[12 Chòm Sao] Oan Gia Nhà Bên
Chương 1: Ngày đầu tuần
Đến thứ hai tuần này, vẫn một cảnh y chang, vẫn bốn con người đó lại cầm bốn Bản kiểm điểm, đứng giữa hội trường đọc lớn những gì có ở tờ giấy trong tay viết. Kì lạ là đã năm tuần liên tiếp họ bị phạt như thế này nhưng chưa một lần bốn người này phạm phải một lỗi nào đó như lần trước, lần nào lần nấy đều khác lạ, lý do vô cùng phong phú, quả là rất đúng với câu muôn thuở nhạt nhẽo cuối mỗi bản kiểm điểm: “Em hứa từ nay về sau không phạm lỗi này thêm một lần nào nữa.”
“Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Độc lập, Tự do, Hạnh phúc. Bản Kiểm điểm. Em tên là: Nhân Mã, học sinh lớp 11D2..” – Một bạn nữ với mái tóc tém ngang vai, đen nhánh, ánh mắt lấp láy tuy bây giờ rất đỗinghiêm túc nhưng vẫn để lộ ra nửa phần tinh ranh, ma quỉ trong đó – “…Em rất hổ thẹn và thực lòng xin lỗi các thầy các cô, các bạn đồng học khi đã gây ra rắc rối này. Đặc biệt, em gửi lời xin lỗi chân thành nhất của mình đến thầy Nguyễn Văn Hạnh, giám thị nhà trường. Hôm đó, chỉ vì kĩ năng trèo tường kém cỏi của mình mà em đã bị thầy bắt được, do tính ương ngạch em cũng đã cố bám trụ trên song chắn, rồi lại đột ngột buông tay, khiến thầy bị ngã và trẹo chân, bây giờ phải nằm viện. Em cảm thấy rất áy náy và bứt rứt vì sự cố này. Em xin hứa lần sau sẽ không còn tái diễn sự việc này. Em sẽ luyện tập để nâng cao khả năng trèo tường của mình, tuyệt đối sẽ bám trụ thật chắc song sắt và không để thầy bắt gặp. Em xin cảm ơn. Người làm đơn, ký tên…”
Toàn bộ học sinh trong hội trường không nhịn được nên khi Nhân Mã vừa dứt lời thì tiếng cười trong hội trường ngày một lớn. Suốt mấy tuần nay, mỗi khi ai đó trong bốn người đọc xong một bản kiểm điểm là tình trạng này xuất hiện bởi cái sự “thành thật” quá mức trong mỗi bản kiểm điểm. Một số thầy cô giáo lại đồng loạt cau mày khó chịu, một số người thì nén cười đến nỗi khuôn mặt nóng bừng lên. Đáng chú ý là thầy Hiệu trưởng, thầy tuy cao tuổi nhưng ngày ngày vẫn đến trường, quan tâm đến mọi việc trong trường. Nhất là hai năm gần đây, kể từ lúc có bốn học sinh này nhập học, biết bao rắc rối cứ xảy ra không ngớt khiến tần suất xuất hiện ở trường của thầy cũng tăng lên đáng kể.
“..Chiều thứ bảy vừa qua sau khi trốn học, bùng tiết và bị thầy cô tóm tại trận, địa điểm là quán nét XX, cách trường gần trăm mét đi về phía bên phải, em đã cảm thấy vô cùng ân hận và áy náy, đồng thời cũng thấy xấu hổ với bản thân mình. Em xin hứa lần sau sẽ không tái diễn sự việc này hay vào net XX chơi thêm một lần nào nữa. Thay vào đó, em sẽ ráng tìm một quán net khác xa trường hơn để không gây ảnh hưởng đến tiếng tăm của trường. Đồng thời, em cũng xin gửi lời chân thành và sâu sắc đến thầy Nguyễn Văn Hạnh, giám thị nhà trường. Em xin hứa sẽ không lấy tên thầy để đặt tên nick Liên Minh nữa, em sẽ tìm một cái tên khác hay hơn. Em xin cảm ơn. Người làm đơn, Sư Tử, ký tên.”
Một bạn nữ khác lại đứng lên đọc thật to bản kiểm điểm của mình. Nhỏ có dáng người cao ráo, thanh mảnh, khuôn mặt lại thanh tú, tôi mắt đen láy hấp háy nét cười nhưng lại có tỏ ra nghiêm túc nên thật mắc người.Bản kiểm điểm thứ hai sau khi đọc xong cũng một lần nữa khiến toàn bộ hội trường rần rần tiếng cười, ai nấy đều cười nắc nẻ, xiên xiên vẹo vẹo tựa vào nhau để chống đỡ để khỏi bị khuỵu xuống. Nhiều học sinh còn ôm bụng từ nãy giờ, mãi chẳng thể ngưng cười. Còn các thầy cô thì mặt mũi càng trở nên xám ngoét, tối đen lại thêm một phần.
Hai nữ học sinh còn lại người thì dáng vẻ cao gầy, khuôn mặt lạnh đạm và có phần sắc sảo, người thì thấp hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn cong cong hình lưỡi liềm như đang cười, ngây thơ như một đứa trẻ. Hai người cũng tiếp nối đọc hết bản kiểm điểm của mình và tiếng cười cũng vì thế càng khiến tiếng cười thêm đậm, đến cả một số thầy cô ban nãy tuy đã hết sức gắng nhịn nhưng đến cuối cùng vẫn phải lén ở một góc cười cho thoả đáng.
Buổi lễ chào cờ đầu tuần kết thúc nhưng tiếc cười nói của vô số các học sinh vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm. Ai nấy đều đã quen với việc nghe bốn bản kiểm điểm của bốn nữ sinh này đầu tuần nên ít nhiều đã chuẩn bị tâm lý nhưng lần nào cũng đều không nhịn được cười, coi việc nghe bốn bản kiểm điểm như một tiết mục hài kịch đầu tuần, cười thật sảng khoái.
***
“Các em nghĩ hay lắm sao hả mà cười???!”
Ở trong phòng hiệu trường, Cự Giải, Nhân Mã, Sư Tử và Bạch Dương bị gọi lên, đứng thành hành ngay ngắn trước mặt thầy hiệu trưởng. Còn ở bên trái lại là thầy giám thị, người được nhắc cả họ cả tên nhiều nhất trong bản kiểm điểm của bốn người. Mặt mũi thầy giám thị xanh xanh tím tím lại còn đỏ đen lẫn lộn, đủ thấy lúc này thầy tức giận thế nào.
“Các em năm nay cũng đã lớp 11 hết rồi, sao không động não một tý để viết cho tôi một bản kiểm điểm ra hồn vậy hả!?!! Biết những bản kiểm điểm kia thành kịch bản hài kịch thì các em mới yên lòng hay sao!!!!!” – Thầy giám thị càng ngày càng tức, giọng nói càng về sau càng lớn, “mưa” từ miệng thầy cũng văng ra ngày một nhiều khiến cho bốn đứa nhăn mày.
“Thưa thầy, bản kiểm điểm của Cự Giải vô cùng nghiêm túc, tuyệt đối đọc lên không gây lên một tiếng cười nào. Đấy là một bản kiểm điểm tử tế rồi đấy ạ, thầy không thể nói là không có lấy một bản kiểm điểm tử tế..” – Nhân Mã dũng cảm lên tiếng phản bác, ánh mắt rất chi nghiêm túc khiến thầy giám thị phải giật mình không biết nói gì. Lúc sau, khi thầy định phản bác thì thầy hiệu trưởng bất ngờ lên tiếng cắt ngang:
“Thôi, đừng tranh cãi nữa, thầy đi ra ngoài đi, những gì còn lại thì để tôi giải quyết, tôi có đôi điều muốn giảng dạy cho lũ trẻ.” – Vừa nói thầy hiệu trưởng vừa xoa hai bên thái dương, ánh mắt lộ rõ sự mệt mỏi nên thầy giám thị không còn biết nói gì nữa liền quay người bỏ đi.
Lúc đi ngang qua chỗ bốn đứa đứng để ra cửa, thầy giám thị để lộ một bên chân bị bó bột thành một cục to đùng rất lớn, nhìn sơ qua Nhân Mã đã biết là thành quả do mình gây ra. Còn Bạch Dương và Sư Tử lại chỉ chú ý đến dáng vẻ chật vật khi lết đi ra ngoài của thầy, khuôn mặt nhăn nhó cùng ánh mắt lườm nguýt của thầy đối với chúng nó, khiến hai đứa thấy buồn cười khôn tả nên phải gắng nhịn, tay người này bấu lên tay người kia thật đau để khỏi bật cười thành tiếng.Bóng dáng thầy giám thị vừa khuất thì Bạch Dương và Sư Tử đã không chịu nổi mà bật cười thành tiếng, còn Nhân Mã và Cự Giải thì thở phào nhẹ nhõm như vừa trải qua một kiếp đại nạn.
“Mấy đứa cũng thật là.. chơi đùa, quậy phá đến chừng nào mới xong… Phải chăng không muốn để cho ông già này nghỉ hưu, an dưỡng tuổi già hay sao?” – Thầy hiệu trưởng uy nghiêm phút chốc trở nên gần gũi, giọng nói trầm khàn lại đặc biệt ôn hoà – “Năm ngoái chơi đùa, quậy phá không biết bao nhiêu khiến ta phải dung túng cho mấy đứa mệt muốn chết mà năm nay lại tiếp tục.. Đến bao giờ mấy đứa mới có thể trưởng thành được đây hả??!”
Sư Tử cười tươi rói chạy lại xoa xoa bóp bóp đôi vai già gầy gò của thầy, hiền lành ngoan hiền gọi một chữ: “Nội à ~~”
“Cháu nội biết lỗi biết lỗi nhưng để tụi cháu thêm năm nay và năm sau nữa thôi nha nha..” – Sư Tử bỗng chốc hoá thành con mèo nhỏ, nịnh hót đủ điều, hoá ra thầy hiệu trưởng là ông nội của Sư Tử, lại cực cưng chiều Sư Tử cùng tụi nó nên hết lòng bao dung, che chở những lỗi lầm của bọn nó. Thảo nào mà bị đọc biết bao nhiêu bản kiểm điểm, mắc bao nhiêu lỗi như vậy bọn nó chỉ mới bị phạt nặng nhất là đình chỉ dăm ba ngày mà thôi. – “Nội yên tâm.. sau này ra trường tụi con đảm bảo thành đạt sau rồi trở về báo hiếu nội. Nội sẽ có năm đứa cháu gái cộng cả năm thằng cháu rể chăm sóc từ tóc cho đến răng luôn.. “
Sư Tử vừa dứt lời liền bật cười, ba đứa kia cũng xúm lại, tôi một câu, cô một câu, khiến bầu không khí râm ran không ngớt.
“Thôi thôi.. tôi biết ý các chị rồi. Cuối cùng vẫn là hành tôi thêm hai năm nữa mới tha cho ông già này mà.” – Thầy hiệu trưởng lúc này gần gũi nói cười, lại còn vuốt đầu bốn đứa chúng nó nhưng đột nhiên khựng lại hỏi – “Thế đứa cháu gái Thiên Bình ngoan ngoãn của ta đâu rồi? Tụi bay lại bỏ mặc nó trên lớp một mình hả?!”
Thầy hiệu trường nhíu mày tỏ vẻ không bằng lòng.
“Oaaa… Sao nội lúc nào cũng Thiên Bình vậy?! Bọn cháu cũng ngoan lắm chứ bộ!!” – Nhân Mã không chịu được mè nheo nhưng rồi bị cốc một cái vào đầu đau điếng.
“Tụi bay mà ngoan ngoan, yên phận và hiền lành bằng một phần của con bé thì ta sống thêm trăm tuổi. Lần nào cũng là bốn đứa chúng bây gây chuyện rắc rối, thị phi.. Không biết bao giờ tụi bay chín chắn, hiểu chuyện được như nó..” – Đoạn, thầy thở dài – “Thôi thôi.. bốn đứa lên lớp đi nhanh lên, sắp hết tiết đầu bây giờ. Nhớ đừng để con bé Thiên Bình lủi thủi một mình. Biết chưa?!”
“Dzạ ~~~~~~!!!! Tụi con biết rồiiiiiiiii~~~!.” – Bốn đứa đồng thanh kéo dài giọng trả lời, âm thanh mềm oặt như nước nghe nổi hết cả da gà. Nói xong bốn đứa kính cẩn chào thầy rồi mới tươi cười rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Ngồi trong phòng nhìn bộ dạng bốn đứa nó xiên vẹo bá vai nhau tươi cười rời đi mà thầy cũng không nhịn được cười.
***
Vừa rời khỏi chưa được bao lâu thì trống hết tiết vang lên, vậy là bọn nó cuối cùng vẫn thong thả đi lên lớp. Suốt quãng đường cười nói vô tư như chuyện bản kiểm điểm kia không hề tồn tại, mọi người từ trong các lớp úa ra ai cũng nhìn bọn nó cười cười, chỉ chỏ rồi còn có người sán lại vỗ vai, an ủi. Bởi vì bốn đứa tuy tính thích gây chuyện nhưng nói chung thì tính tình dễ chịu, cực kì hoà đồng nên bạn bè trong trường có tận một đống, còn có các anh chị khoá trên, các em khoá dưới,.. nhiều không kể xiết.”Cự Giải!!! Cự Giải!!! Lớn chuyện rồi!!!”
Tiếng hét chói tai vọng lại từ phía sau khiến cho cả bốn đứa giật mình, bước chân khựng lại trong không trung. Bốn khuôn mặt thoáng hoài nghi, lại thêm bất ngờ nên quay lại phía sau nhìn, cũng là tìm kiếm chủ nhận của giọng nói oanh vàng này. Mãi đến vài phút sau, một bóng hình nữ sinh nhỏ bé, chật vật chen qua đám người đứng chật kín ở hành lang, chạy về phía bốn đứa. Đến nơi liền nắm chặt hai tay của Cự Giải để chống đỡ, gập cả người lại thở gấp gáp, khuôn mặt đỏ hồng đầm đìa mồ hôi ở trên trán và hai bên thái dương.
“Có chuyện gì cứ từ từ nói.. Làm gì phải vội vã đến vậy chứ?!” – Cự Giải lắc đầu nhìn Lan Phương – một người bạn nữ khá thân thiết với bọn nó trong lớp. Nhưng lời Cự Giải vừa dứt thì Lan Phương càng lắc đầu quầy quậy, hơi thở càng thêm gấp gáp, sự sốt sắng, vội vã và chút gì đó lo lắng càng hằn thêm lên nét mặt, đôi mắt đen huyền và đôi tay run rẩy giữ chặt lấy Cự Giải.
“Thi.. Thiê… Thiên Bình!!” – Lan Phương khó khăn lắm mới thốt được hai chữ rõ ràng.
Nghe xong tức khắc khuôn mặt của cả bốn người trở nên xám xít, mây đen như bất ngờ xuất hiện và che đi nét tươi cười vừa đọng trên khuôn mặt của họ. Cự Giải bình tĩnh mở lời, nhưng bàn tay đang giữ chặt hơn cánh tay của Lan Phương khiến cô bạn đau nhói, trái ngựơc bộ mặt điềm đạm đang mang.
“Có chuyện gì?”
Cự Giải dứt lời thì Nhân Mã, Bạch Dương và Sư Tử đã vội vã nhảy vào hỏi han. Ba chiếc mồm liếng thoắng như không biết mệt mỏi, âm lượng tuy không lớn nhưng vẫn khiến cho người nghe đau đầu, khó chịu.
“Tụi mày im mồm không tao vả lệch hàm cả ba đứa bây giờ.” – Cự Giải liếc mắt nhìn sang, sự lạnh lẽo, rờn rợn từ người cô tỏa ra khiến ba đứa im mồm, chỉ gật đầu ngoan ngoãn lui về đứng phía sau Cự Giải – “Cậu bình tĩnh nói cho mình biết những gì xảy ra đi. Nếu Thiên Bình gặp phải chuyện gì thì không xong đâu.”
Lan Phương gật gật ra chiều đã hiểu nhưng tâm trạng vẫn đang rất hốt hoảng lo lắng, nhất thời chưa lấy lại được bình tĩnh để kể lại sự việc từ đầu đến cuối nên chỉ cố gắng nói rõ ràng những chi tiết quan trọng:
“Thiên Bình bị mang đi.. giờ ra chơi.. nhỏ Hạ An 10A4.. sân sau nhà thể chất…”
“Khốn khiếp!” – Cự Giải bực tức không kiềm chế được mà thốt lên, hai tay đang giữ lấy Lan Phương buông ra gấp gáp khiến đôi chân đang run rẩy của cô mất lực đỡ mà cả người trượt xuống sàn.
Rồi Cự Giải cầm đầu chạy đi trước. Nhân Mã lo lắng cho Lan Phương nên trước khi chạy theo Cự Giải còn cố nán lại, hỏi thăm, cảm ơn và nhờ người đưa Lan Phương xuống phòng y tế. Xong chuyện nhỏ vội vã chạy theo bóng dáng ba người kia đã mất hút ở phía trước.
“Tháng này tính ra cũng đã ba lần rồi.. thật không hiểu nên khen hay chê Thiên Bình nữa.” – Sư Tử vừa cắm đầu chạy thục mạng vừa than vãn.
Kể từ cuộc thi “Nữ sinh thanh tú” của trường tổ chức vào cuối năm học trước, tức khi bọn nó mới học lớp mười, Thiên Bình sau khi đạt được giải Nhì thì liên tục nhận được thư tỏ tình,những món quà, lời mời hẹn rất chi phong phú của các nam sinh trong trường. Đồng thời còn có không ít người nảy sinh mâu thuẫn với bạn gái “cũ”, gây ra không ít rắc rối cho Thiên Bình. Điển hình như những “cuộc gặp mặt” ở sâu sau, ở nhà vệ sinh… không lấy gì làm tốt đẹp. Hồi mới đầu xảy ra những việc này cả năm người đều không mấy mảy may quan tâm nhưng sau một lần Thiên Bình đi “gặp mặt” trở về với hai bên mát sưng đỏ lên, in hằn rõ năm ngón tay thanh mảnh cùng vài vết xước, quần áo xộc xệch, lấm lem bị mất vài cúc áo rồi còn những vết tím, đỏ khắp chân tay,… Nhìn chung là một bộ dáng khiến cả Cự Giải, Sư Tử, Bạch Dương và Nhân Mã nhìn vào không khỏi bàng hoàng và phẫn nộ. Kể từ đó, bốn người quyết định luôn đi cùng Thiên Bình, tránh cho Thiên Bình tiếp xúc một mình với mấy người đó và tuyệt đối không để ai khi dễ, làm tổn thương đến Thiên Bình dù chỉ là một sợi tóc, một cái móng chân..
Nhưng cả bốn người thật không ngờ lần này bốn người bị phạt kỷ luật lại tạo một cơ hội cho những “bạn gái cũ” đó. Lần này là lần thứ ba Thiên Bình bị Hạ An đó gọi ra gặp mặt rồi. Vốn dĩ là có bốn người đó đi theo thì mục đích gặp nhau của con nhỏ đó sẽ bất thành, ai dè lần này nhỏ lại vớ được cơ hội tốt đến thế. Còn có thể vào tận lớp bọn nó lôi Thiên Bình ra sân sau để hỏi đáp.
***
Thiên Bình cùng Lan Phương lên lớp sau khi buổi sinh hoạt đầu tuần bởi tuần này bốn con người kia lại bị mắc vào đống rắc rối do bọn họ bày trò nghịch ngợm, mãi không chịu yên phận một chút
“Này Tiểu Bình, cậu nói xem.. có phải lần này bốn người định lập kỉ lục một năm học liên tục đứng đọc bản kiểm trong gìơ Sinh hoạt đầu tuần đấy chứ? Như vậy thì thực sự sẽ được ghi danh vào lịch sử rồi đấy!!” – Lan Phương càng nói càng hào hứng, đôi mắt lấp lánh tràn đầy ngưỡng mộ khi tưởng tượng điều mình mình nói thành sự thật.
“Thôii mà….” – Thiên Bình không nhịn được mỉm cười, lắc đầu ngán ngẩm nhìn Lan Phương – “Cậu đừng làm bộ mặt như đối với thần tượng đựơc không hả?! “Thành tích” như vậy mà cậu khen đựơc sao?”
“Hì!!” – Lan Phương gãi đầu cười gượng gạo – “Tại mình không có gan như họ nên chỉ có thể ngưỡng mộ họ thôi chứ sao.. chả lẽ như vậy cậu cũng cấm?! Mình mà không nhát gan như này, bố mẹ lại dễ tính thì có khi mình đi đốt trường rồi cũng nên.”
Câu nói của Lan Phương khiến hai đứa không khỏi bật cười. Cứ vậy rôm rả nói chuyện và trở về lớp, kết thúc tiết đầu tiên trong tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Ai ngờ… vừa đến giờ ra chơi thì rắc rối đã ấp tới.
Hạ An vốn được mệnh danh là một trong mấy đứa con gái đầu gấu, nổi tiếng chanh chua trong trường, tính tình bình thường vốn khá dễ chịu nhưng khi nhỏ tức giận lại rất chi khó chịu và cục tính. Bè phái của nhỏ đa số toàn loại ăn chơi lêu lổng, suốt ngày bỏ tiết, lang thang khắp trường gây sự với mấy thành phần học sinh chăm ngoan trong trường.
“Áh!~” – cổ tay Thiên Bình bị Hạ An cầm chặt, đau đớn khiến cô như phát khóc. Vai bị nhỏ quăng mạnh, đập vào bức tường phía. Cơn đau buột giá gấp ngàn lần khi nãy khiến Thiên Bình không nhịn đựơc mà nhỏ vài giọt nước mắt ở khóe mi – “Điên hả?! Mày nghĩ mày làm cái trò gì hả?”
Hạ An bị Thiên Bình không thương tiếc chửi thẳng vào mặt trước mặt đống bạn thì khó chịu nhăn mày, nhỏ không chút do dự vung một cái tát hướng về khuôn mặt đang ngơ ngác mà tức giận không hiểu chuyện gì. Nhưng Thiên Bình vốn đã đựơc Cự Giải đào tạo qua một số chiêu cơ bản để phòng thân nên dễ dàng tránh đựơc cái tát đó của Hạ An.”Chị cũng khá đấy chứ.” – Hạ An cười khểnh một cái lạnh tóc gáy, ánh mắt tràn đầy sự khinh thường chiếu lên bộ dáng rúm ró chút sợ hãi của Thiên Bình đang dính sát sạt vào bờ tường, chiếc áo sơ mi trắng của Thiên Bình cũng vì thế mà bị bẩn không ít bởi đám rêu phong trên bức tường.
Hạ An dứt lời liền tiếp tục tiến lại một cách vội vã, cánh tay giơ ngang quá đầu muốn hạ một cái tát tiếp theo vào bên má kia của Thiên Bình. Lần này không may mắn như vừa nãy, tốc độ của Hạ An quá nhanh nên khiến cho Thiên Bình chưa kịp phòng bị gì. Bên tai chỉ thoáng nghe một tiếng gió thổi một cái thì tầm mắt liền trực tiếp tối sầm lại. Một bên má hứng trọn cái tát đau rát của nhỏ, lực tay cũng quá lớn nên cả thân hình mỏng manh của Thiên Bình ngã ra sàn, mái tóc dài loà xoà che kín khuôn mặt.
Ánh mắt Hạ An loé lên tia nhìn đầy thoả mãn trước hình ảnh thảm hại của Thiên Bình ở dưới đất, miệng không tự chủ được nở nụ cười đầy trào phúng và khinh thường. Nhưng như vậy nhỏ chưa thấy thoả mãn trong lòng, Hạ An tiếp tục tiến sát đến Thiên Bình, hung hăng giật mái tóc dài của Thiên Bình về phía sau khiến Thiên Bình cảm giác như da đầu của mình đang bong tróc hết ra, hai mắt không kìm được ứa ra nước mặt, cô cảm thấy vô cùng đau đớn.
“Con ranh như chị mà dám đụng vào người yêu của tôi sao?! Thật là quá sức ảo tưởng.” – Nói xong bàn tay còn lại của nhỏ lại vung lên, muốn đánh cho Thiên Bình thật nhiều thật nhiều phát nữa mới hả dạ.
Nhưng Cự Giải nhanh chóng xuất hiện, cô chen vào giữa Hạ An và Thiên Bình, cánh tay đồng thời giơ lên chặn ngang bàn tay của nhỏ, cổ tay của nhỏ cũng bị Cự Giải dùng sức siết chặt, sau đó Cự Giải mạnh mẽ hất sang, tiện chân đá một cái thật mạnh vào bụng nhỏ. Hạ An cảm giác hết sức đau đớn, không nhịn được mà bắt buộc buông cánh tay đang giữ chặt tóc của Thiên Bình và loạng choạng ngã về phía sau, thật may là còn có mấy người nhỏ dẫn theo dang tay ra đỡ, không thì nhỏ cũng sẽ ngã sõng soài ra đất như Thiên Bình hiện giờ.
Cự Giải lạnh lùng quay ngoắt về phía sau, đỡ Thiên Bình đứng dậy. Ánh mắt cô càng trở lên lạnh lẽo hơn khi thấy một bên má Thiên Bình sưng đỏ lên, hình ảnh năm ngón tay mảnh khảnh in hằn lên mặt rất chói mắt. Bạch Dương, Sư Tử và Nhân Mã vừa lúc chạy đến, nhìn thấy tình trạng thảm hại của Thiên Bình thì không nén nổi đau lòng và tức giận, xúm lại hỏi thăm Thiên Bình, cẩn thận phủi bụi trên quần áo của cô.
“Lùi lại.” – Cự Giải lạnh lùng nói rồi ẩn Thiên Bình về phía sau lưng, như muốn chắn ở phía trước bảo vệ cho cô.
Hạ An nhìn Cự Giải tiến đến ngày một gần, ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn thẳng vào người nhỏ khiến nhỏ có chút sợ hãi lùi về phía sau.
“Chát.” – Không một chút gì báo trước, cánh tay của Cự Giải vùng lên không trung nhanh như gió và đáp trả cho Hạ Ăn một cái tát đau đớn.
Cái tát của Cự Giải vốn rất đặc biệt, cô không sự dụng lòng bàn tay mà thay vào đó là dùng mu bàn tay mạnh mẽ tát một cái, tạo một mảng đỏ rực trên má của Hạ An, nhìn còn đau hơn là cái tát in hằn năm ngón tay của nhỏ.
“Con ranh khốn khiếp.. Dám đụng vào em gái tao hả?” – Nói rồi Cự Giải liên tục tát vào bên má còn lại của nhỏ, chỉ đánh vào bên má còn lại, khiến cho một bên mặt nhỏ nhanh chóng đỏ rực lên và sưng tấy.
“Tao nói cho mày biết, nếu còn đụng vào nó một lần nữa thì tao không để mày yên đâu!” – Cự Giải chỉ vào Thiên Bình và cảnh cáo Hạ An. Sau đó thì Cự Giải còn bổ sung – “Cả ba đứa này nữa.. chỉ cần mày đụng vào một trong số tụi nó, tao tuyệt đối không dung tha. Mày đánh một, tao trả gấp mười, gấp vạn.”
Năm người định cứ thế giải quyết êm đẹp mà bỏ đi nhưng không ngờ vừa xoay lưng thì tiếng gầm phẫn uất đầy tức giận của Hạ An truyền đến, đôi mắt nhỏ hằn lên những tia máu bên trong, cả thân người run rẩy không chịu một chút thiệt thòi. – “Tụi mày còn đứng đó?! Đánh bọn nó cho tao!!” – Hạ An chỉ tay về phía năm người, ra lệnh cho đám người phía sau lưng.
Giữa hai bên đột nhiên xảy ra tranh đấu kịch liệt. Gần chục người lao vào nhau xô đẩy, cục diện nhất thời trở nên hỗn loạn. Chỉ có mình Thiên Bình đứng ở bên ngoài nhìn mọi người bởi căn bản cô không hề giỏi mất việc đánh nhau này, tuy có biết vài chiêu phòng thân nhưng như vậy không đủ dùng, có xông vào cũng chỉ làm mọi thứ thêm rắc rối và khiến cho mọi người thêm vướng chân vướng tay.
Vài phút sau lũ người kia cùng Hạ An nằm rạp ra đất quằn quại, quần áo xộc xệch, bẩn thỉu, vài chỗ còn xước xác mà rách ra, đầu tóc rồi bù và trên người còn vài nên bị bầm tím, chảy máu. Một bên má của Cự Giải tặng một cái tát đầu tiên vẫn còn đỏ lừ một mảng lớn, nhưng bên còn lại thì sau khi bị Cự Giải tặng chục cái tát thì còn cả Bạch Dương, Sư Tử, Nhân Mã nhắm vào tát thì vết sưng càng lớn hơn, khuôn mặt vốn ưa nhìn trở nên méo mó, xấu xí.
“An phận đi!”
Cự Giải nở nụ cười trào phúng và khinh thường như cái cách Hạ An vừa nhìn Thiên Bình cười, trong đuôi mắt nét cười càng thêm đậm.
Cuộc sống là vậy, vốn dĩ là một thế sự suy chuyển không ngừng. Chỉ vài phút trước, Hạ An đứng nghênh ngang trước mắt bọn nó ra tay đánh Thiên Bình không chút thương tiếc, dáng vẻ ngông cuồng. Nhưng rồi chỉ loáng sau, Cự Giải đứng trên đầu nhỏ, nghênh ngang nở nụ cười giễu cợt đầy khing bỉ, ánh mắt nhìn nhỏ không hề che dấu mà nét coi thường và ghê tởm càng lộ rõ.
“Hãy rút ra một bài học thích đáng từ chuyện này.”
Để lại một câu đó, cả năm người kéo nhau bỏ đi. Năm tấm lưng thẳng tắp trong màu trắng tinh của chiếc sơ mi đồng phục càng thêm nổi bật trong ánh nắng vàng ruộm ở sân trường. Hình ảnh đó vừa đẹp nhưng cũng vừa chói mắt lạ thường. Một sự thuần khiết mà rực rỡ khiến người ta không nhịn được mà cứ nhìn mãi theo bóng lưng của họ.
Năm người song song bước ra khỏi cổng trường, bác bảo vệ nhìn thấy cũng chỉ mắt nhắm mắt mở bỏ qua, coi đó chỉ như sự việc ngày hôm qua lặp lại, quá đỗi quen thuộc. Vậy là một ngày đầu tuần của bọn nó đã kết thúc khi tiếng trống rộn rã bắt đầu vào tiết hai vang lên, một ngày đi học dài một tiếng – kết thúc!
[End –
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!