Nếu ngày đó anh không gặp em !!! - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Nếu ngày đó anh không gặp em !!!


Chương 13


Tiếng bắn những quả pháo hoa đầu tiên của đêm giao thừa là đêm có lẽ hạnh phúc nhất của đời tôi .

Tôi và em trở về lúc 1h30 sáng khi chiếc chân giò vẫn còn để ngoài sân , và may mắn sao là nó vẫn còn .

Tôi đuổi em vào nhà cho đỡ lạnh rồi làm nốt mọi việc năm xưa mẹ tôi thường làm , nhớ lại thời đó tôi lại có những niềm vui , nỗi buồn khó quên

– Anh ơi ! Anh còn làm gì ngoài đó vậy ! Bộ không thấy hả ?

– À , đây anh vào liền đây .

Ừ nhỉ tôi còn có Mai mà , còn có em ở bên cạnh mà . Với tôi thì chỉ cần có em là đủ 🙂

– Đi ngủ thôi anh buồn ngủ quá rồi !- Mai ngáp dài ngáp ngắn trông như con mèo

– Ừm anh cũng buồn ngủ lắm rồi !- Tôi cũng chả kém cạnh gì cả

– Ơ ! nhưng mà có 1 cái giường thì …

– Ngủ chung chứ sao , em nghĩ anh thèm làm gì em à!

– Ai biết đâu được anh làm gì em !

Trông em có vẻ Lo lắng tôi đành dỗ dành em

– Anh thương em lắm , anh làm sao mà làm vậy được .

– Em không biết , nhỡ đêm anh lại quấn quá làm bậy thì sao , anh xuống đất mà ngủ đi .

– Anh cứ leo lên đấy giường của anh mà

Tôi bắt đầu cù nhây

– Xuống nhanh , xuống , anh mà không xuống em đạp anh lao đầu xuống đất giờ .

Tôi cứ nằm lì trên giường , 1 lúc em chả làm gì được nên đành mặc tôi nằm đó em.Nửa đêm thức giấc thì chỗ nằm nó lại thay đổi 180 độ các bạn ạ . Hiện giờ thì em đang nằm gối đầu lên tay tôi , chân gác qua eo tôi , tay gác qua mặt tôi . Mỏi cổ với tư thế , tôi đành xoay nhẹ người , chỉ có hơi động 1 tý mà em nhăn mặt rồi rên ư ử như đứa trẻ đang ngủ ngon bị làm phiền , đành nằm im cho em gác.

Sáng mai chắc rụng mất

Vừa mới sáng ra khi tôi mở mắt ra thì em cũng vừa mới mở mắt , nhìn xuống dưới tay tôi đang để chỗ không nên để. Giật mình giụt tay lại nhưng em đã đạp tôi văng xuống đất rồi mắng ôi bằng tất cả những gì phải mắng, tôi té thẳng ra ngoài ghế đang gốc cây hồng ngồi cho lành nhà , Mới mồng 1 mà đã

Được 1 lúc em theo tôi ra ngoài , ngồi đối diện với tôi , hỏi lí la lí nhí :

– Hôm qua anh có làm gì em không vậy ?

– Không anh có làm gì đâu , mà nếu anh có làm gì em phải biết chứ

Như chưa hết được sự tức giận em lại nổi đóa lên

– Thế sao sáng nay lại như thế , với lại em đã không cho anh ngủ chung rồi , em biết ngay sẽ như vậy mà

Thấy em sắp bắt đầu có vẻ rớm nước mắt tôi lại tự trách bản thân .

– Anh xin lỗi , anh cũng chả biết sao nữa , lúc anh ngủ chắc chỉ là không may

Em đáp lại mà như mắng tôi

– Không may cái gì mà không may , Anh nói cho tôi biết , anh bóp vú bao nhiêu con rồi?

– Haaaaaaaaả ?

– Trả lời nhanh , hả hẩm gì ! – Vừa nói em vừa quang cái túi chè lên người tôi

– Chưa , anh chưa hề làm vậy với anh cả , chỉ là hôm qua anh

Chưa nói hết lời , thấy em đi thẳng vào bếp, tôi có cảm giác chẳng lành đang thắc mắc không biết em sẽ làm gì tôi thì thấy em vác cây chổi chạy từ trong bếp chạy ra . Tôi không còn suy nghĩ nào ngoài việc chạy , tôi chạy thẳng lên trên phòng khóa trái cửa lại . Em cứ đứng ở ngoài dọa nạt tôi .

– Anh có mở cửa ra không thì bảo

Tôi nằm trong im re không dám nói câu gì , tôi nghĩ 1 lúc em sẽ tha cho tôi thôi , được 1 lúc không thấy tiếng gì bên ngoài tôi nghĩ em đã chán bỏ đi rồi. Tôi mở cửa ngó đầu ra thì ăn cả cái chuôi chổi vào đầu , đau thấy mẹ

– Lần sau bỏ cái thói đê tiện đấy đi nhá!

– Anh đã bảo là anh không cố ý mà !- vừa nói vừa xoa đầu

– Không biện minh , xuống đánh răng rửa mặt đi , em nấu cơm rồi ra ăn nữa chứ

Món ăn mà Mai nấu thì không cần phải bàn cãi rồi , so sánh với tôi thì như là cậu học sinh lớp 1 với học sinh lớp 12 🙂

Vừa ăn vừa im lặng không dám nói gì , sực nhớ ra 1 chuyện tôi liền nói với em ,

– Em xin phép mẹ em mà mẹ em đồng ý cho em về đây luôn hả , rồi còn ở nhà thì sao .

Em lặng im 1 lúc mới dám trả lời .

– Dạ , em xin mẹ rồi mà mẹ em lúc đầu không đồng ý , em mè nheo mẹ mãi cũng chẳng được

– Rồi sau đó sao

– Em khóc , hihi

– Nước mắt của em có quyền lực nhỉ

– Chuyện !- Em cười tít mắt

– Anh không khen đâu mà ra vẻ thế . Rồi tính khi nào về

– Ủa , khi nào anh về thì em cũng về .

– Ah không về , anh ở đây luôn .

– Thế thì em cũng ở đây chả về nữa .

Chịu thua cái tính cách của em luôn , vô tư hết chỗ nói.

Đôi khi tôi thấy vô cùng sợ em , nhất là dạo gần đây tôi thấy em ghê ghê thế nào ấy

Hôm khi đi trong hành lang tôi có lụm được 1 thỏi son , tôi nghĩ chắc chỉ của em chứ chả của ai , đang tiện không có cái gì tô cái cành đào , tôi đành quệt tạm vài đường cho đẹp , ai ngờ đâu em thấy , em hét lên như cháy nhà rồi lao thẳng vào giật lấy thỏi son , nhưng tôi tô hết gần phân nửa .

– Thôi có gì đâu mà khóc , anh mua lại cho em thỏi mới là được chứ gì

– Không thèm , để anh lại đi tha 3 cái thứ vớ vẩn về à , lần sau đừng bao giờ động vào đồ mĩ phẩm của em nữa

Rồi em dỗi tôi cả mấy ngày tết trời , không thèm nói chuyện với tôi luôn . Đến lạ .

Tới tận bây giờ mới biết cái hôm em để tôi ngủ cùng phòng với em là do em sợ ma các bạn ạ =))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN