Cậu chủ lưu manh và ôsin quái quỷ - Chương 30: Mẹ tới... vén màn quá khứ.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Cậu chủ lưu manh và ôsin quái quỷ


Chương 30: Mẹ tới... vén màn quá khứ.


Những bức ảnh chụp Quỳnh Trâm với Nam đã được phát tán với tốc độ kinh hoàng. Đi tới ngõ ngách nào ở cái trường Will này cũng thấy những tấm ảnh đó. Thậm trí hội học sinh còn đề nghị chọn bức ảnh đẹp nhất làm bìa cho báo tập san của năm mới. Quả thực là cơn bão trong ngày a….
Bên ngoài mọi người túm tụm vào bàn tán với đủ các ý kiến khác nhau. Người thì nói sau khi bị Khải Minh bỏ rơi, Quỳnh Trâm đã quen luôn được hội trưởng năm hai. Người ghen tị thì kêu Quỳnh Trâm bắt cá hai tay quen hai người trong một lúc. Một số khác căm ghét Quỳnh Trâm từ trước thì đưa ra đủ ý kiến nói xấu cô….
Trong khi đó người trong cuộc như Quỳnh Trâm thì chỉ nói ra một câu: Miệng đời nghiệt ngã sống sao cho vừa.
– Chà chà….! Quen cả hội trưởng Đường Bảo Nam cơ àk? Em cũng khéo giấu bọn chị quá đấy.- Ngọc Lan tựa lưng vào ghế đánh giá cô em gái tốt của mình.
– Em không cố giấu hai người đâu. Nam ca được coi là anh trai quá khứ em vừa mới tìm lại được thôi.- Quỳnh Trâm buột miệng giải thích. Qua bao dóng giơ cô vẫn luôn có chị em tốt ở bên, chỉ là những lúc họ tra hỏi cô thì chẳng khác gì cực hình cả.
– Anh trai quá khứ hay là người tình cũ?- Ngọc Lan liếc mắt trêu ngươi.
– Quỳnh Trâm cậu làm vậy thì có lỗi với Khải Minh quá.- Anh Thi nhỏ giọng đưa ra ý kiến.
– Tớ có làm gì đâu mà có lỗi, hai người thật khéo tưởng tượng.- Quỳnh Trâm gục đầu xuống bàn học, giải thích với hai người đã mệt như thế này thử hỏi giờ bắt cô giải thích mối quan hệ giữa mình và Nam ca cho đám người ngoài kia thì cô đảm bảo sẽ chết trong vòng 30 phút ngay.
– Người ta nói tình cũ không rủ cũng tới, chuyện em và hội trưởng Nam dễ xảy ra lắm.- Ngọc Lan đưa ra phỏng đoán.
– Trâm, cậu sẽ rời xa Khải Minh để đến bên Nam ca của cậu à?- Anh Thi vẫn một mực tò mò câu trả lời của Quỳnh Trâm.
– Bà nội của tôi ơi, xin cậu đấy. Mau lại đây tớ sẽ nói cho cậu nghe một chuyện.- Quỳnh Trâm kéo tay Anh Thi ra ngoài.
Ngọc Lan khó hiểu nhìn hai cô gái bé nhỏ bỏ lại mình chạy ra ngoài thì thầm to nhỏ. Cô thấy ánh mắt của hai đứa lén liếc về phía cô, một lát sau Anh Thi reo lên khe khẽ, cô nghe thoang thoáng như con bé nói rằng: “Thật vậy không?” Chuyện gì thế nhỉ? Chẳng lẽ chuyện bí mật tới mức phải giấu cô ư? Trong lòng Ngọc Lan đầy nghi hoặc, cô chờ đợi cuộc thảo luận ngầm của hai cô em gái kết thúc. Hai người đó bước vào lớp với vẻ mặt rạng ngời hơn bao giờ hết.
Anh Thi hớn hở mở lời trước.
– Chị à, giờ thì em đã biết Quỳnh Trâm chọn Khải Minh chứ không phải là anh trai quá khứ kia rồi.
