Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
243


Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng


Chương 2


Trên chiếc giường xa hoa theo lối truyền thống Trung Quốc,
hai cơ thể nam nữ quấn chặt lấy nhau, không thể tách rời….

Có đánh chết Tịch Mộ Thiên anh cũng chẳng thể ngờ bản thân
mình lại có lúc điên khùng đến thế. Trong một phút nông nổi, anh đã dẫn cô gái
nồng nặc mùi rượu này về nhà, hơn nữa vừa vào đến cửa, hai người đã đi thẳng
vào chủ đề chính.

Những phản ứng của cô lúc này khiến cho Tịch Mộ Thiên hơi
kinh ngạc, thân hình cô mềm mại và cực kì nhạy cảm, có vẻ gì đó rất ngượng
ngùng. Bàn tay anh nhẹ nhàng lướt qua, kéo theo những cái rùng mình trên cơ thể
cô. Ánh sáng dìu dịu trải xuống, anh gần như có thể nhìn rõ từng cái gai ốc nổi
lên trên làn da trắng ngần.

Cô gái này mặc dù ngoại hình chỉ có thể coi là được nhưng
khoảnh khắc như đêm nay không thể không thừa nhận cô rất đẹp, đến nỗi một người
luôn kén cá chọn canh như Tịch Mộ Thiên cũng không kiềm chế nổi cơn dục vọng
đang bùng lên. Đặc biệt là cái dáng vẻ say khướt ấy khiến ở cô toát một vẻ
quyến rũ khó tả.

Đôi mắt nhắm chặt, đôi môi nhỏ đỏ hồng lên, mở he hé. Những
tiếng rên rỉ thoảng qua bờ môi này lọt vào tai bất cứ người đàn ông nào cũng
khiến cho anh ta khó lòng kiềm chế được. Thẹn thùng, quyến rũ, thuần khiết, hấp
dẫn… ở người phụ nữ này đan xen của tất cả những thứ cảm xúc đó.

Cơn đam mê như những ngọn sóng trào lên đến tận đỉnh điểm, khiến
cả hai đều đắm chìm trong cảm xúc không sao thoát ra được. Rất lâu sau đó, ngọn
lửa đam mê mới tạm lắng xuống, Tịch Mộ Thiên cúi đầu nhìn cô gái đã thiếp vào
giấc ngủ, khuôn mặt đỏ hồng vẫn còn vương lại nước mắt.

Tịch Mộ Thiên nằm ngửa ra bên cạnh cô, anh kéo chăn đắp lên
người cả hai rồi vắt tay lên trán suy nghĩ, cảm thấy chuyện hôm nay thật hoang
đường, cứ như thể từ khoảnh khắc gặp cô gái say mềm này, mọi thứ đều thoát li
khỏi quỹ đạo của nó.

Chiếc điện thoại ở đầu giường đột nhiên đổ chuông, tiếng
chuông chói tai phá vỡ sự yên tĩnh. Tịch Mộ Thiên ngồi bật dậy, châm một điếu
thuốc đưa lên miệng, rít thật sâu rồi từ từ nhả khói. Điện thoại lại đổ chuông
mấy hồi, Tịch Mộ Thiên dụi tắt điếu thuốc, nhíu mày nghe điện: “Có chuyện gì
thế?”

Thư kí hành chính Tiểu Dương đã theo Tịch Mộ Thiên nhiều năm
nay nên mọi thói quen của Tịch Mộ Thiên, Tiểu Dương đều nắm rõ trong lòng bàn
tay. Nói thật, Tịch Mộ Thiên là một người đàn ông vô cùng lạnh lùng, sau khi vợ
chết, anh có một số bạn tình cố định, không bao giờ quan hệ bừa bãi với người
khác, cho dù bản thân thừa tư cách để làm những điều đó.

Người đàn ông này rất biết kiềm chế, đồng thời cũng rất mạnh
mẽ. Anh thích cái cảm giác tất cả mọi thứ phải nắm chắc trong lòng bàn tay, cho
dù là lúc nào, những lời anh nói đều không dễ dàng bị phản bác hay nghi ngờ.
Ngay cả khi mới bước chân vào Tịch Thị, chẳng có ai dám thách thức uy quyền của
anh, Tịch Mộ Thiên bẩm sinh đã là một “ông hoàng”.

Tịch Mộ Thiên đột nhiên mang một cô gái về nhà giữa đêm
khuya, lại dẫn thẳng lên phòng ngủ, đây đúng là chuyện xưa nay chưa từng có.
Hơn nữa qua giọng nói trầm khàn của anh bây giờ có thể biết được mức độ hài
lòng của anh đến đâu. Tiểu Dương biết Tịch Mộ Thiên hài lòng đến thế nào với
người đàn bà tối nay rõ ràng Tịch Mộ Thiên đang có vẻ khó chịu với cuộc điện
thoại của mình, nhưng sự việc cấp bách, Tiểu Dương cũng bất đắc dĩ mới phải làm
vậy:

“Tổng giám đốc, Vinh lão gia xảy ra chuyện rồi!”

Mắt Tịch Mộ Thiên lóe sáng: “Bảo ông Lưu chuẩn bị xe đi, mười
lăm phút nữa xuất phát!”

Tịch Mộ Thiên nhanh nhẹn đứng dậy, đi tắm rửa rồi thay quần
áo, chưa đầy mười phút sau đã chỉn chu đứng ở cửa. Anh bất giác ngoái đầu nhìn
lại, ánh mắt Tịch Mộ Thiên xuyên qua tấm bình phong ngăn cách cái giường với
gian bên ngoài, khóe môi khẽ nhếch lên rồi quay người đi ra cửa, lao thẳng đến
sân bay, trước khi làm thủ tục lên máy bay còn dặn dò Tiểu Dương vài câu.

Lúc Hạ Tử Khâm tỉnh dậy đã là giữa trưa. Cô phát hiện đây
không phải là không gian quen thuộc của mình, đập vào mắt cô là quang cảnh
thành phố rộng bao la.

Hạ Tử Khâm khẽ vươn vai, toàn thân đau nhức như thể bị ai đó
nhào nặn nhiều lần. Cảnh tượng tối hôm trước loáng thoáng hiện về, nó dường như
bị ngăn cách bởi một tấm kính, mơ hồ nhưng cũng thật rõ ràng.

Hạ Tử Khâm giật mình lật tung chăn ra, liếc nhìn xung quanh
rồi không khỏi kinh hãi. Trên người cô rải rác vài vết xanh tím, điều này khiến
cho cô có muốn nghĩ chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ cũng khó. Hạ Tử Khâm đưa
tay lên vò đầu bứt tai, nhăn nhó rên rỉ:

“Hạ Tử Khâm, đồ lợn, lại gây họa rồi! Không biết gã đàn ông
ấy là ai mà dám lên giường với anh ta! Mạch Tử mà biết chuyện chắc sẽ lột da
mình mất! Ai da… hu hu”

Reng…

Hạ Tử Khâm còn chưa nghĩ ra cách để đối phó với Mạch Tử thì
điện thoại ở đầu giường đã đổ chuông khiến cô giật nảy mình. Lúc này cô mới đưa
mắt nhìn quanh, mắt mở to, miệng há hốc.

Đây là nơi nào mà xa hoa thế? Cả căn phòng toát lên vẻ xa hoa
và sang trọng. Hạ Tử Khâm còn chưa kịp nhìn qua tấm bình phong thì đã bị tiếng
chuông điện thoại phiền phức cắt ngang dòng suy nghĩ.

Cô ngẫm nghĩ rồi với tay lấy cái điện thoại, dè dặt kề vào
tai, vô cùng thấp thỏm. Không biết người trong điện thoại là ai thế nên cô dứt
khoát không chịu nói gì, nhưng sự cẩn thận của cô là thừa thãi, một giọng nói
trẻ trung và trầm ấm vang lên:

“Cô Hạ, tôi là Tiểu Dương, trợ lí hành chính của Tổng giám
đốc Tịch, một tiếng nữa tôi sẽ qua đó.”

Đến tận khi chiếc điện thoại phát ra tiếng tút tút liên hồi,
Hạ Tử Khâm vẫn chưa hiểu nổi Tổng giám đốc Tịch là ai? Lại còn gã trợ lí nào
nữa, qua đây để làm gì? Thế nhưng cô vẫn cố leo xuống giường để đi tắm, lại một
lần nữa cô bị căn phòng tắm xa hoa ấy làm cho kinh ngạc đến nỗi không ngậm
miệng lại được.

Anh phục vụ ăn mặc đẹp đẽ đẩy chiếc xe chở đồ ăn đi vào, ngồi
trong gian phòng ăn cũng xa hoa không kém, Hạ Tử Khâm chẳng có chút cảm giác
chân thực nào. Nhân viên phục vụ còn mang đến một bộ quần áo, chiếc váy màu
xanh nhạt mặc lên rất hợp với cô, đôi giày dưới chân cũng vừa đúng size của cô.

Hạ Tử Khâm vừa sửa soạn xong thì một người đàn ông bước vào,
khuôn mặt tuấn tú, dáng người không thấp lắm, chắc khoảng chưa đầy ba mươi
tuổi. Anh ta mặc bộ vest đen được là lượt thẳng thớm, dáng vẻ rất chững chạc,
lịch sự và cung kính. Đây rõ ràng không phải người đàn ông tối qua, anh ta là
ai? Hạ Tử Khâm thầm suy đoán.

Mặc dù theo Tịch Mộ Thiên nhiều năm, đã sớm rèn cho mình thói
quen bình thản trước mọi việc nhưng vừa nhìn thấy cô gái qua đêm với Tịch Mộ
Thiên tối qua, Tiểu Dương không khỏi ngạc nhiên.

Một cô gái còn rất trẻ, trên chứng minh thư của cô cho thấy
cô chỉ mới hai tư tuổi, trông vẻ bề ngoài còn có vẻ trẻ hơn thế, ánh mắt trong
veo như làn nước, cho dù có nhìn thế nào cũng không giống loại phụ nữ chơi bời.

Tiểu Dương đưa cái túi xách cho Hạ Tử Khâm rồi đặt một tấm
thẻ ngân hàng lên bàn:

“Cô Hạ, trong thẻ này có mười vạn, mật mã là ngày sinh của
cô, nếu cô Hạ còn gì không hài lòng có thể đưa ra. Tổng giám đốc Tịch đã dặn
tôi rồi, phải cố gắng đáp ứng yêu cầu của cô Hạ!”

Hạ Tử Khâm ngẩn ra hồi lâu, đột nhiên cảm thấy đúng là dở
khóc dở cười. Ánh mắt cô dừng lại trên tấm thẻ ngân hàng đặt trên bàn, mười vạn
đối với cô mà nói là một số tiền không nhỏ, thật không ngờ trinh tiết của cô
lại đáng giá nhiều tiền như thế.

Mặc dù khuôn mặt của người đàn ông tối qua có chút mơ hồ
nhưng cô vẫn có thể mang máng nhận ra, anh ta là một người đàn ông đẳng cấp. Hạ
Tử Khâm tuy hơi hối hận về chuyện đã qua nhưng trong lòng cô lại bắt đầu nhẹ
nhõm, giống như thể vứt bỏ tấm màng trinh đó đi cũng là vứt bỏ hoàn toàn cái gã
Chu Thuyền chết tiệt, là gạt phăng gã đàn ông thối tha đó ra khỏi đầu. Suy đi tính
lại thì vụ này cô vẫn lời chán.

Hạ Tử Khâm mặc dù đầu óc không được lanh lợi nhưng cũng chẳng
phải kẻ ngốc. Theo như trong mấy cuốn tiểu thuyết cô tùng đọc thì anh chàng trợ
lí này hình như là người đi theo hỗ trợ các ông chủ lớn trong việc kinh doanh,
nói cho dễ nghe thì là trợ lí hành chính chứ kì thực chính là một “đại quản
gia” chuyên phụ trách chuyện ăn uống, sinh hoạt hàng ngày của ông chủ.

Cuộc đời Hạ Tử Khâm có thể gặp được những chuyện như thế này
coi như là hiếm có rồi, cho dù nói thật với Mạch Tử có khi Mạch Tử cũng chẳng
tin, không biết chừng còn tưởng cô bị ngộ tiểu thuyết cũng nên.

Hạ Tử Khâm trầm tư suy nghĩ, nếu là nhân vật nữ chính trong
tiểu thuyết lúc này chắc chắn sẽ ném thẳng tiền trả lại, sau đó dùng lời chính
nghĩa để từ chối rồi ưỡn thẳng lưng, đầy kiêu hãnh bước ra khỏi đây. Còn nếu là
nhân vật nữ phụ lẳng lơ đảm bảo sẽ nhếch môi nói: “Quá ít, đằng sau phải thêm
vài số không nữa!”

Đầu óc Hạ Tử Khâm quay mòng mòng với những suy nghĩ linh tinh
còn ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tấm thẻ ngân hàng, khóe môi nhếch lên để lộ
nụ cười vô cùng ngớ ngẩn. Tiểu Dương không khỏi nghi hoặc, rốt cuộc đây là phản
ứng gì vậy? Chẳng nhẽ chê ít, hoặc giả người phụ nữ này không biết tự lượng sức
mình, muốn tìm cách đeo bám Tổng giám đốc Tịch?

Ánh mắt như sáng lên, vừa định mở miệng thì Hạ Tử Khâm đã
định thần lại, bàn tay nhỏ với lấy tấm thẻ ngân hàng, nhét vào trong túi rồi
ngẩng đầu, chớp mắt

“Quần áo hôm qua của tôi đâu?”

“Hơ, à…”

Tiểu Dương ngẩn người ra, cũng may thường ngày anh đã luyện
được thói quen phản ứng nhanh nhạy nên vội vàng nhấn chuông, kêu phục vụ mang
bộ quần áo hôm qua đã được giặt sạch và là ủi kĩ càng vào phòng.

Hạ Tử Khâm đón lấy, cuộn lại rồi nhét đại vào trong túi xách.
Cô đứng dậy, cúi đầu nhìn xuống đôi giày dưới chân mình, quả thực có hơi không
quen. Cô đi qua Tiểu Dương, đến kéo cánh tủ giày ra, quả nhiên đôi giày của cô
đang nằm ngay ngắn ở bên trong.

Hạ Tử Khâm cởi đôi giày cao gót dưới chân, nhét nốt vào trong
túi, cô đi đôi giày bệt thường ngày của mình, đeo cái túi lên vai rồi quay đầu
lại vẫy tay chào Tiểu Dương.

“À ờ… cái anh Tổng giám đốc Tịch gì đó, nhờ anh chuyển lời
cảm ơn của tôi cho anh ta, anh ta phục vụ rất tốt, bye bye!”

Hạ Tử Khâm đã ra khỏi cửa rồi mà Tiểu Dương vẫn đứng trơ như
phỗng. Nói thật lòng người đàn bà này có hơi luộm thuộm, anh nghi cái túi to
của cô ta là cái túi nhét đủ thứ trên trời dưới biển, cái gì cũng có thể nhét
vào được thì phải. Bảo cô ta không yêu tiền ư? Tiền, quần áo, giày, cô ta chẳng
từ chối cái gì. Bảo cô ta yêu tiền ư? Ngay cả việc dò hỏi xem Tịch Mộ Thiên là
ai cũng không buồn hỏi. Lại còn câu nói trước lúc ra về có nghĩa gì? Nói thế
chẳng phải cô ta coi Tịch Mộ Thiên là trai bao sao?

Trai bao? Tổng giám đốc? Tiểu Dương vội lắc đầu! Anh thở phào
nhẹ nhõm, ít nhất cô gái này cũng dễ dàng thu xếp ổn thỏa, không khiến anh mất
nhiều công sức. Chẳng may cô ta tham lam vòi vĩnh thêm, Tiểu Dương cũng vẫn
phải làm theo đúng dặn dò của Tịch Mộ Thiên.

Tiểu Dương lấy điện thoại ra gọi cho Tịch Mộ Thiên, cung kính
hồi báo: “Tổng giám đốc, cô Hạ đã nhận tiền, quần áo và đi rồi ạ!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN