Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất
Chương 113: Bóng đèn 2
“Anh nói đi, tôi nghe đây…”
Lê Gia Tuệ ánh mắt nheo lại, nhếch khóe môi cười bắt đầu nói chuyện chính.
“Là như thế này…”
Lê Gia Hào nghe hắn nói, trên mặt không lộ một chút cảm xúc nào nhưng Lê Xuân Trường đứng tại đó lại có thể cảm nhận 1 được áp xuất không khí trong phòng giảm xuống thấp đến đáng sợ, đè ép lồng ngực khiến cậu muốn hôn mê luôn tại chỗ.
“Được… cứ như vậy đi. Anh muốn làm thế nào tôi không quan tâm, ba cũng đã nói rồi dự án lần này để anh hoàn roàn quyết định. Nhưng tôi nói trước, nếu anh có ý định không an phận, vậy thì đừng có trách tôi không nương tình…”
“Được thôi… lần này anh đây cũng sẽ tranh thủ thời cơ nắm thật tốt cơ hội để chứng minh thực lực của mình… chú cứ 2 yên tâm ngồi mà nhìn thành quả của anh đi. Đến khi đó chỉ mong rằng chú sẽ có thể để anh đây tới tổng bộ san sẻ một phần gánh nặng trên vai chú…”
“Tôi mỏi mắt mong chờ…”
“Haha…”
Lê Gia Tuệ cười lên một tràng cười thật dài, nhìn Lê Gia Hào ý vị sâu xa… rồi đứng dậy muốn rời đi.
Mạc Vân Anh đứng mộ bên nhìn thấy Lê Gia Tuệ muốn rời đi, thì vội vàng nói.
“Hôm nay chọn ngày không bằng gặp dịp, không biết có thể mời Lê tổng đây dùng bữa được hay không?”3
Vừa nói ánh mắt cô ta tràn đầy mong chờ mà nhìn Lê Gia Hào khẽ chớp chớp. Lê Gia Tuệ đứng bên nhịn chẳng được cũng nói xen vào.
“Đúng vậy, đã lâu chúng ta chưa có cùng ăn một bữa cơm rồi, chi bằng hôm nay có người đẹp mở lời chúng ta cũng không nên từ chối…”
“Không được…”
Lê Gia Hào thẳng thắn không cần suy nghĩ mà từ chối. Điều này không ngoài suy đoán của Lê Gia Tuệ, nhưng lại khiến Mạc Vân Anh không cam lòng, sốt sắng, nói.4
“Tại sao?”
“Tôi đã có hẹn ăn cơm cùng người yêu rồi…”
Lê Gia Hào nói, khi nhắc đến ai đó, ánh mắt anh còn hiện lên vài tia nắng ấm ôn nhu. Cái này càng khiến Mạc Vân Anh không muốn từ bỏ, cô ta cố nở ra một nụ cười, nói.
“Vậy anh có thể hẹn cô ấy đến, chúng ta cùng nhau dùng bữa là được mà.”
“Đúng vậy…”
Lê Gia Tuệ bên cạnh cũng đã có chút hứng thú nhìn Lê Gia Hào, nói. Mạc Vân Anh, liếc anh ta một cái, ánh mắt có một tia cảm kích xẹt qua. Lê Gia Hào nhanh nhậy bắt được 5 khoảnh khắc này, trong lòng trầm xuống một phần, cười lạnh, nói.
“Rất tiếc chúng tôi không muốn thắp đèn, mong hai người thông cảm…”
Đã nói đến mức này thì hai người Mạc Vân Anh cùng Lê Gia Tuệ cũng không thể nói gì thêm, đành phải rời đi.
~~~~~~~~
“Anh Sơn cũng ở đây sao? Thật trùng hợp quá…”
Trần Thanh Trúc cùng Lê Gia Hào vừa vào đến cửa nhà hàng thì Trần Thanh Trúc nhìn thấy Trần Nhất Sơn cách đoa không xa, liền xoay sang nói với Lê Gia Hào.6
Lê Gia Hào nhìn theo hướng Trần Thanh Trúc chỉ, nhìn thấy Trần Nhất Sơn đang đi về phía bên này, thì cũng nắm tay cô đi tới.
“Hào… Trúc… không ngờ lại gặp hai người ở đây… hai người tới dùng bữa sao?”
Trần Nhất Sơn vừa đi tới vừa cười, nói. Lê Gia Hào đi tới vỗ vỗ vai Trần Nhất Sơn, cũng cười, nói.
“Đúng vậy… cậu cũng tới dùng bữa hay sao?”
“Ừ… tới xem mắt thì đúng hơn, nhưng chưa kịp ăn uống gì người ta đã đi mất rồi…”
Trần Thanh Trúc nghe Trần Nhất Sơn nói vậy thì có vẻ thoáng kinh ngạc, đưa mắt nhìn một lần từ trên xuống dưới anh ta, nói.7
“Anh không đùa đấy chứ? Cô gái nào mà lại đi từ chối anh vậy, thật là không có mắt nhìn mà…haizzz… anh yên tâm đi rồi anh sẽ gặp được một nửa của mình mà thôi, chỉ là cô ấy bị lạc đường nên chưa có tới, anh chịu khó đi tìm và chờ cô ấy một chút vậy…”
“Haha… cô Trúc thật vui tính, nhưng bất quá có những lời này của cô tôi cảm thấy tự tin với bản thân mình hơn rất nhiều rồi…”8
“Vậy thì tốt… nếu anh chưa có ăn thì cùng ăn đi…”
“Tôi sợ mình sẽ làm bóng đèn…”
Lê Gia Hào nghe Trần Nhất Sơn nói thì đấm vào vai anh ta một cái, nói.
“Cậu nói cái gì vậy hả? Chúng ta là gì chứ… cùng ăn đi…”
Trên bàn ăn không khí vô cùng thoải mái, Trần Thanh Trúc nhìn Trần Nhất Sơn, đột nhiên hỏi.
“Anh Sơn, dạo này vẫn tốt chứ? Sao nhìn anh có vẻ mệt mỏi vậy?”
Trần Nhất Sơn đưa tay sờ trán mình thở một hơi, nói.
“Cũng không có gì, chỉ là chuyện gia đình mà thôi…”
“À…”
Trần Thanh Trúc khẽ à lên một tiếng, ánh mắt khẽ đảo một vòng.
Lê Gia Hào bên cạnh nhìn Trần Nhất Sơn, nói.
“Vừa nãy em gái cậu tới tìm tôi đưa thiệp mời lễ mừng thọ của ông nội cậu. Tôi còn đang thắc mắc đây…”
Trần Nhất Sơn khẽ nhún nhún vai, cười khổ.
“Có gì lạ đâu, ông nội tôi đang nhắm tới cậu làm cháu rể đó…”
(Còn tiếp)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!