– Sao em biết được?- Ngọc Lan không tin hỏi lại.
– Bởi vì anh trai quá khứ kia đã được bọn em xếp…
Câu nói nửa trừng của Anh Thi bị cắt ngang bởi tiếng đánh động hắng giọng của Quỳnh Trâm.
– E hèm!!!- Quỳnh Trâm hú hồn, suýt nữa thì toi rồi.
– Em định nói gì?- Ngọc Lan gặng hỏi.
– Thiên cơ bất khả nộ.-Quỳnh Trâm lắc lắc ngón tay từ chối trả lời.
Ngọc Lan nhìn vào Anh Thi chỉ thấy cô nàng le lưỡi ái ngại rồi quay mặt đi như không có chuyện gì.
Hai đứa này giỏi, dám giấu cô chuyện bí mật, nhất định cô phải tìm cho ra lẽ mới thoả lòng được.Ngọc Lan hậm hực trở lại bàn học làm bài tập. Quỳnh Trâm mang gói kẹo sang bàn Anh Thi ngồi ăn và bắt đầu tính kế hoạch như đã định.
– Cậu nghĩ chị Ngọc Lan và Nam ca của cậu sẽ hợp nhau chứ?- Anh Thi rụt rè hỏi lại.
– Tớ đã tìm hiểu kĩ rồi. Tin tớ đi, hai người nhất định sẽ hợp mà.- Quỳnh Trâm cam kết.
– Vậy thì tớ yên tâm rồi.- Anh Thi cười rực rỡ.
– Sau này mà họ lấy nhau thì tuyệt lắm nhỉ? Cậu là người bên nhà gái, tớ là người bên nhà trai. Hai đứa chúng mình sẽ mặc váy thiên thần tung hoa cho đám cưới của họ. Chị Ngọc Lan vừa là chị gái vừa là chị dâu tớ. Mối quan hệ của chúng ta càng thêm khăng khít hơn.- Quỳnh Trâm chống má bắt đầu mơ tưởng tới chuyện tương lai. Viễn cảnh đám cưới như hiện ra trước mắt cô vậy.
– Đúng vậy, tớ sẽ có một anh rể tốt. Tuyệt thật.- Thì ra không chỉ có mình Quỳnh Trâm mơ mộng mà ngay cả Anh Thi cũng bắt đầu mơ tưởng rồi.
– Vì tương lai tươi đẹp như đã định, chúng ta phải cố gắng.
– Quyết tâm! Ô zê…!
Hai cô nàng đập tay bắt đầu hợp tác. Ngọc Lan bị bơ cảm thấy ấm ức vô cùng, không biết trong đầu của hai đứa tiểu quỷ lém lỉnh kia đang mưu kế cái gì nữa đây?
————–!!!!!!!————
~Bữa tối.
Quỳnh Trâm đã mất công trông nom trong vòng hai tiếng để cho ra đời một con gà hầm ngon đúng kiểu, lâu lâu cũng phải bồi bổ thêm cho mình thì mới có sức chống chịu với sóng gió cuộc đời chứ. Sau một quãng thời gian kì cạch nấu nướng thì bữa tối của cô với một nồi gà hầm ở giữa, xung quanh thêm vài món phụ và vài món rau nữa. Đối với cô một bàn thức ăn này đã rất tuyệt rồi, đợi Khải Minh xuống cô không thể chờ đợi thêm nữa bắt đầu cầm đũa lên ăn.
Khải Minh hoảng với tốc độ ăn của cô, cứ như cô bị bỏ đói mấy hôm rồi vậy. Nhớ tới dáng vẻ mềm mại e thẹn của cô khi cùng tên hội trưởng kia ăn cơm khác hoàn toàn với bây giờ. Chẳng lẽ dáng vẻ mềm mại đó cô chỉ thể hiện trước mặt tên kia còn trước mặt anh thì không, chẳng có chút ý tứ con gái gì cả. Nghĩ tới điều này máu ghen lại sôi trào, món ăn thì ngon thật anh cũng rất đói nhưng tâm trạng không vui anh nuốt không có trôi.
Khi ăn đã hết một phần thức ăn rồi Quỳnh Trâm mới để ý người đối diện không hề động đũa chút nào từ suốt bữa ăn tới giờ. Cô tạm ngưng động tác nhìn lên thì thấy Khải Minh nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Vì sao nhỉ? Thức ăn ngon trên bàn thì không ăn, mắc mớ gì muốn ăn cô.
– Mặt tôi có dính gì sao?- Cô hất hàm hỏi anh.
– Có dính đấy, lại đây tôi lau cho.- Khải Minh chỉ chỉ tay lên mặt cô.
– À vậy sao?- Quỳnh Trâm ngây thơ tin là thật nhổm người dậy chống tay lên bàn xích gần anh một chút.
Khải Minh chỉ chờ có vậy anh đưa tay ra nhéo vào má cô.
– Ai…a….au….!
(Yul: Giọng chị bị biến tấu, chứ thực ra chị muốn nói là “aiza đau”😂)
Khải Minh cứ nhéo má Quỳnh Trâm như vậy cho tới khi cô đánh vào tay anh, mắt cô đã rớm nước mắt rồi anh mới buông tay ra.
– Khải Minh đáng chết, tôi sẽ không bao giờ tin lời anh nói nữa…huhu….- Đau chết mất. Quỳnh Trâm vừa xoa má vừa thút thít.
– Cô cũng biết đau ư? Tôi tưởng da mặt cô dày lắm cơ.- Khải Minh thản nhiên lấy khăn lau đi những vết dầu mỡ bám trên tay mình.
– Tôi là người chứ có phải vật vô tri vô giác đâu mà không biết đau.- Cô sụt xịt nhìn anh oán trách.
– Thế mà tôi cứ tưởng mặt cô dày quá nên có thể chống chịu được những lời bàn tán của mọi người về chuyện hồi trưa.- Vừa là vô tình vừa là cố ý nhắc nhở cho cô nhớ.
Này, không phải chứ? Anh ta vẫn còn thù chuyện cô “cắm sừng” anh ta ấy hả. Thế nên mới trưng bộ mặt thối ra cho cô xem còn nhéo má cô đau vậy. Quá đáng hết mưa rồi đấy.
– Đối với những lời bàn tán kia tôi không quan tâm. Quan trọng là tôi chẳng làm gì sai cả.- Cô nhún vai thờ ơ nói, lại tiếp tục xé gà trong nồi ăn.
Cái vẻ mặt thờ ơ của cô làm Khải Minh cho rằng cô đã ngầm thừa nhận mối quan hệ với tên hội trưởng kia nên khi mọi người lời ra lời vào cô mới không có ý kiến gì. Tức tối vì không có gì xả giận, lại nhìn cô ăn uống vô tư hồn nhiên, đôi má phúng phính dễ thương một bên đỏ do anh nhéo hồi nãy vẫn còn in dấu. Được rồi lần này đừng có trách anh vũ phu nha, đã chót nhéo một bên rồi thì nhéo nốt bên nữa cho nó cân. Nghĩ là làm Khải Minh đứng bật dậy đưa tay lên nhéo nốt bên má còn lại.
(Yul: Chết cười với anh thôi😂😂😂)
Quỳnh Trâm bị nhéo đau giật này mình bỏ cái đùi gà đang gặm trên tay xuống.
– Dương…. Khải….Minh…..anh có biết trời đánh còn tránh miếng không?- Cô hét lên từng tiếng, hai lần bị nhéo má, đau muốn chảy nước mắt tèm lem đây này.
– Tôi không biết, ai kêu má cô nhéo rất thích.- Anh tuỳ tiện bày ra một lí do.
– Nhéo thích lắm phải không? Vậy để tôi cũng nhéo má anh xem có thích không?- Quỳnh Trâm bắt đầu đưa tay lên, cô nhất định không tha cho anh ta.
– Chớ dùng bàn tay đầy dầu mỡ của cô chạm vào tôi. Lát nữa tôi còn phải đi tán gái đấy.- Khải Minh giật lùi về phía sau tránh tay Quỳnh Trâm.
Tán gái hả? Để cô cho anh ta khỏi đi tán luôn. Cứ thế cô chạy đuổi theo anh, phải làm cho người anh ta dính đầy mùi thức ăn cô mới hả dạ.
Khải Minh chạy mải miết, cô đuổi theo nhiệt tình. Anh vờn cô né, nhìn rất buồn cười. Vừa chạy Khải Minh còn phải quay đầu lại xem bàn tay ma chảo của Quỳnh Trâm có dán lên người mình không và còn muốn trêu ngươi cô nữa? Vô tình anh không để ý liền bị đâm sầm vào cámh cửa bật ngược lại ngã xuống sàn nhà, cả đầu ong ong, anh nhăn mày giữ đầu day day.
Quỳnh Trâm đứng đó cười ngặt nghẽo, quả báo nha, ai bắt anh ta động tới cô làm gì bây giờ lại chính mình bị đau hơn. Cô hả dạ vô cùng, thích trí cười to hơn khi thấy anh gặp nạn.
– Ken….!!!!
Ố? Quỳnh Trâm ngừng cười. Tiếng ai vậy? Ở đây chỉ có mình cô và Khải Minh thôi mà. Cô liếc liếc ngó ngó xem xung quanh tìm kiếm cho tới khi bà Hoa chạy xồng xộc vào nhà thì mọi thắc mắc của cô mới được giải tỏa. Bà chủ tôn kính cử cô ghé thăm con trai cưng? Hẳn là vậy đi, cũng trùng hợp đúng lúc anh ta ngã ha.
Với bộ dạng gà mẹ bảo vệ con bà Hoa chạy tới chỗ Khải Minh.
– Ken con không sao chứ? Đầu của con…. Có bị đau không? Có thấy choáng không?
Một loạt câu câu hỏi đánh dồn dập xuống. Khải Minh không kịp trả lời còn Quỳnh Trâm thì há hốc miệng. Chỉ là ngã bình thường thôi có cần thiết phải hỏi dồn vậy không?
– Con ổn mà.- Khải Minh chống đỡ đứng dậy, đều tốt, đầu hơi choáng chút thôi.
– Chúng ta mau đi bác sĩ thôi, đầu của con bị va đập vào vật cứng thì sẽ ảnh hưởng. Đi, để mẹ gọi tài xế chở con.
Nói từ đầu đến cuối lặp đi lặp lại cũng chỉ là chữ “đầu” Khải Minh bắt đầu thấy nghi vấn về sự cuống quýt của mẹ mình. Dù biết thường ngày mẹ cũng lo lắng cho anh nhưng không đến nỗi như thế này. Với cái đầu thông minh phân tích từng yếu tố nhỏ, Khải Minh đã biết mình nên làm gì. Anh vờ ôm đầu kêu rên.
– Mẹ! Con đau đầu quá!
– Ken con đùng dọa mẹ, chúng ta tới bệnh viện- Bà Hoa hốt hoảng lục điện thoại trong túi.
– Không! Con không muốn đi bệnh viện, mẹ đưa con lên lầu nghỉ ngơi.
– Được được, chúng ta không đi nữa, mẹ đưa con lên lầu.- Bà Hoa thương xót Khải Minh liền chiều theo ý con trai.
Khải Minh được mẹ dìu lên phòng Quỳnh Trâm không biết làm gì cũng theo ngay sau hai người.
– Cô mau đi nấu gì đó cho con trai tôi ăn. Đợi lát nữa tôi sẽ tính tội của cô sau.- Bà Hoa quay lại lườm cô như kẻ thù.Một phút sau lại quay nhìn Khải Minh cưng nựng dỗ dành như con nít.
Bất đắc dĩ a…. Quỳnh Trâm không nghĩ là mình có tội để chịu phạt nha. Cô đâu có xô anh ta ngã, vậy thì tại sao mọi tội lỗi lại đổ lên đầu cô. Một người mẹ thương con thái quá, chẳng cần biết đúng hay sai, ôsin nhỏ bé như cô đành an phận đi nấu cháo rồi chờ chịu phạt thôi.
************~~~~~************
Khải Minh vừa đặt lưng xuống giường bà Hoa đã vội tục tìm trong tủ ra một mớ thuốc, bà rót một cốc nước và đưa cho anh khoảng chục viên thuốc đủ loại.
– Ken ngoan, mau uống hết chỗ thuốc này đi.
– Con không uống!- Khải Minh ngoảnh mặt ra phía cửa sổ nhìn ngoài trời.
– Tại sao?- Bà Hoa ngạc nhiên hỏi.
– Mẹ muốn con uống những viên thuốc mà không rõ bệnh gì, hay mẹ muốn con mỗi tháng phải đi tới bệnh viện để đối diện với nỗi sợ hãi của mình. Tất cả là vì lí do gì đây?- Khải Minh gắt lên nhưng anh vẫn không hề quay mặt lại. Thật xin lỗi mẹ yêu nha, vì muốn moi thông tin từ mẹ con đành lòng làm mẹ đau lòng chút xíu vậy.
– Khải Minh con đừng nghĩ linh tinh. Mẹ làm mọi việc cũng chỉ vì con thôi.- Bà Hoa khẩn thiết nói với con trai.
– Mẹ, con đã 18 tuổi rồi. Mẹ có nghĩ tới việc nói cho con nghe tất cả sự thật không?- Khải Minh quay lại đối diện với mẹ mình nghiêm túc hỏi.
– Không…không có gì để nói cả.- Bà Hoa vội né tránh ánh mắt của con trai. Chuyện quá khứ bà không muốn nhắc tới chút nào.
– Mẹ không nói cũng được. Từ nay trở đi mẹ không cần phải lo lắng hay để ý tới con làm gì,sống hay chết thì cứ mặc kệ con đi. Bệnh viện con cũng sẽ không bao giờ bước chân vào nữa.- Khải Minh tuyên bố thẳng thừng.
– Không…!!!! Mẹ đã suýt mất con một lần rồi, con tuyệt đối không thể mất con thêm lần nữa. Nếu con muốn biết sự thật mẹ sẽ nói cho con nghe.
Bà Hoa vội nắm chặt tay Khải Minh như sợ cậu biến mất vậy. Con trai cưng vẫn là quan trọng nhât Đến mức này không thể giấu được nữa bà Hoa đành phải nói cho anh nghe tất cả về vụ tai nạn 10 năm trước, về quãng thời gian cướp anh từ tay thần chết vất vả và khó khăn biết nhường nào.
– Chuyện là vậy đó, con hài lòng chưa?
– Chẳng trách trong mơ con lại thấy cảnh ô tô lao về phía mình. Còn một cô hé luôn miệng gọi tên con nữa.- Khải Minh đã phần nào hiểu được bí ẩn của những giấc mơ kia rồi.
– Con đừng bao giờ nhắc tới con nhỏ đó nữa, nếu không phải tại con nhỏ đó con đã không phải sống chết ngang bằng như hồi đó rồi.- Mỗi lần nhắc tới con nhỏ đáng hận đó là bà lại muốn sôi máu băm vằm nó ra cho hả giận.
– Con sẽ không nhắc, mẹ đừng giận nữa. Xem mẹ tức giận chẳng xinh đẹp chút nào.- Khải Minh nịnh nọt.
– Con chỉ được cái thế là nhanh.- Bà Hoa nguýt con trai.
Khải Minh trở về vẻ bất cần đời như thường. Anh đã biết những gì cần biết. Nhưng còn cô gái kia là lí do khiến anh phải tranh giành sự sống giống như mẹ đã nói thì nhất định anh sẽ tìm ra cô ta và đừng mong anh tha thứ. Anh phải cho cô ta nếm đủ những gì anh phải chịu. Cứ chờ xem.
Bất giác Khải Minh liếc về bức tranh trong góc phòng. Ai sẽ là cô gái may mắn được anh quan tâm đây? Thật mong chờ ha…!!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN