa cũng chẳng thể nào sạch nổi.
Lúc nãy trên chiếc giường kia, nàng đã làm một chuyện nhục nhã nhất trong
cuộc đời mình, để giữ được mạng sống, nàng chẳng khác nào những người
phụ nữ trong Bách Hoa Đường, từ bỏ tất cả mọi thứ mình có. Nàng sợ hãi
bị bán vào Bách Hoa Đường, nhưng bộ dạng lúc nãy của nàng là gì chứ?
Thực ra nàng là người tự nguyện và ti tiện, ti tiện bởi vì muốn giữ được mạng sống, thậm chí nàng còn bán rẻ tấm thân của mình, nàng có gì khác
so với những kỹ nữ trong Bách Hoa Đường chứ?
Một giọt nước mắt theo gò má nàng lăn xuống mặt nước tạo thành những vòng tròn nhỏ.
Đã bao lâu rồi nàng không khóc? Mười năm? Chắc mười năm rồi thì phải. Cảm
giác bức bách khó lòng hóa giải từ lâu đã trở thành kí ức xa xôi, nàng
gần như đã quên mất cảm giác này, thì ra nàng vẫn còn có thể rơi nước
mắt.
Thực ra lúc nhỏ, nàng là đứa bé thích khóc.
Mười một
năm trước, trên đường nhập dược liệu, cha nàng đã bị người xấu hại chết, cả y quán lớn đè nặng lên đôi vai gầy yếu của mẹ nàng. Bỗng một ngày,
chú thím chưa từng gặp mặt xuất hiện, nói rằng mẹ nàng là sao chổi, khắc phu, khắc cha mẹ chồng, chính mẹ đã hại chết cha nàng. Từ đó, những lời đồn thổi đáng sợ, ác độc truyền đi khắp hàng xóm láng giềng, nói rằng
mẹ nàng là người không trinh tiết, lén lút có tình lang bên ngoài, đồng
lõa hại chết phu quân, chiếm đoạt gia sản nhà chồng…
Sau bao ngày vất vả cộng thêm những lời đồn ác ý, mẹ nàng không chịu đựng thêm được, nằm bệnh liệt giường. Lúc đó nàng mới chỉ tám, chín tuổi, lại là thân
nữ nhi, ngoài việc chăm sóc mẹ thì chẳng biết làm gì hết. Nàng bất lực
nhìn mẹ ngày một yếu gầy, trơ mắt nhìn chú thím chiếm đoạt mất y quán
của gia đình. Đến mùa đông năm nàng được chín tuổi, mẹ nàng cuối cùng đã ra đi vì không chống chọi nổi bệnh tật. Trước khi lâm chung, mẹ chỉ nói với nàng đúng một câu “Dù thế nào đi nữa, con cũng phải tiếp tục sống…
tiếp tục sống…” Đêm đó, nàng đã ôm lấy thi thể mẹ khóc trọn một đêm, sau này sẽ chẳng còn ai yêu thương, chăm sóc nàng nữa.
Ngày hôm sau, chú thím chỉ cho một mạnh chiếu rách, làm hậu sự cho mẹ qua loa, sau
cùng lấy đó làm lí do, sai bảo nàng không khác gì nô tì. Chỉ cần làm sai việc gì đó, sẽ bị đánh mắng không thương tiếc, thậm chí còn không cho
ăn cơm. Lúc ban đầu, nàng còn khóc lóc cầu khẩn sự thương xót, thế nhưng càng cầu khẩn lại càng bị đòn đau, hình phạt cũng theo đó mà nặng hơn.
Dần dần, nàng học được bản lĩnh gặp bất cứ chuyện gì cũng im lặng không
lên tiếng, những vết thương đau đớn trên người chỉ dám đợi đến lúc màn
đêm buông xuống, khi không còn một bóng người, nàng mới lặng trốn trong
một góc phòng củi, khóc lóc tủi thân. Đến giờ, trên thế giới này chỉ còn mỗi mình nàng đáng thương cô độc.
Chú thím vốn là người rong
chơi nhác làm, hoàn toàn không hề biết tu chí làm ăn. Thấy y quán càng
ngày càng lụn bại, chủ nợ tìm tới đập cửa liên tiếp, người thím liền
nghĩ ra ý định điên rồ. May mà tú bà ở Di Xuân Viên chê nàng vừa gày vừa nhỏ, mặt mũi bầm dập, buồn rầu, khốn khổ, quyết không mua nàng về, cho
dù chỉ để làm một nha đầu hầu hạ. Buổi tối đó, người thím đánh nàng một
trận rồi không ngừng mắng nhiếc “Nhìn bộ dạng trông chẳng khác nào của
nợ, nuôi mày cũng chỉ tốn cơm tốn gạo. Tao còn phải bỏ tiền chôn cất mẹ
mày, bây giờ mày ăn của tao, mặc của tao, tao lấy mày ra để xả giận cũng là điều đương nhiên.”
Nói tóm lại, bất luận nàng làm cái gì, nói cái gì, thậm chó không làm không nói gì cũng đều sai cả. Thời gian lâu
dần, nàng nhận ra dù có khóc bao nhiêu thì cũng chẳng thể thay đổi được
sự thật, cây gậy kia vẫn cứ không ngừng quất lên người nàng. Từ ấy, nàng biết cách yên phận, không khóc lóc thêm một lần nào nữa, bởi vì tiếp
tục sống mới là điều quan trọng nhất.
Sau đó, có người dùng tiền
tìm người nhập cung làm cung nữ thay con mình, người thím thấy tiền mờ
mắt, bán nàng đi mà không hề do dự.
Một khi đã vào cung thì phải mất quãng thời gian mười năm mới có thể ra ngoài.
Trong mười năm nay, nàng đã học cách không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, trở thành một con người ‘vừa câm vừa điếc vừa mù’ chỉ biết cắm đầu làm
việc. Nàng từng nghe mọi người chửi rủa sau lưng, nàng là kẻ không máu
không nước mắt, không biết thế nào là đau khổ. Đau khổ, có ai mà không
biết? Chỉ có điều biết đau khổ cũng chẳng thay đổi được sự thật, đối với nàng mà nói, chỉ cần tiếp tục sống là được.
Thực ra vào ‘lần đầu tiên’ ở Bách Hoa Đường, cảm giác đau đớn như thể toàn thân rã rời,
xương tan thịt nát đó vẫn chẳng thể khiến nàng rơi lệ. Nỗi đau đến quặn
thắt tim gan, đến mức khiến nàng muốn khóc, thế nhưng chẳng thể nào tuôn trào nước mắt, bởi vì nàng đã từng nếm trải cảm giác đau đớn đến mức
khóc cạn nước mắt.
Hạ Phẩm Dư nhắm mắt lại, giọt nước trong veo
thuận theo gò má chảy xuống, nỗi xót xa tích tụ bao lâu cũng trào ra
ngoài theo dòng nước mắt kia. Có thể rơi lệ cũng là một chuyện tốt, nàng không phải là con người sắt đá, có lẽ dù không cảm xúc, nàng vẫn có
tình cảm, nhưng chỉ e là sau khi những giọt lên này khô đi, nàng muốn
khóc thêm lần nữa chắc phải đợi tiếp mười năm nữa.
Nàng cứ lặng
lẽ ngồi trong thùng nước như vậy, mặc cho nhiệt độ nước càng lúc càng
giá lạnh mãi cho tới khi mặt nước đã thôi không còn gợn vòng vì nước mắt mới thôi.
Màn đêm dần buông, phủ Hầu gia bắt đầu lên đèn.
Hạ Phẩm Dư đứng dậy khỏi làn nước lạnh, mặc y phục vứt tung dưới mặt đất
lên, mở cửa phòng định bước ra ngoài thì lập tức thấy một thân hình quen thuộc.
Người đó nghe thấy tiếng động cũng từ từ quay người nhìn lại, là Cảnh Trung.
Cảnh Trung thấy nàng ra ngoài liền nói “Hầu gia có dặn, phòng ngự thiện vẫn thiếu người, sau này cô nương tới đó giúp việc.”
Đến đâu làm việc đối với nàng cũng chẳng có gì khác biệt.
Nàng khẽ gật đầu đáp “Dạ…”
Cảnh Trung ngước mắt nhìn nàng, mái tóc đen nháy vẫn còn ướt, những giọt
nước trên đôi vai, khuôn mặt có phần nhợt nhạt, đôi môi mím chặt đến mức đỏ hồng. Đột nhiên cảm thấy mình quá đỗi đường đột, Cảnh Trung liền thu ánh mắt lại, quay mặt nhìn về phía khác “Nếu cô nương cảm thấy có điều
gì không ổn thỏa, thì cứ nói thẳng ra, đừng ngại. Còn nữa…” Cảnh Trung
ngưng lại đôi lát rồi nói tiếp “Một lúc nữa Vương thẩm sẽ mang thuốc đến cho cô nương…”
Cảnh Trung thực sự không thể nào hiểu nổi, tại
sao lần nào mình cũng phải đảm nhận nhiệm vụ này. Lẽ nào bởi vì đã tự ý
hành động tại Bách Hoa Đường cho nên chủ nhân trừng phạt?
Hạ Phẩm Dư cau chặt đôi mày, nhưng vẫn im lặng không nói tiếng nào.
“Nếu không còn việc gì, Cảnh Trung xin đi trước.” Cảnh Trung đưa tay ra phía trước mặt, cáo biệt rồi quay người rời khỏi.
Hạ Phẩm Dư nhìn theo chiếc bóng khuất dần sau hòn non bộ, sau đó mới bước
về phòng của mình. Sau đó không lâu, một vị đại thẩm liền mang thuốc
tới.
Vị đại thẩm đó cũng nói những lời tương tự như Cảnh Trung rằng, trước mắt Hầu gia vẫn chưa muốn có con cái.
Con cái? Lẽ nào nàng lại muốn có sao? Với bộ dạng, tình cảnh của nàng lúc
này, làm gì có tư cách để mong ngóng con cái? Ngay đến việc bản thân có
thể sống đến hôm nào cũng không dám chắc, làm sao có thể liên lụy tới
đứa trẻ vô tội?
Nàng nhận lấy bát thuốc, nhắm mắt, ngửa cổ uống một hơi hết cả bát thuốc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!