Ánh Trăng Trong Lòng Hắn
Chương 31
Dụ Thần cầm nắm cửa, khó khăn lắm mới đứng vững được. Mắt hắn mở thật to, trong mắt như có một ngọn lửa thật lớn đang bùng cháy.
Bên tai hắn là tiếng gió gào thét và tiếng tim đập mạnh đến mất kiểm soát. Hắn thấy môi anh mấp máy, hẳn là đang nói gì đó, nhưng hắn lại không nghe rõ nổi.
Một tay Hạ Hứa kéo balo hành lý, một tay tự nhiên xốc mũ xuống, lộ ra cả khuôn mặt. Dụ Thần nhìn thẳng vào anh, để bóng hình anh khắc sâu vào đôi mắt rực lửa của mình.
Anh đã đen hơn một chút, mái tóc sáng sủa đẹp trai nay đã cạo thành kiểu đầu húi cua một phân của quân đội. Khuôn mặt anh càng thêm anh tuấn hơn xưa, đôi mắt rất sáng, tựa như ngọn hải đăng giữa biển vậy.
Dụ Thần vô thức vươn tay ra, nhưng lại bị anh nhẹ nhàng tóm lại, cười nói: “Không mời tôi vào nhà ngồi chút sao?”
Đầu óc hắn “bùm” một tiếng, thế mà lại không biết phản ứng sao cả. Sững sờ hai giây, hắn mới tránh sang bên cạnh, lấy một đôi dép trong nhà mới tinh từ tủ giày ra. Hắn đã chuẩn bị sẵn nó cho anh – tất cả đồ dùng trong nhà đều là đồ đôi, một cho anh, một cho hắn.
Hắn vẫn luôn chờ thời khắc Hạ Hứa trở về trong cuộc đời mình; nhưng bây giờ khi anh về thật, thì hắn lại thấy… sao mà khó tin quá.
Phản ứng của anh bình thường hơn hắn nhiều. Anh cúi người thay dép, để hành lý ở cửa, nhìn một vòng trong nhà rồi quay lại bảo hắn: “Tôi nghe nói anh đã mua lại nơi này, hóa ra là thật hả.”
Đoạn anh cởi áo khoác ra, treo nó lên móc áo, bước thẳng vào phòng bếp – động tác tự nhiên như đang ở trong nhà mình vậy: “Này, nước đâu cho tôi xin một cốc. Ngồi tàu hỏa cả ngày rồi, khát muốn chết.”
Từ khi Hạ Hứa bước vào nhà đến giờ, cả người Dụ Thần vẫn cứ đờ ra. Hình như là do tác dụng của cồn, nên phản ứng của hắn cũng chậm đi nửa nhịp. Nghe anh nói vậy, hắn bước nhanh vào bếp, nhưng lúc rót nước tay vẫn cứ run run.
“Thôi để tôi!” Hạ Hứa nhận lấy bình nước trong tay hắn, bàn tay đã quen dùng súng nay cầm bình rất vững. Rót đầy một ly, ngửa đầu uống cạn, anh thở ra một hơi, quay ra nhìn chằm chằm vào hắn.
Nửa phút sau, anh mở miệng: “Tôi biết hết rồi.”
Dụ Thần tựa vào cửa, cố hết sức để tim mình không đập quá nhanh nữa. Hắn tiến lên hai bước, rồi đột nhiên — ôm choàng anh vào ngực mình.
Hạ Hứa không hề giãy dụa, cứ mặc cho hắn ôm. Hai tay anh vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn, thì thầm vào tai: “Dụ Thần, tôi rất nhớ anh.”
Hắn lại càng ôm anh chặt hơn, gần như là đã dùng hết sức bình sinh của mình; chỉ sợ nếu buông tay rồi thì tất thảy sẽ tan biến thành ảo giác.
Anh hơi động đậy, cười nói: “Nào nào, tôi sắp không thở được rồi.”
Lúc này hắn mới buông anh ra, rồi dẫn anh đến salon. Giờ đã là quá nửa đêm, ngoài cửa vang lên tiếng pháo đì đùng, tiếp đến là một dàn pháo hoa nở rộ trên bầu trời, làm bầu trời đêm thoáng chốc bừng sáng. Tất cả ánh sáng đó đều phản chiếu vào đáy mắt Hạ Hứa, tựa như chấp niệm mười mấy năm nay không hề thay đổi của anh vậy.
Rồi anh kể lại một năm trắc trở vừa rồi của mình. Đầu tiên là được Đại đội Đặc chủng phía Tây chọn lựa, trở thành một trong những người nằm vùng mới, mai phục ở Myanmar hơn nửa năm, nội ứng ngoại hợp với đội, phá sập một đế chế ma túy lớn.
Dụ Thần nhìn anh không chớp mắt – hắn không muốn bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào của anh. Nghe đến đoạn anh kể có một đồng đội của anh bị xả đạn đến chết vì bị bại lộ thân phận, trái tim hắn chợt co thắt: “Còn em thì sao? Em có bị thương ở đâu không?”
“Tôi ấy hả?” Hạ Hứa khựng lại, đứng dậy cởi áo ngoài ra, tự nhiên phô ra nửa người trên của mình: “Số tôi còn may lắm, nằm vùng cũng sâu, nên không bị thương tổn gì cả. Anh xem này!”
Chạm vào cơ bụng và vùng eo còn rắn chắc đẹp đẽ hơn cả khi xưa, rõ ràng là nên yên lòng, nhưng chẳng hiểu sao hắn lại thấy… thật là kỳ quái.
Anh cài áo lại, tiếp tục nói về thời gian đấu trí đấu dũng với ông trùm thuốc phiện nọ. Tiếng pháo ngoài kia quá lớn, anh không thể không nói to hơn – nói chuyện phiếm mà cứ như hét lên vậy.
Anh nói về tình thế ngàn cân treo sợi tóc ở Myanmar, về những gì anh nghe người ta nói sau khi về nước. Hắn hơi căng thẳng, nhiều lần muốn ngắt lời anh, muốn chính miệng nói anh nghe về những chuyện đã xảy ra giữa hai người.
Hạ Hứa lại nói, anh đã biết hết rồi. Chuyện hai người cùng thích thầm nhau hồi cấp 3, vụ “sự cố bất ngờ khi trị liệu” nọ, việc hắn mất trí nhớ, việc Thường Niệm nói dối… Anh đều biết cả.
Trực giác của hắn nói mọi chuyện không nên thế này, nhưng dường như… đây là kết cục tốt nhất có thể.
Anh rót một ly rượu vang, tự mình uống hết: “Chuyện qua rồi thì cứ để nó qua đi. Thường Niệm đã mất, có truy xét nữa cũng vô ích, chi bằng tha thứ đi thôi.”
Lúc nói vậy, anh cúi xuống, hàng mi khẽ run lên. Dụ Thần nâng cằm anh, không nói gì cả, cúi đầu hôn xuống.
Anh lập tức đáp trả hắn, hai người môi lưỡi quấn quít, tạo ra tiếng nước dấp dính động tình.
Một tràng pháo hoa lại bung nở nơi chân trời. Hắn đè anh xuống, anh dồn dập thở, mặt cũng đỏ ửng lên.
Anh nói muốn đi tắm trước. Hắn xả một bồn nước ấm cho anh, quay về phòng ngủ lấy đồ ngủ đã chuẩn bị sẵn, rồi lại về phòng khách, ngồi trên salon mà thất thần.
Mọi chuyện đến quá đột ngột, đột ngột đến mức… không chân thực.
Hắn thẫn thờ nhìn chương trình ca nhạc Tết trên TV, suýt nữa đã nghĩ rằng đây chỉ là ảo giác của mình. Nhưng tiếng nước rào rào ở phòng tắm lại nhắc nhở hắn – đây không phải là mơ, Hạ Hứa thực sự đã trở về.
Mười lăm phút sau, anh mặc đồ ngủ cao cấp bước ra ngoài. Hắn cầm máy sấy tóc, bảo anh: “Đến sấy chút nào.”
Anh ngồi xuống ghế salon, cười nói: “Tóc tôi có mấy phân, cần gì phải sấy chứ.” Nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi đó, mặc hắn thích làm gì thì làm.
Tóc anh vừa cứng vừa khỏe, lúc anh để tóc thì không sao, giờ anh cạo đầu húi cua rồi hắn mới để ý. Tay hắn bị tóc anh đâm nhoi nhói, nhưng khóe miệng hắn vẫn luôn mỉm cười.
Mãi đến khi chương trình ca nhạc nọ kết thúc, màn hình TV chợt tối đi vài giây.
Nụ cười trên mặt Dụ Thần cứng lại, lặng lẽ nhìn màn hình đen kịt như gương. Một phút sau, hắn bỏ máy sấy xuống, hai tay ôm lấy đầu, nặng nề thở dài một hơi.
Trên màn hình đen tựa gương đó… chỉ có một mình hắn.
Làm gì có Hạ Hứa đâu? Rõ ràng anh chỉ là ảo giác của hắn, vì nhớ thương tột cùng mà sinh ra trong đêm nhà nhà sum họp này.
Mãi lâu sau, khi tiếng vang của pháo hoa dần dần biến mất, hắn mới đứng dậy, mờ mịt nhìn căn nhà trống rỗng này.
Ngoài cửa không có hành lý của Hạ Hứa, chỉ có một đôi dép trong nhà sõng soài nằm đó. Trên móc áo cũng không có áo khoác của anh, cốc tách trên bàn vẫn bày biện y như trước, không hề có vẻ là vừa bị động vào. Cái chén Hạ Hứa vừa uống nước trong phòng bếp bị rót đầy nước đến tràn cả xuống đất, bồn nước nóng trong phòng tắm đã lạnh từ lâu, trên bàn là một bộ đồ ngủ được xếp gọn ghẽ.
Dụ Thần lắc đầu cười khổ, thầm cười nhạo bản thân – đáng lẽ hắn nên nhận ra sớm hơn… rằng tất cả chỉ là ảo giác sau khi say rượu của mình mới phải.
Lúc anh vén áo lên cho hắn xem thân mình, hắn thấy cơ thể anh nhẵn nhụi, không hề có vết thương nào cả. Nhưng sao anh có thể không có vết thương nào được? Năm đó, chính hắn đã tận mắt thấy vết thương ở bụng của anh trong bệnh viện mà.
Anh nói anh đã tha thứ cho Thường Niệm, nhưng sao hắn lại tin nhỉ? Hắn biết anh tuy rộng rãi thì rộng rãi thật, bao dung thì bao dung thật, nhưng sâu trong xương tủy lại có tính mang thù ngây thơ đến đáng yêu. Ngay cả chính hắn cũng không thể tha thứ cho cậu, thì sao anh lại có thể dễ dàng bỏ qua cho cậu chỉ vì cậu đã mất?
Dụ Thần uống hết chỗ rượu vang trong ly. Trước khi hoàn toàn mất ý thức, hắn cuộn mình nằm trên salon, nhớ về những phút giây vừa nãy tựa như nắm lấy sợi cỏ cứu mạng cuối cùng.
Có thể gặp lại anh vào đêm trừ tịch thì thật tốt… dù đó chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.
Vừa vặn ngoài đời cũng là năm mới thật, chúc các thím năm mới vạn sự như ý nha (❁´◡`❁)
Tiện thể thì có ai hứng thú với việc edit hem nhỉ, dạo này tôi lạc bước QT hơi nhiều nên kiếm được nhiều tài nguyên chưa khai thác lắm, giữ 1 mình thì bí bách nên tôi định mở chuyên mục mới – Giới Thiệu Đam Chưa Edit (。・ω・。) Các thím nhớ ghé nghen, vui vui thì nhận một cháu coi như tạo phúc cho con dân _(:3 」∠)_
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!