Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông - Chương 27: Đến chết không thôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông


Chương 27: Đến chết không thôi


Type-er: TonuChopper

“Keng… keng… keng…” Cùng với tiếng chuông vang lên, cả hoàng cung chìm trong bầu không khí bi thương, ai oán.

Trong cung Vạn Xuân cực kì hỗn loạn.

“Các ngươi cút hết ra ngoài cho bản cung! Bản cung là mẫu thân ruột của Thái tử, Thái tử sắp đăng cơ thành Hoàng thượng, bản cung chính là thái hậu, các ngươi dám bê rượu độc đến cho bản cung uống sao? Các ngươi đúng là to gan lớn mật!” Hoa Thanh Lâm chỉ vào Ngụy Đức Xuyên, chẳng khác nào điên loạn đập vỡ ly rượu độc mà Ngụy Đức Xuyên mang tới.

Ngụy Đức Xuyên mặt không biểu cảm nói “Quý phi nương nương, những lời nói này của nương nương là đại nghịch bất đạo. Tiên vương nước Bạch Hổ chúng ta giá băng, tất cả phi tần hậu cung đều phải tuẫn táng…”

Hoa Thanh Lâm quát lớn “Câm miệng! Ngươi tưởng bản cung là kẻ ngốc sao? Những phi tần của tiên đế không có con cái thì đều phải tuẫn táng đi theo tiên đế. Bản cung là người không có con cái sao? Bản cung là mẹ ruột của Thái tử.”

Ngụy Đức Xuyên liền nói “Quý phi nương nương tuy rằng là mẹ ruột của Thái tử, thế nhưng trong di chiếu của Hoàng thượng có viết rõ, Quý phi nương nương phải tuẫn táng theo người. Đây chính là vinh hạnh to lớn của người…”

Ngụy Đức Xuyên còn chưa kịp nói hết lời, Hoa Thanh Lâm đã phát đại nộ “Ta nhổ vào! Vinh hạnh? Tại sao Hoàng thượng lại không bảo ngươi tuẫn táng theo? Lại còn con tiện nhân họ Hạ kia nữa, trước khi Hoàng thượng quy tiên ngày nào chả quanh quẩn bên cạnh, tại sao không bảo con tiện tì đấy tuẫn táng cùng? Tại sao người đáng chết lại là Hoa Thanh Lâm ta chứ? Mật Nhi là con trai của bản cung, bản cung còn phải sống tiếp để nhìn Mật Nhi trưởng thành, nhìn Mật Nhi lập hậu sinh con.”

Trước những lời nói đại nghịch bất đạo của Hoa Thanh Lâm, Ngụy Đức Xuyên cảm thấy vô cùng ảo não “Quý phi nương nương, người cứ an tâm đi, ly rượu độc này, người muốn đập bao nhiêu cũng được. Hoàng thượng biết tính cách của người nên ra lệnh cho tiểu nhân chuẩn bị một bình. Người đâu, rót thêm một ly.”

“Cái tên khốn khiếp này! Ngươi dám đổi xử với bản cung vậy sao? Ta nhất định sẽ bảo Mật Nhi chém đầu ngươi.” Hoa Thanh Lâm quát lớn.

Mặc cho Hoa Thanh Lâm có gây sự thế nào, khuôn mặt Ngụy Đức Xuyên vẫn không chút biểu cảm, quay lại dặn dò hai tiểu thái giám phía sau “Nếu Quý phi đã không muốn tự mình lên đường, vậy thì hai ngươi mau tới tiễn người một đoạn đi.”

Hai viên tiểu thái giám kia lập tức xông tới, khống chế lấy Hoa Thanh Lâm.

Hoa Thanh Lâm ra sức giãy giụa, miệng vẫn không ngừng mắng chửi “Bọn cẩu nô tài các ngươi dám đổi xử với bản cung như thế này sao? Bỏ tay ra, mau bỏ tay ra khỏi người bản cung! Các ngươi sẽ không được chết an lành đâu! Mật Nhi nhất định sẽ chém chết các ngươi. Bản cung muốn gặp Bình Viễn Hầu gia, bản cung muốn gặp Bình Viễn Hầu gia. Ta muốn gặp Tư Hành Phong. Ưm…”

Ngụy Đức Xuyên nhân cơ hội Hoa Thanh Lâm đang mở miệng liền đổ ly rượu vào miệng nàng.

Hoa Thanh Lâm ngã xuống mặt đất, miệng vẫn không ngừng thét lớn “Ta muốn gặp Tư Hành Phong, Hành Phong, Hành Phong…” Nàng cố gắng chống người đứng dậy, chạy ra khỏi cung Vạn Xuân.

Nguỵ Đức Xuyên ngăn hai tiểu thái giám định đuổi theo nói “Hầy, thôi bỏ đi, nương nương muốn làm gì thì cứ mặc đi, chạy không được bao xa đâu. Các ngươi chỉ cần đi theo nương nương là được…”

Nhận được tin Tây Lăng Xuyên băng hà, Tư Hành Phong lập tức phi ngựa ngày đêm không nghỉ về hoàng cung. Vừa vào cửa cung, khắp chốn là tiếng khóc lóc thảm thương. Văn võ bá quan mặc áo tang, quỳ khắp chốn, mặt mày ủ rũ.

Ngài vội vã thay áo tang, hành lễ ba quỳ chín lạy, lại nhận lệnh quỳ nghe tuyên chiếu. Nghe xong, ngài chỉ hận không xông thẳng lên trước, kéo Tây Lăng Xuyên từ trong quan tài ra mà hỏi cho cặn kẽ mọi điều.

Tất cả mọi cung phi chốn hậu cung hoặc là chỉ cần là cung nữ đã từng được Tây Lăng Xuyên ân sủng đều phải tuẫn táng, điều đó có nghĩa là Hạ Phẩm Dư cũng nằm trong danh sách này?

Tây Lăng Xuyên đáng chết!

Ngài không thể để Hạ Phẩm Dư xảy ra chuyện được, khó khăn lắm ngài mới đợi được đến ngày hôm nay, tuyệt đối không thể để nàng xảy chuyện được.

Lễ bộ Thị lang thấy nét mặt ngài sầm sì lại tưởng ngài đang bi ai thương tiếc trước sự ra đi của Hoàng thượng, liền lên tiếng “Hầu gia, phải hành lễ rồi.”

Tư Hành Phong nghiến răng vén tà áo quỳ xuống, lại hành lễ ba quỳ chín lạy.

Vừa mới đứng dậy, Cảnh Trung đã thì thầm bên tai, sắc mặt ngài nhanh chóng tái mét, chẳng còn để tâm được chuyện gì khác, trực tiếp đi về phía cung Quỳnh Hoa.

Nửa đường, ngài thấy một người phụ nữ thân mặc áo tang, tóc tai rũ rượi, chập choạng lê bước, không ngừng gọi tên ngài “Hành Phong, Hành Phong…”

Ngài dừng bước chân, khi người phụ nữ ấy nhìn thấy ngài, không để tâm tất thảy mọi chuyện, xông lại ngã vào vòng tay ngài.

“Hành Phong, Hành Phong, mau cứu ta đi, ta không muốn chết, ta không muốn tuẫn táng…” Máu đen chảy ra khỏi miệng Hoa Thanh Lâm chảy lên lớp y phục màu trắng của nàng, tột cùng đáng sợ “Ha ha… ha ha, ta sắp chết rồi, ta sắp chết rồi…”

Cả người nàng dần lả xuống, Tư Hành Phong đưa tay đỡ lấy nàng, rồi quay sang nói với Cảnh Trung “Ngươi đi trước…”

Cảnh Trung tuân lệnh, vội vã chạy thẳng tới cung Quỳnh Hoa.

Hoa Thanh Lâm khó nhọc đưa tay, vuốt lên khuôn mặt của Tư Hành Phong miệng không ngừng gọi tên “Hành Phong, Hành Phong, Hành Phong…”

“Nương nương…” Tư Hành Phong vốn định bảo Hoa Thanh Lâm đừng quá tốn sức, đừng nói nhiều nữa, thế nhưng bây giờ nàng không nói thì sau này chẳng còn cơ hội nào để nói nữa. “Nói đi, muốn nói gì thì cứ thoả sức mà nói đi.”

“Ta vốn dĩ tưởng rằng, Tây Lăng Xuyên chết đi, hai chúng ta sẽ có thể ở cạnh nhau, thật không ngờ, hắn bắt ta tuẫn táng theo mình. Hắn đang muốn trừng phạt ta, thế nhưng ta không muốn chết, không muốn xuống kia với hắn, ta chỉ muốn được ở cạnh bên ngài thôi…” Nước mắt không ngừng tuôn rơi, Hoa Thanh Lâm nức nở nói “Hành Phong, lần đầu tiên gặp ngài, ta thực sự là đặt tình cảm dành cho Tầm ca ca lên ngài, bởi vì trông ngài rất giống Tầm ca ca. Ta biết ngài căm hận nhất điều này, thế nhưng ta không hề coi ngài là người thay thế Tầm ca ca, ngài hoàn toàn khác với huynh ấy. Ngài lạnh lùng hơn huynh ấy, khiến người khác đau lòng hơn huynh ấy… Ngài không đáng phải chịu khổ như vậy, là ta đã hại ngài. Ta có lỗi với ngài, ta không nên để Tây Lăng Xuyên gặp được ngài… Hành Phong, xin lỗi ngài, xin lỗi ngài… khụ khụ… khụ khụ…” Máu đen lại chảy ra từ miệng của Hoa Thanh Lâm.

“Thanh Lâm, từ trước đến nay ta chưa bao giờ trách nàng cả, nàng không cần phải tự trách bản thân. Nếu không có nàng thì Tư Hành Phong này e là đã không còn trên thế gian này nữa, ơn này suốt đời suốt kiếp ta không biết lấy gì báo đáp.” Tư Hành Phong cũng bắt đầu nghẹn ngào, đôi mắt đã nhạt nhoà nước mắt.

Người nên phải tự trách mình là ngài. Ngài hoàn toàn không thể ngờ, nàng phải tuẫn táng theo Tây Lăng Xuyên. Mắt nhìn nàng sắp sửa chết đi, ngài sẽ chẳng bao giờ có thể báo đáp ân cứu mạng của nàng được nữa.

“Ngài không trách ta là được rồi, ngài không trách ta là được rồi. Sau khi ta chết đi, ngài nhất định phải chăm sóc Mật Nhi, ngài nhất định phải nhớ đến ta, hàng năm phải đến thăm ta.”

“Ừm, nhất định ta sẽ làm vậy. Nàng cứ an tâm.”

“Cảm tạ ông trời, đã đem ngài đến bên cạnh ta. Hành Phong, ta lạnh quá, ngài có thể ôm ta chặt hơn được không?” Toàn thân Hoa Thanh Lâm không ngừng run rẩy, khuôn mặt vốn dĩ trắng trẻo xinh đẹp đột nhiên đen sầm, đôi mắt trong sáng kia bỗng chốc trở nên đen đặc, ngay cả đôi môi cũng nhuộm một sắc đen đáng sợ.

Tư Hành Phong ôm chặt thân người nàng trong vòng tay mình.

Nàng đưa hai tay lên ôm chặt lấy cổ ngài, nàng không thể buông tay lúc này, khó khắn lắm nàng mới có thể ôm được người đàn ông mà mình yêu thương, thế nên tuyệt đối không thể buông tay.

Trong vòng tay của Tư Hành Phong nàng từ từ thở gấp, khó khăn.

“Hành Phong, ngài phải hứa với ta, không được yêu người phụ nữ họ Hạ kia, bọn họ đều là người xấu, đều là người xấu… Hành Phong, ta vô cùng, vô cùng yêu ngài…”

Tư Hành Phong không biết phải trả lời nàng thế nào cho phải, chỉ biết ôm nàng vào lòng chặt hơn.

“Nếu còn có kiếp sau, ta nhất định phải ở cạnh bên ngài… ta yêu ngài… Hành Phong.” Nước mắt lúc này đã ướt đẫm hết cả khuôn mặt của Hoa Thanh Lâm, nàng dồn chút sức lực sau cùng ôm lấy cả khuôn mặt Tư Hành Phong, đưa đôi môi lại gần phía ngài.

Vào đúng lúc đôi môi sắp sửa chạm được đến nơi ấm áp thì ông trời vô tình thu lại hết tất cả mọi thứ của nàng. Nàng mở lớn hai mắt, đắm đuối nhìn Tư Hành Phong, nằm trong vòng tay của ngài, từ từ rời bỏ thế gian.

Tư Hành Phong đưa tay vuốt mắt cho Hoa Thanh Lâm, lồng ngực nặng trĩu, uất ức, ngột ngạt.

Ngài bế thân thể nàng lên, chậm rãi bước vào cung Vạn Xuân.

Thái giám, cung nữ trong điện quỳ rạp khắp nơi, người nào người nấy đều khóc than nức nở.

Ngài đặt nàng nằm lên giường, quay người nhìn Ngụy Đức Xuyên đang nhìn ngài bằng đôi mắt bi thương. 

Tư Hành Phong bước đến trước mặt Ngụy Đức Xuyên thẳng thắn lên tiếng “Có phải Hoàng thượng cũng bắt Hạ Phẩm Dư phải tuẫn táng theo không?”

“Hồi bẩm Hầu gia, Lương phi nương nương sẽ hợp táng cùng Hoàng thượng theo đúng quốc pháp…”

Ngụy Đức Xuyên còn chưa kịp nói hết lời, thì ‘choang’ một tiếng, bình hoa đặt cạnh bên không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào. Tim Ngụy Đức Xuyên đập thình thịch, ngước mắt lên chỉ cảm giác bên người có một cơn gió lạnh thoảng qua, thân hình màu trắng bay lướt qua người, Tư Hành Phong đã nhanh chóng rời khỏi cung Vạn Xuân.

Hạ Phẩm Dư đứng trong cung Quỳnh Hoa, nhìn rèm trong tẩm cung đều đã chuyển sang màu trắng thê lương, ảm đạm.

Trong cung ngoại trừ tiếng khóc lóc bi thương chẳng còn nghe thấy bất cứ thứ gì. Tiếng phụ nữ khóc lóc thậm chí còn át cả tiếng chuông báo tang vang vọng ngoài kia.

Hạ Phẩm Dư đương nhiên biết những tiếng khóc này không phải vì thương tiếc cho Hoàng thượng Tây Lăng Xuyên vừa mới băng hà.

Tự cổ chí kim, chỉ cần nghe thấy tiếng chuông báo tang là đại diện cho việc không chỉ một mình Hoàng thượng mà sẽ có hàng trăm hàng ngàn sinh mệnh vô tội phải chết cùng. Đó là tiếng khóc của những người phụ nữ vô tội đang xót thương tính mạng ngắn ngủi của mình sắp bị đoạt mất.

Hai ngày trước, khi Tây Lăng Xuyên vẫn còn chưa rời khỏi nhân gian, tỉnh lại sau cơn hôn mê dài, ngay tức khắc kéo nàng lại gần rồi nói “Phẩm Dư, quả nhân lập nàng làm Hoàng hậu được không?”

Trước tiên nàng kinh ngạc, sau đó lập tức nói “Hoàng thượng, ngài đừng nói đùa, mau nghỉ ngơi dưỡng sức đi…”

Tây Lăng Xuyên lắc đầu rồi nói “Quả nhân không phải đang nói đùa, quả nhân đã suy nghĩ rất lâu rồi, rất lâu rồi… nàng có muốn giải độc cho Tiểu Phong không?”

Nàng ngây người chết lặng, tuy rằng không trả lời ngay tức khắc, nhưng ánh mắt đầy mong mỏi đã tiết lộ hết mọi suy nghĩ của nàng. 

Tây Lăng Xuyên liền nói “Ta không nỡ để cho Tiểu Phong phải chết cùng mình, thế nhưng ta lại sợ sau khi xuống dưới kia quá đỗi cô đơn, cho nên ta muốn nàng đi theo ta. Nàng hứa với ta, cùng đi theo ta, ta sẽ tha mạng cho Tiểu Phong, đưa thuốc giải cho Tiểu Phong…”

“Được, thần thiếp sẽ đi theo Hoàng thượng.” Nàng chẳng cần suy nghĩ nhanh chóng đồng ý với Tây Lăng Xuyên.

Tây Lăng Xuyên nở nụ cười ngây ngô, hổn hển lên tiếng “Quả nhân lập nàng làm hậu, đợi sau khi quả nhân qua đời, nàng cũng phải đi theo quả nhân, nàng phải hợp táng cùng quả nhân. Nếu Tiểu Phong nhớ đến nàng, đến bái tế nàng thì nhất định cũng phải đến trước linh mộ của quả nhân, cùng bái tế quả nhân…”

Những lời này của Tây Lăng Xuyên khiến Hạ Phẩm Dư cảm thấy vừa nực cười mà cũng rất đáng thương.

Nàng nói “Không cần thiết phải lập hậu đâu, cho dù là Lương phi thôi cũng được, Hạ Phẩm Dư cũng được, thần thiếp sẽ đi theo ngài…”

Tây Lăng Xuyên mỉm cười, bàn tay nắm lấy tay nàng chưa hề buông ra, đôi mắt khép lại, chẳng bao giờ có thể mở ra được nữa.

Hai ngày sau, chính là ngày mà nàng phải thực hiện lời hứa của mình.

Kì Chính bê hai ly rượu đến đặt trên chiếc bàn trước mặt, khoảnh khắc này, nội tâm nàng vô cùng bình tĩnh. Nhìn hai ly rượu trước mặt, nàng nhớ tới lời hứa của mình với Tây Lăng Xuyên, một mạng đổi một mạng, nàng sẽ đi theo Tây Lăng Xuyên. Chỉ cần nàng uống ly rượu độc này, thì sinh mệnh mà nàng vô cùng yêu quý, trân trọng, sẽ đem hiến dâng cho người đàn ông mà nàng yêu thích nhất trên đời.

Thu Nhi và Đông Nhi quỳ một bên không ngừng than khóc.

Kì Chính tiến lên một bước nói với nàng “Lương phi nương nương, trong hai ly rượu này, một ly có độc, một ly không độc. Trước khi ra đi, Hoàng thượng có dặn dò Kì Chính, nếu nương nương không muốn tuẫn táng có thể chọn ly rượu không độc, Kì Chính nhất định sẽ nghĩ cách đưa nương nương ra khỏi cung.”

Nàng từ từ quay người, mỉm cười hỏi Kì Chính “Nếu ta chọn ly rượu không có độc, có phải điều đấy đồng nghĩa với việc thuốc giải cho ‘Quỳnh Tương Ngọc Dịch’ cũng không có nữa không?”

“Đúng vậy!”

“Nếu đã hứa với Hoàng thượng, thì không thể nào nuốt lời, bên nào là ly có độc? Bên trái hay bên phải?” Hạ Phẩm Dư liền hỏi.

“Là ly bên phải.” Kì Chính lên tiếng.

Hạ Phẩm Dư đưa tay nhấc chiếc ly ngọc tai rồng bên trái, khẽ lắc nhẹ lên. Chiếc ly ngọc được điêu khắc, chạm trổ tinh tế, đang toả hương rượu thơm nức, nào ai có thể đoán được trong đó lại chứa chất độc đoạt đi tính mạng của con người?

Nàng nhắm mắt, không muốn suy nghĩ thêm bất cứ điều gì, ngửa cổ cạn sạch rượu trong ly, rồi đặt ly rượu trở lại khay ngọc.

Kì Chính liền lấy một chiếc bình sứ đưa cho Hạ Phẩm Dư “Đây là thuốc giải.”

Hạ Phẩm Dư nhận lấy thuốc giải, đưa lời cảm ơn “Đa tạ. Nếu đã hoàn thành nhiệm vụ của Hoàng thượng, ngài có thể rời khỏi đây rồi. Thu Nhi, Đông Nhi, các ngươi cũng lui ra đi. Ta muốn yên tĩnh một mình…” Nếu có thể đợi được, nàng vẫn muốn được gặp mặt Tư Hành Phong một lần, không biết đây có phải là một mong ước quá xa xỉ không…

“Được thôi, mong rằng cô nương bình an, khoẻ mạnh trên đường xuống suối vàng.” Kì Chính khoanh tay trước ngực rồi quay người rời khỏi.

Thu Nhi và Đông Nhi khóc lóc nức nở, cũng theo đó bước ra ngoài.

Lúc này trong cung Quỳnh Hoa rộng lớn chỉ còn lại một mình Hạ Phẩm Dư.

Cảnh Trung dùng khinh công bay đến cung Quỳnh Hoa, lúc đến trước cửa cung liền gặp Thu Nhi và Đông Nhi đang khóc lóc vô cùng thảm thiết, còn Kì công công, vị thái giám vẫn luôn trị bệnh cho hoàng đế trước kia đang bình tĩnh bước ra ngoài.

“Nương nương…” Cảnh Trung vội vã tiến lên một bước, còn chưa kịp nói hết câu, Thu Nhi đã mếu máo “Nương nương đã uống thuốc độc rồi, người nói muốn được yên tĩnh một mình…” 

“Cái gì?” Cảnh Trung nghe vậy, trong lòng cực kì sửng sốt, lập tức xông vào trong điện, từ xa đã nhìn thấy Hạ Phẩm Dư ngây người ngồi trước cửa sổ.

Hạ Phẩm Dư nghe thấy tiếng động, liền quay người lại, khi nhìn thấy Cảnh Trung, nàng mỉm cười nói “Cảnh Trung, là huynh à. Lâu rồi không gặp, trông huynh chẳng thay đổi gì hết.”

Cảnh Trung có trăm ngàn lời muốn nói nhưng lại chẳng thể thốt thành lời, phải một lúc lâu sau mới từ từ cất tiếng “Hầu gia sẽ tới đây ngay…”

“Ừm, ta đợi ngài, không đợi được ngài, ta sẽ không nhắm mắt đâu.” Hạ Phẩm Dư vẫn giữ nụ cười bình thản trên môi, thế nhưng lúc này cả lồng ngực chẳng khác nào một ngọn lửa đang thiêu đốt, khí huyết nóng ấm trào dâng, nàng chẳng kiềm chế nổi mà nôn ra một ngụm máu đen.

Nhìn vết máu trên tay mình, nàng mỉnh cười thê thảm.

“Xin đắc tội.” Cảnh Trung vội vã tiến lại, kéo bàn tay của nàng ra, bắt mạnh, sau đó nhanh chóng điểm mấy huyệt trọng yếu trên người nàng. 

Chỉ trong chốc lát, cả thân thể Hạ Phẩm Dư mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.

Vào đúng khoảnh khắc nàng chuẩn bị ngã xuống, một người khoác y phục trắng đã bay tới chẳng khác nào cơn gió, đỡ lấy thân thể nàng.

Hạ Phẩm Dư ngước mắt nhìn người đàn ông với khuôn mặt lo lắng, mỉm cười vui vẻ “Ngài đã tới rồi…”

“Nàng hãy cố chống chọi cho ta, dù thế nào đi nữa nàng tuyệt đối không thể  xảy ra chuyện được.” Tư Hành Phong đỡ nàng ngồi vững, đưa hai tay vận khí, không ngừng truyền chân khí dồi dào trong cơ thể sang người nàng “Cảnh Trung, mau đi tìm thái y, đi tìm thái y, đem tất cả người trong thái y viện đến đây cho ta.”

Cảnh Trung tuân mệnh, biết rằng vào thời khắc quan trọng này hắn nên dành cho hai người không gian riêng, nên lập tức quay người bước ra khỏi điện.

Kì Chính thấy vậy vội vã quay vào trong điện, tốt bụng nhắc nhở “Hầu gia xin ngài đừng làm như vậy, nếu Hầu gia muốn dùng phương pháp này để đẩy toàn bộ độc tố trong người Lương phi nương nương ra thì sai lầm hoàn toàn. Hầu gia càng làm như vậy thì lại càng khiến cho độc tính phát tác nhanh hơn.”

Quả nhiên không sai, Kì Chính vừa nói dứt lời Hạ Phẩm Dư lại nôn thêm một ngụm máu tươi, máu không ngừng rỉ từ bên mép của nàng ra.

“Phẩm Dư…” Tư Hành Phong lo lắng gọi tên, ngài quay sang Kì Chính đôi mắt ngập tràn sự phẫn nộ “Mau đưa thuốc giải ra đây.”

Kì Chính lắc đầu nói “Những lời Hoàng thượng muốn nói đều đã nói với ngài hết rồi, ngài cảm thấy liệu có tồn tại thuốc giải hay không? Hãy cố gắng nắm lấy thời khắc sau cùng này đi.”

Tư Hành Phong bế bổng Hạ Phẩm Dư lên, thét lớn về phía Kì Chính “Nếu nàng ấy chết, ta sẽ bắt ngươi phải chết cùng.”

“Vậy thì hẹn gặp lại vào lúc đó.” Kì Chính nhìn hai người quấn quít bên nhau rồi mỉm cười một cách thâm sâu khó đoán, cảm thấy nhiệm vụ của bản thân đã hoàn thành, đến lúc cần phải ra đi, liền đóng cửa điện lại .

Hạ Phẩm Dư từ từ đưa bình thuốc ra trước mặt Tư Hành Phong nhẹ nói “Đây là thuốc giải của Quỳnh Tương Ngọc Dịch…”

“Thuốc giải gì? Tây Lăng Xuyên nói cái gì thì nàng tin hết sao? Nàng muốn chết vì ta sao? Ta hoàn toàn không cần nàng phải làm vậy. Hắn vẫn còn một đứa con trai cần ta giúp đỡ lèo lái, nếu hắn đoạt tính mạng của ta thì chẳng khác nào bắt con trai hắn phải chết. Theo đó, nhà họ Tây Lăng của hắn cũng sẽ rơi vào thảm cảnh vong quốc. Nàng có hiểu hay không? Nàng đúng là đồ ngốc! Người phụ nữ ngốc nghếch!” Tuy rằng ngoài miệng Tư Hành Phong hết lời mắng mỏ, nhưng lại càng ôm nàng chặt hơn.

“Đúng vậy, thiếp đúng là một người phụ nữ ngốc nghếch, một người ngu xuẩn. Ngu xuẩn đến mức lại đem hạnh phúc nửa cuộc đời còn lại của mình để nhìn thấu tâm tư của một người đàn ông…” Hạ Phẩm Dư mỉm cười đầy khổ sở, khuôn mặt nhuốm màu bi thương.

“Nàng không cần phải làm như vậy, nàng cần nhìn thấu cái gì, thì có thể trực tiếp hỏi ta. Nàng muốn biết điều gì, ta đều có thể nói cho nàng nghe cả. Hạ Phẩm Dư, nàng đúng là đồ ngốc, nàng đã bao giờ nhìn thấy Tư Hành Phong ta nhìn ngắm một người phụ nữ nào khác chưa? Ngoại trừ nàng ra, cả cuộc đời Tư Hành Phong ta chưa từng đau khổ, thê thảm vì một người phụ nữ, ta chỉ điên cuồng vì duy nhất một người phụ nữ ngốc nghếch không biết tức giận, không biết oán thán, chẳng có ham muốn gì hết, bảo sao làm vậy. Ta muốn giày vò, hành hạ những người phụ nữ họ Hạ, đem hết tất cả đau khổ, bi ai của cuộc đời ta trút hết lên những người phụ nữ đó.

Có điều người phụ nữ họ Hạ này lại quật cường, ngoài miệng cứng rắn, trái tim mềm yếu, ngốc nghếch để mặc cho ta thoả sức hành hạ, giày vò, rõ ràng có thể trốn thoát khỏi ta nhưng lại từ bỏ cơ hội, cam nguyện chịu đựng sự giày vò hành hạ của ta. Nàng có biết hay không? Ta đuổi nàng đi là vì ta không thể nào khống chế bản thân trong thời gian ngắn, không thể bắt ép bản thân phải từ bỏ việc báo thù, ta không thể nào làm chuyện đó ngay tức khắc. Nàng có biết không?

Trong lòng ta cũng cảm thấy đau đớn vô cùng, ta đã cố gắng chịu đựng bao nhiêu năm nay là vì cái gì chứ? Mỗi một câu nàng nói đều chọc đúng vào chỗ đau đớn nhất, sâu thẳm nhất trong trái tim ta, ta sợ sẽ mất đi lí trí mà làm tổn thương nàng. Vậy nên ta mới đuổi nàng quay về kinh thành Vân Hổ. Ta đã phái Cảnh Trung tới đón nàng về phủ, mọi chuyện vẫn như cũ, chứ không phải thực sự đuổi nàng ra đi. Nàng có hiểu không?” Tư Hành Phong vội vã lên tiếng.

“Thế nhưng trước giờ ngài chưa bao giờ nói ra, làm sao mà thiếp biết được…” Nước mắt từng giọt, từng giọt chảy xuống hai má nàng. Thì ra là vậy… thì ra là như vậy… Nàng vốn cho rằng đó là lựa chọn chính xác, vốn cho rằng mọi chuyện là đúng, kết quả vẫn cứ tự mình đẩy mình vào tuyệt cảnh. Thế nhưng ít nhất nàng có thể đổi lại được thuốc giải cho ngài, giải dược ‘Quỳnh Tương Ngọc Dịch’, sau này ngài muốn làm gì là có thể tuỳ ý, không cần phải làm những chuyện bản thân không thích nữa, không còn ai có thể khống chế được ngài. Ngài vốn dĩ chẳng muốn bảo vệ giang sơn nhà Tây Lăng, nhà Tây Lăng hưng thịnh hay suy tàn đều không liên quan gì đến ngài hết.

“Tuy rằng ta không nói ra nhưng ta đã hành động thực tế rồi. Nàng nói cho ta biết, ý nghĩa tặng hoa vào lễ tế hoa thần, nàng không biết sao?”

“Thiếp biết. Lúc ban đầu không biết, sau này mới biết, ngài mua biết bao nhiêu hoa tình vứt lại cho thiếp, muốn thiếp cắm vào bình hoa trong phòng của mình…” Đem tặng hoa tình cho người mình yêu thương chính là bày tỏ tình yêu với người trong lòng mình, nếu đối phương chịu nhận hoa tình thì có nghĩa là người ta đã chấp nhận tình cảm. Tuy rằng vào khoảng thời gian đó, chuyện của Hứa Bích Nhu khiến cho nàng buồn bã, thế nhưng có thể cắm nhiều bông hoa tình vào bình hoa trong phòng ngài, rồi hàng ngày ngắm những bông hoa đỏ tươi tắn, toả hương, nàng cảm thấy vô cùng vui sướng. Cho dù là trêu chọc hay đùa cợt cùng được, ít nhất thì ngài cũng để cho nàng có cơ hội bày tỏ tình yêu chân thành của bản thân với ngài.

Tư Hành Phong liền lên tiếng cải chính “Không phải là vứt mà là tặng. Hoa mà Cư Viên Tu tặng cho nàng, ta đã trả lại thay nàng, bởi vì nàng không thể nào nhận hoa tình của ngài ấy. Sau đó ta lại tặng cho nàng rất nhiều hoa, nàng cũng nhận hết còn gì. Bởi vì ta biết, nàng không thể nào đem hoa tặng cho ta được, cho nên ta mới bắt nàng phải đem số hoa đó cắm vào bình hoa trong phòng mình. Ta không nhận hoa của bất cứ ai khác, ta chỉ nhận hoa tình của mỗi mình nàng mà thôi.”

Dòng nước mắt nóng ấm chảy dài trên khóm má, đôi lúm đồng tiền duyên dáng, đáng yêu hiện rõ trên khuôn mặt Hạ Phẩm Dư “Thì ra vào lúc đó, ngài đã có tình cảm vượt mức với thiếp rồi….” Thì ra vào lúc đó không chỉ có một mình nàng phải chịu nỗi khổ tương tư, thì ra vào lúc đó, nàng đã có được trái tim của ngài.

“Không phải là lúc đó mà là sớm hơn đó kìa…” Sớm đến mức độ nào, nàng lấy đi trái tim của ngài từ lúc nào, bản thân ngài cũng không rõ nữa, cho nên khi ở dốc Bình Dương, cho dù chết, ngài cũng quyết kéo nàng theo. Tư Hành Phong nức nở, nghẹn ngào, vuốt ve khuôn mặt nàng, vội vã nói “Phẩm Dư, ta yêu nàng, ta yêu đôi mắt, hàng mi, chiếc mũi, đôi môi của nàng, ta yêu hai chiếc lúm đồng tiền dễ thương trên khuôn mặt nàng, ta yêu cảm giác được ôm nàng vào lòng… ta yêu tất cả mọi thứ của nàng…”

Hạ Phẩm Dư ngước lên nhìn ngài rồi nói “Thiếp cũng yêu ngài, từ trước đến nay, thiếp chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc về việc mỗi ngày được ở cạnh bên ngài, khi ở trên núi, lúc ở Tô Viên, tất cả đều là quãng thời gian tuyệt đẹp nhất, hạnh phúc nhất trong cuộc đời của thiếp…”

Tư Hành Phong cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đôi môi nàng, giọt lệ nóng ấm lăn ra khỏi bờ mi, từ từ tràn vào trong miệng, ngài hôn nàng trong vị mặn của lệ sầu bi.

Hạ Phẩm Dư hồi đáp ngài một cách nồng nhiệt, ôm chặt lấy ngài, nước mắt cũng theo đó mà tuôn trào dữ dội, từng giọt từng giọt lăn xuống không ngừng.

Lồng ngực lại truyền đến cảm giác nóng rực, nàng lại nôn thêm máu, lần này còn nhiều hơn cả lần trước, sau đó ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn, nàng cố gắng thở dốc.

“Ngài hãy hứa với thiếp, sau này cho dù đau khổ thế nào, cũng không báo thù rửa hận nữa, hãy tha cho Lạc cô nương, và phải sống thật hạnh phúc…” Nàng biết, thời gian của mình không còn nhiều nữa, sau này cũng chẳng còn cơ hội nhìn thấy người đàn ông khiến nàng cam tâm tình nguyện mất đi tính mạng quý giá. Nàng cũng đâu nỡ rời xa ngài chứ? Thế nhưng đây chính là số phận của nàng. Ông trời đã định sẵn, nàng không thể vượt qua được kiếp nạn này.

Hạ Phẩm Dư nắm chặt lấy bàn tay của Tư Hành Phong, cho dù chết đi, nàng cũng không muốn buông tay ra. Nàng ngước mắt nhìn ngài, đôi môi nở một nụ cười tuyệt đẹp, cũng giống như một nụ hoa khoe hết mọi sắc hương của mình trước khi tàn lụi, héo úa.

Tạm biệt ngài, tình yêu của nàng…

“Phẩm Dư, Phẩm Dư, Phẩm Dư, nàng không thể ngủ được, nàng không thể ngủ được…” Tư Hành Phong đặt môi mình lên đôi môi dần lạnh đi của nàng, không ngừng gọi tên nàng.

Hạ Phẩm Dư chẳng thể nào nghe thấy tiếng gọi của ngài nữa, khép mí mắt nặng trĩu lại, ngay cả bàn tay của nàng cũng mất hết mọi sức lực.

“Hạ Phẩm Dư, ta đã nói rồi, tính mạng của nàng thuộc về ta, trừ phi ta ra lệnh nàng chết thì nàng mới được chết, nếu không nàng không được đi đâu hết. Hạ Phẩm Dư, nàng mau mở mắt ra, mau mở mắt ra cho ta…” Nước mắt của Tư Hành Phong không ngừng rơi xuống khuôn mặt của Hạ Phẩm Dư, trộn lẫn với nước mắt của nàng chảy xuống, chảy cả vào khuôn miệng nàng, thế nhưng nàng sẽ không bao giờ cảm thấy vị mặn chát nữa…

Thân thể nàng vẫn còn ấm, đôi môi nàng vẫn còn đọng lại hơi ấm của ngài, nàng vẫn còn nằm trong vòng tay của ngài, tại sao nàng lại có thể rời đi một cách tuyệt tình như thế? 

“Hạ Phẩm Dư, Hạ Phẩm Dư, Hạ Phẩm Dư…”

Cả cung Quỳnh Hoa rộng lớn chỉ còn nghe thấy mỗi tiếng khóc lóc, gào thét bi thương tột độ của người đàn ông tình sâu nghĩa nặng…

Ba ngày sau, con trai nhỏ tuổi của Tây Lăng Xuyên đăng cơ làm Hoàng thượng, Tự Hành Phong được tôn thành ‘Trọng Phụ’.

Ngày này qua ngày khác, tháng này sang tháng khác, tất cả mọi người đều đoán xem vị Bình Viễn Hầu gia quyền cao chức trọng, có khả năng khuynh đảo triều chính này liệu có soán ngôi đoạt vị, nhưng ngài vẫn cứ làm đúng những việc mà một ‘Trọng Phụ’ cần làm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN