Mối Lương Duyên Trời Đánh
Chương 10: Tranh cãi
Trong mê man, mơ màng, cô cảm thấy luồng ánh sáng rọi từ trên xuống, ấm áp, dịu nhẹ mà dễ chịu. Cô khẽ mở đôi mắt vẫn còn đang mơ hồ của mình, “tạch”, tất cả đèn trong phòng đều sáng trưng, ánh sáng chói lóa khiến cô khó lòng thích ứng, theo ý thức liền đưa tay che mắt lại.
Mấy giây sau, cô thả tay xuống, nhìn bóng người đang thấp thoáng trong buồng tắm có ngăn kính, tiếng nước lại truyền tới. Cô ngây người nhìn vào vách ngăn kính một hồi lâu, sau đó lại nhìn đồng hồ trên tường, đang chỉ nấc 12 giờ. Trong lòng thầm nghĩ, chị Hạ nhất định theo mấy người khác đánh bài, bây giờ mới quay về phòng.
Cô hắng giọng, đang định gọi một tiếng chị Hạ, ai ngờ, bức tường ngăn kính đột nhiên biến thành một cánh cửa, sau đó tự động mở ra, cô sợ đến mức lùi bước về phía sau. Sau khi xác định rõ người đang tắm trong phòng là một người đàn ông, cô kinh hãi đến mức ôm chặt miệng lại.
Chết toi, cái khách sạn vô lương này tại sao lại loạn xạ thế này chứ?
Cô đang định thức dậy, bỗng nhiên cả người dường như bị dính chặt vào giường, rõ ràng là tay chân vẫn cử động, nhưng chẳng thể nào xuống khỏi giường được.
Cô lo lắng thét lớn về phía buồng tắm có ngăn kính kia: “Rốt cuộc ngươi là ai? Đã cho ta uống thuốc gì rồi? Ta nói cho mà biết, nếu như ngươi dám động vào người ta, ta nhất định sẽ thiến ngươi luôn!”
Người đàn ông kia cứ như thể bị điếc, hoàn toàn không để ý đến lời nói của cô, vẫn im lặng tắm tiếp.
Cô vốn dĩ đang định thét loạn lên, đột nhiên cũng im bặt lại.
Trên chiếc bóng dài mà khỏe khoắn kia, từng thớ thịt đều vô cùng rắn chắc, phần lưng vô cùng hấp dẫn, gợi cảm, phần mông cong lên khiến cô muốn vỗ mạnh tay lên đó.
Cô bắt đầu cảm thấy toàn thân nóng rực, bất giác thầm nghĩ, phải chăng Thượng Đế thương hại cô bị đàn ông đả kích nhiều lần như vậy, cho nên đã trực tiếp ban tặng cho cô một người đàn ông cực phẩm, thân hình tuyệt đẹp, tướng mạo tuấn tú, công phu trên giường lão luyện coi như bù đắp?
Cô điều chỉnh lại chiếc đầu của mình, cố gắng để nhìn ngắm cho bằng được người đàn ông có thân hình tuyệt vời kia trông mặt mũi ra sao. Thế nhưng dù nỗ lực thế nào, cô cũng chỉ nhìn được khuôn mặt hơi nghiêng nghiêng của người này, phần tóc ướt rủ xuống che hết phần trán của anh, đôi lông mày tuấn nghị, đen rậm, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi quyến rũ lạ thường…
Tại sao người đàn ông này trông lại quen mặt đến thế?
Đúng vào lúc cô đang nghi ngờ, người đàn ông này liền từ từ quay người lại, cô mở to mắt ra, vô cùng kì vọng có thể nhìn rõ khuôn mặt của người này. Lúc này, bỗng nhiên “tạch” một tiếng, tất cả đèn điện trong phòng đều bị tắt đi, hồi phục lại trạng thái mơ mơ hồ hồ, nửa tỉnh nửa mê ban nãy.
Có khoảnh khắc cô đã cảm thấy ông trời đang đùa giỡn cùng cô, chẳng khác nào treo miếng thịt trước mặt cô, nhưng lại bắt cô nhìn thấy mà không ăn được.
Cô vùng vẫy mãnh liệt, định ngồi dậy bật đèn lên thì bất ngờ sờ thấy thứ đồ gì đó mềm mềm, cô cố gắng trợn to đôi mắt ra. Là người đàn ông khi nãy, giờ đây đang ngồi ngay trước mặt cô, căn phòng tắm tối khiến cô không thể nào nhìn rõ được khuôn mặt của anh ngoài chiếc cằm cương nghị và bờ môi hoàn mỹ, gợi cảm của anh.
“Chi Chi…Chi Chi…Chi Chi…” Bờ môi gợi cảm đó bắt đầu mấp máy gọi tên cô hết tiếng này đến tiếng khác, giọng nói mang chút vô lại, chút tình ý đắm say.
Anh nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng đặt lên bờ ngực của mình, đưa lên men theo xương quai xanh, sau đó lại trườn xuống dưới, lại trườn xuống dưới…Đúng vào lúc cô đang nghi hoặc thì khuôn mặt anh từ từ sáp lại gần, anh khẽ đặt đôi môi mềm mại lên môi cô. Hai tay anh vuốt ve lên làn da của cô…cảm giác vô cùng dịu dàng vô cùng trìu mến.
Cô không kiềm được lòng, ôm chặt lấy anh, tận hưởng cảm giác ngọt ngào, dễ chịu ấy, nhắm hai mắt lại, cô cảm giác như mình sắp tắt thở. Nhiệt độ cơ thể cũng dần dần tăng lên, cổ họng bất giác thốt ra tiếng rên…
Nóng quá…
Cô khẽ ti hí mắt, mượn ánh sáng bên ngoài hắt vào, cô nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú đẹp trai lại vô cùng quen thuộc – Kỷ Ngôn Tắc.
Cô sợ hãi đến mức vội vã đẩy mạnh người anh ra, sau đó liền nghe thấy tiếng kêu thảng thốt. “y da!” Tiếng kêu đó vô cùng rõ rệt và chân thực.
Bỗng nhiên, cô mở mắt ra, nhanh chóng nhảy khỏi giường đưa đôi mắt ngô nghê nhìn về phía trước. Không có Kỷ Ngôn Tắc, thay vào đó là Hạ Nguyệt Cúc đang nhăn nhúm mặt lại vì bị đẩy xuống dưới đất.
Chị Hạ chống tay ngồi dậy trên tấm thảm, nhìn Viên Nhuận Chi ai oán than thở: “y da, con nha đầu này, em gặp phải ác mộng hả? Mặt mày đỏ ửng lên, mồ hôi nhễ nhại. Chị nhìn thấy em ôm chặt chiếc gối lên ngực mình, nhất quyết không chịu buông ra, sau đó miệng không ngừng mấp máy. Chị nghĩ chắc em đang gặp phải ác mộng, gọi em một hồi lâu chẳng chịu tỉnh dậy, kết quả vừa thức dậy đã đạp chị xuống giường!”
Nghe thấy Hạ Nguyệt Cúc nói vậy, khuôn mặt Viên Nhuận Chi lại càng đỏ bừng lên.
“Dạ…” Lúc nãy, lúc nãy không phải cô gặp ác mộng, mà là giấc mộng xuân…
“Dáng nằm ngủ của em không đúng, ôm chiếc gối bông rất chặt, kéo thế nào cũng không chịu buông tay. Cả tầng này đang mất điện, điều hòa không chạy, nóng quá nên chị đã thức dậy từ sớm, tắm qua cho mát mẻ, chị vốn đang định kéo rèm ra nhưng ánh nắng chói chang quá, nên sau cùng lại kéo vào”. Hạ Nguyệt Cúc hoàn toàn không nhìn thấy bộ dạng ngây ngô như gà gô của Viên Nhuận Chi, tự lẩm bẩm một mình: “Hôm qua em không ăn bữa tối, vậy nên sáng nay, chị đã bảo mấy anh kia mang bữa sáng lên cho em rồi. Em mau đi tắm qua đi, lúc nãy toát nhiều mồ hôi thế cơ mà, tắm xong rồi ăn sáng sau cũng được”.
Thì ra là vậy, người đi tắm là Hạ Nguyệt Cúc, thế nhưng cô gặp phải giấc mộng xuân, lại mơ thành là Kỷ Ngôn Tắc…Hơn nữa, giấc mộng đó lại “kịch liệt” như vậy…
Cô đưa tay che hai mắt rồi ngả người xuống giường.
Hỡi Thượng Đế, dù có muốn đùa giỡn cũng không thể theo cách thức này được.
Nhất định là hôm qua đã nhìn thấy toàn bộ thân thể của anh nên mới dẫn tới giấc mộng xuân đáng sợ vào sáng nay. Thật sự không được nhìn thân hình của đàn ông một cách bừa bãi.
Cô ép buộc bản thân không được suy nghĩ linh tinh và phải bình tĩnh lại. Cô hít một hơi thở sâu, xuống khỏi giường, lấy một bộ quần áo khác từ ba lô rồi đi vào buồng tắm.
Hãi hùng trước giấc mộng xuân buổi sáng, Viên Nhuận Chi vẫn trong tinh thần hoảng hốt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi theo mọi người xuống dưới, đến chỗ tập hợp đội hình.
Mãi cho tới khi nghe thấy mọi người nói: “Xin chào Kỷ tổng!” cô mới bừng tỉnh, định thần trở lại.
Cô đưa mắt nhìn sang chỗ Kỷ Ngôn Tắc. Hôm nay, anh mặc trên người một bộ đồ thể thao trắng tinh từ trên xuống dưới, có điều vẫn khác với những chiếc sơ mi trắng công sở hàng ngày, phần cổ mở rộng để lộ ra phần xương quai xanh gợi cảm…
“y da, Chi Chi, có phải em bị ốm không? Sao mặt mày cứ đỏ ửng lên thế?” Hạ Nguyệt Cúc đưa tay lên sờ trán cô.
“Á? Không sao đâu ạ!” Cô nhanh chóng lui về phía sau, nhưng lại bất giác nhìn về phía Kỷ Ngôn Tắc một lần.
Chỉ có điều lần này vừa hay chạm phải ánh mắt của anh ta, đôi mắt trêu chọc mọi khi giờ đây lạnh lùng như băng.
Hiển nhiên, mới sau một đêm, người đàn ông này chưa thể hết giận được.
Cô bĩu bĩu môi, trong lòng khẽ “hưm” một tiếng đầy khinh bỉ.
Sau cả một đêm trằn trọc đếm cừu, cô quyết định lấy lại lòng tự trọng, cho dù hai ngày tiếp theo có phải “chiến đấu” đến chết trên núi Tướng Quân cũng quyết không rảnh rang lấy thành tích theo cách hôm qua nữa.
Không thành công thì sẽ thành “người”.
Tuyệt đối không để cho tên Kỷ Ngôn Tắc nhỏ nhen kia coi thường cô.
“Chi Chi…”
Viên Nhuận Chi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc liền quay đầu lại, nhìn thấy bốn mỹ nữ thân hình bốc lửa đang đi về phía mình.
Cô nhăn mày nhìn kĩ, bốn người đó là Vương Viện Viện, Chu Tiểu Hiền và Mã Hồng Diễm, ngoài ra còn có thêm Mạnh Lê Hoa với biệt danh là “Lê Hoa hai cúc”.
Bọn họ thật sự đến đây cổ vũ cho cô sao? Còn lâu ấy! Là đến đây để nhìn ngắm giai đẹp thì đúng hơn! Cả bốn người đều ăn mặc gợi cảm, đong đưa thế kia, y phục thiếu vải đến mức đáng thương.
“Chi Chi, bọn em đến đây để cổ vũ cho chị đây!” Cả bốn người đều đồng thanh lên tiếng.
“Cảm ơn!” Viên Nhuận Chi bĩu bĩu môi, lời vừa mới dứt thì đã nhìn thấy ngoại trừ Mạnh Lê Hoa ra, ba người còn lại đều hớn hở tiến ra trước mặt Kỷ Ngôn Tắc.
“Kỷ tổng, anh có nóng không?”
“Kỷ tổng, anh có điều gì cần, cứ việc dặn dò bọn em.”
“Kỷ tổng, em có làm món chè đậu xanh với đá lạnh cho anh đấy!”
Khóe miệng Viên Nhuận Chi bất giác co giật liên hồi, hoàn toàn bó tay trước hành động của ba tiểu nha đầu kia.
Kỷ Ngôn Tắc đưa mắt nhìn ba người phụ nữ tươi tắn trước mặt một cách lạnh lùng rồi nói: “Nếu như mấy người ăn no không có việc gì làm, vậy thì chút nữa hãy cùng bọn họ tập huấn rèn luyện sức khỏe đi!”
Ba cô gái nhỏ hóa thạch tại chỗ, không động đậy gì.
Viên Nhuận Chi không nhẫn nhịn được bật cười thành tiếng, không ngừng vỗ tay lên đùi, mỉa mai ba con nha đầu kia: “Cái này gọi là tự mình gây nghiệt không thể sống tiếp!”
Mạnh Lê Hoa hất cằm cao ngạo lên giọng: “Mình không giống như ba đứa kia khiếu thẩm mỹ kém thế đâu, mục tiêu của mình chính là nhị thế tử của Tập đoàn Thiên Vũ”.
Nhị thế tử của Tập đoàn Thiên Vũ?
Viên Nhuận Chi bất giác nhếch mày lên. Hả? Nhị thế tử của Tập đoàn Thiên Vũ không phải là chính Kỷ Vũ Ngang hay sao? Lẽ nào hôm nay anh lại tới rồi?
Cô đưa mắt nhìn xung quanh. Quả nhiên, phía đằng xa, người đàn ông đang đứng nói chuyện cùng Kỷ Ngôn Tắc không phải chính là anh sao? Hôm qua, anh đã động viên tinh thần cho cô, cô hứa là nhất định sẽ đạt điểm cao, kết quả lại dùng thủ đoạn để đạt được thành tích, sau đó lại còn bị đưa vào mức không một cách đầy bi phẫn.
Đột nhiên, cô có cảm giác không còn mặt mũi nào đối diện cùng phụ lão vùng Giang Đông.
Kỷ Ngôn Tắc và Kỷ Vũ Ngang nói chuyện xong liền tiến về phía này.
Viên Nhuận Chi nhìn thấy Kỷ Vũ Ngang đang nhìn mình mỉm cười, cô liền gật đầu đáp lễ.
Vừa đúng lúc này, Kỷ Ngôn Tắc đang ngước mắt lên định tuyên bố nội dung tập huấn ngày hôm nay, ánh mắt bất giác lướt qua chỗ cô, lạnh lùng, vô cảm, sau đó lại chuyển qua người khác.
Viên Nhuận Chi vô cùng tức tối, bĩu môi khinh miệt, sau đó lại cúi đầu nhìn chân mình, tiếp đó giọng nói lạnh lùng mà dõng dạc của Kỷ Ngôn Tắc lại vang lên: “Nhiệm vụ tập huấn của chúng ta hôm nay chính là vượt qua cầu trúc trong rừng rậm. Mỗi người sẽ xách theo hai thùng vật phẩm, vượt qua rừng rậm phá quan, đến bên đối diện sẽ có người dán một hình lên y phục của mọi người, sau đó mọi người lại xách hai thùng này quay về điểm xuất phát. Thời gian quy định là nửa tiếng đồng hồ. Hôm nay nhiệm vụ rất đơn giản, chủ yếu là kiểm tra sức mạnh cánh tay với sự nhẫn nại của mọi người”.”
“Ấy, Kỳ tổng, tối qua lúc ăn tối, chính cậu bảo hôm nay sẽ chơi trò CS (Counter Strike – trò chơi điện tử, bắn súng chiến lược) bản người thật sao?” Không biết ai đang lên tiếng gặng hỏi.
Kỷ Ngôn Tắc liền giải thích: “War Game còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ, cho nên tôi quyết định chuyển sang kế hoạch cho ngày mai, ngày cuối cùng của đợt tập huấn này. Sau cùng, tôi muốn nói rõ một điều, nếu như ai đem vứt bỏ mấy đồ trong thùng thì trưa nay chẳng còn thứ gì mà ăn đâu. OK, chuẩn bị xong rồi thì mau đi lấy đồ của mọi người, chúng ta xuất phát tới cầu trúc trong rừng rậm ngập nước”.
Nói vậy ngày cuối cùng sẽ là War Game sao?
Viên Nhuận Chi bất giác nhìn Kỷ Ngôn Tắc bằng ánh mắt đầy khâm phục, ngay cả khi giày vò người khác cũng khiến cho người ta vui vẻ, hân hoan đến vậy. Mấy người trong Bộ phận Thị trường này thường xuyên hẹn những tiểu cô nương khác cùng đi chơi mấy trò War Game, lần này coi như được thỏa niềm mong ước rồi.
Nhớ lại cảm giác đau đớn khi bị bắn đạn sơn vào người, cả người Viên Nhuận Chi bỗng run rẩy lạ thường.
Viên Nhuận Chi đang định xách hai chiếc xô nhựa, Kỷ Vũ Ngang không biết từ lúc nào đã đến cạnh bên cô, mỉm cười nói: “Hôm qua kết quả ra sao?”
Viên Nhuận Chi bật cười ngốc nghếch, sau đó mặt đỏ lựng lại, nhỏ nhẹ đáp lời: “Bị rớt rồi…”
Khóe miệng của Kỷ Vũ Ngang nhếch lên để lộ nụ cười dịu dàng, tuyệt mỹ: “Kỳ tổng của các cô đúng là thiết diện vô tư, cũng không biết giúp đỡ cô đôi chút sao?”
Đã giúp đỡ rồi, nhưng sau cùng chính cô một tay hủy hoại hết. Cô mím chặt môi, sau đó nói với anh bằng giọng nói oai hùng: “Không sao cả, hôm nay, ngày mai tôi nhất định sẽ qua hết!”
“Ồ, tôi sực nhớ ra một chuyện”. Kỷ Vũ Ngang rút từ trong túi ra một chiếc vòng tay được kết lại bằng cỏ, đưa ra trước mặt Viên Nhuận Chi rồi nói: “Đây là quà mẹ tôi tặng cho cô!”
“Là mẹ anh tặng cho tôi sao?” Viên Nhuận Chi kinh ngạc nhìn vào chiếc vòng tay bằng cỏ được đan thủ công nọ, bên trên còn có một viên trân châu bằng gỗ màu xanh da trời, vô cùng đơn giản, bên trên còn kết thêm một chiếc nơ.
“Ừm, từ sau khi bà bị bệnh đến nay rất ít khi tặng quà cho người khác, cô là người đầu tiên. Hy vọng nó có thể đem lại may mắn cho cô!”
“Ồ, cảm ơn anh nhiều!” Viên Nhuận Chi đón lấy, thận trọng đeo lên cổ tay, rồi làm một động tác cố lên cùng Kỷ Vũ Ngang: “Có tấm bùa hộ thân này, hôm nay ngày mai tôi nhất định sẽ thành công thôi”.
“Cố lên!”
Khi cả đội người tiến về rừng rậm, tiếng than thở vang lên không ngừng.
Hàng ngàn thanh trúc được kết lại đặt trên mặt nước, nước trong nhìn thấy tận đáy, con đường lại uốn lượn, bập bềnh trên mặt nước. Đứng trong rừng âm u, cảm giác vô cùng sảng khoái, đâu đâu cũng ngửi thấy mùi hương thơm thanh tao. Hít một hơi thật sâu, cảm giác cả người như tràn trề sinh lực, tinh thần vì thế cũng thoải mái, dễ chịu hơn rất nhiều.
Ánh nắng chiếu rọi qua lớp cây lá dày đặc, lấp la lấp lánh như đang phủ lên mặt nước một lớp vàng sáng chói.
Trong đoàn người không biết ai đang thét lớn: “Con đường danh vọng của các ngôi sao thì đã là gì chứ? Hôm nay, tất cả chúng ta đang bước trên con đường dát vàng”. Tiếp đó, tất cả mọi người đều bật cười hỉ hả.
Công việc tập huấn bắt đầu, tổ đầu tiên thực hiện chính là năm người trong đó có Triệu Dạ Quần, chưa đến nửa giờ đồng hồ, đã thấy bọn họ quay về.
Viên Nhuận Chi được xếp vào tổ thứ ba, cuối cùng cũng đến lượt cô xách hai chiếc thùng, nhanh bước tiến về phía trước, giẫm lên cầu trúc.
Hai chiếc thùng đó không nặng quá nhưng cũng không nhẹ, lắc la lắc lư, còn nghe thấy cả tiếng động, không biết bên trong đựng những gì.
Cầu trúc trong khu rừng ngập nước chính là địa điểm nổi danh nhất vùng núi Tướng Quân này, cho nên có rất nhiều du khách. Muốn nhanh chóng đi rồi quay về điểm xuất phát một cách nhanh chóng cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Cô đang lấy tinh thần, chuẩn bị nhanh bước tiến về phía trước thì đằng sau liền vang lên giọng nữ giới: “Này, cô gì xách thùng ở đằng trước ơi, cô làm rơi đồ rồi này!”
Cô dừng chân quay đầu lại, một cô bé nữ sinh trắng trẻo, xinh xắn đang chỉ về một ngọn cỏ khô trên mặt nước. Cô đưa mất nhìn, thì ra là chiếc vòng tay bằng cỏ mà khi nãy Kỷ Vũ Ngang tặng cho.
Lúc này, khuôn mặt cô tỏ ra vẻ khó xử.
Nếu như cô quay lại nhặt thì nhất định phải nhảy xuống nước còn nếu như không nhặt, thì cô không chỉ phụ tâm ý của người mẹ của Kỷ Vũ Ngang bị căn bệnh tinh thần giày vò bao năm nay mà con đánh mất cả lời chúc phúc của anh dành cho mình.
“Ừm, từ sau khi bà bị bệnh đến nay rất ít khi tặng quà cho người khác, cô là người đầu tiên. Hy vọng nó có thể đem lại may mắn cho cô!”. Lời nói của Kỷ Vũ Ngang lại vang vọng bên tai cô.
Cô mím chặt môi, nhìn về phía bờ đối diện cách đó không xa, trong lòng dường như đã có quyết định.
Cô đặt hai chiếc thùng xuống, cởi đôi giầy thể thao ra, chẳng suy nghĩ nhiều, nhảy luôn xuống dưới nước.
“A…” Trên cầu trúc nhanh chóng phát lên tiếng thét của nữ giới.
Còn bên này, Triệu Dạ Quần vẫn luôn chăm chú đến Viên Nhuận Chi đột nhiên cũng thét lớn lên: “Hả? Con nha đầu Chi Chi đang làm cái gì thế? Hình như đang định nhảy xuống nước rồi. y da, không xong rồi, con nha đầu này thật sự đã nhảy xuống nước rồi”.
Vừa thét, Triệu Dạ Quần vừa xông về phía cầu trúc.
Kỷ Ngôn Tắc và Kỷ Vũ Ngang đang bàn bạc công việc, nghe thấy tiếng thét của Triệu Dạ Quần, lập tức ngước mắt lên vừa hay nhìn thấy khoảnh khắc Viên Nhuận Chi nhảy xuống nước.
“Đúng là đồ ngốc nghếch!” Kỷ Ngôn Tắc sầm mặt lại, vội vã chạy về phía cầu trúc.
Kỷ Vũ Ngang cùng mấy đồng nghiệp nam nghe thấy vậy cũng tiến về phía đó.
Nhìn thấy mấy người Kỷ Ngôn Tắc chạy lại, cô bé nữ sinh nói với Viên Nhuận Chi rằng cô làm rơi đồ liền bật khóc nói: “Cháu chỉ nói với cô ấy rằng, thứ gì đó trên tay cô ấy bị rơi xuống nước thôi. Nếu biết là cô ấy sẽ nhảy xuống nước, cháu sẽ không nói nữa”.
Kỷ Ngôn Tắc cau chặt đôi mày, đưa mắt nhìn xuống mặt nước.
Triệu Dạ Quần chỉ về đám quần áo đang nổi trên mặt nước rồi nói: “Ở chỗ kia!”
“Mọi người đừng nhảy xuống, đợi chút nữa ở trên này kéo người lên!” Kỷ Ngôn Tắc vừa nói vừa cởi giầy thể thao, sau dó nhảy nhanh xuống nước, tiến về đám áo quần màu trắng phía trước.
Mực nước ở đây không hề sâu, Kỷ Ngôn Tắc bơi không lâu lắm đã tóm ngay được đám y phục màu trắng khi nãy.
Anh nhanh chóng đưa tay luồn qua chiếc eo mảnh dẻ kia, ôm chặt sát vào người mình.
Viên Nhuận Chi cong thân người, nín thở, đang định mượn sức nước bật lên, ai ngờ, bỗng nhiên bị người ta ôm lấy eo, sau đó lôi đi xềnh xệch, hoảng hốt uống ngụm nước lớn.
Phụt…khi lên khỏi mặt nước, Viên Nhuận Chi nhanh chóng phun số nước sông trong miệng ra, chỉ nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ, tuyệt hảo dưới nước của Kỷ Ngôn Tắc.
Cô tựa vào bờ ngực của Kỷ Ngôn Tắc, ho sặc sụa.
Thân hình mềm mại yếu đuối trong vòng tay bất giác kích thích thần kinh của anh, phần lưng của Kỷ Ngôn Tắc cứng đờ lại, nhưng đôi tay đang ôm eo cô chưa hề buông lỏng.
Mực nước chỉ đến tầm ngực của Viên Nhuận Chi, không hề sai, đối với một người biết bơi như cô, nếu như chết đuối trong mực nước thế này thì vị đại thúc nhà cạnh bên hồi nhỏ đã tình nguyện dạy cô học bơi sẽ đánh cô chết không khác nào con ruồi.
Không biết là tên khốn kiếp nhiều chuyện nào gây ra chuyện này!
Cuối cùng sau khi định thần lại, cô đưa tay vuốt khuôn mặt đầy nước, phẫn nộ ngước mắt lên, nhìn về phía người hại cô sặc nước khi nãy, thấy đôi mắt màu hổ phách quen thuộc, đột nhiên cô mất hết suy nghĩ sẽ đạp cho tên tội đồ vài phát.
“Đã đến điểm đích rồi cô còn vô duyên vô cớ nhảy xuống dưới này có phải đang muốn tuyên chiến với tôi không?” Kỷ Ngôn Tắc quát nhỏ bên tai, nhìn người phụ nữ trong vòng tay mình một cách tức giận.
“Không phải…” Viên Nhuận Chi nhanh chóng đáp lại.
“Vậy thì cô rất mong muốn lần tập huấn này sẽ có người xảy ra chuyện bất trắc, sau đó từ nay về sau Kỷ Ngôn Tắc tôi sẽ hoàn toàn biến mất trong ngành này hả?” Giọng nói của Kỷ Ngôn Tắc không kiềm chế được mà vút cao hơn trước.
“Đương nhiên là không phải…” Cô đã từng có suy nghĩ như vậy, thế nhưng lần này tuyệt đối không phải vì cuộc thi ngày hôm qua bị không điểm mà cô mới nhảy xuống nước với mục đích báo thù anh.
“Vậy thì vì sao? Rốt cuộc là vì thứ đồ quan trọng gì mà khiến cô liều mạng thế hả?” Trong lời nói tức giận của anh có ẩn chứa đôi chút ý ghen tuông.
Viên Nhuận Chi cúi thấp đầu xuống, do dự một hồi mới từ từ nhấc bàn tay trái của mình lên, đưa đồng xu cầm trong tay ra trước mặt anh rồi nói: “Ồ, là vì cái này…”
Đồng xu thấm nước vào, dưới ánh mặt trời lấp lánh, chói mắt.
Thông qua mặt nước hồ trong xanh, đồng xu bạc nằm trên đám cỏ dưới nước, vô cùng rõ ràng…
Hai người đứng trong nước, chẳng khác nào hai rễ cây quấn quít vào nhau.
Kỷ Ngôn Tắc nhìn vào đồng xu bạc lấp lánh phát sáng, nỗi tức giận, phẫn nộ trong đôi mắt màu hổ phách dần dần nhạt đi, hai tay đang ôm lấy eo Viên Nhuận Chi bất giác nắm chặt lại, sau cùng buông lỏng ra.
Anh lặng lẽ nhìn về phía cô, trong lòng có chút cảm giác không dứt bỏ nổi, rốt cuộc là hân hoan hay hoảng sợ?
Viên Nhuận Chi lén lút nhìn, thấy thái độ của anh, liền kinh ngạc đến mức há hốc miệng ra, sau đó cúi đầu xuống, lắp ba lắp bắp, lí nhí cất tiếng hỏi: “Tôi chỉ là thấy nó…nó đang nằm trong này, quá đỗi lạnh lẽo, quá đỗi cô đơn và buồn bã. Người…người ta thường nói…cứu…cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Tuy rằng nó không phải là người, nhưng cũng có sinh mệnh…”
Khóe miệng của Kỷ Ngôn Tắc khẽ co giật, biểu hiện khuôn mặt cứng đờ cho thấy rõ hiện tượng co giật cấp tính…
“Kỷ tổng, hai người có chuyện gì thì lên bờ rồi nói tiếp được không?”
Nếu như không phải người dừng lại ngắm nghía càng ngày càng nhiều, nếu như không phải sợ hai người đứng trong nước lâu sẽ bị ốm, nếu như không phải sợ một vị Kỷ tiên sinh khác có xuất thân cao quý đứng cạnh cũng nhảy xuống nước, Triệu Dạ Quần thật sự không muốn làm kì đà cản mũi, phá hỏng chuyện tốt lành giữa đôi oan gia này.
“Đúng là cứt nát không có chóp”. Lạnh lùng thốt ra vài chữ, Kỷ Ngôn Tắc trợn mắt lườm cô, đưa tay đập rơi đồng xu trong tay cô xuống nước, rồi quay người bước lại chỗ cầu trúc.
Viên Nhuận Chi đứng trong nước, ngước mắt ngây người nhìn bóng dáng anh rời đi, ánh nắng nhẹ chiếu khiến bộ y phục của anh phát sáng, in trên mặt nước, lấp lánh ánh vàng, càng tôn thêm vẻ cao quý, sang trọng của anh.
Bàn tay phải nắm chặt lấy chiếc vòng cỏ, lặng lẽ buông thõng xuống nước. Nếu như không phải lúc này đang đứng trong nước, cô nhất định có thể cảm nhận được lòng bàn tay mình đang toát mồ hôi liên tục.
Mục đích ban đầu cô nhảy xuống nước chính là vì chiếc vòng tay bằng cỏ này, còn đồng xu chỉ là cô thuận tay vơ được khi nhặt chiếc vòng, nên đương nhiên không vứt trả lại rồi.
Không biết tại vì sao, vào khoảnh khắc đứng người dậy nhìn thấy hình dáng anh, cô đột nhiên cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp mạnh, cả người đều hoảng hốt…
Cô cũng chẳng thể làm rõ được rốt cuộc mình bị sao nữa, là căng thẳng hay vì sợ hãi? Thẩm sâu trong ý thức, cô không muốn để anh biết được mục đích thật sự khiến mình nhảy xuống nước, cho nên cô mới lựa chọn mặt dày giơ bàn tay trái cầm đồng xu kia lên. Khi nhìn thấy khuôn mặt an tâm của anh, có giây phút nào đó, cô cảm thấy may mắn vì mình đã không vứt đồng xu đó lại…
Thế nhưng thứ cảm giác này không ổn chút nào, cô rất khó chịu, cảm giác quái lạ như thể mình lén lút ngoại tình bên ngoài bị người tình bắt tại trận vậy.
Nhất định là do đứng trong nước lạnh quá lâu, nên đầu óc cô mới ngu muội, nghĩ ngợi vớ vẩn như thế.
Anh có thể nói cô “gỗ mục không thể khắc”, “con người khó đào tạo” thế nhưng anh lại chọn dùng câu “cứt nát không có chóp”…
Thật là quá thô tục! Mồm miệng vẫn độc địa như mọi khi, người đàn ông này, khó khăn lắm mới để lại chút xíu hình tượng tốt đẹp trong lòng cô, sau cùng nhanh chóng bị cô tức giận vùi dập tất cả.
Tại sao cô có thể tưởng rằng anh đang thích cô chứ? Làm gì có người đàn ông nào khi đối diện với người mình yêu thích luôn luôn độc mồm độc miệng, coi thường, mỉa mai chứ? Được thôi, là trái tim kiêu ngạo mang bản chất phụ nữ của cô trỗi dậy, mới có thể ngốc nghếch cho rằng anh ta thích cô.
“Chi Chi, mau lên bờ thôi!” Kỷ Vũ Ngang ngồi xổm xuống đưa tay về phía cô.
“Nha đầu, em còn đứng dưới nước làm cái gì thế? Không lạnh à? Muốn ngây người thì cũng đợi lên bờ rồi hãy ngây người sau”. Triệu Dạ Quần nhìn cô rồi nói.
Viên Nhuận Chi nhìn Kỷ Vũ Ngang, cả người dường như lại tràn trề sức sống. Dẫm lên nước, cô nhanh chóng tiến về phía anh, sau đó nắm lấy bàn tay anh. Chỉ một giây sau, cô liền được kéo lên mặt nước.
Ra khỏi mặt nước, cô bất giác giật nảy mình. Lúc ở trong nước, cô không hề cảm thấy lạnh chút nào, bây giờ lên đến bờ, mới cảm thấy lạnh cả người. Đúng lúc cô đang ngây người suy nghĩ, cả người lại được phủ lên chiếc khăn bông vừa to vừa mềm mại, khiến cô thấy ấm áp hơn nhiều.
Cô ngước mắt lên, mím chặt môi nhìn Kỷ Vũ Ngang, muốn nói gì đó mà không thốt được thành lời.
Kỷ Vũ Ngang nhìn thấy cô định nói gì rồi lại thôi, khoác tay lên vai cô rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”
Cô mím chặt môi, để mặc cho anh khoác vai kéo đi.
Triệu Dạ Quần và hai người đi theo sau, không nhịn được mà nói Viên Nhuận Chi: “Nha đầu, thật sự không biết phải nói em thế nào, chắc cũng chỉ có mình em mới nghĩ ra việc này thôi. Chỉ vì một đồng xu mà nhảy xuống hồ, nhìn xem em đã khiến Kỷ tổng tức giận đến mức độ nào chứ?”
Viên Nhuận Chi quay đầu lại phản bác: “Không phải vì một đồng xu có được không? Hầy, dù gì anh cũng không hiểu được đâu”. Triệu Dạ Quần liền nói: “Anh không hiểu được?! Anh hiểu được thì có ích lợi gì? Anh đâu phải là phụ nữ”.
Viên Nhuận Chi không nói thêm lời nào nữa.
Quay về khách sạn, mãi cho đến khi lên phòng 306, Kỷ Vũ Ngang mới chịu bỏ cánh tay khoác trên vai Viên Nhuận Chi xuống, mỉm cười dịu dàng rồi nói: “Mau vào tắm qua nước nóng đi!”
Viên Nhuận Chi cảm thấy sự việc hôm nay là một hiểu lầm lớn, người nào người nấy đều tưởng rằng cô tham lam tiền bạc đến mức nhảy xuống hồ vì một đồng xu, thế nhưng cô lại không muốn Kỷ Vũ Ngang cũng đánh giá về mình như vậy.
“Xin lỗi nhé, tôi không hề cố ý làm rơi chiếc vòng cỏ mẹ anh tặng xuống dưới nước đâu!” Cô đưa tay lên, từ từ mở bàn tay ra, chiếc vòng cỏ ướt đẫm nước mềm oặt, đen sì.
Kỷ Vũ Ngang nhìn chiếc vòng cỏ trong tay, trong đôi mắt sâu thẳm kia ánh lên tình cảm dịu dàng. Anh đưa tay vuốt nhẹ lên số tóc đẫm nước đang dính vào hai bên má, mỉm cười rồi nói: “Lần đầu tiên gặp em, anh cảm thấy cả cuộc đời mình chưa bao giờ gặp người phụ nữ ngốc nghếch như vậy. Lần sau đừng có làm vậy nữa nhé, tuy rằng chiếc vòng này là do mẹ anh tặng cho em, nhưng sức khỏe vẫn là quan trọng nhất, anh không hề muốn nhìn thấy em bị đau ốm, bệnh tật”.
Giọng nói của Kỷ Vũ Ngang dường như có ma lực, ngay lúc này, cô thật sự ngây người ra.
“Vốn dĩ hy vọng nó có thể đem tới may mắn cho em, kết quả lại hại em thành ra thế này”.
“Việc này không liên quan đến anh, là do em đã chạy quá chậm thôi…”
“Mau vào phòng tắm qua bằng nước nóng, còn về việc cuộc thi ngày hôm nay, anh sẽ nghĩ cách giúp em”.
Viên Nhuận Chi bị Kỷ Vũ Ngang đẩy vào trong phòng, cửa nhanh chóng được đóng lại.
Cô bất giác nhếch mày lên, hồi tưởng lại câu nói cuối cùng của anh, lẽ nào anh định đi tìm Kỷ Ngôn Tắc?
Cô trợn tròn hai mắt, vội vã kéo cánh cửa ra, đã không còn thấy bóng dáng của Kỷ Vũ Ngang trong hành lang này nữa.
Lần này coi như tiêu đời rồi, nếu như anh thật sự đi xin xỏ cho cô, Kỷ Ngôn Tắc đột nhiên trở nên biến thái, cuộc thi War Game ngày mai đảm bảo sẽ trượt nốt.
Cô vỗ nhẹ lên trán mình, mặt mày nhăn nhó ủ rũ.
Thôi bỏ đi, số trời đã định, lần tập huấn lần này cô không thể nào vượt qua nổi.
Chẳng qua chỉ là một phần tiền thưởng thôi mà, cùng lắm buổi tối với ngày cuối tuần cô đi làm thêm kiếm lại là xong.
Kỷ Ngôn Tắc vừa cởi bộ quần áo ướt ra, chuẩn bị đi vào tắm thì nghe thấy tiếng khóa cửa mở ra, là Vũ Ngang đang mở cửa vào phòng.
Anh chẳng buồn nhìn Kỷ Vũ Ngang lấy một lần, đi thẳng vào trong buồng tắm luôn.
Kỷ Vũ Ngang đưa tay ngăn lại: “Cô ấy chính cô bạn gái mà cậu muốn đưa tới đại thọ lần thứ tám mươi của ông nội theo lời cô nói sao?”
Kỷ Ngôn Tắc ngước mắt lên, lạnh lùng đáp lại: “Điều này có liên quan tới anh sao?”
“Thái độ cậu đối xử với cô ấy hôm này chẳng hề giống quan hệ người yêu gì cả”.
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Kỷ Vũ Ngang mỉm cười đáp: “Người em họ thân yêu, đừng kích động quá thế. Còn gần một tháng nữa là tới đại thọ lần thứ tám mươi của ông nội rồi. Tôi rất mong chờ cậu đưa người bạn gái của mình về nhà, cũng hy vọng cô ấy sẽ không bỏ chạy mất dép. Nói cho cùng đó cũng là một người con gái thẳng thắn lại đáng yêu, những ngưởi theo đuổi cô ấy chắc nhiều lắm”.
Sắc mặt Kỷ Ngôn Tắc hơi biến đổi, nhưng chỉ một giây sau lại khôi phục lại trạng thái bình thường. “Vốn dĩ là ông trời sắp đặt cho tôi thì nhất định sẽ là của tôi, không phải của tôi thì có theo đuổi, bám riết cũng vô ích”.
“Thật sự cũng chỉ còn có một tháng nữa thôi đấy, cậu phải cố gắng lên!” Kỷ Vũ Ngang vẫn giữ nguyên nụ cười lạnh nhạt lúc nãy, vỗ nhẹ lên bờ vai của Kỷ Ngôn Tắc, sau đó quay người mở căn phòng bước ra phòng, rồi lại dừng chân nói thêm: “Đối xử với phụ nữ không thể nào giống như đánh thái cực quyền được, mượn lực đỡ lực, như vậy chỉ càng đẩy cô ấy ra xa mình hơn thôi”. Nói xong, bóng dáng anh nhanh chóng biến mất khỏi thềm cửa, để lại một mình Kỷ Ngôn Tắc đứng đó mỉm cười đầy mệt mỏi.
Đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước lạnh giá không ngừng chảy từ trên đỉnh đầu xuống, Kỷ Ngôn Tắc từ từ ngước đầu lên, để cho nước xả vào khuôn mặt mình.
Lời nói nói của Kỷ Vũ Ngang không ngừng vang vọng bên tai anh, trái tim dường như bị ai đó bóp nghẹt, đầu óc rối loạn, càng nghĩ lại càng cảm thấy phiền não. Anh đưa tay vuốt số nước đọng trên khuôn mặt, vơ lấy khăn tắm lau qua loa vài nhát rồi đi ra.
Bước ra khỏi buồng tắm, anh nhìn vào bảng đánh giá trên bàn, ba từ “Viên Nhuận Chi” nhanh chóng đập vào mắt. Số điểm của hai cuộc thi hôm qua, hôm nay đều bị không điểm, có lẽ cũng chỉ có một mình cô có thể làm được thôi.
Tất cả những gì có thể làm cho cô, anh đều làm hết cả rồi, anh thật sự không biết còn có thể làm gì hơn nữa.
Ngày mai vẫn còn một trận War Game cuối cùng, rốt cuộc phải làm như thế nào thì mới có thể để cho cô không những thuận lợi vượt qua mà còn có thể lấy lại thành tích của hai hạng mục thi đấu trước?
Anh không hiểu đã trúng phải bùa chú gì, còn người yểm bùa chính là cô, kể từ giây phút cô đùng đùng xông vào kí túc xá, nhảy xổ lên người anh, tấm bùa chú đó đã bắt đầu công hiệu.
Nhìn vào bảng đánh giá kia, anh ngây người đi một hồi lâu, hồi tưởng lại cái ngày chiếc quần lót của anh bị bạn cùng phòng đánh rơi…
Tại sao chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy, anh và cô vẫn giống hệt như năm xưa…là hai con nhím ngay cả khi ôm nhau vào lòng cũng tấn công lẫn nhau…
Bỗng nhiên, tiếng chuông di động bỗng vang lên, anh lập tức cau chặt đôi mày.
Anh liếc mắt qua cái tên hiển thị trên màn hình, do dự một lúc lâu, sau cùng vẫn cứ nhấc máy: “A lô?”
“Nhìn thấy bố mình gọi điện tới mà còn phải suy nghĩ một hồi lâu mới nhấc sao?” Giọng nói của nam giới âm trầm mà nghiêm nghị, phát âm tiếng trung cũng không chuẩn cho lắm, nhưng lại toát ra sự nghiêm túc không thể phớt lờ.
“Con vừa mới từ buồng tắm ra”. Anh đưa tay chống lên chiếc đầu đang đau nhức của mình.
“Nick, rốt cuộc con còn muốn trốn bên mẹ con bao lâu nữa? Lẽ nào đảo Barents lại khiến cho con cảm thấy khó chịu vậy sao?”
“Phụ thân đại nhân, không phải như bố vẫn nghĩ đâu!”
“Mẹ con nói với bố là, đại thọ của ông ngoại tháng sau, con sẽ đưa bạn gái về ra mắt nhà họ Kỷ?”
Kỷ Ngôn Tắc nín lặng hơi thở, vốn dĩ định im lặng không nói gì, nhưng sau khi im lặng một phút đồng hồ, cuối cùng anh cũng đành lên tiếng: “Đúng vậy, thưa phụ thân đại nhân”.
“Nick, con đúng là quá hỗn xược. Vậy còn Flahe Sarah thì sao? Con có biết làm như vậy có nghĩa gì không? Con đã lựa chọn vứt bỏ đảo Barents có biết không? Con vứt bỏ huyết thống tôn quý của mình sao? Con có biết hậu quả của việc này là gì không?” Giọng nói oai nghiêm lại vang lên lần nữa.
Kỷ Ngôn Tắc im lặng một hồi sau cùng không kìm nén được mà cãi lại: “Cái đó không bị coi là vứt bỏ, nhiều lắm cũng chỉ coi là từ bỏ thôi. Bố không từ bỏ huyết thống tôn quý của mình, nhưng bố đã từ bỏ mẹ, không phải sao? Flahe Sarah trông như thế nào con hoàn toàn không biết, lẽ nào người trên đảo Barents đều thích lấy một người phụ nữ xa lạ nào đó về làm vợ mình hay sao? Con đã trưởng thành và có quyền lựa chọn của riêng mình, hy vọng phụ thân đại nhân tôn quý, người có thể tôn trọng lựa chọn của con trai mình một chút được không?”
Anh kích động đến mức hơi thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng không thôi, sống hơn hai mươi năm trên đời, cuối cùng anh đã có thể nói ra được những lời trước nay vẫn dồn nén.
Đầu kia điện thoại vẫn im lặng không nói gì.
Kỷ Ngôn Tắc hít một hơi thật sâu rồi nói: “Con xin lỗi, phụ thân đại nhân, con vẫn còn việc phải làm, nhận được điện thoại của người, con cảm thấy vô cùng vinh hạnh…”
Đúng vào lúc Kỷ Ngôn Tắc đang định dập điện thoại đi, thì đầu kia điện thoại liền ngắt lời: “Nick, bố sẽ không để bụng những lời bất kính của con. Cách khoảng thời gian chúng ta hẹn ước còn chừng nửa năm nữa. Nửa năm sau, con nhất định phải quay về đây. Cứ như vậy nhé, hãy cố gắng mà tận hưởng nốt nửa năm phóng đãng cuối cùng trong cuộc đời mình”.
Bàn tay cầm chiếc di động của Kỷ Ngôn Tắc từ từ hạ xuống, lời nói của bố anh vang vọng bên tai. Anh không kiềm chế nổi tâm trạng, tức giận ném chiếc di động vào bờ tường đối diện.
“Bộp” một tiếng, chiếc di động bị ném đi vỡ tan thành mấy mảnh.
Viên Nhuận Chi biết rằng cho dù mình có cố gắng thế nào vào ngày thi cuối cùng thì vẫn chẳng thể nào vượt qua nổi cuộc tập huấn lần này. Cô cảm thấy chán nản lạ thường, muốn bỏ cuộc, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy không tình nguyện chút nào.
Cô nhìn vào chiếc vòng cỏ đã khô nước trong bàn tay mình, vẫn luôn do dự không biết có nên tham gia cuộc thi đấu War Game cuối cùng mà dù cho kết quả thế nào thì cũng chẳng có ích lợi này không.
Đột nhiên, giọng nói của Triệu Dạ Quần vang lên bên ngoài cửa: “Chi Chi, có tin vui! Có tin vui đây! Em được cứu rồi!”
Cô ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Triệu Dạ Quần với Hạ Nguyệt Cúc lần lượt bước vào trong phòng.
Hạ Nguyệt Cúc nhìn thấy cô liền kéo lại nói: “Chi Chi, mau lên, vừa nãy mọi người xúm vào nói đỡ giúp em, ngay cả Kỷ tiên sinh cũng nói đỡ cho em, cuối cùng Kỷ tổng cũng đã chịu thay đổi nội dung thi đấu ngày hôm nay. Chỉ cần em đánh thắng trận dã chiến ngày hôm nay, coi như đạt điểm qua cả đợt tập huấn”.
Viên Nhuận Chi vẫn còn chưa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao, nhưng hoàn toàn chấn động trước lời nói của Hạ Nguyệt Cúc: “Trận..trận…trận dã chiến?”
“y da, chị Hạ, là War Game, chị nói dã chiến khó nghe chết đi được!” Triệu Dạ Quần vỗ nhẹ lên đầu của Viên Nhuận Chi rồi nói: “Con nha đầu này, hôm nay nhất định không được phụ lòng tốt của Kỷ tổng đâu đấy. Em đâu biết bắt đầu từ bữa cơm tối qua, cậu ấy vẫn luôn sầu muộn vì em đấy!”
Hạ Nguyệt Cúc nói: “Được rồi, được rồi, đừng buồn bã nữa, mau xuống dưới tập trung đi!”
Triệu Dạ Quần nói luôn: “Đánh trận xong, chúng ta có thể vui vẻ một trận rồi, tối qua mọi người đã đặt căn phòng sang trọng ở nhà hàng rồi đấy!”
Viên Nhuận Chi vẫn chưa kịp phản ứng lại, đã bị hai người kia kéo ra khỏi phòng.
Xuống dưới tầng, tất cả mọi người đều đang chờ đợi cô.
Cô vừa mới đứng vào chỗ, không biết là ai đã đẩy cô về phía Kỷ Ngôn Tắc.
Kỷ Ngôn Tắc nhìn thấy cô, đôi mắt màu hổ phách tĩnh lặng không thể hiện bất cứ cảm xúc nào. Ngay lúc sau, anh quay sang nói với tất cả nhân viên trong Bộ phận Thị Trường: “Hy vọng thông qua War Game, mọi người có thể phát huy được hết những tiềm năng còn ẩn giấu trong người, từ đó chúng ta có thể học được cách khống chế được cảm xúc của bản thân, rèn luyện lòng can đảm, sự dũng cảm, tinh thần hợp tác đồng đội, có thể thích ứng ở bất cứ hoàn cảnh nào, luyện cho chúng ta tư chất lâm nguy không loạn, năng lực tùy cơ ứng biến. Qua đây, tôi hy vọng mọi người có thể giữ gìn được sức khỏe dẻo dai, bền chắc, tinh thần vững vàng!”
“Thông qua cuộc thi ba ngày hai đêm này, tất cả mọi người trong bộ phận đều không hy vọng có người bị rớt, cho nên tôi sẽ thay đổi đôi chút về quy tắc cuộc thi đấu hôm nay”. Tiếp sau đó, Kỷ Ngôn Tắc, lại giải thích thêm một lần nữa về luật chơi. Tóm lại, đội nào giành thắng lợi hôm nay sẽ được nhân đôi thành tích.
Nhìn chung, đối với Viên Nhuận Chi mà nói, cuộc đấu cuối cùng này là tất cả mọi người đã nhân nhượng cho cô rất nhiều.
Cô mở mắt thao láo, cảm thấy khó lòng tin tưởng, nhìn về phía Kỷ Ngôn Tắc.
Kỷ Ngôn Tắc lạnh nhạt nhìn cô, không nói lời nào, liền đi về phía tổ hậu cần.
Ba người Vương Viện Viện, Chu Tiểu Hiền và Mã Hồng Diễm quyết định mặc những bộ đồ chiến đấu oai phong nhất, tay cầm khẩu M16 mô phỏng, đi tới trước mặt cô.
“Chị Viên, chị phải cố gắng lên đấy, bọn em hôm nay đều sẽ hy sinh vì chị!”
“Mau đi thay quần áo đi, em thật sự mong muốn trận chiến được bắt đầu ngay tức khắc!”
“Chị Viên, Đội trưởng của các đội hôm nay gồm có Kỷ tổng với vị Kỷ tiên sinh hôm qua ôm chị về khách sạn đó. Chị đoán xem chị ở trong tổ nào hả?”
“Cô ấy đương nhiên phải ở cùng một tổ với chị rồi!” Mạnh Lê Hoa cũng mặc trên người một bộ trang phục tương tự. “Chi Chi, chúng ta nhất định phải kiên trì đứng bên tổ của Kỷ thiếu gia”.
Đỉnh đầu của Viên Nhuận Chi bốc làn khói đen nghi ngút, khóe miệng không ngừng co giật. Mấy con nha đầu này lại thế rồi, rõ ràng đây là trận đấu quyết định sự sống chết của cô, vậy mà lại trở thành trận chiến tranh giành đàn ông giữa bọn họ.
Cô chán nản lườm mỗi người một cái, rồi quay người đi thay trang phục.
Kỷ Vũ Ngang đã cho cô một bộ trang phục chuẩn bị từ trước, mỉm cười nói: “Em cùng một tổ với anh. Cũng chẳng biết phải động viên thế nào nữa, tuy rằng anh cũng rất muốn nói, có anh ở cạnh bên, em cứ an tâm, thế nhưng để cho em tự tin vào bản thân mình, anh thấy không nói vẫn hay hơn. Cố gắng lên nhé!”
“Ừm, cảm ơn anh nhiều!” Viên Nhuận Chi gật đầu, nhận lấy trang phục, quay người lại liền nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc.
Kỷ Ngôn Tắc nhíu chặt đôi mày lại, nhìn cô chằm chằm, do dự một hồi rồi nói: “Chơi trò War Game, lựa chọn trang phục mặc trên người đều dựa theo sở thích cá nhân. Cá nhân tôi kiến nghị, cô không nên mặc bộ trang phục với quá nhiều phụ kiện. Mặc càng đẹp, phụ kiện càng nhiều, càng dễ chết nhanh nhất. Mặc trên người bao nhiêu đồ thế, nếu như vẫn còn chạy nhanh được thì đúng là một kì tích”.
Ngữ điệu tuy rằng bình thản, nhưng lại bộc lộ rõ lòng quan tâm, lo lắng mà anh khó lòng kìm nén.
Viên Nhuận Chi kinh ngạc ngước mắt lên nhìn anh, mím chặt môi rồi nói: “Hôm nay, tôi nhất định sẽ không để xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi nhất định sẽ đạt yêu cầu!”
“Mong là được vậy…” Kỷ Ngôn Tắc cầm lấy bộ trang phục của mình rồi tiến lên phía trước.
Ngoại trừ những thứ bắt buộc phải mang là mũ đội đầu, kính bảo vệ mắt, quần áo chiến đấu, giầy chiến đấu và bình nước ra, Viên Nhuận Chi chỉ chọn thêm một khẩu M16, tất cả những phụ kiện khác cô đều không lấy.
Sau khi thay đồ xong, tất cả mọi người lập tức xông tới chiến địa.
Tiếng còi vút lên, trận chiến quyết định sinh tử bắt đầu.
Ban đầu Kỷ Vũ Ngang luôn bảo vệ Viên Nhuận Chi, cô chỉ cần cầm theo khẩu M16 nghe chỉ lệnh, anh bảo cô bò thì cô sẽ bò, bảo cô ẩn nấp là cô sẽ ẩn nấp, anh cũng dặn dò cô không được nổ súng tùy tiện. Trạng thái bình ổn, hoàn mỹ đó đã bị Mạnh Lê Hoa và Vương Viện Viện phá vỡ hoàn toàn. Nếu như thành viên trong đội chết quá sớm, thì số điểm nhận được sau cùng rất ít, vậy nên Kỷ Vũ Ngang bất đắc dĩ phải bảo vệ luôn cả hai người này. Đợi đến khi anh quay đầu lại thì Viên Nhuận Chi đã biến mất hút, không thấy bóng dáng đâu cả.
Viên Nhuận Chi gạt tất cả mọi thứ ra khỏi đầu, nào là ẩn nấp, kiềm chế, bình tĩnh…Cô liền miệng đọc khẩu lệnh: “Go! Go! Go!” Cô xa dời đồng đội của mình, từ từ đơn độc phá long quan.
Cầm trong tay khẩu M16, cô từ từ, thận trọng đi qua bờ tường, liền nhìn thấy Lý Nguyên Tường của đội B. Lý Nguyên Tường vừa nhìn thấy cô đã ngây lặng người ra, chỉ trong hai giây do dự đó, Viên Nhuận Chi đã giơ khẩu M16 trong tay nhắm bắn chuẩn xác.
Viên đạn bắn thẳng vào phần trước ngực Lý Nguyên Tường, lập tức hóa thành màu đỏ.
“Tại sao em lại phải bắn chuẩn thế hả?” Lý Nguyên Tường chán nản lên tiếng.
“Em chỉ nhắm bừa không ngờ ăn may”. Viên Nhuận Chi bật cười ngốc nghếch, tiếp sau đó lại ai oán, thê lương nói: “Lý tổng, xin lỗi anh. Anh ngã rồi, mấy đồng nhân dân tệ của em có thể đứng dậy được”. Nói xong, cô liền đưa tay ra vỗ nhẹ lên bờ vai của Lý Nguyên Tường.
Lý Nguyên Tường không biết nói thêm gì đã ngã sầm xuống mặt đất, rồi nói: “Hầy, hai hôm trước em đều bị không điểm, nếu hôm nay còn không giúp đỡ thì tối nay chẳng thể nào thảnh thơi vui chơi nổi. Tối nay em phải uống vài ly với anh mà tạ lỗi đi đấy!”
“Nhất định, nhất định. Hôm nay em nhất định sẽ “ba theo” với các anh”.
Cáo biệt Lý Nguyên Tường, Viên Nhuận Chi vội vã trốn vào sau bờ tường thấp, tiến dần vào sâu trong lòng địch, cuối cùng đã bắt gặp được “kẻ địch” thứ hai, Hạ Nguyệt Cúc. Từ trước đến nay, Hạ Nguyệt Cúc chưa từng chơi trò này, nhìn thấy người là bắn súng loạn xạ, may mà thân thủ của Viên Nhuận Chi nhanh nhẹn, chẳng bận tâm đến đám cây lá bẩn thỉu trên mặt đất, cô lăn lộn mấy vòng liền, thế nhưng sau cùng chân trái vẫn bất cẩn trúng một viên đạn, đau đến mức cô suýt bật khóc tu tu. Cô đang định nằm xuống mặt đất giả vờ chết, ai ngờ đột nhiên lại nghe thấy giọng thét lớn của một người: “Mẹ kiếp, người mình mà cũng giết!”
Cô ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là người đến cung cấp tư trang do Kỷ Vũ Ngang phái đến, cùng tổ với chị Hạ Nguyệt Cúc, nhưng bị chị Hạ bắn, trúng đạn “chết” tại chỗ. Viên Nhuận Chi theo phản xạ có điều kiện cũng bắn súng về phía Hạ Nguyệt Cúc, như vậy trong chốc lát, cả hai người kia đều tử trận.
Viên Nhuận Chi há hốc miệng trong bàng hoàng.
Hạ Nguyệt Cúc bước lại gần rồi nằm cạnh bên cô, chị nói: “Nếu biết trước là em thì chị đã nằm bất động rồi”.
“Dạ, chị cứ tiếp tục giả chết đi, em phải tiếp tục tấn công đây!” Chịu đựng nỗi đau ở chân, Viên Nhuận Chi nhảy bật dậy, tiếp tục tiến lên phía trước.
Một lúc lâu sau…
“Tiểu Dạ Ca, mau nhìn phía sau anh đi, bộ ngực của mỹ nữ kia đẹp quá!” Tiếp đó vang lên tiếng “bụp”, Triệu Dạ Quần liền ngã xuống.
“Tiến Tiền huynh, khóa quần của anh chưa kéo kìa, em nhìn thấy chiếc quần sịp màu đỏ của anh rồi đấy!” Lại “bụp” một tiếng, Lưu Tiến Tiền ngã xuống.
“Hả? Cả người Kỷ tổng ướt hết rồi sao? Trông gợi cảm quá!” “Bụp, bụp” hai tiếng, Chu Tiểu Hiền và Mã Hồng Diễm lần lượt thét lên rồi ngã xuống.
…
Viên Nhuận Chi cảm thấy bản thân mình điên mất rồi, lúc này cô đã “giết người máu nhuốm đỏ mắt”, gặp Phật giết Phật, gặp quỷ giết quỷ, không biết là kỹ thuật chơi trò dã chiến của mình quá giỏi hay do quá đỗi may mắn. “Giết” đến sau cùng, cô đã có thể được như Angelina Jolie tay cầm súng, ngạo nghễ bước đi, vô cùng oai phong.
Anh dũng xông pha, trận mạc tiêu điều.
Mục tiêu sau cùng của cô chính là tòa nhà bỏ hoang, lúc này cô đã không còn cảm nhận được hơi thở gấp gáp của mình nữa.
Bỗng nhiên, một viên đá rơi xuống mặt đất, cô lập tức quay người lại đầy cảnh giác, cầm súng nhắm vào người phía sau lưng mình, bất giác ngây người.
Kỷ Ngôn Tắc cố gắng nín thở, nhìn Viên Nhuận Chi cả đều mướt mát mồ hôi. Chiếc mũ chiến đấu của cô đã mất, kính bảo vệ mắt cũng mất, đang nhìn anh bằng đôi mắt kinh hoàng, sợ hãi.
Vốn tưởng rằng cô đã hy sinh từ lâu rồi, thật không ngờ có thể kiên trì tới tận lúc này…
Anh tháo bỏ mũ chiến đấu và kính bảo vệ xuống, nhìn cô bằng đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp, im lặng vài giây rồi nói: “Này, cô mau bắn tôi một phát đi, cuộc tập huấn này sẽ kết thúc ngay bây giờ!” Giọng nói của anh âm trầm, ấm áp.
Viên Nhuận Chi đưa khẩu M16 của mình lên, mở to mắt, khó lòng tin tưởng nhìn Kỷ Ngôn Tắc rồi lắp bắp: “Anh…anh…anh có phải bị quỷ nhập thân rồi?”
Ánh mắt sầm lại, anh từ từ bước lại gần cô rồi nói: “Cứ coi như là tôi bị quỷ nhập thân đi. Đội B giờ chỉ còn lại mỗi mình tôi thôi, chỉ cần cô đánh bại tôi, thì cô sẽ thắng, có thể kéo lại thành tích của hai ngày trước. Nhân cơ hội không có người, mau nổ súng đi!”
Anh nói như vậy là có ý gì? Anh đang muốn giúp cô sao?
Viên Nhuận Chi cảm thấy căng thẳng, cô lùi lại phía sau vài bước, mở mắt to nhìn vào anh rồi ấp úng: “Anh…anh…anh bị ngốc sao?”
Kỷ Ngôn Tắc dừng bước lại, đôi mắt màu hổ phách bắt đầu đậm lên, im lặng trong giây lát khiến người ta chẳng thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Một lúc sau, anh chán nản thở dài một tiếng, bật cười rồi nói: “Hôm trước và hôm qua, không phải cô vẫn coi tôi kẻ ngốc hay sao? Hôm nay làm thêm một lần nữa thì có sao chứ?”
“Tôi chưa bao giờ coi anh là kẻ ngốc!” Chuyện của hai ngày qua, Viên Nhuận Chi cảm thấy vô cùng tự ti, nuốt nước miếng rồi lại nói tiếp: “Được thôi, tôi biết rồi, ngày đầu tiên là tôi không đúng, là tôi quá đáng, không nên nói xấu anh sau lưng, làm tổn thương đến lòng tự trọng của anh. Điều quá đáng hơn nữa là…lại còn mưu đồ uy hiếp anh. Bây giờ tôi chính thức xin lỗi anh, thế nhưng hôm qua anh cũng không cần phải nhảy xuống cứu tôi, tôi biết bơi mà…”
Cô đột nhiên im bặt lại, không biết phải nói chuyện hôm qua thế nào. Nghe khẩu khí, dường như anh đã biết thừa cô dùng chuyện nhặt đồng xu để lừa phỉnh. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại sợ hãi không muốn cho anh biết chuyện chiếc vòng tay đó. Nói tóm lại, tất cả mọi vấn đề đều rối bời, đầu óc cô lúc này như muốn nổ tung.
Cô nhíu chặt đôi mày, hạ thấp giọng nói: “Chuyện hôm qua là lỗi của tôi, vì lợi ích nhỏ nhặt trước mắt mà không để tâm đến cảm nhận của người khác, phớt lờ kỷ luật tập thể”.
Ánh mắt của Kỷ Ngôn Tắc dần dịu đi, ngăn cản cô tiếp tục nói thêm: “Về việc hôm qua tại sao cô nhảy xuống sông, không cần phải giải thích thêm nữa, bởi vì tôi không muốn nghe. Bây giờ, là tôi tình nguyện làm kẻ ngốc, có lẽ ngay từ lúc đầu, người sai đã là tôi. Cuộc tập huấn này căn bản không nên tồn tại. Đừng lãng phí thời gian nữa, mau nổ súng đi, tôi chỉ muốn cuộc tập huấn này nhanh chóng kết thúc thôi. Cô mau nổ súng đi, cô coi như là giúp đỡ tôi, giúp đỡ cô và cũng giúp đỡ tất mọi người. Kết thúc càng sớm thì mọi người càng sớm được siêu sinh”.
“Tại sao anh lại ăn nói khó nghe thế?”
“Những lời tôi nói với cô có câu nào được coi là dễ nghe không?” Anh tiến gần lại phía cô, cầm lấy khẩu súng trong tay cô gí sát vào ngực mình, lạnh lùng nói tiếp: “Đánh nhanh thắng nhanh!”
“Anh định làm cái gì thế?” Viên Nhuận Chi thét lên đầy hoảng hốt. “Tôi không muốn bắn anh như thế. Tôi muốn đối kháng cùng anh một cách quang minh chính đại. Anh không cần phải như thế! Anh mau bỏ tay ra, mau bỏ tay ra, mau bỏ tay ra đi!”
Tuy rằng đây chỉ là một trò chơi, nhưng cô không thích cảm giác bị ép phải nổ súng bắn anh, không thích một chút nào.
Kỷ Ngôn Tắc bỏ ngoài tai hết tất cả những lời nói của cô, mím chặt môi lại, cầm chắc khẩu súng không chịu buông, khuôn mặt anh tuấn dường như được phủ lên một lớp băng mỏng.
Tại sao cô lại cảm thấy hoảng sợ mà trước nay chưa từng thấy? Rõ ràng từ sau chuyện ngày hôm qua, cô đã tỏ ra rất ngoan ngoãn, ngay cả lúc ăn cơm cô cũng biết điều ngậm miệng, cắm mặt vào ăn. Không biết tên đáng chết nào đã chọc giận anh ta, hại cô phải gánh chịu hậu quả. Tuy rằng không hề phát cáu, thế nhưng tại sao nhìn anh ta lại có cảm giác tinh thần buồn bã, suy sụp? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao trông anh ta lúc này lại đáng sợ đến thế?
“Kỷ tổng, Kỷ sư huynh, tôi sợ anh rồi đấy, anh đừng có như vậy nữa được không? Anh cứ như vậy nữa được không? Anh cứ như vậy cho dù tôi lãnh được phần thưởng, buổi tối cũng chết khiếp vì gặp ác mộng mất thôi. Tôi biết anh chịu nhiều áp lực của mọi người, anh cứ yên tâm đi, nếu như hôm nay mọi người định lật đổ anh, Viên Nhuận Chi tôi nhất định sẽ đứng về phía anh. Anh đổ, tôi sẽ đổ trước anh!” Cô nhìn anh đầy lo lắng, mồ hôi trên đầu mướt mát chảy xuống.
Ai ngờ lời nói của cô vừa dứt, sắc mặt anh lại càng ảm đạm hơn, đồng thời cảm nhận được anh vẫn nắm chắc lấy khẩu súng, gân xanh trên cánh tay nổi hết cả lên.
“Áp lực của mọi người? Ha ha…” Kỷ Ngôn Tắc đột nhiên bật cười thành tiếng, nụ cười thê lương, khó diễn đạt bằng lời: “Áp lực của mọi người, tôi đã bao giờ nghe theo lời nói của người khác chưa?”
Lời nói thì thầm giống như tự hỏi, lại giống như chất vấn Viên Nhuận Chi.
Anh cúi đầu xuống nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp tràn đầy ý mỉa mai chính bản thân.
Người phụ nữ ngốc nghếch này tại sao lại có thể khiến anh kiên trì lâu như vậy? Rốt cuộc là vì sao…
Bất luận trước kia hay bây giờ, cô chưa bao giờ phải lòng anh cả, cho dù anh mở miệng nói yêu cô thì cũng có ích gì? Anh do dự đến tận hôm nay không nói ra, lẽ nào là vì muốn chơi trò ú tim, trốn tìm cùng cô hay sao?
Anh nói ra rồi, kết cục duy nhất chính là bị cô căm ghét nhiều hơn, nói ra cũng bị ghét, không nói ra cũng vẫn bị ghét, vậy thì nói với không nói có gì khác nhau chứ?
Anh vốn tưởng rằng đến Tập đoàn Tang thị, ngày ngày nhìn cô chăm chăm vậy thì bộ óc đần độn của cô sẽ dần sáng tỏ, sẽ thay đổi cách nhìn về anh, sẽ phải lòng anh giống như những người phụ nữ khác, kết quả sau cùng chẳng có gì cả. Từ đầu chí cuối, chỉ có mỗi mình anh tự cho rằng tất cả mọi thứ là đương nhiên. Thì ra kẻ ngốc nghếch chính là anh.
“Kỷ Ngôn Tắc anh có thể buông tay được không? Rốt cuộc anh bị sao thế? Anh đừng có như vậy được không? Nếu như mọi người lắm chuyện có nói điều gì khiến anh khó xử, tôi có thể không cần thành tích đó nữa…”. Hoàn toàn không còn ý định mỉa mai anh như hàng ngày, cô nói mà gần như bật khóc.
“Tôi bảo cô nổ súng, cô có nghe thấy không?” Anh tức giận đến mức hét toáng lên.
Tiếng thét cùng biểu hiện khác thường của Kỷ Ngôn Tắc khiến Viên Nhuận Chi hoảng loạn, cô buông khẩu M16 trong tay ra, đôi tay run rẩy, cô ôm lấy miệng lùi về phía sau. Nước mắt không kiềm chế được tuôn rơi liên tục, cũng thét lớn vào mặt anh: “Tại sao anh cứ thúc ép tôi thế chứ? Tôi đã nói là tôi không muốn như vậy rồi! Kỷ Ngôn Tắc, anh đang bị làm sao thế? Anh hét cái gì chứ? Muốn đọ xem giọng ai lớn hơn sao? Tại sao lúc nào anh cũng đáng ghét như thế? Hu hu…hu hu…”
Cô ngồi bệt xuống đất, bật khóc nức nở.
Cho dù trước khi bị anh ăn hiếp đến mức nào, cô cũng chưa bao giờ khóc cả. Cô hoàn toàn không biết đầu óc mình có vấn đề gì, tại sao lại bật khóc vì mấy câu nói đó của anh. Tên đàn ông đáng chết này, ăn hiếp cô đã đành, tại sao lại còn quát cô lớn tiếng vậy chứ? Tại sao thế? Tại sao thế? Tại sao thế…
Cô đưa hai tay lên che mặt rồi úp vào hai chân, hai vai rung lên liên tục, khóc nấc thành tiếng.
“A Tắc, cậu điên rồi à?”
Từ đằng xa, Kỷ Vũ Ngang đã nghe thấy tiếng tranh cãi nhau, anh nhanh chóng tiến lại ngôi nhà hoang phế, liền nhìn thấy Viên Nhuận Chi ngồi bệt trên mặt đất khóc lóc thảm thương.
Anh bước nhanh lại gần, vỗ nhẹ lên đầu Viên Nhuận Chi, tỏ lòng an ủi, sau đó khó lòng tin tưởng mà trợn mắt nhìn Kỷ Ngôn Tắc: “Rốt cuộc cậu bị làm sao thế? Cậu cứ tiếp tục thế này, người phụ nữ nào…”
Kỷ Ngôn Tắc vứt mạnh khẩu M16 xuống mặt đất, nhanh chóng rút khẩu súng của mình ra.
Anh ngước mắt lên nhìn Kỷ Vũ Ngang, đưa lời mỉa mai: “Chuyện của tôi không cần anh phải lo, xin mời anh dành tâm trí và sức lực lo chuyện của bản thân, Kỷ Vũ Ngang tiên sinh ạ”
Anh cố tình nhấn mạnh mấy chữ “Kỷ Vũ Ngang tiên sinh” lạnh lùng mà sắc bén, khóe miệng mỉm cười đầy mỉa mai, lúc ẩn lúc hiện. Ánh mắt của anh càng ngày càng lạnh lùng, sắc nhọn như đao, vô cùng đáng sợ.
Nắm chặt bàn tay, anh quay người bỏ đi.
Kỷ Vũ Ngang cau chặt đôi mày lại, nhìn bóng dáng Kỷ Ngôn Tắc biến mất trong tòa nhà hoang phế.
Thu ánh mắt lại, anh ngồi xuống, vỗ nhẹ lên vai của Viên Nhuận Chi rồi nói: “Chi Chi, đừng khóc nữa, cho dù là chuyện gì, cứ đứng lên rồi nói sau!”
“Anh ta vô…vô duyên vô cớ…khi tâm trạng vui vẻ…thì trêu chọc tôi… như thể đang vờn…đang vờn chuột vậy…hu hu…khi nào tâm trạng không vui…lại giống như là…giống như là chó cắn ma…Cho dù em không có…không có lòng tự trọng đến mức nào…cũng không có nghĩa là hoàn toàn không có…hu hu…anh cứ để…cứ để em khóc một lúc, một lúc thôi…là ổn…hu hu…”
Viên Nhuận Chi khóc nấc liên hồi.
Kỷ Vũ Ngang thở dài một tiếng, dịu dàng ôm cô vào lòng, rồi vỗ nhẹ vào sau lưng cô, nhẹ nhàng nói: “Làm gì có ai tự so sánh mình với chuột, ma chứ? Đừng khóc nữa, còn khóc nữa là không xinh đẹp nữa đâu!”
“Vốn dĩ em đã không xinh đẹp rồi…” Viên Nhuận Chi hít một hơi thật sâu, tâm trạng kích động cuối cùng đã có thể bình tĩnh lại. Hai người đang quá gần gũi khiến cô cảm thấy ngại ngùng. Cô ngẩng đầu khỏi vòng tay của anh, từ từ kéo giãn khoảng cách giữa hai người, còn dùng tay gạt hết nước mắt trên khuôn mặt của mình.
Cô lại hít một hơi thật sâu: “Thật ngại quá, lúc nãy là do em quá kích động, để anh cười chê rồi”.
Kỷ Vũ Ngang nhoẻn miệng lên, nhìn về phía cô, im lặng một hồi rồi mỉm cười nói: “Thỉnh thoảng khóc lóc cũng có lợi cho sức khỏe. Thi thoảng, có người muốn khóc mà cũng chẳng tìm được cơ hội đâu”.
Cô ngước mắt lên nhìn anh.
Anh lại mỉm cười dịu dàng: “Anh vẫn thích nhìn thấy em cười hơn, lúc em cười nhìn trông rất đẹp cứ như là mặt trời đầu xuân vậy. Thế nhưng em không biết đâu, lúc em khóc trông xấu lắm, giống như giữa mùa hè mà lại đổ mưa, khiến cho người ta không biết phải làm sao”.
Viên Nhuận Chi ngại ngùng mím môi lại.
“Đi thôi. Bây giờ chắc mọi người đang đợi em đấy!”
“Ừm”.
Viên Nhuận Chi quay lại điểm tập hợp, mọi người đều đã ở đó hết rồi.
Kỷ Ngôn Tắc tuyên bố lần tập huấn này kết thúc, đồng thời đọc thành tích của mọi người.
Mấy người bọn Chu Tiểu Hiền xông lại gần chỗ Viên Nhuận Chi nói: “Woa, chúc mừng chị đạt yêu cầu nhé!”
“Cảm ơn”. Cô khẽ khàng lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Kỷ Ngôn Tắc. Trên khuôn mặt bình tĩnh của anh không nhận ra bất cứ điều gì bất thường, dường như giữa họ chưa từng xảy ra tranh cãi gì hết.
Cô thu ánh mắt lại, cúi đầu xuống, im lặng đứng giữa đám đông.
Mấy đồng nghiệp nữ thi nhau kêu mệt mỏi, còn các đồng nghiệp nam thì tâm trạng vui vẻ, hân hoan, sau khi bàn bạc cùng nhau, quyết định chơi thêm trò “đoạt cờ” nữa. Những người nào không muốn tham gia có thể đi thẳng về khách sạn, chuẩn bị cho hoạt động buổi tối.
Sau trận cãi vã khóc lóc kịch liệt ban nãy, Viên Nhuận Chi cảm thấy toàn thân rệu rã, mệt mỏi vô cùng nên đi về phòng trước.
Khi quay về khách sạn, Hạ Nguyệt Cúc đi đánh bài cùng mấy người bọn Chu Tiểu Hiền, cô liền tắm rồi lên giường ngủ. Dù cho ai gọi, cô cũng không chịu dậy.
Cô cứ mơ mơ màng màng, cho tới tận khi trả phòng quay về.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!