Ánh Trăng Đoạt Mạng
Quyển 1 - Chương 2: Dải lụa trắng
Tôi đứng bên dưới khu ký túc xá nhìn chằm chằm lên trên những tầng lầu cao, tôi không biết tại sao mình lại làm như vậy, giống như có thứ gì đó cuốn hút tầm nhìn của tôi, nhưng mà thứ kia là gì?.
Cành cây điệp chốc chốc lại gõ nhẹ vào mặt kiếng cửa sổ, thanh âm khe khẽ mà âm vang như thể tiếng gõ mỏ, một tiếng hát du dương đột ngột vang lên, thanh âm trầm ấm mà đau đớn, tuy nhiên tôi không nghe rõ lời, hình như có chút giống tiếng than khóc.
Một mảnh lụa trắng bay lững lờ trong không trung, rồi vô tình rớt xuống trước mắt tôi.
“Máu”.
Dưới ánh trăng sáng, những giọt máu đỏ tươi hiện lên trên tấm lụa trắng, tôi định lụm lên coi thử thì có ai đó kéo về sau.
“Bạn Võ Phúc, bạn Võ Phúc”.
Tiếng Từ Dĩ khe khẽ vang lên bên tai, tôi giựt mình một cái tỉnh dậy, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy toàn bộ căn phòng chìm vào giấc ngủ.
“Sao vậy? Để mình đoán thử nha! Bạn vừa gặp ác mộng phải hôn?”.
Từ Dĩ hấp tấp hỏi, hắn nhìn tôi với ánh mắt tự tin, tôi khẽ thở dài rồi gật đầu, đáp “Phải “.
“À, giờ này bạn chưa ngủ mà trèo lên giường mình để làm gì?”.
Sau khi lấy lại tinh thần, tôi liền nghi hoặc hỏi cậu ta, Từ Dĩ cười khẩy rồi trả lời ” Rủ bạn đi bắt ma”.
“MA?”.
Tôi vô ý la lớn lên, nhưng may mắn Từ Dĩ đã ngay lập tức bụm miệng tôi lại, hắn “suỵt” một tiếng rồi nói “Im lặng, bộ bạn muốn cho cái tên Lý Hoành biết hay sao? Tới lúc đó, cả bọn sẽ không thể hành động”.
“Cả bọn?”.
Tôi mắt bự mắt nhỏ nhìn chằm chằm cậu ta mà hỏi, Từ Dĩ cười khì khì, đáp “Bạn Tống Nhựt cũng đi nữa!”.
“Gì mà rủ rê lâu vậy?”.
Phía dưới, giọng của Tống Nhựt hằn học vọng lên, Từ Dĩ vội vàng cúi đầu xuống đáp “Đợi xíu!”.
Nói rồi cậu ta quay sang tôi, nói “Đi thôi”.
Chúng tôi theo sự hướng dẫn Từ Dĩ mà âm thầm bước ra khỏi phòng, rồi dùng chìa khóa mà Từ Dĩ chôm được mở cổng ký túc xá.
Sau đó men theo vách tường tiến tới môt cánh cổng cũ đã rỉ sét của trường đại học Y Dạ Nguyệt, Tống Nhựt xô một cái đã mở ra được.
Dưới sân trường đại học Y Dạ Nguyệt, ba thân ảnh đang cầm điện thoại dò đường, cả ba đi khẽ và rất khẽ.
Đêm nay không có trăng sáng, chỉ có ngọn gió lạnh lẽo chốc chốc lại thổi ùa qua chúng tôi, tôi khẽ run, than thở “Tía ơi, nếu biết ngoài đây lạnh như vầy, mình đã quấn luôn cái mền rồi”.
Tống Nhựt cười khì khì, nói “Ây da, trùm mền ra ngoài đây chắc chắn sẽ hù chết người ta đó!”.
“Suỵt, hai bạn nói nhỏ thôi!”.
Từ Dĩ vừa nói vừa ra hiệu, nét mặt cậu ta trở nên nghiêm túc kỳ lạ, suỵt thêm vài tiếng nữa rồi nói “Phía bên kia là khu vực tiêu bản, âm khí của nơi đó tràn ra đây mới cảm thấy lạnh vậy thôi, đây được kêu là thánh địa kinh dị của các trường đại học y”.
Cậu ta nói chuyện như thể đang giảng dạy triết lý, ánh mắt lạnh lẽo đột nhiên liếc chúng tôi một cái thật kinh dị.
“Ê, tụi mình về được rồi, lạnh quá mình sắp đóng băng rồi nè”.
Đi thêm một đoạn nữa, cảm thấy càng lúc càng lạnh, tôi vội ngỏ ý, Từ Dĩ nghe thấy câu nói liền quay lại nhìn tôi, ánh mắt hắn có chút mừng rỡ nói “Tới phòng lưu trữ hội họa rồi, mà muốn đi về sao? Quá trễ rồi chàng trai!”.
Tôi giựt mình, chiếu đèn pin điện thoại về phía trước, một khu nhà nhỏ nhỏ được xây dựng bằng gạch và hồ, bên ngoài có quét đại khái một chút nước sơn tường màu kem, mấy cánh cửa kiếng đều được đóng kín.
“Vậy đây chính là nơi tụi mình hành động sao?”.
Tôi tỏ vẻ e ngại nhìn chằm chằm hai người kia mà nói, Từ Dĩ cười khẩy một cái, đáp “Các tiền bối đều hay nói các chuyện ma quỷ đều bắt nguồn từ phòng lưu trữ hội họa này lúc nửa đêm, mấy khi tụi mình có dịp tới đây vào lúc khuya khoắt như vầy, bạn hổng muốn vào tận nơi, coi thử thực hư ra sao à? Đừng sợ, đừng sợ! Trong hàng chục chuyện ma, có ai chết trong phòng lưu trữ hội họa này đâu? Đêm nay tụi mình phải khám phá cái bí ẩn ma quỷ này! Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, với lại bây giờ là thế kỷ 21 rồi, không lẽ tụi mình còn mê tín sao?”.
Tôi cười cười với cậu ta, thì ra đây chính là câu dẫn dụ mà cậu ta làm với Tống Nhựt, vì vậy mới khiến Tống Nhựt hùa theo, nhưng mà nó vô dụng với tôi.
“Không, hai bạn thích thì vào trong đi, mình ở ngoài đợi”.
Tôi nghiêm túc nói, Từ Dĩ im lặng, còn Tống Nhựt vỗ vai tôi vài cái, khuyên “Mình nói cho bạn nghe, thực ra tụi mình chỉ muốn tìm ra sự thật, bộ bạn không nghĩ việc mê tín dị đoan như vầy sẽ khiến cho xã hội mục nát sao? Tin mình đi, hiện tại tụi mình đang tìm ra thực hư của tin đồn kia!”.
Cậu ta càng nói tôi càng cảm thấy không nên tin, định làm thinh quay về thì Từ Dĩ bất chợt kéo tay tôi lại, nói “Thôi nếu bạn Võ Phúc muốn ở ngoài đợi cũng được”.
Từ Dĩ nói xong liền nháy mắt với Tống Nhựt một cái rồi cả hai mở cửa phòng lưu trữ hội họa mà bước vào trong, thanh âm cửa vang lên nghe mà rợn người.
Hai người kia xù xì cái gì đó rồi khe khẽ đóng cửa lại, tôi bước tới bước lui quan sát một chút, lúc này mới phát hiện ra cửa vào phòng lưu trữ hội họa có dáng cái thứ gì đó rất kỳ lạ. Hình như là bùa chú.
Tôi nghe người ta nói rằng những nơi xuất hiện bùa chú dán bên ngoài cửa, đều có vấn đề, chứ không ai rảnh rỗi mà làm như vậy hết, nhất định là muốn phong ấn thứ đáng sợ gì đó, thực sự tôi không biết nên tin vào cái này không nữa.
“Tít tít”.
Cái điện thoại báo hiệu pin sắp hết, tôi nghi hoặc nhìn vào chỉ số pin, bởi vì tôi có thói quen trước khi khi ngủ sẽ sạc pin, tính từ lúc nãy tới giờ cũng chỉ xài đèn pin thôi, làm gì hết nhanh như vậy.
Đang suy nghĩ thì ánh đèn chớp chớp vài cái rồi tắt luôn, để lại một vùng tối thui, ngọn gió vô tình thổi hơi lạnh từng đợt liên tục vào người, khiến tôi co rúm lại.
“Nè, cậu kia”.
Một thanh âm lạnh lẽo vang lên, tôi ngay lập tức quay về sau, mơ hồ trong vùng tối hiện ra một thân ảnh, nếu không phải hắn mặc đồ sinh viên của trường, tôi đã la lên rằng mình gặp phải ma rồi.
“Sao giờ này cậu còn ở đây? không biết là khu vực này cấm tới vào ban đêm sao?”.
Giọng nói của hắn có chút nghiêm túc pha lẫn với lành lạnh như thể hù dọa người ta, tôi nhíu mày hỏi ngược lại hắn “Anh nói là không cho ai tới đây lúc nửa đêm? vậy hiện tại hổng phải anh cũng ở đây sao?”.
Hắn im lặng nhìn tôi một cái, ánh mắt của hắn khá lạnh, coi bộ cũng chẳng phải người tốt lành gì, bày đặt ra đây dạy dỗ tôi.
“Sao rồi, hổng phải anh cũng muốn vào đó, coi thử thiệt giả của tin đồn ma quỷ đang lan truyền trong trường đại học này hay sao?”.
Tôi nói một hơi, khiến hắn im lặng, ngưng lại một chút định bỏ đi chỗ khác thì hắn lên tiếng “Nơi đây có ma đó, cậu cẩn thận một chút!”.
Nói rồi, hắn bỏ đi, cái câu nói đó ý là sao? Tôi nghi hoặc nhìn theo thân ảnh của hắn biến mất trong màn đen.
“Nè bạn Võ Phúc!”.
Từ Dĩ ở phía sau vừa gọi vừa đánh lên vai, khiến tôi giựt mình quay lại, cậu ta nhìn thấy vẻ mặt xanh xao khác lạ của tôi, vội hỏi “Bộ đã xảy ra chuyện gì sao? Sắc mặt bạn khó coi quá”.
“Đừng nói là gặp ma rồi nhe!”.
Không đợi tôi trả lời, Tống Nhựt ở phía sau Từ Dĩ bước tới, châm biếm tôi, sau câu nói cậu ta còn cười khì khì.
“Chắc vậy”.
Tôi thở dài, đáp lại rồi mau chóng chuyển sang họ, hỏi “Còn hai người, có thu hoạch hay là tìm ra sự thật gì chưa?”.
Từ Dĩ lắc đầu nói “Ở trong đó chỉ toàn là tượng thạch cao với mùi sơn dầu cay cay lúc nào cũng lan tỏa khắp phòng lưu trữ hội họa, hễ đặt chân vào trong phòng là ngửi thấy ngay”.
“Còn nữa”.
Tống Nhựt hấp tấp xen vào “Ở trong đó còn có nhang nữa, bạn có thấy kỳ lạ không?”.
Nói thật, chuyện trong phòng lưu trữ hội họa có sơn dầu là điều hiển nhiên, nhưng mà còn nhang thì hơi lạ, phòng lưu trữ hội họa thì đốt nhang để làm gì? không lẽ đốt cho ma sao?.
Tôi vô thức co rúm lại khi một cơn gió lạnh thổi qua, Từ Dĩ hình như cũng có cùng suy nghĩ với tôi liền nói “Nhang thì liên quan tới gì?”.
Tống Nhựt hiểu ý liền thục vào người cậu ta một cái, nói khẽ “Có chuyện gì thì về phòng nói, nơi này không tiện bàn bạc”.
Nói rồi hắn lôi chúng tôi đi, âm thanh của tiếng bước chân khe khẽ vang lên trong đêm tối, cộng thêm câu nói khi nãy của người kia cứ văng vẳng bên tai.
“Bạn Võ Phúc, lại làm sao vậy?”.
Từ Dĩ khó hiểu nhìn chằm chằm tôi, Tống Nhựt bày ra khuôn mặt tối sầm, hỏi “Đừng nói bạn đã nhìn thấy gì rồi?”.
Tôi cảm thấy họ có vẻ sợ hãi, tôi nghĩ không nên nói về chuyện kia ra, không khéo họ còn quyết tâm tìm kiếm, như vậy chẳng phải là tôi đã đẩy họ vào nguy hiểm rồi sao? Cũng vì vậy, tôi lập tức lắc đầu, đáp “Không có gì, chỉ là gió thổi lạnh quá”.
Nói rồi, tôi bước nhanh về khu ký túc xá, bỏ lại hai người kia ở phía sau.
“Cạch”.
Tiếng mở cửa vang lên, tôi cố gắng không gây ra tiếng động, lúc bước tới giường, tôi liếc nhìn sang Lý Hoành một cái, thấy cậu ta vẫn ngủ say mới thở phào nhẹ nhõm, coi bộ cậu ta không hay ho chuyện chúng tôi âm thầm trốn ra ngoài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!