[12 Chòm Sao] Oan Gia Nhà Bên - Chương 4: Sống cùng nhau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


[12 Chòm Sao] Oan Gia Nhà Bên


Chương 4: Sống cùng nhau


Vừa từ trường trở về tâm trạng của Cự Giải đã không tốt. Cô đi một mạch lên tầng rồi đóng chặt cửa phòng lại, tự giam mình trong phòng và cũng không cho ai bước nửa bước.

“Cái ngày gì mà đen dữ vậy nè.. Trời ơi!!!” – Bạch Dương chán nản vứt cặp sách xuống đất rồi nằm dài lên chiếc ghế sofa ở phòng khách. Sư Tử và Nhân Mã, Thiên Bình cũng ngồi xuống ngay cạnh.

“Haiz…” – Bốn người đồng loạt thở dài thườn thượt. Thi thoảng từ trên phòng Cự Giải còn nghe thấy tiếng động rất lớn, như muốn rung chuyển cả căn biệt thự hai tầng này.

“Mong là việc đen đủi đến đấy là kết thúc. Mai mọi thứ sẽ lại yên bình thôi.” – Thiên Bình cố gắng an ủi tâm trạng của mình và ba người còn lại – “Dù sao thì khổ nhất cũng là Giải mà, đâu phải chúng ta. Trong một ngày mà gặp liền một lúc hai kẻ thù xưa xửa xừa xưa… Thời gian tới chắc sẽ mệt đây.”

“Ừm…” – Nhân Mã nhắm nghiền mắt suy nghĩ – “Cho một phutd tưởng niệm sự xui xẻo. Sau đó, chúng ta đi siêu thị mua đồ. Tối nay phải làm một bữa thật linh đình để tẩy xui.”

“…” – Ba đứa còn lại nhất nhất đồng ý, không có ý cò kè thêm một khắc nào. Sau đấy cả căn phòng trở nên tĩnh mịch đến đáng sợ, một không khí thanh tịnh yhệt trong những buổi tượng niệm, cả tiếng thở của bọn nó cũng trở nên rõ ràng hơn, đều đều đều đều như cả lũ chìm vào giấc ngủ. Đúng một phút, cả bốn người đứng lên, khuôn mặt lại rạng rỡ tràn đầy sức sống, đôi mắt lấp lánh như những viên đá quý.

“Thiên Bình!!! Đẩy xe đẩy lại đây!!” – Bạch Dương săm soi từng thành loại mỳ gói rồi chọn lấy một loại có vỏ ngoài bắt mắt nhất – “Chọn lấy vài chục gói cay, vài chục gói không cay vậy”

“Còn thịt cá viên nữa. Ra đấy đi.” – Nhìn Bạch Dương chất đầy một xe toàn mỳ gói nhưng Thiên Bình tỏ ra vô cùng bình thường rồi thản nhiên đi qua khu thịt cá viên ở chỗ hàng đông lạnh.

“Cái này mắc quá!! Đắt thế!”

“Cái này rẻ này.. nhưng không ngon.”

“A!! Cái kia!! Cái kia!!..”

Đến gần nửa tiếng hai người mới chọn xong đựơc hai gói ưng ý nhất. Còn Sư Tử và Nhân Mã thì đã ở khu rau củ quả đến hơn nửa tiếng, không biết đã chọn được mớ rau nào ra hồn. Có lần Sư Tử một mình chọn khoai tây mà lấy tận vài cân củ đậu.. khiến bọn nó phải ăn dai dẳng hơn một tháng mới hết, hàm răng phải căn cắn đến mỏi nhừ, một tháng sau đến nửa miếng thịt cũng không nhai nổi.

“Ê ê!!!” – Nhân Mã đứng bên đống rau kịch liệt vẫy tay về phía Thiên Bình và Bạch Dương đang đến gần – “Hai người nói xem.. Ăn cái này hay cái này.. a a, cái này cũng được.. mà cái này, cái này cũng ngon…”

Cả bốn đứa đứng ngây ngốc trước quầy để rau mà không biết nên chọn loại nào. Dẫu sao thì đối với bọn nó, thịt là trên hết, rau chỉ là kèm vào đó thôi, cái nào cũng đựơc, loại nào cĩng chấp hết. Nhưng mà… trước nhiều sự lựa chọn thế này thì đúng là khó ra được đáp án.

“Hic…” – Sư Tử chán nản nhìn mấy màu xanh xanh trước mắt đang nhòa nhòa vì nhức mắt – “Chọn đại đi ha.. Tao muônd đi mua thịt!! Đói lắm rồi.”Vậy là cuối cùng bọn nó phải nhờ đến một bác lớn tuổi đang chọn rau gần đấy, thi thoảng lại liếc mắt sang nhìn chúng nó kiểu dị vật mới khai quật được.

“Bác gái..” – Thiên Bình nở nụ cười hòa nhã và thân thiện rồi tiến lại bắt chuyện với người phụ nữ đó. Ba đứa còn lại chỉ biết đứng yên chờ rau Thiên Bình mang về rồi kéo nhau sang quầy thịt, chọn lấy chọn để. Cuối cùng số thịt bọn nó mua nhiều đến nỗi phải cất trong tủ đá và ăn dần trong gần một tháng.

***

“May mà nấu cơm trước, nếu không thì đợi mua thức ăn xong rồi về thì đói mốc mồm.” – Bạch Dương khẳng khái khẳng định, nhìn đống thức ăn nhiều vô kể bọn nó tay xách nách màn về nhà.

Biệt thự tụi nó nằm trong một khu đô thị nhỏ gồm các căn nhà đủ thể loại to nhỏ và các công trình có liên quan như siêu thị, khu vui chơi, mua sắm,.. nên đi lại cũng tiện, không phải đi xa.

“Ê kìa!! Căn bên cạnh có người dọn đến, vậy là từ nay có hàng xóm rồi.”

Bạch Dương và Nhân Mã hứng khởi nhìn chòng chọc vào mấy căn phòng đang sáng đèn phía bên cạnh, hai người chỉ muốn xông đến và đạp cửa, giới thiệu làm quen. Nhưng lúc này tay xách nách mang bao nhiêu thứ nên đành ngậm ngùi đắng cay rồi đi vào nhà, nghĩ rằng tẹo nữa xong xuôi việc nhà sẽ kéo nhau qua.

Vừa vào trong Thiên Bình đã gấp gáp chạy vào bếp nấu bữa tối, cô là người thông thạo nữ công gia chánh nhất trong cái nhà này, đặc bịêt là nấu nướng, bếp núc. Nhân Mã và Bạch Dương, Sư Tử sau khi chất đầy đồ lên bàn bếp thì tản ra, mỗi người một việc linh tinh của mình, chả thèm đoái hoài đến những người còn lại. Riêng Cự Giải thì vẫn nhốt mình trong phòng, thi thoảng thì vẫn có những âm thanh kì quái truyền ra ngoài.

“Kinh.. coóng…..” – Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên khiến Bạch Dương đang xem phim phải lê thân xác tiều tuỵ ra mở cửa, cô uể oải hỏi – “Ai đấy ạ..??”

“Thím Lưu!!” – Vừa mở cửa, hai mắt Bạch Dương bứng sáng lấp lánh, cô vội vã mở toang cửa ôm chầm lấy người phụ nữ trung niên mang khuôn mặt hiền từ trước mặt.

Thím Lưu là người giúp việc trong nhà Cự Giải đã hơn chục năm, đồng thời còn là vú nuôi, người chăm sóc và ở bên cạnh Cự Giải từ khi còn bé, chứng kiến sự trưởng thành của Giải qua năm tháng. Chính vì lẽ đó mà Cự Giải còn yêu quý thím Lưu còn hơn cả mẹ đẻ, thân thiết vô cùng. Rồi đến khi Cự Giải gặp bọn nó, cả lũ kéo nhau ra ở riêng như bây giờ thì Bạch Dương và những người khác cũng vô cùng quý thím Lưu. Thỉnh thoảng, cứ mỗi dịp cuối tuần thì thím Lưu luôn đến thăm bọn nó từ sáng sớm, nấu rất nhiều món ngon cho bọn nó rồi còn ăn chơi đến tận tối muộn.

Cánh cửa bị Bạch Dương ẩn liền mở rộng hơn, từ sau cánh cửa cũng hiện thêm một người nữa đứng bên cạnh – Kim Ngưu.

“Sao cô lại ở đây?” – Hai tay Bạch Dương vẫn thắm thiết ôm lấy thím Lưu không rời nhưng đôi mắt lại trợn tròn, ngạc nhiên và kinh hãi nhìn về dáng điệu thướt tha, dịu dàng của Kim Ngưu cùng đống hành lý rất nhiều ở bên cạnh.

“Hai đứa biết nhau sao?” – Thím Lưu buông Bạch Dương ra, giọng nói vô cùng dịu dàng.

“Dạ, vừa gặp hôm nay. Là bạn cùng một khối ạ.” – Bạch Dương không giấu giếm gì mà thành thật trả lời, ánh mắt nhìn về phía Kim Ngưu có một chút thù địch.”Hôm nay phu nhân gọi về, bảo thím đưa Kim Ngưu sang đây sống cùng các con.” – Thím Lưu mỉm cười, cúi người xách những túi đồ kia lên, Bạch Dương vội vã tiến lại đỡ giúp bà. “Phu nhân” trong câu nói của thím Lưu là ám chỉ đến mẹ của Cự Giải, người có tiếng nói và quyền lực nhất trong gia đình. Căn biệt thự này cũng là do mẹ Cự Giải thu xếp cho bọn nó sống – “Gia đình Kim Ngưu vẫn ở nước ngoài, mà ở một mình cũng không tiện nên phu nhân mới mở lời như vậy. Chắc các con không phiền chứ?”

“Ơ.. dạ. Không.. không phiền..” – Bạch Dương cười gượng gạo trả lời, cô thì có cái quyền gì để quyết định phiền hay không phiền ở cái biệt thự này chứ, tính ra thì cô cũng chỉ là đứa ở trọ chỗ này. Rồi Bạch Dương tránh đường cho thím Lưu và Kim Ngưu vào nhà, trong lòng cô bắt đầu rối như tơ vòng.

Vừa đặt đống đồ đạc lỉnh kỉnh của Kim Ngưu ở lối vào thì cũng vừa lúc Nhân Mã và Sư Tử đang từ trên tầng đi xuống, phía sau họ còn có cả Cự Giải. Khuôn mặt cả Thiên Bình, Sư Tử và Nhân Mã dường như ngưng đọng trong chốc lát khi nhìn thấy Kim Ngưu, còn về phần Cự Giải thì bình thản hơn hết thảy, chắc chắn cô đã nghe tin từ mẹ rồi.

“Thím Lưu, người tới rồi. Cũng vừa đúng lúc ăn tối, người ở lại ăn với bọn con luôn.” – Cự Giải mỉm cười tiến lại đỡ lấy túi đồ trên tay thím Lưu nhưng bị thím cản lại.

“Ta chỉ đưa Kim Ngưu đến đây theo lời Kim Ngưu rồi đi ngay, ở nhà còn nhiều việc chờ ta về giải quyết.”

“Dạ.” – Cự Giải ngoan ngoãn gật đầu rồi quay sang nhìn bọn nó – “Mấy đứa mang đồ và dẫn Kim Ngưu lên cái phòng trống còn lại ở trên tầng.”

Tuy khó chịu trong lòng nhưng Bạch Dương đành ngậm ngùi chỉ đường cho Kim Ngưilu đi theo mình, Nhân Mã và Sư Tử cũng hối hả xách mấy túi đồ trước cửa. Thiên Bình thì trở vào phòng bếp, tiếp tục chuẩn bị bữa tối.

“Ừm.. Giải à, thuận tiện ra ngoài nói chuyện với ta một chút. Có đôi lời ta muốn nhắc nhở cho con hay.” – Thím Lưu hiền hậu nói nên Cự Giải cũng chả thể nào từ chối, liền đi cùng bà ra trước cửa biệt thự.

“Người có gì muốn nói với con vậy?” – Tuy đã phần nào đoán được điều mà thím Lưu muốn nói, mười phần thì hơn phân nửa sẽ về việc Kim Ngưu dọn đến đây, không thì sẽ là về mẹ cô. Nhưng Cự Giải vẫn giả vờ không biết mà mở lời.

“Ta chăm sóc con từ khi còn bé, hiểu rõ tính tình con, cũng đã biết qua về đứa trẻ Kim Ngưu kia..” – Nói đến đây, chưa gì thím Lưu đã khẽ thở dài – “Tuổi trẻ bồng bột nên dễ hiểu lầm, cũng dễ nổi nóng tức giận và lạnh nhạt, trở mặt với nhau. Hai đứa.khi trước vốn là bạn bè thân thiết, nay lại xa cách vậy, ta cũng thấy buồn thay. Dẫu không hiểu vì sao hai đứa như vậy nhưng ta biết, hai đứa chắc đã hiểu lầm nhau gì đó vào năm đó, đúng chứ?”

Cự Giải nghe từng lời nói đó mà không biết nói gì, chỉ lặng thinh nhìn đi đâu đó xa xa. Thím Lưu thấy vậy thì nhận ra mình đã hơi nhiều lời, bà xoa đầu, vuốt ve mái tóc mềm mượt của Cự Giải mà nhẹ nhàng nói tiếp:

“Năm đó con nhất mực chuyển trường, Kim Ngưu thì ít lâu sau đột ngột ra nước ngoài. Chỉ vậy thôi ta cũng thấy có cái bất thường, lạit thêm trước khi xa nhau mà hai đứa còn không liên lạc. Hiểu lầm thì cũng đã qua rồi, hai đứa nhân thời gian sống chung này mà mau chóng hòa hợp trở lại, dẫu sao cũng là bạn bè tốt. Cố gắng nhường nhịn, đừng gây sự vô cớ, nghe không?.. Thôi thôi.. Ta lại lên cơn bà già lắm điều rồi, con vào ăn.cơm.mau lên không mấy đứa nó chờ.”Nụ cười phúc hậu, hiền từ cùng đôi mắt tràn ngập sự quan tâm đó của thím Lưu khiến Cự Giải, cô liền đột ngột ôm chầm lấy bà. Lúc nào thím Lưu cũng là người lo lắng cho cô nhất, dù là chuyện lớn chuyện nhỏ, dù là khi còn bé lẫn khi cô đã lớn và ra ở riêng cùng bạn như bây giờ. Người quan tâm cô, người chăm sóc, lo lắng và ở bên cô vẫn là bà, chứ không phải kà người mẹ đẻ cao sang quyền quý, có mặt trên rất nhiều các tờ báo lớn nhỏ, được người ta ca tụng hết lời, được người là kính trọng, cúi người gọi bằng hai chữ “phu nhân” có phần xa lạ kia.

“Cảm ơn người rất nhiều, thím Lưu.” – Cự Giải tươi cười nhìn nếp nhăn đã in hằn trên trán và các vết chân chim sau bên khóe mắt của người phụ nữ trước mặt – “Những lời người nói con sẽ ghi nhớ và làm theo, người yên tâm. Người về cẩn thận, trời cũng tối rồi.”

Thím Lưu gật gật đầu cười rồi rời đi, trước khi lên taxi bà còn quay lại vẫy tay với cô, ra hiệu bảo cô vào nhà rồi mới yên tâm rời đi. Cự Giải đứng dưới khoảng sáng của ánh đèn đường bên cạnh mà bỗng trở nên hiu hắt cô độc và mỏng manh, được một chốc, tiếng gọi thất thanh của Bạch Dương và Sư Tử khiến cô vội vã đi vào bên trong. Nhanh đến mức không kịp nhận ra ánh mắt hiếu kì và bất ngờ của hai, ba người đi ngang qua đấy.

***

Trong bữa ăn không khí chợt u ám. Bạch Dươnh và Sư Tử cùng Cự Giải ngồi một bên bàn, đối diện là Thiên Bình,Kim Ngưu và Nhân Mã.

“Ăn đi.” – Cự Giải bình thản nuốt cơm, gắp vào bát Bạch Dương một miếng trứng – “Nhìn vừa thôi, mắt trợn trừng như vậy thì sớm muộn cũng rớt xuống đất đấy.”

Bạch Dương ngượng ngùng chuyển tầm mắt từ Kim Ngưu sang bát cơm, đầu.cứ cùi gằm như một đứa trẻ phạm lỗi.

Vừa ăn xong Kim Ngưu liền đứng dậy và lên thẳng vào phòng, không nói một lời nào ngay từ khi bước vào biệt thự, thái độ thản nhiên và bình tĩnh như không khiến bọn nó đâm ra ngứu mắt, khó chịu.

“Unnie! Chuyện này là sao?” – Sư Tử bất bình ngồi xuống bên cạnh Cự Giải bên sofa, tiện tay tắt TV gây sự chú ý của Giải – “Ngay từ khi cậu ta bước chân vào cửa em đã thấy ngứa mắt rồi, hà cớ gì unnie còn cho cậu ta sống cùng chúng ta?”

“Là ý của mẹ, không cãi lại được.” – Cự Giải nói xong liền đứng dậy rồi lên thẳng phòng mà không thèm giải thích gì thêm.

Đến tối, khi cả bọn cùng nhau xem phim rồi học nhóm như thường lệ ở phòng khách thì Cự Giải cũng không tham gia, cô lại tự nhốt mình trong phòng như hồi chiều. Bóng dáng Kim Ngưu cũng không còn thấy nữa, cô cũng giống Cự Giải, tự giam mình trong phòng mà không bước chân ra ngoài dù chỉ nửa bước.

“King… coong…..” – Trong một buổi chiều tối mà tiếng chuông cửa vang lên những hai lần. Lần thứ nhất là thím Lưu và Kim Ngưu, kéo theo một rắc rối khiến bọn nó cảm thấy khó chịu, còn lần thứ hai cũng vì thế mà khiến cho bọn nó thêm tò mò.

“Ra mở cửa đi tụi bay.” – Nhân Mã nằm gác chân chữ ngũ trên ghế, thỉnh thoảng lại đưa cánh tay thon dài của cô sang túm lấy một nắm bắp rang bơ thật lớn mà Thiên Bình làm sẵn rồi bỏ vào mồm nhai nhồm nhoàm, thái độ hách dịch vô cùng – “Bổn gia đang ăn bắp rang bơ vậy nên tụi bay đừng có…””Bụp.” – Bạch Dương và Sư Tử “song kiếm hợp bích” ẩn Nhân Mã xuống khỏi ghế, khiến cô phải lộn một vòng rồi rơi xuống dưới đất, bắp rang bơ cũng rơi đổ vãi ra khắp sàn nhà. Sau đó hai người nhảy lên chiếm chỗ, ngồi dạng chân ra vô cùng khoa trương khiến chiếc ghế vốn rộng lớn lại không còn thừa một khoảng trống, hình tượng mỹ nữ an tĩnh hay thiếu nữ thanh lịch cũng bay tuột mất vì mấy hành động thô bỉ sau đó.

“Mi nói ai phải ra mở cửa, nói lại cho ta xem nào tên tội nhân kia!!” – Sư Tử cao giọng nói, một câu mà đã trấn áp quần hùng khiến Nhân Mã định hét lớn chợt ngưng lại – “Dám ngồi lên ngai vàng của trẫm, tội đáng muôn chết.”

Giọng điệu rít lên ở cuối câu của Sư Tử khiến Thiên Bình và Bạch Dương bật cười ha hả. Bọn nó vẫn thỉnh thoảng nổi máu đóng mấy cảnh “cẩu huyết” như trong mấy phim kiếm hiệp, hậu cùng rồi nhiều các thể loại khác. Lần này, Sư Tử lên ngôi hoàng thượng còn Nhân Mã lại biến thành kẻ gian thần định cướp ngai vàng.

“Sao ta hỏi không nói? Phải chăng ngươi muốn tạo phản?” – Sư Tử khí thế hùng hộ, đứng bật dậy lên ghế. Cơ thể cũng vì thế thành ra cao lớn và đồ sộ hơn bình thường – “Lẽ ra phải chu di tam tộc mới thoả đáng nhưng nể tình người là thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu Bạch Dương bao nhiêu năm nay nên ta tha cho mi. Phạt mi bây giờ ra ngó xem kẻ nào ngu si, rảnh rỗi bấm chuông từ nãy đến giờ.”

Càng nói, Sư Tử càng đứng trên ghế cười hô hố rất khoa trường. Chắc hẳn cô đang cảm thấy vô cùng tự hào bởi những lời thoại vàng ngọc cùng mấy tình tiết li kì cô vừa biên kịch cách đây mới vài tích tắc. Bạch Dương và Thiên Bình thì càng không nhịn nổi mà cười chảy ra nước mắt, muốn ngừng nhưng mãi không ngừng được, đặc biệt là bộ dạng bất lực của Nhân Mã đành lủi thủi đi ra mở cửa.

“Ra đây. Ra đây.” – Tiếng chuông vang lên dồn dập khiến Nhân Mã cảm thấy thật nhức đầu, cô hét lớn cho bên ngoài nghe thấy nhưng dường như sau tiếng nói của cô, tiếng chuông vang lên càng dồn dập hơn trước, điều này khiến Nhân Mã rất bực mình – “Mẹ nó. Đừng có ấn nữa. Tâm thần phân liệt à mà không nghe người khác nói thể hả?”

Cái giọng oang oang của Nhân Mã khi vừa mở cửa liền mất tăm, thay vào đó là một sự hân hoan, vui vẻ khi nhìn chiếc bánh đẹp mắt để lộ ra ở khe cửa và dưới đáy chiếc bành là một cánh tay mảnh khảnh và cũng rắn chắc, chắc chắn là tay con trai, tằng ngón tay thon dài và trắng muốn khiến cô cảm thấy ghen tị.

“Xin chào. Mình là hàng xóm mới chuyển đến, mình có mang bánh sang để chào hỏi.” – Giọng nói trầm ấm vang lên phía sau cửa, những ngón tay dài và đẹp đẽ khác giữ lấy cánh cửa và kéo vể phía sau, giúp cho Nhân Mã có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đó – “Rất mong mọi người…. giúp đỡ.”

Khuôn mặt ranh mãnh và nụ cười giả tạo của Thiên Yết sau đó liền tắt ngúm khi nhìn thấy Nhân Mã. Còn Nhân Mã thì phản ứng còn khoa trương hơn thế, cơ thể cô bất động, hai mắt mở to hơn bình thường gấp hai lần, miệng mở rộng đến mang tai khiến cho người khác cảm giác như hàm răng của cô rơi xuống đất đến nơi.

“Á á á á..!!!!!!!!” – Sau một tràng tiếng thét đến nổ màng nhĩ, hai tay của Nhân Mã tự động chìa ra giữ lấy chiếc bánh kem xinh đẹp trên tay của Thiên Yết rồi một chân giơ lên, bất ngờ giáng một cú đá đầy uy lực mà Thiên Yết chưa kịp đề phòng, khiến cậu ngã chỏng vó ra đất với tâm trạng vô cùng bàng hoàng.”Hoàng thượng..” – Nhân Mã đóng sập cửa lại trước vẻ hoảng hốt của Thiên Yết, theo quán tính của cái việc diễn kịch ban nãy, cô không tự chủ được mà hét lên như vậy, về sau ngôn từ càng lộn xộn – “Đồng bào vào vị trí chiến đấu.. Kẻ địch tấn công.. Kẻ địch tấn công… Đồng bào vào vị trí chiến đấu.. Kẻ địch.. Kẻ địch…. Có.. có kẻ địch……”

Nhân Mã vội vã đến mức nói không ra hơi nhưng đối với cái bánh trên tay lại cực kì lí trí, cô nhẹ nhàng và thận trọng giao chiếc bánh cho Thiên Bình và dặn dò cất nó vào tủ lạnh rồi tiếp tục hét lên như một con điên.

“Câm miệng!!” – Bạch Dương tức giận cầm chiếc gối lạnh lùng ném vào Nhân Mã – “Kẻ địch là thằng cha nào? Chẳng lẽ là thích khách?! Ngươi hãy bình tĩnh nói cho bổn cung nghe, sau đó ta sẽ miễn chết cho..”

Hai chữ “nhà ngươi” còn chưa kịp phun ra khỏi miệng thì Nhân Mã đã nhảy xồ đến, bịt chặt miệng khiến Bạch Dương như ngột thở, mặt bỗng chốc đỏ lừ lên vì thiếu dưỡng khí và hình ảnh khuôn mặt Nhân Mã đang sát sàn sạt lại gần.

“Không phải đóng kịch, không phải diễn.” – Giọng nói nghiêm túc của Nhân Mã khiến ba đứa còn lại cảm thấy cần cảnh giác – “Là Thiên Yết… Là Thiên Yết. Vừa nãy hắn mang bánh đến, bảo đó là quà chào hỏi.. còn nói là.. là… là hàng xóm mới đến nữa.”

“Cái what the..” – Thiên Bình và Bạch Dương, Sư Tử đồng thanh hét lên đầy kinh ngạc.

“Chết rồi.. chết rồi…” – Nhân Mã trở nên sốt ruột và lo lắng, cô đi lại trong nhà như một cái máy – “Cậu ta đang đến đây.. Cậu ta đe doạ sự an nguy của chúng ra.. Cậu ta đe doạ sự tồn vong của gia tộc chúng ta.. Không được, phải giết.. Chúng là phải diệt trừ hậu hoạ này… Cậu ta là mối nguy hại lớn cho loài người và xã hội đang theo đà phát triển này… Cậu ta…..”

“Mẹ nó! Trật tự đi, làm ơn đừng xem nhiều phim khoa học viễn tưởng và triết lý xã hội.. Bổn cung chỉ thích xem cổ trang thôi.” – Bạch Dương khó chịu ngáng chân ra ngáng khiến Nhân Mã ngã lăn ra đất – “Các chị em.. Đi thôi, chúng ta phải dùng lối địa đạo bí mật mà chúng ta đã chuẩn bị trước, đi qua bên kia và chứng thực xem hắn có phải là hàng xóm không.”

Theo lời của Bạch Dương, cả bọn tắt hết đèn trong phòng khách và tầng dưới để nguỵ trang với Cự Giải rằng bọn nó đã lên phòng rồi bốn người dùng chút ánh sáng nhỏ từ chiếc đèn pin từ điện thoại băng qua hàng rào làm bằng cây cỏ lau mà bọn nó rảnh rỗi trồng ở khoảng đất trống sát hai bên biệt thự. Hàng rào cỏ lau cao đến hơn hai mét, rất lớn và rậm rạp nên khi bọn nó cúi người chui vào giữa đám cỏ lau đấy mà đi thì không ai có thể thấy được bọn nó nữa. Hàng rào đặc biệt này được trồng bên sân bọn nó và cả bên kia, sát sạt hàng rào khổ trải dài ngăn cánh với khoảng sân biệt thự bên kia.

“Một hai… năm…. mười…..”

Trước khi biệt thự bên kia có người dọn đến, bọn nó đã bí mật làm một cánh cửa nhỏ dưới chân gốc của hàng rào gỗ, nằm sâu dưới hàng cỏ lau nên không ai nhận ra. Chỉ với cách đếm bước chân đặc biệt của Bạch Dương mới giúp bọn nó đến đúng chính xác vị trí của cánh cửa.

Mở cái chốt khoá trên cánh của, cả lũ lần lượt chui sang phía bên kia bờ rào và bước chân thật nhẹ nhàng trên thảm cỏ trải, bọn nó cố gắng không gây ra một tiếng động lớn nào rồi dần dần càng tiếp cận gần hơn với biệt thự kia mà không gặp bất kì một trở ngại nào.

Mỗi căn biệt thự ở khu này đều có kết cấu bên ngoài giống hệt nhau do được người quản lý xây dựng trong cùng một thời điểm, ngoài ra cũng có một số căn nhà thì do người mua tự bỏ tiền túi ra tu sửa lại nhưng điều đó là rất ít. Chỉ cần dựa vào sự quen thuộc với căn nhà của mình, bọn nó có thể đoán ra tận tám, chín phần cách bài trí và lối đi trong nhà. Bọn nó tiến gần đến chỗ cửa ngang làm bằng kính chịu lực như bên nhà nó, căn phòng ở chỗ cánh cửa đó là lớn nhất trong tầng một nên chủ yếu được đặt làm phòng khách.

Quả nhiên, khi tiếng ngày một lại gần căn phòng đó, bọn nó nghe rõ được từng tiếng tranh cãi và nhìn thấy chút ánh sáng xuyên qua lớp rèm trong phòng:

“Thật là mấy con nhỏ đó ở bên cạnh không hả?”

“Ừ.. Tao vừa mới đi thám thính về. Chưa gì đã bị con nhóc Nhân Mã cho một cước vào bụng” – Giọng nói đó ắt hẳn là của Thiên Yết.

“Hay thật.. Đúng là oan gia ngõ hẹp.”

“Là ý trời.”

“Tao đã nói mà.. Tận mắt tao nhìn thấy Cự Giải bước vào căn biệt thự đó.”

“…”

Rồi rất nhiều câu nói khác lộn xộn cứ đan vào nhau thành một cuộc nói chuyện hỗn tạp khiến bọn nó chả hiểu gì. Nhưng dù gì, chuyến mạo hiểm này cũng khiến cho bọn nó xác định được chính xác rằng người ở căn biệt thự bên cạnh là Thiên Yết, ngoài ra còn có nhiều người khác và tất cả bọn họ hình như đều biết rõ về bọn nó, như cách mà Thiên Yết biết.

“Về thôi.” – Bạch Dương nghe xong cuộc nói chuyện lộn xộn thì cảm thấy nhức đầu kinh khủng, liền muốn bỏ đi nhưng cánh tay trái đột nhiên đau nhói, Thiên Bình nắm lấy tay cô nhưng dường như là đang cấu véo tay cô thì đúng hơn.

“Chúng ta không đi được đâu.” – Giọng nói của Thiên Bình thật bình tĩnh nhưng có thể thấy rõ sự run rẩy trong đó. Khuôn mặt Thiên Bình thoáng chốc đã trắng bệch, đầm đìa mồ hôi và đôi mắt thì cứ đăm đăm vào bụi cây cánh đó không xa khiến cả bọn không kìm được mà nhìn theo..

Mẹ nó. Tận ba con bẹc giê to như lợn đang gầm gừ và nhìn bốn đứa nó như mấy con hổ đói, thèm khát con mồi. Tính theo quân số thì bọn nó hơn lũ chó trước mặt một số nhưng mà sức người đâu thể đấu lại sức chó, nhất là khi lũ chó kia là bẹc giê nữa chứ.. lại còn to một cách vật vã.

“Amen.” – Cả bốn đứa nhắm chặt mắt và thầm cầu nguyện, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau mà đổ mồ hôi hột.

Cả bọn thầm đếm ngược cho đến khi lũ chó kia xông lấy và ăn thịt mình như trong mấy bộ phim kinh dị.

Ba.. Hai… Một…….

[End –

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN