Cậu chủ lưu manh và ôsin quái quỷ - Chương 29: Ghen!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Cậu chủ lưu manh và ôsin quái quỷ


Chương 29: Ghen!


Ngọc Lan từ phòng họp trở về lớp, thấy hai cô em gái của mình đang trò chuyện vui vẻ liền vào góp vui:
– Trâm, tạp chí 3K vừa ra tin mới em muốn nghe thử không?
– Có gì hót không chị?- Quỳnh Trâm quay sang hỏi, dạo gần đây cô hay quan tâm tới mấy cái tin này lắm, nhất là mấy nội dung liên quan tới Khải Minh.
– Có nhiều lắm. Chẳng hạn như vụ dằn mặt hôm trước giữa Thanh Trúc với bạn lớp bên vì Khải Minh nèk. Hay là lịch sử tình trường giữa Khải Minh với mấy cô nàng nổi tiếng. Còn nữa nha, trong tạp chí 3K còn có ảnh ghi lại cảnh hẹn hò giữa Khải Minh và một chị lớp diễn viên nữa đó.
Ngọc Lan nhiệt tình đem gần như toàn bộ nội dung tạp chí kể ra.
Quỳnh Trâm chép miệng ngẫm nghĩ tới Khải Minh. Anh ta chẳng khác gì nhân vật công chúng cả, ngày nào cũng là tiêu điểm bàn tán của mọi người. Chậc chậc, mà cái tên kia trẻ không tha già không thương ha, ngay cả đàn chị cũng dám tán tỉnh hẹn hò, hết nói nổi luôn. Mải ngẫm nghĩ về Khải Minh, lúc sau cô mới nhận ra có cái gì đó không đúng thì phải.
– Chị Ngọc Lan! Sao chị nói với em toàn chuyện của Khải Minh làm gì vậy?- Đúng ha, cô chợt thấy nãy giờ chị toàn kể về Khải Minh thôi àk.
– Ờ thì chị chỉ nói tới cậu chủ yêu quý của em thôi mà.- Ngọc Lan tỉnh bơ nói.
– Ai nói anh ta là cậu chủ yêu yêu quý của em?- Quỳnh Trâm phụng phịu phản bác.
– Cứ giả vờ, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén biết không? Chẳng hạn sau này em với Khải Minh lại thành một đôi thì sao? Chị nói đúng không Anh Thi?- Ngọc Lan lôi kéo đồng minh về phía mình.
– Dạ, chị nói gì cũng đúng ạk!- Anh Thi gật đầu như giã tỏi công nhận.
Quỳnh Trâm nghẹn lời không biết nói sao, hai người hợp lại bắt nạt cô nha. Chị Ngọc Lan rất giỏi nhất là việc trêu chọc cô, cô thầm than sao ông trời không đánh rớt xuống đây một ai đó có thể đối đầu ngang với chị Ngọc Lan. Như vậy cô sẽ kéo người đó về phe mình để đấu lại chị Ngọc Lan.
– Chị, nói em nghe mẫu con trai mà chị thích đi.- Quỳnh Trâm đề nghị, hỏi trước để còn biết đường tìm kiếm người. Haha…!
Ngọc Lan quay sang nhìn cô em gái tốt 3giây rồi di tầm mắt đi.
– Không có.- Cô trả lời dứt khoát.
– Sao lại không có? Hay để em đoán thử xem.- Cô ngẫm nghĩ một lát chợt reo vang.-A đó là người con trai đẹp đẹp đẹp…thật đẹp.
Ở dưới bàn cô ngầm đá chân Anh Thi ra hiệu cô nàng cho ý kiến.
– Là người con trai nghiêm túc.- Anh Thi chậm chạp đưa ra câu trả lời.
– Người đó phải tài năng.
– Ngoài ra phải yêu thương mình.
– Biết chăm lo cho người yêu.
-….
Quỳnh Trâm, Anh Thi hai cô nàng chống má mơ màng tìm kiếm hoàng tử trong mơ hợp với Ngọc Lan. Ở đâu có người con trai như vậy nhỉ, đây mới là vấn đề đau đầu nhất. Con trai tốt như vậy mà còn thì được coi là động vật quý hiếm cần được bảo tồn rồi. Đâu thể nói kiếm được là xuất hiện luôn.
– Thôi đi hai cô nương, đừng có mơ mộng tới bạch mã hoàng tử xa vời ấy nữa. Nhìn thấy đống bài tập trên bàn không?- Ngọc Lan kéo tai hai cô em tốt để cho chúng tỉnh mộng bớt mơ đi.
– Ai…za…. Rồi em sẽ tìm thấy bạch mã hoàng tử cho chị.- Quỳnh Trâm xoa xoa tai âm thầm quyết tâm vậy.
Quay trở lại với đống sách vở trên bàn, mọi người bắt đầu chăm chú vào làm bài tập.
“Tít…”
Điện thoại báo có tin nhắn tới, Quỳnh Trâm mở ra xem.
” Nghỉ trưa hẹn em ở thư viện.
~Nam ca”
Đọc xong tin nhắn Quỳnh Trâm cười tủm tỉm, có chút gì đó ấm áp vô cùng. Cô mong nhanh tới giờ nghỉ chưa quá, gặp Nam ca sẽ có rất nhiều chuyện để nói đây.
– Ái chà, cô gái nhỏ đang tương tư tới người tình.- Ngọc Lan bóng gió trêu ghẹo.
– Chị thật là….- Quỳnh Trâm hờn giận đánh Ngọc Lan một cái rồi quay trở lại làm bài tập, nếu cô mà phản bác hay giải thích câu nào đảm bảo chị ấy sẽ có cớ trêu chọc cô nhiều hơn nữa.
~ Thư viện.
Chuông vừa reo đến giờ nghỉ trưa Quỳnh Trâm đã vội vàng chạy tới thư viện.
– Nam ca em tới rồi.- Cô vui vẻ gọi to.
– Bé Su lại đây.- Nam từ bàn phía xa vẫy tay gọi.
Quỳnh Trâm liền chạy tới chỗ Nam, cô khá bất nhờ vì trên bàn toàn là thức ăn ngon nhất là món cơm gà khoái khẩu của cô.
– Nam ca, nhìn thức ăn ngon quá đi.- Cô reo lên khen ngợi.
– Ngồi xuống ăn đi, tất cả đều chuẩn bị cho em đấy.- Nam kéo cô gái bé bỏng ngồi xuống bàn, đồ ăn này là tự tay anh làm dùng tất cả tâm huyết và tình cảm của mình vào trong đó chỉ mong đổi được nụ cười vui vẻ của cô bây giờ.
– Yêu Nam ca nhất.- Cô cười tít mắt cầm đũa lên bắt đầu công kích thích ăn. Một buổi học qua đi cô thực sự rất đói, mà thức ăn ngon này cứ như đang mời gọi cô vậy.
Mải miết ăn ăn cô không hề biết Nam vẫn ngắm nhìn cô nãy giờ. Đối với anh không có gì hạnh phúc bằng việc nhìn bé Su dễ thương này. Anh có thể ngắm nhìn cô cả ngày không biết chán, cô giống như là một thứ mị lực hút anh vào không thể tách rời, anh nhận ra mình càng ngày càng tham lam muốn ở cạnh cô gái bé nhỏ này.
– Nam ca không ăn sao?- Cô bất chợt ngửng lên hỏi.
– Nếu anh nói sắc đẹp thay cơm thì em có tin không?- Anh cười xoà, đưa tay lên lau vệt thức ăn dính trên khoé môi cô.
Quỳnh Trâm không e thẹn hay rụt rè né tránh, đối với cô thì đây chỉ là một hành động nhỏ của người anh trai đối với em gái.
(Yul: Chị ngây thơ quá😑)
– Sau này cô gái nào lấy được Nam ca đúng là phúc phận ba đời.- Cô kết luận một câu xanh rờn.
– Ừm!- Nam trả lời qua loa, anh mắt anh vẫn không rời cô đi. Cô gái nhỏ à! Em Không biết rằng người anh muốn lấy chỉ có em, mọi điều tốt đẹp chỉ muốn dành cho em, mọi sự yêu thương chỉ muốn em được hưởng. Tất cả đều là vì em đó.
Quỳnh Trâm trở lạnh với công việc ăn uống của mình, đang ăn cô bỗng ngưng lại. Phải rồi, sao cô lại không nghĩ ra nhỉ?
– Nam ca mẫu người anh thích là gì vậy?- Cô hào hứng hỏi.
– Mẫu người ư?- Anh có chút bất ngờ.
– Dạ, anh mau trả lời cho em biết đi.
Thấy vê mặt mong chờ của cô Nam không nỡ từ chối anh đành nói.
– Đó là người con gái phải dễ thương, cứng rắn mạnh mẽ. Biết quan tâm và làm cho mọi người xung quanh yêu thích, ở cạnh người đó sẽ luôn thấy ấm áp và vui vẻ.- Khi nói những điều này ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô như bộc bạch nỗi lòng vậy. Cô có hiểu được lòng anh chăng.
Tiếc là Quỳng Trâm ngây thơ quá, cô cười cứ như bắt được vàng, thủ thỉ nói với anh.
– Em sẽ tìm một cô gái như vậy cho anh.
Nam im lặng không trả lời, đâu cần tìm, bởi vì cô gái ấy đã ở trước mắt anh rồi đây.
Bữa cơm gà buổi trưa có lẽ sẽ hoàn thiện và vui vẻ hơn nếu không có tin nhắn của tên đáng ghét kia tới.
“Đến gặp tôi ngay😡😡😡”
Thế đấy, chỉ bốn chữ và ba biểu tượng tức giận chính là lệnh triệu tập gấp rút của Khải Minh dành cho cô. Anh ta rất biết cách phá đám đấy, lần nào cô có hẹn với Nam ca là y rằng anh ta sẽ gọi cô về. Lần này lại là ló do gì nữa đây, nếu anh ta có bảo cô đi nấu ăn thì cô sẽ cho thuốc độc vào độc chết anh ta đi. Mặc dù làm vậy cô sẽ đau lòng chết nhưng như thế đỡ phiền phức ha.
(Yul: Nữ chính độc chết Nam chính! Hết chuyện….!!!! *tèn ten tén*)
Nói thì nói vậy thôi chứ cô đâu nỡ lòng nào làm vậy. Mất bao công sức cô mới tìm được anh, đâu dễ dàng gì buông tay anh ra. Điều quan trong là tình cảm của cô giờ lại đang đặt nơi anh, dù nói thế nào đi nữa thì cô cũng không nỡ để bị tổn hại dù chỉ một móng tay.
Khải Minh không thích chờ đợi quá lâu cô cũng thức thời rời nơi đây tới chỗ anh thôi.
– Nam ca, em có chút chuyện cần phải đi trước. Cảm ơn anh vì bữa cơm hôm nay.
– Em bận chuyện thì cứ đi trước đi. Còn chuyện cảm ơn thì không cần, sau này em mời anh ăn một bữa khác là được.- Nam đưa tay lên xoa đầu cô.
– Dạ, nhất định em sẽ mời anh ăn một bữa cơm thật ngon do đầu bếp Su nấu.- Cô gật đầu nhiệt tình.
Nam từ từ tạn biệt cô rời đi ra ngoài.
Cô ra khỏi thư viện lệch hướng tới phòng nghỉ của nhóm 3k. Giờ này ba người bọn họ không thể ở nơi khác được đâu.
Đúng như dự đoán của cô, vừa đẩy cửa vào cô đã thấy khuôn mặt hằm hằm tức giận của Khải Minh chào đón mình. Vũ Thiên lười biếng tựa vào ghế nhắn tin. Ồ không thấy Tuấn Huy đâu, hẳn là anh ta đang tìm một chỗ nào sáng tác nhạc chứ đâu như hai tên lười này.
– Cậu chủ yêu quý có chuyện gì gọi Su vậy?- Cô nhỏ nhẹ hỏi.
Chẳng được lời nào tử tế tự dưng nghe cô nói xong anh nổi cáu quát lên.
– Hừm! Khi nói với tên đó cô cũng ăn nói nhẹ nhàng vậy sao?- Gương mặt Khải Minh tối đen lại.
-Tên nào? – Quỳnh Trâm ngây ngô hỏi lại.
Khải Minh nghĩ cô đang đánh trống lảng nên càng tức hơn, anh nói gần như hét vào tai cô.
– Rõ dàng hôm trước cô còn nói thích tôi. Vậy mà chỉ vừa nãy thôi cô lại cười nói vui vẻ bên cạnh tên kia. Thế nào định cắm sừng tôi phải không?
Bị tức giận vô cớ Quỳnh Trâm cũng không chịu nhún nhường cãi lại.
– Anh cũng đâu có thua kém gì tôi. Thử nghĩ xem một mình anh trái ôm phải ấp hàng mấy chục cô, như vậy chẳng phải anh đã cắm mấy chục cái sừng lên đầu tôi sao?
Không ngờ gậy ông lại đập lưng ông, Khải Minh bị phản bác đến kiệt cùng, nhưng anh vẫn tỉnh bơ nói.
– Tôi là con trai mà, cô so bì cái gì?
– Con nào chẳng như con nào. Nói cho anh biết nếu anh còn có ý định lập kỉ lục tình trường của mình nữa thì đừng có trách tôi cắm thêm lên đầu anh vài cái sừng khác.
Nói vậy đã rõ rồi đó. Quỳnh Trâm kiêu ngạo bước ra khỏi phòng. Nói chuyện với anh ta ngang với cãi nhau. Cô đi tìm Nam ca còn thích hơn nhiều.
– Cô ta…!- Khải Minh bò đầu nghẹn họng muốn ngăn cô lại nói gì đó nhưng không thể.
– Liệu cậu có thể bỏ cả một rừng hoa để làm chủ một bông hoa lắm gai đó không?- Vũ Thiên vừa là hỏi vừa là trêu đùa Khải Minh, anh đang cố tình nhắc lại ý tứ của Quỳnh Trâm vừa nói.
– Không thể bỏ cả rừng hoa nhưng bông hoa kia nhất định tôi phải có được.- Khải Minh chắc nịch tuyên bố.
– Cậu tham lam quá đấy.- Vũ Thiên lắc đầu.
– Đi thôi.- Khải Minh cầm chiếc điện thoại trên bàn rồi kéo Vũ Thiên đi.
– Cậu muốn đi đâu?
– Tới thư viện, tôi muốn xem tên đó có gì đặc biệt mà con mèo nhỏ của tôi dám cãi lại lời như thế.
Dù không muốn nhưng Vũ Thiên lại không thể từ chối Khải Minh. Anh cũng đành đi cùng, bạn bè mà đi đâu cũng có nhau, hoạn nạn nó càng kéo mình theo sau.
Hai người đi khuất bóng, ở cách đó hai phòng mới lộ ra mấy cô nàng.
– Thanh Trúc cậu đúng là thông minh đấy, chỉ mấy bức ảnh thôi cũng đủ tạo rắc rối cho con nhỏ ấy rồi.- Một cô ả a dua nịnh bợ Thanh Trúc.
– Trò hay còn ở phía sau đó.- Thanh Trúc kênh kiệu cười nhếch mép.
– Còn trò vui sao?- Cả bọn nhao nhao phấn khích.
– Bây giờ các cậu mang số ảnh lưu trong máy này đi rửa hết ra, tôi muốn nó được phát tán khắp trường. Đã hiểu rồi chứ?
– Đã hiểu.
Những cô ả chân sai vặt của Thanh Trúc nhanh chóng đi thực hiện yêu cầu vừa được đưa ra. Đối với họ không có gì thích thú bằng việc nhìn thấy Quỳnh Trâm bị hại. Chính vì vậy mà mọi nhất cử nhất động của Quỳnh Trâm đều trong tầm kiểm soát của họ. Bữa cơm trưa vui vẻ giữa Quỳnh Trâm và Nam cũng bị họ chụp hình lại gửi cho Khải Minh nhằm gây rối mối quan hệ giữa hai người. Thâm hiểm nhất không phải bọn người Thanh Trúc thì còn ai.
~Thư viện.
– Nam ca em đã trở lại.- Quỳnh Trâm nhảy chân sáo chạy tới chỗ Nam.
– Nhanh vậy, anh tưởng em sẽ không quay lại nữa chứ.- Nam ngẩn mặt lên nhìn cô.
– Không quay lại để anh ăn hết đồ ăn ngon của em à?- Cô chun mũi ra vẻ hờn dỗi kéo hết thức ăn về phía mình.
– Heo tham ăn không hề thay đổi chút nào.- Anh nhéo nhéo má cô làm mặt lợn đáng yêu.
Khung cảnh vui vẻ, cả hai bật cười. Đâu ngờ rằng ngoài kia có người đang tức sôi máu kìa.
– Cô ta thật sự dám cười nói với người con trai khác.- Khải Minh nắm chặt tay đấm vào tường. Người con trai trong ảnh và người ngay trước mắt anh chính là một. Anh ta có mối quan hệ gì với con mèo nhỏ của anh?
– Này, đừng nói với tớ là cậu ghen đấy nhé!- Vũ Thiên bên cạnh ngây ngốc phỏng đoán. Tên này mà cũng biết ghen ư? Anh không dám chắc nên phải hỏi cho rõ.
– Cô ta là của tôi thì đâu cần phải mất công ghen.- Khải Minh rít từng tiếng với thằng bạn ngu ngốc bên cạnh.
Của cậu? Không đúng, Khải Minh đang bá đạo độc chiếm. Nhưng độc chiếm không được nên tức giận đến phát ghen mà không hay biết. Vũ Thiên suy luận logic một chuỗi, chắc chắn không sai đâu.
– Cậu tìm hiểu xem tên đó là ai. Tôi muốn biết kết quả nhanh nhất.- Khải Minh ném việc cho Vũ Thiên xong liền bỏ đi.
– Ê….!!!! Tại sao tôi phải làm việc đó nhỉ?- Vũ Thiên ngoái đầu theo kêu thảm thiết.
– Cậu dám từ chối?-Khải Minh ngoảnh lại bắn tia sắc lẹm về phía sau.
Vũ thiên thức thời lắc đầu, thà anh chịu vất vả một chút còn hơn bị tên bạn tốt kia hành hạ. Cậu ta sợ anh rảnh dỗi quá nên ném việc cho anh phải không? Bạn tốt đấy, tốt lắm đấy.
Vũ Thiên rút điện thoại ra ấn số gọi.
“- Thỏ con em ở đâu?”
“- Em đang ở trong lớp.” Giọng nhỏ mềm mại vang lên đáp.
“- Anh muốn gặp em, muốn ăn cả bánh em làm nữa.”
“- Dạ được, em sẽ tới chỗ anh ngay.”
Vũ thiên cúp máy nhếch khoé miệng. Thỏ con đáng thương em vẫn không thể thoát khỏi ma mị của tôi. Dù không muốn đâu nhưng ai kêu em gây hứng thú với tôi, chơi đùa nhiều thành nghiện không muốn dừng lại trò chơi này nữa rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN